Thập Niên 80: Sống Lại Làm Bé Cưng 1

Chương 200: Noãn Bảo thổi thổi





Dư Noãn Noãn không biết mình ngủ lúc nào, đến khi tình lại đã là buổi sáng hôm sau.

Ăn sáng xong, Dư Noãn Noãn kéo Hứa Thục Hoa đi ra ngoài.

Dư Noãn Noãn bé nhỏ đi đằng trước, còn Hứa Thục Hoa nghiêng người bị kéo tay đi đằng sau.

Hứa Thục Hoa cười đi theo sau: "Noãn Bảo, mới sáng sớm mà cháu muốn đi đâu thế?"

Dư Hải thấy thế thì cũng cười: "Noãn Bảo, làm gì thế? Hôm nay cha không phải đi cày, ở nhà chơi với con nhé!"

Bận rộn mấy ngày, cỏ dại trên đồng đã được dọn sạch sẽ, cũng đã tưới nước, nên tạm thời không cần đi ra đồng nữa, bởi vậy mấy người Dư Hải hôm nay cũng ở nhà.

Nghe Dư Hải nói vậy, Dư Noãn Noãn chỉ nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục kéo Hứa Thục Hoa đi ra ngoài.

Dù gì bây giờ trong nhà có nhiều người như vậy, cũng không tiện để Dư Noãn Noãn kích thích mấy cái cây phát triển, thế nên Hứa Thục Hoa theo Dư Noãn Noãn đi ra ngoài.

"Noãn Bảo, chúng ta đi đâu vậy?"

Dư Noãn Noãn chỉ về hướng nhà Cố Mặc: "Chỗ đó ạ!"

Hứa Thục Hoa cười: "Là muốn đến tìm Ngốc Bảo đi chơi à?"

Dư Noãn Noãn muốn lắc đầu, cô không hề muốn đi chơi.

Nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân chính được, thế nên cô chỉ có thể mím môi không nói gì.

Không thấy Dư Noãn Noãn trả lời, Hứa Thục Hoa cũng không để ý lắm, bà cúi xuống bế Dư Noãn Noãn vào lòng rồi đi đến nhà Cố Mặc.

Bọn họ vừa mới đi đến nơi là Tiểu Bạch đã ra đón ngay, nó nhảy tới nhảy lui bên chân Hứa Thục Hoa, bày tỏ sự vui mừng.

Cố Mặc đi ra theo nhìn thấy cảnh này lại cảm thấy không vui.

Sao chó của cậu lại thích Dư Noãn Noãn như vậy chứ?

Hứa Thục Hoa bỏ Dư Noãn Noãn xuống, bà cho rằng Dư Noãn Noãn cũng muốn chơi với Tiểu Bạch, ai ngờ Dư Noãn Noãn không đáp lại Tiểu Bạch mà đi thẳng vào phòng.

Cố Mặc thấy thế thì cũng đi vào phòng theo Dư Noãn Noãn.

Về phần Tiểu Bạch, để nó tự chơi một mình đi!

Dư Noãn Noãn đi vào nhà, rồi chạy đến bên giường gọi: "Thím ơi!"

Nghe thấy tiếng gọi bi bô của Dư Noãn Noãn, Tần Nguyệt Lan nghiêng đầu nhìn Dư Noãn Noãn cười nói: "Noãn Bảo tới chơi à? Cháu ăn sáng chưa?"

"Dạ ăn rồi ạ!"

Miệng vừa nói, tay Dư Noãn Noãn vừa đưa vào trong chăn, cẩn thận đặt lên eo Tần Nguyệt Lan: "Thím ơi, không đau nữa nhé!"

Tần Nguyệt Lan cười phụ họa: "Không đau! Thím đỡ hơn nhiều rồi."

Dư Noãn Noãn lặng lẽ vận chuyển dị năng, miệng từ từ nói: "Noãn Bảo thổi thổi, thím không đau nữa!"

Tần Nguyệt Lan ngước mắt lên nhìn về phía Hứa Thục Hoa đang đi đến: "Thím có nghe không đứa nhỏ Noãn Bảo này thật làm người ta yêu thương mà!"

Hứa Thục Hoa cũng cười: "Vừa mới ăn sáng xong là Noãn Bảo đã kéo thím đi qua đây, tôi còn tưởng là nó muốn qua chơi với Ngốc Bảo chứ, không ngờ mới tới nơi là chạy thẳng vào phòng tìm cháu rồi!"

Dư Noãn Noãn vừa nghe hai người nói chuyện vừa lặng lẽ dịch chuyển dị năng.

Cũng may hai ngày nay ngày nào cũng vận chuyển dị năng cho mấy cây rau quả, mỗi lần một chút, lại làm rất nhiều lần nên khả năng khống chế dị năng của cô cũng chính xác hơn.

Nhưng với phản ứng của Tần Nguyệt Lan lúc này là biết cô ấy không phát hiện ra cái gì sai sai cả.

Dư Noãn Noãn vận chuyển dị năng một hồi rồi dừng lại.

Chuyện này không thể gấp gáp được phải từ từ thôi.

Dư Noãn Noãn vừa thu tay lại thì Tần Nguyệt Lan liền nhìn về phía Dư Noãn Noãn.

Không biết có phải ảo giác của cô ấy không, mà khi Dư Noãn Noãn đặt tay lên eo cô, cô cảm thấy rất ấm áp, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt.

Bây giờ Dư Noãn Noãn rút tay về, cảm giác ấm áp đã biến mất, nhưng cảm giác đau đớn lại không nặng thêm.



Hi! Mọi người ơi do lý do giới hạn chương nên mình bắt buộc phải làm thêm một quyển nữa, mọi người nhớ ủng hộ mình tiếp nha!
Bắt đầu từ quyển thứ hai và cũng như từ chương sau độ dài của một chương sẽ dài lên nhiều hơn nên mình ra chương cũng sẽ chậm hơn xíu nên mọi người thông cảm nha!!!
Mọi người nhớ nhấn⭐bình chọn ủng hộ nha😘😘😘😘


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật