[Countryhumans] Anh hùng của thời thế

_Chương 4 : Xé bản hiệp ước. Xui xẻo nối tiếp nhau..._



Lưu ý : DÌM KO THƯƠNG TIẾC! Ko mang yếu tố lịch sử! Các sự kiện đều do tôi nghĩ ra!German Empire hay GE là Đế Quốc Đức hay gọi là Đế chế thứ hai - Đế nhị Đế chế [Zweites Reich] [muốn thì tra thêm trên Google]
Prussia là Phổ. Kingdom of Prussia là Vương quốc Phổ.
Tác giả Hoàng Tĩnh Tĩnh [ShiYann]
_Chương 4_
.
.
.
//Ồ...Ta nhớ là chuyện đó bình thường mà nhỉ?//_Vietnam- suy nghĩ trong đầu.
//Ko ạ! Nó hoàn toàn khác! Từ lúc ngài xuyên ko về đây, độ chiếm hữu của các CHs đã tăng từ 1 đến 3 lần. Có nghĩ là trong tương lai sẽ còn tăng dài ạ! Với lại tỉ lệ hòa hợp giữa các phe từ 0,89% có nghĩa là lúc chưa có ngài, tăng lên 1% là lúc ngài xuất hiện. Tỉ lệ này cũng sẽ tăng lên nếu ngài cứ đà tiến như vậy!//_Tĩnh- cô giải thích một lượt cho cậu, cô biết cậu là người dễ hiểu dễ tiếp thu nên nói vậy cũng chả sao.
//Chà...có vẻ hơi lạ nhỉ?//_Vietnam- thầm thắc mắc.
"Anh Vietnam!"_UN- lắc nhẹ vai cậu khi còn đang được cậu bế trên tay.
"À...hả? Anh đây"_Vietnam- giật mình nhẹ, nhìn xuống hỏi.
"Em...hơi sợ ạ"_UN- run người nói, choàng tay qua cổ làm nũng cậu.
"Ừm..."_Vietnam- ko cưỡng lại được sự dễ thương của UN, cậu cúi đầu hôn nhẹ vào cổ UN. //Ko hiểu vì sao UN hồi bé nhút nhát mà lớn lên lại mạnh mẽ và hoạt bát được nhỉ?// Vietnam suy nghĩ trong đầu. Cậu ko hỏi Tĩnh được vì cô cũng sẽ ko cung cấp thông tin phụ hoặc biến cố thay đổi cuộc đời, tính cách của CHs cho cậu.
"Vietnam, em thích trẻ con sao?"_China- nãy giờ nhìn thì hơi ghen.
"Vâng, tôi rất yêu trẻ con"_Vietnam- nhẹ nhàng xoa đầu UN, có vẻ UN rất hưởng ứng việc này, hai đôi má ửng hồng nhẹ thấy mà cưng!
"Vậy...em có muốn hai chúng ta cùng nhau tạo một đứa trẻ ko?"_China- hỏi, 50% đùa 50% thật.
/Cốc/
Ussr nãy giờ nghe thấy nhìn thấy, ông cốc thẳng vô đầu China một cái thật đau.
"E-...A! Boss"_China- bị cốc nên vội ôm đầu
"Vietnam, đây chẳng phải con của LN sao?"_Ussr- chợt nhìn thấy đứa trẻ Vietnam đang bế trên tay.
"Vâng, tôi thấy em ấy đang bị thương sau căn cứ nên..."_Vietnam- tính nói thì bị Ussr cắt lời
"Nên cậu xé thẳng tay áo của mình để băng bó cho thằng bé?"_Ussr- chú ý tay áo của cậu rồi nói.
"ViVi! Cậu ra dáng một cô vợ rồi đó!"_Laos- chạy tới nói.
"ViVi?"_Vietnam- hơi nhíu nhẹ lông mày.
"Ừm, Russia đặt tên cho cậu đấy!"_Laos- chỉ sang Russia đang đứng phía xa đang chăm chú nhìn cậu, thấy cậu quay sang, anh vội quay mặt đi, nhưng cậu vẫn thấy vành tai anh hơi đỏ...là ngại sao?
"Cái tên cũng hay ấy chứ!"_Vietnam- nghiêng đầu cười nhẹ ko quá sáng chói.
"Ừm...Hay cậu để thằng bé cho America đi. Tí nữa LN sẽ tới đây để bàn vài chuyện hay sao ấy"_Ussr- chỉ sang America đang trò chuyện cùng Canada.
"Vâng"_Vietnam- nói rồi bước tới chỗ America.
...
"Này America, anh giữ thằng bé giúp tôi cho tới khi LN tới"_Vietnam- đưa UN cho America.
"Anh là Vietnam đúng ko?"_Canada- chợt chú ý tới cậu.
"Ừm?"_Vietnam-
"Nãy giờ America kể về anh hơi nhiều đấy"_Canada- tranh thủ nói với cậu trong khi mặt Ame càng đỏ.
"Ồ vậy sao? Ko biết ngài đây khen hay nói xéo tôi nhỉ?"_Vietnam- cười khẩy nhìn sang Ame.
"Khen..."_America- lỡ buông miệng nói thẳng ra.
"Này, mà sao anh thấp vậy?"_Canada- chợt nhìn chiều cao của cậu.
"Ngài cao 1m84 đấy!"_Vietnam- đạp thẳng lên chân Canada. Chợt bị kéo xuống...
"Chụt..."_UN- chợt hôn lên má Vietnam, cậu bất ngờ rờ lên chỗ UN hôn.
"Chúng ta...sẽ còn gặp nhau chứ ạ?"_UN- được America ẵm.
"...Tất nhiên rồi"_Vietnam- lại vô tình nở một nụ cười, híp mắt. Nụ cười lại in sâu vào tâm trí làm ba con người kia...
.
.
.
[12 am]
[Căn cứ Cộng Sản ở Moscow]
"Các em! Chạy từ từ thôi!"_Vietnam- đang tập luyện cho đám con nhỏ của Ussr ở sân sau của căn cứ.
"Anh Vietnam...tay em..."_Estonia- chạy tới chỗ Vietnam, giờ bàn tay đang bị chầy xước rỉ máu.
"Em ngoan thật! Vậy mà ko khóc"_Vietnam- lại vô thức cười nhẹ nói rồi băng bó xơ xơ.
Estonia thì nhìn chằm chằm vào nụ cười của cậu.
"Anh Vietnam! Em đói rồi...Tập gần 2 tiếng rồi ạ..."_Latvia- chạy tới nói.
Thật ra chỉ có 13 đứa thôi, Russia và Ukraine đã lớn nên đi theo Ussr tập luyện.
"Rồi rồi, lại đây. Vô bếp, anh nấu đồ ăn cho nhé?"_Vietnam- đứng dậy, phủi đồ rồi hỏi.
"Anh biết nấu ăn ư?"_Georgia- ngây thơ hỏi.
"Ừm, hồi chiến tranh anh toàn nấu ăn cho bộ đội"_Vietnam- bế Estonia lên, khiến Estonia đỏ mặt.
"Em cũng muốn bế!"_Kazakhstan- phồng má nói.
"Thôi, vô anh nấu cho, lẹ nào"_Vietnam- xoa nhẹ đầu Kazakhstan, rồi vô căn cứ.
...
"A! Ngon ghê ấy ạ!"_Tajikistan- nhìn đĩa Cà Ri đặc sắc, thơm ngon mà ko khỏi cảm thán.
"Ưm~ Ngon thật đấy!"_Belarus- vừa ăn một muỗng thì quay sang nói. Các đứa trẻ khác cũng vậy, ăn rất chi là ngon miệng.
"Chà...Mùi gì vậy?"_Ukraine- từ cửa chính của phòng bếp, đằng sau là một vài thành viên Cộng Sản bước vào.
"Cà Ri, anh Vietnam làm ạ"_Moldova- lên tiếng nói.
"Lỡ như anh ta bỏ độc thì sao?"_Ukraine- hoài nghi nói ngay trước mặt Vietnam.
"Ko! Em ăn hết một đĩa rồi. Anh ấy ko bỏ độc gì cả"_Belarus- chống tay nói, công nhận là em nó ăn nhanh thật
"Cho anh ăn với~"_Mặt Trận- tới bên cậu, mồ hôi chảy khá nhiều do tập luyện gay gắt, thật ra cũng chả phải mình anh. Trông anh quyến rũ bome đi được mà!
"Ừm...từ bao giờ mà anh học thói làm nũng vậy? Thôi ngồi vào chỗ đi rồi em làm cho"_Vietnam- hỏi, chợt bị Mặt Trận hôn vào má khiến cậu hơi đỏ mặt tí...
"Hì, yêu em"_Mặt Trận- cười nhẹ rồi hôn má cậu.
"Haizzz, này! Từ bao giờ mà anh thay đổi kinh vậy?"_Cuba- từ đằng sau, ngứa mắt nói.
"Gì?"_Mặt Trận- tông giọng trở nên lạnh nhạt, trầm và éo còn ấm nữa.
"..."_Cuba- ko còn gì để nói. Thật ra anh cũng nghĩ là Mặt Trận chỉ cư xử ấm áp và có phần dịu dàng với Vietnam, còn những người khác thì chắc vẫn như xưa.
"Tớ...cũng muốn thử"_Laos- nhìn xuống đĩa thức ăn của bọn trẻ rồi nói.
"Mọi người ngồi xuống đi. Tôi làm"_Vietnam- vừa loay hoay làm vừa nói.
Mọi người rất vui vẻ và bữa ăn cũng suôn sẻ nữa. Thật tốt...
.
.
.
"A!"_Vietnam- đang tập luyện cho bọn trẻ thì một viên đạn bay thẳng qua vai cậu.
"Tsk..."_Vietnam- cảm thấy nguy hiểm cận kề nên cậu vội kêu bọn trẻ núp vô một căn phòng gần đó.
"Mấy đứa...trốn ở đây, đừng đi đâu cả! Khi nào an toàn thì hãy ra..."_Vietnam- dẫn tụi trẻ vô một căn phòng khá an toàn.
"Nhưng...hic...còn anh?"_Armenia- run rẩy khóc
"Ko! Em sẽ ra ngoài để bảo vệ anh"_Litva- kiêng quyết nói.
"Ngoan, các em yên ở đây..."_Vietnam- khẽ dỗ, máu ko ngừng rỉ xuống.
/Rầm! Bùm! Bùm!/ Tiếng nổ ở dưới sảnh càng lớn.
"KO!"_Litva- vẫn kiêng quyết nói. Nói mãi mà ko nghe, cậu cảm thấy tiếng bước chân của bọn lính càng gần nhưng chắc đang đánh nhau ở dưới nên sẽ khó lên được đây.
"Litva..."_Vietnam- ko chịu được nữa rồi.
"Em sẽ ra mà!"_Litva-
"EM ĐIÊN À? NẾU EM BỊ THƯƠNG THÌ SAO? AI LÀ NGƯỜI ĐAU NHẤT HẢ? LÀ NGÀI USSR...LÀM ƠN ĐI LITVA...MẠNG SỐNG CỦA CÁC EM QUAN TRỌNG HƠN ANH RẤT NHIỀU..."_Vietnam- quát lớn, khúc sau thì dường như sắp khóc vậy. Cậu đóng cửa lại.
"Anh...xin lỗi"_Vietnam- nói, cúi gầm mặt xuống, nó lạnh đi phần nào.
...
Cậu vội chạy, bắn từng tên lính và cũng bị thương ở vùng vai, ko có thời gian băng bó nên vai cứ mất máu ko ngừng.
"Tsk..."_Vietnam- chợt một dàn tên lính Đức tới bắt cậu, //nhiều bome đấu kẻo đéo gì lũ khốn// Vietnam thầm chửi thề.
Bọn nó bắt cậu đi...
"Bọn chúng đi rồi thưa ngài"_N.Korea- tới báo cáo với Ussr.
"Tsk...ko ngờ tên Nazi lại 'xé' bản hiệp ước"_Ussr- cau mày nói.
"Boss! Boss! Vietnam...Vietnam bị bọn chúng bắt đi rồi!"_Laos- vội chạy tới, đằng sau là bọn trẻ nhà Ussr.
"..."_Mặt Trận- đứng kế bên Ussr, nghe mà như nước lạnh tạt vào người, ngàn con dao đâm vào tim. Anh run cả người, ánh mắt ko còn tí nào là lương tâm trong nó nữa...
"Cha!"_Litva- chạy tới, run rẩy khóc rồi kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe.
...
"...Tôi ko hiểu ý của cậu ấy lắm. Nhưng chúng ta cần cứu cậu ấy về!"_N.Korea- nói, ánh mắt dường như lóe lên tia tức giận.
"Làm ơn! Người hãy cứu anh ấy đi ạ"_Armenia- run cả người nói, nước mắt thì sắp lăn dài trên má.
.
.
.
"Ư...đây là đâu?"_Vietnam- từ từ tỉnh dậy, đôi mắt hổ phách khẽ liếc nhìn xung quanh ko gian căn phòng.
//Dạ là căn cứ của Phát Xít đặt tại Đức ạ//_Tĩnh- giọng nói của cô vang lên trong đầu cậu.
"Tsk...Khốn khiếp!"_Vietnam- thầm chửi thề.
"Mọi người ổn ko?"_Vietnam- lẩm bẩm-
//Ổn ạ! Thương vong ko đáng là bao//_Tĩnh- kết nối từ căn cứ của Ussr, rồi nói cho cậu.
"Cởi chói đi"_Vietnam- ra lệnh.
//Vâng//_Tĩnh-
...
"Cảm ơn"_Vietnam- được cởi xong thì từ từ đứng dậy, xoa xoa cổ tay.
//Ko có gì ạ//_Tĩnh- vui vẻ đáp.
"Ừm...may mà súng với dao còn"_Vietnam- kiểm tra quanh người mình, mà ko để ý là vết thương ở vai đã được băng bó.
/Cạch/
Một nam nhân với bộ đồ đen hơi hướng quý tộc và quân đội, mái tóc đen tuyền được vuốt nhẹ về phía sau. Đôi mắt gian nguyệt, một bên mắt bị che đi bởi lá cờ...
//Nói thật chứ tên này đẹp trai bome đi được// Vietnam nhìn tên uất ơ này mà cảm thán, nhưng vấn đề chính là hắn vô phòng này...là kiểm tra cậu sao? Vừa mới gỡ xích chưa được bao lâu! Xui như chó ấy chời!
"Lùi xuống!"_Vietnam- lạnh lùng ra lệnh. Tay ko ngừng giơ khẩu súng lên trước trán hắn.
"Mỹ nhân, đừng nóng vội như vậy chứ"_?- Hắn nở một đường cong tuyệt đẹp lên môi.
"Tsk..."_Vietnam- ko bắn, vì nhiệm vụ là ko được để CHs nào chết hay hy sinh.
/Bằng!/
một viên đạn bay qua tay phải của hắn, vâng là cậu bắn. Để chắc ăn hắn ko làm gì cậu thì tốt nhất nên là vậy!
"Em thật là..."_?- hắn khó chịu nói. Nhưng đôi đồng tử lại hiện lên tia thích thú? Cái gì vậy??
"Khoan...ngươi là Prussia?"_Vietnam- chợt chú ý tới mái tóc và biểu tượng cờ của hắn.
"Hửm? Mỹ nhân, thật bất ngờ...em cũng biết tên tôi sao?"_Prussia- tiến tới gần cậu, nở một nụ cười nhẹ
//Ngươi nổi tiếng quá rồi mà// Vietnam thầm nói
"Ta là nam"_Vietnam- hất tay hắn ra rồi nói. Gương mặt vẫn lạng lùng, aura của kẻ đứng đài tiếp tục toát lên.
"Tôi biết điều đó"_Prussia- nói tiếp
"Tôi gọi em là mỹ nhân vì em thật sự rất đẹp..."_Prussia- cúi đầu xuống, nâng bàn tay lên, hôn vào bàn tay của cậu.
"Prussia! Ngươi mau dẫn người vừa bị bắt..."_?- Một mỹ nam bước vào. Mái tóc đen láy cùng với một tờ giấy được dán trước mặt. Tóc được vuốt ngược ra đằng sau, mặc quân phục phát xít nhưng có phần chi tiết và tinh tế hơn. Một cái áo khoác đen, vành cổ được bao bọc bằng lông thú trắng.
//Hắn che gương mặt hay mắt của hắn vậy?//Vietnam chú ý tờ giấy có ba màu : đen,trắng,đỏ được dán trước mặt hắn khiến cậu đéo nhìn được đôi mắt và cả gương mặt. Chỉ nhìn thấy mỗi cái miệng...
//Eh...tên trời đánh này ko phải German Empire, kẻ gây ra chiến tranh thế giới thứ nhất à// Bên ngoài cậu vẫn giữ phong thái lạnh lẽo xa cách chứ bên trong đang muốn la trời la đất.
"Vietnam...?"_GE- ngỡ ngàng nhìn cậu đang bị Prussia hôn lên tay.
_End Chương 4_
~Để rồi cùng xem chuyện gì sẽ xảy ra~
Khi nghiệp tụ ba đời đang tích tụ lại và trả lại cho Vietnam...Mọi thứ sắp bất ổn và điềm gở càng ngày càng gần...liệu chỉ là mê tín hay là thật? Mời đón xem chương kế tiếp...
Đừng quên VOTE cho tôi và qua các truyện khác của tôi để đọc nhé ^^

[Artist ShiYann]
Gần...2500 từ! VOTE đi cho tôi thêm động lực nào! Chúc độc giả ngày tốt lành!
Tác giả Hoàng Tĩnh Tĩnh [ShiYann]
@VOTE_DI_YEU_NHIEU_^^


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật