[NOREN | LONGFIC] - MẶT TRỜI CHÌM ĐÁY BIỂN

The Ball (1): Xe ngựa bí ngô



Một ngày bình thường của Lee Jeno gần đây luôn bất đầu bằng hình ảnh Seo Youngho thảnh thơi đứng tựa cửa xe. Đôi chân dài của anh vắt chéo, tay Youngho lướt trên máy tính bảng chứa lịch trình của hắn, chỉ cần nghe thấy tiếng hắn thì Youngho ngay lập tức khôi phục bộ dạng vệ sĩ chuyên nghiệp, từ đó về sau sẽ không còn một điểm lơ đãng nào.

Phòng thư kí phó chủ tịch râm ran nhận xét rằng Seo Youngho giống giám đốc bộ phận hơn cả mọi giám đốc bộ phận hàng thật giá thật của Oceanus. Jeno không can thiệp vào mấy câu chuyện hành lang này lắm, vả lại bọn họ cũng không nhận xét sai. Lee Jeno thậm chí còn từng thắc mắc về thân thế của Seo Youngho, cuối cùng vỡ lẽ ra một chuyện làm hắn không khỏi nhìn Huang Renjun bằng con mắt khác.

Năm Renjun mười tám tuổi, cậu vừa bỏ học tại học viện của Jeno và Han Seojoon thì đã chính thức nắm lấy công ty. Seo Youngho lớn hơn Renjun bảy tuổi, vừa tốt nghiệp đại học liền xin vào làm vệ sĩ. Những tưởng rằng Renjun là loại coi thường bằng cấp vì bản thân cậu không thèm học hết một học kì đại cương thì đã bỏ, nhưng Renjun lại là người chủ trương cho Youngho đi du học.

Cùng một đợt với Youngho, Team A còn có thêm chín mười người được đài thọ toàn bộ chi phí để không chỉ giỏi đánh đấm. Youngho là người du học lâu nhất, anh học một mạch đến hai năm trước mới quay trở về.

Vào cái năm mà cả Jeno lẫn Han Seojoon vẫn đang ôm cuốn Kinh tế học đại cương, Huang Renjun chỉ bằng bản năng mà đã tính được tương lai của Team A vào mười năm sau nữa.

Nhưng mà Huang Renjun vốn đầy ắp những bất ngờ. Chỉ gật gù khen cậu hai câu, Lee Jeno đã nhớ ngay rằng chính hắn còn bị cậu xếp vào bàn cờ để mặc sức điều khiển. Dù hắn có là quân cờ khó trị, Huang Renjun vẫn là một trong số ít những người có thể khiến hắn di chuyển trái với chủ đích của mình.

--

Hôm nay, Seo Youngho rõ ràng mất tập trung vì một lý do gì đó. Nhân lúc đừng đèn đỏ, Youngho liếc nhìn điện thoại rồi tủm tỉm cười. Tin nhắn đổ xuống màn hình tới tấp, tốc độ chứng tỏ không phải là do chỉ một người nhắn mà được, loại bỏ khả năng Youngho có bạn gái hoặc bạn trai. Một đôi lần, khóe môi Youngho nhếch lên cao đến độ tiếng cười có thể phát ra, thế nhưng trước sau anh vẫn duy trì im lặng.

Tin nhắn vẫn không ngừng hiện ra khi Youngho nhấn ga vọt thẳng về phía bình minh bao trùm bến cảng. Lee Jeno chứng kiến cảnh đó, hắn không tỏ ra ghét bỏ. Dứt mắt ra khỏi màn hình của Youngho, Jeno nói:

"Anh có chuyện gì thì xử lý cho xong đi."

Lee Jeno không thấy mình có ác ý, nhưng Youngho ngay lập tức nhét điện thoại vào sâu trong túi quần. Lấy lại vẻ thờ ơ thoải mái trên khuôn mặt, anh liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu. Lee Jeno không dùng điện thoại, cũng không hề đọc tài liệu khi đang ngồi trong xe. Hắn chỉ lơ đãng ngắm đường đi, rất hiếm khi nói chuyện với ai, một khi kéo hết cửa kính lên thì chiếc xe cứ như một chiếc tàu chở phi hành gia tiến ra vũ trụ.

"Xin lỗi phó chủ tịch", Youngho cất lời. "Hôm nay cậu chủ Huang đi hẹn hò lần đầu tiên, anh em ở khu tập thể mỗi người một ý góp xem cậu ấy mặc gì đẹp nhất."

Lee Jeno không biết bắt đầu từ đâu với mớ thông tin mà Seo Youngho vừa kể. Huang Renjun mặc gì đẹp nhất, hay là vệ sĩ ở khu tập thể thì làm sao lại có thể đánh giá trang phục đẹp nhất, hay là...

"Hẹn hò với ai?"

Youngho khẽ mỉm cười:

"Dĩ nhiên là cậu chủ Lee rồi."

Lee Jeno cau mày, Youngho lại nhướn mày lên:

"Tôi xin lỗi, là cậu chủ Lee kia. Cậu Lee Donghyuck."

Lee Jeno im lặng. Im lặng kéo dài đến tận khi Youngho không còn chú ý đến hắn nữa, âm thanh trầm thấp từ phía sau xe lại đột ngột vang lên:

"Sao lại là lần đầu tiên."

"Sao lại không ạ?", Youngho bật cười. "Cậu chủ Huang trước đây chỉ có mình phó chủ tịch, lần này đúng là lần đầu tiên được mời đi hẹn hò còn gì?"

Chính vì là lần đầu nên cả khu tập thể mới loạn hết lên. Dư luận trong đám anh em chia hẳn làm hai, một nửa nhiệt tình ủng hộ Renjun, một nửa vẫn dè chừng vì cậu chủ Lee Donghyuck có hay ho đến mấy thì vẫn mang họ Lee như là người đó.

Jeno mân mê khóe môi, ngón tay vô thức trượt lên màn hình điện thoại. Mười năm qua, Huang Renjun theo hắn là đi làm nhiệm vụ. Cậu được trả tiền để đi bên cạnh hắn, lúc hết thời gian thì ngoan ngoãn cút dù thỉnh thoảng có hơi ồn ào. Hai người bọn họ ăn chung bàn khi đãi khách, mỗi người ngồi một bàn khi lịch trình kéo dài qua bữa. Những lúc gặp nhau ở quán bar của hắn rõ ràng chẳng phải vô tình, nhưng tất cả đều là do Renjun tự mình đi tìm hắn.

Huang Renjun đúng là chưa từng nhận lời tham dự buổi hẹn hò nào chính thức, hình như cũng chưa từng được ai mời hẹn hò một cách chân thành.

Cái nắm tay đầu tiên là của Jeno, nụ hôn đầu bẩn thỉu xấu xí là của Jeno, thậm chí lần đầu tiên của Renjun cũng là dành cho Lee Jeno mất trí nhớ. Nhưng lần hẹn hò đầu tiên của Huang Renjun lại vĩnh viễn không phải là hắn. Lee Jeno cay đắng bật cười vì sự phi lý đó, trong đầu tự nghiền ngẫm nốt đáp án cho chủ đề mà đám vệ sĩ nhà họ Huang quan tâm hàng đầu hiện nay.

Chẳng trách đám vệ sĩ lại bàn luận sôi nổi như thế. Huang Renjun đẹp nhất là khi nào, Jeno đã gặp cậu trong suốt mười năm liền nhưng cuối cùng lại không thể nghĩ ra đáp án. Không phải Huang Renjun luôn đẹp, cũng chẳng phải cậu xấu xí khó nhìn. Lee Jeno chỉ chưa từng tưởng tượng được Huang Renjun khi có đôi thì sẽ ăn vận như thế nào. Không biết Renjun có còn mặc áo lông quần da để bất chấp biến thành con cáo trắng hay không, hay là cậu sẽ đổi gió ngoan hiền bằng mấy chiếc áo len lông thỏ mịn màng như trong mấy bức ảnh lúc còn ở nước ngoài với hắn.

Đó là khi có đôi với người khác. Còn Huang Renjun, chín trăm chín mươi chín trên một nghìn ngày đi thành đôi với Lee Jeno ở trong vũ trụ này là vai khoác đồng phục vệ sĩ, bên hông đeo súng, thắt lưng quấn roi. Trong cả tấn phụ kiện mà Renjun sắm về để lấp đầy căn phòng cô độc trống không, cậu chỉ có cơ hội dùng vũ khí làm phụ kiện khi đi cùng hắn.

À không, còn một thứ phụ kiện nữa. Đôi nhẫn đính ước mà giờ đây một chiếc đã chìm đâu đó dưới đáy biển sâu.

---

Lee Jeno không phải thắc mắc quá lâu về vấn đề ăn mặc của Huang Renjun. Lee Donghyuck biết rõ mồn một rằng con búp bê sứ nhà họ Huang đồng ý đi hẹn hò với mình chưa hẳn đã vì muốn cho cả hai một cơ hội đi xa hơn, nhưng vẫn cứ nghênh ngang dắt Renjun về gặp bà nội trước khi cả hai hẹn hò bữa tối. Gặp đúng dịp Lee Jeno phải về nhà để định kì đoàn tụ, hắn vừa bước vào cửa thì đã nghe thấy phía căn bếp ngập đầy tiếng nói cười.

Jeno nhìn qua ô cửa tròn. Lee Donghyuck đang đứng đằng sau lưng ghế của bà nội, tay vung vẩy một lá bột mì cán mỏng. Huang Renjun ngồi cạnh mẹ hắn, tay thoăn thoắt nặn bánh xếp, chiếc này vừa hết thì Lee phu nhân đã đưa phần bột đã được nhồi nhân tiếp theo sang. Lee phu nhân cười rất tươi khi nghe Donghyuck ba hoa khen ngợi Renjun. Mấy lời khen chẳng dễ nghe, vậy mà chủ tịch Lee cũng không nỡ rời khỏi căn bếp thật lâu mới có tiếng người.

"Renjun nói là không nấu ăn bao giờ, bánh bao tự làm chọi chó chó chết!", Lee Donghyuck nhặt một chiếc bánh xếp lên ngắm nghía. "Trình độ làm bánh thế này xứng đáng được ra nhà hàng mới đúng, phải không bà?"

Renjun nhăn mày:

"Cậu chủ Lee ăn đồ Tây quen rồi, mấy thứ bánh này vuông tròn méo mó kiểu gì cậu chẳng khen?"

Lee phu nhân nói:

"Nhưng Renjun làm bánh xếp đẹp thật. Mà ta nói con nghe, con đừng bao giờ tỏ ra là mình biết thứ gì quá. Một khi con gặp người vô tâm, hễ con giỏi thứ gì thì con sẽ buộc phải làm thứ đó cả đời."

Ngài Lee cười cười:

"Anh biết em giỏi nấu nướng nhưng tay em đã bao giờ chạm nước đâu?"

"Cho nên mấu chốt mới là...", Renjun nghiêng đầu nhìn cái bánh xếp mình vừa nặn. "Phu nhân may mắn gặp đúng người không hề vô tâm!"

Lâu lắm mới nghe lại mấy lời nịnh nọt của Huang Renjun vang lên trong nhà mình, Lee Jeno cười hắt ra bất lực.

Tiếng cười của Lee Jeno thành công đánh động đến quản gia đang đứng chờ nhận lấy khay bánh xếp đều tăm tắp của Renjun. Ngẩng đầu thấy hắn, quản gia ngay lập tức cúi đầu:

"Chào cậu chủ."

"Anh họ!", Donhyuck cười chào với đỉnh cằm muốn hếch lên song song với trời. "Hôm nay Renjun làm bánh xếp, anh gặp may rồi!"

Lee Jeno gật đầu:

"Cậu gặp may thôi, nhà này đã ăn bánh xếp của cậu chủ Huang nhiều rồi. Renjun, nghe nói hôm nay em hẹn hò với cậu Lee Donghyuk? Em họ tôi có nói hẹn hò là đưa em đi làm bánh xếp không?"

Renjun thản nhiên đặt chiếc bánh tiếp theo vào dĩa:

"Cậu chủ Lee Chan còn gửi lịch trình sang cho tôi xác nhận, phó chủ tịch yên tâm ạ."

Bà nội nghiền ngẫm nhìn hai đứa cháu, nghe đến đó bỗng kêu lên:

"Đã về nhà sao còn gọi là phó chủ tịch? Bà chẳng đã nói là không làm cháu rể bà thì cũng làm cháu của bà hay sao?"

"Sao lại không làm cháu rể bà?", Lee Donghyuck nhiều chuyện cắt ngang. "Lee Donghyuck không phải là cháu của bà thì là gì?"

"Gọi là anh họ."

Ngài Lee chốt hạ bằng một câu chắc nịch đầy ấn tượng. Renjun nhìn Lee Jeno đăm đăm, môi đôi ba lần hé ra nhưng rồi mím chặt. Lee Jeno cũng chăm chú nhìn cậu. Công sức tư vấn của đội vệ sĩ nhà họ Huang coi như bỏ, Huang Renjun hôm nay chỉ mặc áo sơ mi trắng giản dị, từ đầu đến chân chỉ toát ra vẻ ngoan ngoãn hiền lành rõ ràng không phải là gu của Lee Donghyuk. Bàn tay đang mân mê chiếc vỏ bánh xếp của cậu đeo ba chiếc nhẫn, bên kẽ ngón nhẫn lại có một hình xăm mới mà Jeno chưa thể nhìn ra.

"Anh họ", Renjun ngoan ngoãn gọi một tiếng. "Hôm nay anh họ ở nhà ăn bánh xếp chứ ạ?"

Lee Jeno khẽ gật đầu.

Lần đầu tiên Huang Renjun đi ra mắt gia đình hắn, hóa ra cũng không phải là cùng hắn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật