[ALLVIETNAM] THE WAR

27



Vietnam: Tất cả đã bắt đầu. Bản đồ thế giới cũng đã đến lúc được vẽ lại...

Vietnam: ... Và kể cả tương lai của tôi cũng nên thay đổi rồi.

Có thật sự là đã bắt đầu? Có chắc rằng tương lai gã giờ đây đã có sự thay đổi?

Haha... Làm gì có việc thay đổi dễ dàng như thế? Lịch sử là lịch sử... Mãi mãi sẽ chẳng có gì có thể thay đổi được nó. Không nên vội mộng tưởng vì chút xoay chuyển nhỏ có thể thành lớn.

Sống là sống. Chết là chết. Không cần cố làm gì. Đừng nói là tương lai của bản thân, tương lai của người khác còn không thể thay đổi.

Đừng cố gắng nữa, Vietnam. Đừng cố thay đổi nữa. Đúng hơn là ngươi đừng đi tìm hạnh phúc nữa...Chẳng phải, kết cục đã rành rọt ra rồi sao?

Vietnam... Chẳng phải...
-
-
-

Vietnam... Mệnh của ngươi là mệnh chết.
-
-

Vietnam: A..hộc..hộc..

Gã choảng tỉnh, bật dậy khỏi thứ cho là cơn ác mộng kinh hoàng. Người gã đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Khuôn mặt xanh xao đến tái đi.

Gã trút hơi thở nặng nề, gấp rút khiến cho khuôn ngực cũng phập phồng mạnh mẽ. Đưa tay lên mặt, gã nhè nhẹ gục đầu xuống, vùi đầu vào đầu gối.

Rồi gã nói một cách khổ sở, cảm tưởng như rất đau nhói, một cơn đau thấu đến tận tâm can.

Vietnam: Rốt cuộc...mình.. Haha, mệnh chết sao? Tao không tin, tao không tin, tao không tin...

Gã dường như không chấp nhận những lời đày đọa từ cơn ác mộng. Giờ đây, gã tràn đầy sự tức giận.

Đến nỗi dùng tay vò đầu của bản thân đến khi từng sợ tóc rối bù và da đầu cảm giác được ran rát. Rồi gã nói như đang gào thét. Một tiếng thét nghe sao đầy bi đát.

Vietnam: Giấc mơ khốn kiếp, lũ chó khốn kiếp... Tìm hạnh phúc gì chứ. Tao...ha, làm gì còn hạnh phúc để tìm.

Nở nụ cười tự giễu cợt chính mình. Nghĩ đến hạnh phúc của người khác không phải là loại chuyện gã chưa từng làm, có khi còn là làm thường xuyên.

Một tên ăn xin coi việc có tiền, có thức ăn là hạnh phúc. Một đứa trẻ mồ côi coi việc có cha, có mẹ, có mái ấm là hạnh phúc. Một cụ già ung thư sống trong đau đớn coi việc chết đi là hạnh phúc.

Hay đơn giản là được điểm 10 trong một bài tập, được tặng một viên kẹo là đã hạnh phúc... Có rất nhiều thứ khiến con người ta hạnh phúc, có thể giờ họ chưa được như ý nhưng ít nhất họ có thể đi tìm... Bởi họ có nó.

Thứ hạnh phúc còn không có để tìm. Gã thật sự còn thua người nhiều thứ lắm...

Mục đích trước giờ của gã chỉ có thay đổi để không chết, giúp người mà gã mang nặng ân tình sống, trao yêu thương cho người mà gã thật sự cần. Tự hỏi, liệu thế thì gã đã có hạnh phúc chưa?

Nếu mang lại hạnh phúc cho người khác cũng là một loại diễm phúc cho bản thân thì gã làm thế cũng không gọi là tồi.

Hạnh phúc đôi khi không là cảm xúc, nó là một kết quả.

-------------------------------------

-Chiến sự tại Ba Lan-

Chà... Tình hình tại đây chẳng mấy khả quan lắm. Tại đây quân Đức nhanh chóng chiếm được ưu thế, họ buộc quân Ba Lan phải rút lui về hướng đông nam.

Ba Lan giờ đây như một chú chim chết đói, chết khát. Chú chim với đôi cách trắng muốt bị bức chết đến rơi vào đường cùng.

Chú chim nhở bé ấy chỉ còn cách giương đôi mắt khát khao hy vọng nhận được chút thức ăn từ chủ nhân hay nói cách khác là nhận được viện trợ từ lực lượng Đồng minh. Để phản công, để giành lấy thứ đáng lẻ thuộc về bản thân...

...: Mọi người đừng từ bỏ! Chúng ta vẫn có thể cầm cự được. Chỉ cần nhận được hỗ trợ từ lực lượng Đồng minh, chúng ta có thể thắng. Tôi tin rằng sẽ sớm thôi...

Lời động viên được cất lên trong làn khói đạn mù mịt. Tiếng nói ấy vang lên từ một chàng trai với đôi cánh trắng đã nhuốm không ít máu, thân thể cậu ta cũng không khá hơn đôi cánh ấy là bao.

Vết đạn ghim lên cánh cậu ta còn như mới, máu tuôn ra không ngừng. Tựa hồ chỉ cần nhìn vào đã cảm giác nhức nhói, đau đớn.

Ngoài bị đạn bắn, người cậu ta đã thấm vài vết trầy xước. Ấy thế mà sau... Cây cờ trên tay cậu có thể được phất lên cao như thế?

...: Tch...Quân xâm lược khốn nạn! Phát xít khốn nạn!

Cậu thiếu niên trẻ tuổi vững vàng đứng lên trên đống tro tàn sau trận càn vừa rồi của Đức.

Poland: Sớm thôi...Quân viện trợ từ lực lượng Đồng minh sẽ đến, đất nước chúng ta sẽ thắng. Sớm thôi, Ba Lan sẽ chiến thắng Phát xít, sẽ chiến thắng Đức Quốc Xã! Sớm thôi, Ba Lan sẽ mãi mãi tự do!

Cậu mạnh mẽ hét to giọng dứt khoát nói đầy đanh thép. Tay thì luôn luôn nắm chắc, giơ cao lá cờ. Ánh mắt cậu như toát ra lửa. Một ngọn lửa của cái sự thù hận với quân xâm lược. Một ngọn lửa của niềm tin, sức mạnh và hy vọng.

Ba Lan muốn sống... Poland cũng như vậy. Trên hết cả là tự do. Thứ mà Poland lẫn Ba Lan từng đánh mất, không thể để nó tái diễn lần nữa.

Nhà, cửa có thể đổ. Vũ khí có thể nát. Con người có thể chết. Nhưng đất nước thì không thể đánh mất. Không thể bỏ đi hi vọng giành lấy tự do dù chỉ là một chút. Không thể, không thể, không thể!

Poland: Chúng ta phải thắng!

Tinh thần của Ba Lan, của Poland thật kiên cường.Nhưng chỉ tiếc là...

Vietnam: Trời ạ... Khặc..Cười chết mất, thằng ngu đó.. nó đang nói cái gì vậy?

-
-
-

Vào ngày 17 tháng 9 năm 1939, Hồng quân của Ussr tràn vào tấn công Ba Lan từ phía đông.

Nhằm thực hiện những gì trong Hiệp ước Xô-Đức: Ussr có quyền giành lại những lãnh thổ mà Ba Lan đã chiếm của Liên Xô trong Chiến tranh Nga-Ba Lan (1919-1921).

Thêm một mặt trận nữa... Chiến đấu trên hai mặt trận một điều gần như không thể. Ba Lan hiện tại chỉ còn cách phòng thủ, nhưng điều này sẽ không kéo dài.

Ngày 27 tháng 9 năm 1939, thủ đô Warszawa của Ba Lan chính thức bị quân Đức chiếm.

Ngày 1 tháng 10, quân Đức đã hoàn thành chiếm đóng Ba Lan, mặc dù Chính phủ Ba Lan do Poland đứng đầu không tuyên bố rằng họ không đầu hàng.

Ngày 6 tháng 10 năm 1939, cuộc tấn công Ba Lan kết thúc.

Lãnh thổ Ba Lan đã bị chiếm giữ bởi Đức Quốc xã, trong khi các vùng phía Đông được trả về cho Liên Xô. Ngoài ra, Poland sẽ bị bắt giam giữ tại Đức.

-
-
-
-

Vietnam: Ồ.. Kết thúc rồi sao. Không hổ là một cuộc chiến tranh chớp nhoáng. Nhanh ghê...

Gã ngồi trong phòng làm việc của bản thân mà không khỏi cảm thán. Mặc dù không tham gia chiến sự nhưng ban nãy vừa nghe mấy tên báo cáo cũng không khỏi trầm trồ.

Không chỉ kết quả mà từng diễn biến tại chiến sự gã đều được báo cáo lại. Có khi gã còn rành rọt nắm bắt hơn cả nhưng tên trên chiến trường. Kể cả màn ca hát hùng hồn của Poland.. Gã cũng đã nghe.

Thôi thì đành.. Biết sao đây a. Làm sao mắng gã được cơ chứ. Rõ ràng, rành rành ra đó là mấy cái câu tên Poland kia nói chỉ là mộng tưởng đầy mơ hồ.

Làm gì có chuyện lực lượng Đồng minh sẽ đến. Làm gì có chuyện Ba Lan sẽ thắng, sẽ tự do... Tất cả đều là suy diễn.

Vietnam: Xem ra.. Cho dù có qua bao lâu thì cuộc chiến này vẫn nhanh như ngày nào nhỉ. Nhanh đến nỗi không sai lệch ngày, tháng, năm hay một giờ, một giây, một phút nào...

----------------------------------

- Tại Paris -

Lính: Thưa ngài, Ba Lan đã bị Đức Quốc Xã chiếm, ngài Poland bị bắt về Berlin rồi ạ.

...: Được rồi, ngươi đi đi.

Gã đàn ông trẻ tuổi chống tay lên cằm nhàm chán ra lệnh.

Lính: Vâng.

Tên lính không dám ý kiến gì, nhanh chóng ra ngoài theo lời sếp, để lại không gian yên tĩnh, trầm lắng mang một chút ma mị của màn đêm tại thủ đô ánh sáng.

...: Haizz.. Một lần nữa sao.

Hắn thở dài nặng nhọc, chán nản nói.

?: Lần nữa?

Trong căn phòng, ngoài gã đàn ông kia ra còn một tên khác. Thì là y đang nhâm nhi ly trà thơm phức của bản thân, nghe hắn nói nên thắc mắc hỏi.

...: À, không, không có gì.

Hắn vội trả lời y. Trời ạ, hắn quên mất còn tên này ở đây. Cũng may y chỉ hỏi thế thôi chứ chẳng mấy để ý.

?: Thế à... Này, ngươi đã đọc bài báo mới nhất chưa?

...: Bài báo mới nhất? Chẳng phải cũng toàn đề cập đến kết quả của trận chiến giữa Đức Quốc Xã và Ba Lan thôi sao. Cần gì đọc, chỉ tổ phiền phức và mất thời gian.

Hắn đưa hai tay lên, nhún vai một cái ý xem thường.

?: Thế là ngươi chẳng biết gì rồi. Này đọc đi.

Y vứt tờ báo đang cầm trên tay cho hắn.

...: Hả, gì đây?

Nhận được tờ báo từ tay y, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là dòng chữ.

...: 'Ba Lan sẽ tự do, niềm tin hay ảo mộng?'

Đây là tiêu đề trên trang nhất của tờ báo hôm nay. Nội dung cơ bản là nói về sự kiên cường cùng lời động viên, an ủi và khẳng định từ Poland, nhà lãnh đạo bên Ba Lan trong cuộc chiến vừa qua.

Ngoài nguyên văn câu nói của Poland trong cuộc chiến được các nhà báo ghi lại còn có một bức ảnh đính kèm do các nhiếp ảnh gia chụp lại. Bức ảnh Poland cầm trên tay lá cờ, đứng hiên ngang trên đống tro tàn.

Xem ra, mấy nhà báo, nhiếp ảnh cũng gan dạ nhỉ. Trên chiến trường mà còn làm việc hăng hái vậy.

...: Này, cho tôi ý kiến coi có nên đem lũ nhà báo với nhiếp ảnh gia ra chiến trường để chiến đấu luôn không?

Sau khi đọc bài báo xong, thứ duy nhất để lại ấn tượng cho hắn là mấy tên viết ra tờ báo này.

?: ....

?: Mà.. Hôm nay ngươi có vấn đề gì à?

Y nghi hoặc hỏi hắn.

?: Bình thường đọc mấy cái này, ngươi toàn là cười điên lên, không thì nói mấy câu chế giễu, đại loại thế đấy, France.

France: Ta hành xử ra sao không cần ngươi xía vào, UK.

Thật thì nếu là hắn trước kia chắc sẽ cười thật to với mấy loại chuyện này đấy, nhưng mà từ cái ngày đó...

UK: Được thôi. Nhưng mà ta nghĩ chuyện này rất đáng cười đấy chứ. Một đất nước nhỏ bé, nghèo hèn dám nghĩ đến việc chiến thắng một đất nước giờ đây là lò lửa quân sự. Ha.. Ngu xuẩn hết sức.

Y khinh thường nói.

Trong lúc đó, hắn lại nhìn vào tờ báo, lia mắt qua từng dòng chữ và dừng lại ngay bóng dáng bất khuất của Poland, lòng hắn giờ đây như hẫng đi một nhịp.

Tâm can đau xót, thầm lặng liên tưởng đến một hình ảnh, một hình ảnh rất thân quen. Hình ảnh đã đi theo hắn cả đời và thậm chí đến tận đây. Chính nó chẳng thể khiến hắn cười nổi.

UK: Trên thế giới này, sẽ chẳng bao giờ có việc, một đất nước nhỏ đánh bại được một cường qu-

France: Không... Ngươi sai rồi.

Hắn cắt lời y. Hắn cũng từng như y, từng có suy nghĩ như vậy. Chỉ đến khi..

France: Ngươi biết không, có một đất nước và một con người có thể làm được... Có thể chiến thắng cường quốc.

Nói đến đây hắn bất giác mỉm cười nhẹ.

France: Đất nước, con người họ rất kiên cường, rất mạnh mẽ.

Hắn muốn nói cho y biết rằng đất nước và con người hắn nói trên tuy nhỏ bé nhưng nghị lực, ý chí lại phi thường to lớn.

France: Ta hoàn toàn sụp đổ.

Hắn muốn nói cho y biết rằng con người tại đất nước ấy đã khiến hắn toàn thân bất lực như thế nào và khiến hắn gục ngã trên chiến trận hoang tàn, đổ nát ra sao.

France: Cuối cùng ta thất bại.

Hắn muốn nói cho y biết rằng hắn đã hoàn toàn bại khi thấy lá cờ do con người kia cầm lên tung bay trong gió.

Và điều cuối cùng hắn muốn nói không phải với y mà là với em rằng hắn...rất nhớ em.

-
-
-

Khi lá cờ đỏ, sao vàng kia được phất lên trên nóc Điện Biên Phủ. Tôi đã biết bản thân thua rồi, cường quốc như tôi thua em rồi..

..Vietnam.

_____________________________________

Hí hí, thông báo là tôi sẽ đăng truyện mới vào 20:00 tối nay nhe. Theo ý kiến của các bác đa số đồng ý ra fic 1 tức là fic AxA. Nhớ đón xem. Chắc là tôi sẽ đăng văn án, còn sáng mai sẽ đăng chương 1.

Phần chiến sự tại Ba Lan tôi có trích một số từ wiki, như là các mốc thời gian cũng như hành động của 2 bên. Trừ lời nói của nv thì tôi ko có trích.

Đoán xem nv France có thân phận như thế nào đây? Kk cái này chắc dễ đoán nè.

À mà tôi thay đổi cách viết chút vì cách viết trước kia khá mất tg khi in đậm nhiều chỗ và khi đọc cá nhân tôi hiện tại thấy in đậm ko hợp mắt lắm nên sẽ thay đổi, bắt đầu từ chương này.

Các bác đừng lo mấy chương trước tôi sẽ sửa lại cho đồng đều. Tạm thời chỉ mới sửa lại mấy chương gần đây từ 22-27 chứ khúc trước vẫn chưa.

Chúc các bác một ngày tốt lành, tối nay ngủ ngon, mơ đẹp nhe 💤💤💤


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật