[ĐM] Ta làm bình hoa ở thế giới vô hạn (edit)

Chương 10: Đứa trẻ ma (10) - "Như vậy cũng là bắt nạt ư?"



Chương 10: Đứa trẻ ma (10) - "Như vậy cũng là bắt nạt ư?"

Edit: Meii

Đường Ninh nằm cuộn tròn trên giường. Trên người cậu tỏa ra mùi hương xà phòng giống hệt mùi của Mạc Vân Sơ. Mạc Vân Sơ chui vào chăn rồi nghiêng người hôn cậu một cái. Nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào giữa trán cậu, đây chính là nụ hôn chúc ngủ ngon mà cậu vẫn luôn nghĩ đến.

Đôi mắt của Đường Ninh khép hờ, ánh mắt mờ mịt phủ một lớp sương mỏng. Đôi môi cậu hơi hé mở, như thể vừa chịu kích thích quá lớn, nhất thời mất đi khả năng tiếp nhận thông tin từ thế giới bên ngoài.

Mãi cho đến khi Mạc Vân Sơ tắt đèn bên cạnh giường rồi vươn tay ôm lấy cậu, Đường Ninh mới chớp chớp đôi mắt đờ đẫn, bả vai cậu hơi co lại, cơ thể run lên cố thoát khỏi vòng tay của Mạc Vân Sơ.

"Sao vậy?" Mạc Vân Sơ nhẹ nhàng hỏi Đường Ninh trong khi hắn cố ôm chặt cậu hơn.

Đường Ninh run rẩy, nức nở nói: "Tôi... lần sau cứ để tôi tự tắm rửa đi."

"Anh tắm cho Tiểu Ninh không sạch sao?" Mạc Vân Sơ ôm lấy Đường Ninh đang co rúm lại, rõ ràng là người trong tay hắn đang run lên vì sợ hãi, nhưng giọng điệu của Mạc Vân Sơ như thể hắn mới là người đang tủi thân vậy.

Rất sạch sẽ.

Vô cùng cẩn thận mà kì cọ.

Cậu cắn chặt môi dưới bằng hàm răng trắng như tuyết của mình, dùng ngón tay ôm lấy gương mặt đỏ bừng, không kìm được mà trút giận, "... Anh... anh bắt nạt tôi."

Một tiếng cười trầm thấp vang lên trong bóng tối, "Như vậy cũng là bắt nạt ư? "

Đường Ninh liều mạng gật đầu, tiếng nức nở nhỏ như muỗi kêu. Cậu gật đầu quá nhanh khiến mái tóc mềm mại cọ vào cằm Mạc Vân Sơ. Mạc Vân Sơn đưa tay vuốt ve mái tóc cậu, vô cùng dịu dàng nói: "Anh xin lỗi."

"Lần sau anh sẽ không bắt nạt em như thế nữa, Tiểu Ninh ngoan, đừng khóc, được không?"

Giọng điệu chân thành và mềm mại như xuất phát từ sâu trong tâm can khiến người nghe không lỡ trách cứ.

Đường Ninh lập tức tin tưởng vào Mạc Vân Sơ.

Tin vào Mạc Vân Sơ vừa tốt bụng vừa dịu dàng.

Cậu đưa tay quệt nước mắt trên mặt, cố gắng hết sức để cơ thể mình không run lên, sau đó khịt mũi, cẩn thận vùi mặt mình vào trong lồng ngực của Mạc Vân Sơ.

"... Ngủ ngon."

Mạc Vân Sơ ôm ngang eo Đường Ninh, "Ngủ ngon."

Đường Ninh thấp giọng bổ sung, "Buổi tối muốn dậy thì nhớ đánh thức tôi, đừng để tôi lại một mình, được không?

"Được rồi."

Sau khi nhận được lời hứa của Mạc Vân Sơ, Đường Ninh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cả ngày mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Nhưng cậu ngủ cũng không yên, hình như cậu đã gặp phải ác mộng. Trong mơ có một con quái vật gắt gao quấn lấy cậu, xung quanh là bóng tối khiến cậu không nhìn thấy con quái vật đó trông như thế nào. Đó có lẽ là một con trăn, nghe nói loài trăn cũng quấn lấy con mồi của nó từng chút một, siết chặt, siết chặt —

Cho đến khi con mồi ngạt thở mà chết.

Đường Ninh đột ngột mở bừng mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Mạc Vân Sơ gần trong gang tấc, tay hắn vẫn đang ôm chặt lấy eo mình.

"Tỉnh rồi?" Mạc Vân Sơ đặt lên trán Đường Ninh một nụ hôn chào buổi sáng dịu dàng, "Buổi sáng tốt lành."

Ngay khi đầu óc Đường Ninh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu đã nhận được một tin sét đánh ngang tai—

【Lục Ứng Tinh đã chết.】

Hệ thống lạnh lùng thông báo.

Cái gì?

Đường Ninh hoảng hốt nghi ngờ rằng có phải mình vẫn đang mơ hay không.

Lục Ứng Tinh đã chết sao?

Hôm qua lúc gã rời đi vẫn còn tốt mà, cậu còn nợ Lục Ứng Tinh hai bữa cơm, còn chưa kịp hỏi gã rằng đã có chuyện gì với video giám sát...

"Nếu vẫn buồn ngủ thì em cứ ngủ thêm một lúc nữa đi, anh đi làm đây, không thể ở đây với Tiểu Ninh được." Mạc Vân Sơ vùi mặt vào hõm cổ Đường Ninh, hít sâu một hơi, trong giọng điệu lưu luyến cùng si mê, "Em thơm quá."

Cảm giác nhột nhột ở cổ kéo suy nghĩ của Đường Ninh trở lại hiện thực, cậu ngây người nhìn Mạc Vân Sơ xuống giường rồi ra khỏi cửa, một lúc sau mới hỏi hệ thống:

【Đã có chuyện gì xảy ra?】

Thế nhưng hệ thống không tiết lộ thêm một chút thông tin nào.  

Khi Đường Ninh chạy đến bệnh viện, cậu gặp người nhà họ Lục, trong đó có anh trai của Lục Ứng Tinh, Lục Quân Trì.

Gương mặt của Lục Quân Trì và Lục Ứng Tinh có vài nét khá giống nhau, nhưng tính tình của Lục Quân Trì bình tĩnh hơn rất nhiều. Điều này khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được sự khác biệt giữa hai anh em.

Thấy Đường Ninh đến, Lục Quân Trì bước tới, nhẹ nhàng nói: "Đã lâu không gặp."

Đường Ninh không biết gọi anh ta là gì nên khẽ gật đầu. Lục Quân Trì dường như biết mối quan hệ giữa Đường Ninh và Lục Ứng Tinh, nên nói với Đường Ninh nguyên nhân cái chết của Lục Ứng Tinh. Rằng gã bị đột quỵ, còn nhắc Đường Ninh chú ý đến thân thể của cậu nhiều hơn. "Các em lúc nào cũng ỷ vào mình còn trẻ mà sinh hoạt lung tung chẳng theo giờ giấc gì cả, cứ sáng ngủ đêm thức, không điều độ gì. Đấy bình thường thân thể của Ứng Tinh vẫn luôn khoẻ mạnh như vậy mà hôm nay.... Hầy, em cũng nên biết tự chăm sóc mình."

Lục Quân Trì hơi nhéo nhéo sống mũi, đôi mắt anh ta đầy tơ máu.

Anh ta dường như đã không ngủ cả đêm.

"Tôi có thể gặp Lục Ứng Tinh lần cuối không?" Đường Ninh hỏi.

Lục Quân Trì gật đầu.

Chỉ có điều cuộc gặp lần này lại diễn ra trong nhà xác.

Lục Quân Trì vốn dĩ định đi cùng Đường Ninh, nhưng mới đi được vài bước anh ta đã lảo đảo suýt ngã. Đường Ninh nhanh chóng kêu Lục Quân Trì đi nghỉ ngơi trước, mà cậu cũng muốn đi một mình để có thể lấy điện thoại của Lục Ứng Tinh.

Cuối cùng thì hôm qua camera giám sát đã quay được những gì? Liệu cái chết của Lục Ứng Tinh có liên quan đến chuyện đó hay không? Đó là tất cả những câu hỏi khiến Đường Ninh băn khoăn. Người chết thì không thể nói, vậy cậu chỉ còn cách đi tìm câu trả lời từ chiếc di động kia.

Nhà xác của bệnh viện này nằm ở tầng một trong tầng hầm, có một thang máy chuyên dụng đưa thẳng đến đó.

Khi cửa thang máy mở ra, đèn bên ngoài vẫn chưa sáng lên. Xung quanh tối đen như mực, một cảm giác u ám và lạnh lẽo khó tả ập đến, giống như sự mát lạnh của nước giếng sâu vào mùa hè.

Sau khi cậu bước lên, đèn cảm ứng trong hành lang mới lần lượt bật sáng, bóng của Đường Ninh phản chiếu trên những bức tường nhợt nhạt.

Mặc dù lá gan của Đường Ninh đã to hơn một chút, nhưng lúc này đây, cậu vẫn cảm thấy hơi rợn tóc gáy. Cậu bước nhanh qua hành lang lạnh lẽo, bước vào phòng chứa xác. Vừa bước vào, cậu đã ngửi được mùi xác chết lẫn trong mùi thuốc khử trùng.

Để xác không bị thối rữa, nhiệt độ trong phòng chứa xác thường được để rất thấp. Ánh sáng ở đây cũng không phải là ánh sáng trắng như ở hành lang, mà là ánh sáng cam ấm áp.

Lẽ ra ánh sáng cam sẽ làm cho con người ta cảm thấy ấm áp, nhưng bởi vì nhiệt độ ở đây quá thấp, ánh sáng cam ấm áp cũng như được nhuộm lên bởi máu.

Nhà xác chứa đầy những dãy tủ đông lớn, mỗi dãy đều được đánh số cẩn thận, bên trong là những con người đã tiến vào giấc ngủ ngàn thu. Đường Ninh bước đi rất nhẹ nhàng. Trong khoảng không yên tĩnh như vậy, cậu không dám gây ra bất kỳ một tiếng đồng nào, sợ sẽ làm quấy rầy giấc ngủ của người chết.

Đường Ninh phải mất một lúc mới tìm ra khoang chứa xác của Lục Ứng Tinh. Cậu liên tục trấn an bản thân rằng gã chỉ là một NPC(1) trong trò chơi mà thôi. Sau đó cậu thu hết can đảm để mở cửa. Cánh cửa tủ đông(2) giống như một cái ngăn kéo, chẳng qua bên trong là túi đựng xác.

(1)NPC (Non-player character): là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những người quản trò hay trọng tài.

(2)Tủ đựng xác cho bạn nào chưa biết nha!

Đường Ninh từ từ mở khóa kéo trên túi đựng thi thể. Dù cậu đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng trong không gian tĩnh lặng này, tiếng vang vẫn chói tai vô cùng. Bỗng một cơn gió lạnh buốt thổi qua gáy cậu. Đường Ninh giật mình quay lại. Không có gì hết, có lẽ là do cậu quá hồi hộp.

Đường Ninh quay đầu lại, khoá kéo đã kéo đến cổ Lục Ứng Tinh, khuôn mặt tái xanh của gã hiện ra trước mắt Đường Ninh. Nếu không phải sắc mặt gã tái nhợt, thì nhìn gã giống như chỉ đang ngủ.

Không biết có phải Đường Ninh gặp ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy môi của Lục Ứng Tinh khẽ cong lên một vòng cung mờ nhạt.

Đường Ninh không dám nhìn kỹ, cậu nín thở vươn tay muốn sờ vào túi áo của Lục Ứng Tinh. Thi thể Lục Ứng Tinh cứng đờ, dù đã cách một lớp vải, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng so với người sống. Đường Ninh cố gắng hết sức để bỏ qua cảm giác rợn gáy này, cậu sờ hai bên túi áo của gã đều không có, vì vậy Đường Ninh hơi nghiêng người một chút, cúi xuống đưa tay sờ túi quần.

Ánh đèn chợt lấp lóe.

Tay Đường Ninh đông cứng lại giữa không trung, cậu lại cảm nhận được một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng mình. Xung quanh lặng ngắt như tờ, Đường Ninh cứng người tại chỗ không dám nhúc nhích. Cậu còn nghe thấy tiếng thở nặng nề của chính mình, "Hộc ... hộc ... hộc ... hộc .. . "

Như thể có ai đó đang thở mạnh vào cổ mình. Đường Ninh hoảng sợ trước suy nghĩ của chính mình. Sau đó cậu lại nghĩ lại, người chết sẽ không có hơi thở, người sống xuất hiện ở nơi này cậu cũng có thể phát hiện ngay lập tức. Vậy thì lời giải thích hợp lý là cậu đang bị suy nhược thần kinh, đợi khi nào trò chơi kết thúc, cậu sẽ đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân.

Đừng tự hù dọa chính mình.

Sau khi Đường Ninh tự trấn an xong, cậu lại tiếp tục lục túi của Lục Ứng Tinh, rất nhanh sau đó cậu đã tìm thấy chiếc điện thoại trong túi của gã.

Đường Ninh vui vẻ lấy điện thoại ra, định kéo lại khóa kéo của túi đựng xác. Thế nhưng khi kéo khóa đến cổ Lục Ứng Tinh, Đường Ninh chợt nhận ra ...

Đôi môi đáng lẽ phải đang khép lại của Lục Ứng Tinh lúc này khẽ hé mở, đang thổi liên tục vào cậu.

Ánh đèn nhấp nháy hai lần rồi lập tức vụt tắt, toàn bộ nhà xác chìm vào bóng tối. Sống lưng Đường Ninh lạnh toát, sự lạnh lẽo thấm tận xương tủy. Hai chân cậu khẽ run lên, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.

Trong bóng tối bỗng vang lên tiếng sột soạt, như thể có thứ gì đó chui ra khỏi túi đựng xác. Đường Ninh không dám bật đèn pin lên nhìn thứ đó, vội vàng xoay người loạng choạng bước nhanh ra ngoài.

Một cơn gió lạnh thổi qua gáy cậu, dường như có thứ gì đó đang bám chặt vào cậu.

Da đầu Đường Ninh tê dại, cậu muốn chạy nhanh hơn. Thế nhưng càng vội vàng càng dễ mắc sai lầm, trong lúc hoảng sợ, cậu đã loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Cơ thể này quá yếu ớt, chỉ cần một chút va đập nhẹ cũng đau kinh khủng. Đường Ninh cố gắng hết sức đứng dậy, mở điện thoại lên chiếu sáng thì nhìn thấy cánh cửa phòng xác đang chậm rãi đóng lại. Khoảnh khắc sống còn này khiến sức lực của Đường Ninh bộc phát, cậu lao ra cửa, nắm lấy tay cầm muốn mở cửa ra. Nhưng dưới chân cửa như mắc vào thứ gì đó kẹt cứng khiến cậu không thể đẩy ra.

Dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại, Đường Ninh mở to mắt, cậu đã nhìn ra đó là cái gì.

Đó là một con búp bê vải, mái tóc lưa thưa, mắt làm từ cúc áo đen, thân thể nát bươm dính đầy bụi bẩn. Hai chân bị rách ra không biết đang ở đâu. Bông gòn ở vết rách còn có mấy con dòi đang ngoe nguẩy bò qua lại.

Đầu Đường Ninh ong ong, vô thức lùi lại một bước. Bỗng một hơi thở thơm mát lạnh phả lên cổ cậu như có thứ gì đó đang bám trên người cậu mà thổi khí.

"Aaaaaaaaaaa — !!!"

Đường Ninh ôm đầu ngồi sụp xuống, run rẩy co người trong góc. Lưng cậu dính chặt vào tường, nhắm mắt lại như muốn trốn tránh thứ trước mặt.

Lúc này, tất cả những gì cậu nghĩ đến là Mạc Vân Sơ.

Cậu cần Mạc Vân Sơ.

Cậu cần Mạc Vân Sơ ôm cậu và nói với cậu rằng, "Không sao cả, đừng sợ, Tiểu Ninh".

Cậu cần nhiệt độ thân thể của Mạc Vân Sơ.

Cậu như đã thực sự biến thành một cây tầm gửi, leo lên người Mạc Vân Sơ, nếu không có Mạc Vân Sơ sẽ không sống nổi.

Có tiếng bước chân đến gần, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào người cậu. Đường Ninh vùi đầu vào đầu gối mà điên cuồng gào thét. Một tia sáng chói lọi xuyên qua đầu gối đập vào mắt cậu, trong ánh sáng chói lóa kia xuất hiện một giọng nói. Mặc dù giọng nói khàn khàn đã bị che đi một phần bởi tiếng hét của Đường Ninh, nhưng vẫn có thể nghe thấy những câu như "Xin chào" và "Đừng hét nữa" ngắt quãng.

Đường Ninh che tai, run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông trung niên sắc mặt vàng như nến, con mắt đen xì đang đứng ở trước mặt mình.

Đèn trong nhà xác lại một lần nữa sáng lên, người đàn ông trung niên vô cảm nói: "Anh bạn nhỏ, đừng hò hét ở đây."

Nói xong, ông cũng không để ý đến Đường Ninh nữa mà đi tới tủ đông. Đường Ninh run rẩy nhìn về phía chân cửa nhưng cậu không thấy con búp bê vải kia đâu. Cậu ngơ ngác quay đầu lại nhìn về phía tủ đông, có một ngăn tủ bị mở ra, trên mặt đất là túi đựng thi thể của Lục Ứng Tinh. Xác của gã vẫn nguyên vẹn nằm trong túi, khóa kéo chưa được đóng hoàn toàn mà đang dừng ở cổ.

Ánh đèn cam ấm áp chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của Lục Ứng Tinh trông kỳ dị khó tả.

Người đàn ông trung niên bước tới gần túi đựng thi thể của Lục Ứng Tinh, bình tĩnh kéo nốt khóa lên, sau đó làm một việc khiến Đường Ninh bất ngờ —

Ông ta ôm cái xác dựng thẳng lên và đặt lên xe đẩy.

"... Ông là ai?" Đường Ninh run giọng hỏi.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Đường Ninh, "Tôi là nhân viên của nhà tang lễ."

Dưới ánh đèn, bóng người đàn ông trung niên đổ dài trên nền gạch trắng.

Đường Ninh đột nhiên được tiếp thêm sức mạnh, cậu bám vào vách tường đứng thẳng lên, "Xin chào, tôi, tôi... tên của ông là gì?"

"Lão Lưu."

______________________________

Đôi lời của editor: Mọi người cứ bắt lỗi mạnh vào để tui sửa nha~

À mà tui sắp xây xong cái wordpress rùi, sắp sửa chuyển nha nèee


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật