(12 CHÒM SAO) Đi Tìm Tự Do

Ngoại truyện: Giây phút cuối cùng.




Trong ngôi trường này, nếu nói đến địa vị và sức ảnh hưởng, người ta không thể nào bỏ qua được Lạp Khuyển. Xuất thân của hắn thì ít người biết, nhưng sự tàn bạo của hắn thì không người nào không biết. Những chiến tích huy hoàng và đẫm máu của hắn có thể được biên soạn thành cả một cuốn sách dày, nếu có người chịu bỏ thời gian và công sức ra để đi nghe ngóng và thu thập lại. Nào là, hắn đã thủ tiêu tên cầm đầu tầng hầm đời trước thế nào, hắn đã thu thập được bao nhiêu điểm tất cả trong mùa thi đầu tiên,.... Mỗi một câu chuyện đó đều được khóa trên hay những người vào trường trước kể lại hết sức chi tiết cho khóa dưới, đàn em của mình, cùng lời nhắn nhủ đầy chân thành và tha thiết "Nếu tránh được thì tránh xa Lạp Khuyển hết mức có thể vào." 

Đương nhiên, nghe hay không là quyền của mỗi người. Mặc dù được những câu chuyện hết sức chân thực đã được lặp đi lặp lại, kể đi kể lại và được nhiều người chứng minh, nhưng vẫn có một số người vẫn không chịu nghe. Một phần là vì bản tính kiêu ngạo, tự cho mình là nhất, và phần còn lại là vì nhan sắc của Lạp Khuyển. 

Lạp Khuyển đẹp một cách bất thường. Dù nhìn từ bất cứ góc nào, hắn trông cũng thật hiền lành, yếu ớt, và thật tinh xảo. Hắn hệt như một tác phẩm được Chúa đích thân đắp nặn bằng tất cả tình yêu thương và kỳ vọng. Chỉ cần hắn nở một nụ cười, thì dù là đang ở trong hoàn cảnh tăm tối tới mức nào, người được chứng kiến nụ cười ấy đều tự có cảm giác như tâm hồn được thanh tẩy toàn bộ, xung quanh sáng rực lên đầy hi vọng, như thể phước lành của Chúa đều tụ tập cả ở đây. Và hắn hoàn toàn không hề giống như một tên sát nhân tâm thần, chỉ biết giết người không gớm tay. 

Chính vì cái vẻ ngoài đó, không biết bao nhiêu người đã tưởng sói là chó nhà, liều lĩnh khiêu khích, và rồi nhận được chung một kết cục, đó là chết trong kinh hoàng và đau đớn tột cùng. 

Đối với những người ở trong trường này, Lạp Khuyển là một sự tồn tại khủng khiếp, không nên đến gần, không nên tiếp xúc, và càng không nên đụng chạm. Dù cho hắn đã thảm bại trong tay những thành viên tầng 8 thượng tầng đi chăng nữa, thì địa vị của hắn vẫn chẳng chút xê dịch. Chính vì thế, học sinh trong trường truyền tai nhau một câu, thà đụng tầng 8 thượng tầng, chứ tuyệt không được dây dưa với Lạp Khuyển. Dù bọn tầng 8 có mạnh đến đâu thì ít nhất chúng nó cũng có nhân tính hơn Lạp Khuyển nhiều. 

Thế mà, lúc này, người khiến cả trường sợ hãi lại đang ôm chai rượu, nằm bò trên bàn trong một căn phòng trong tầng hầm, dáng vẻ suy sụp và chán chường khủng khiếp. 

Lạp Khuyển không biết đã mở đến bao nhiêu chai rồi. Khắp phòng chỉ thấy toàn vỏ chai rượu nằm lăn lóc khắp nơi cùng mùi rượu nồng nặc gay mũi. Lạp Khuyển vẫn không chịu dừng lại. Hắn vẫn cứ dốc ngược cái chai vào họng, uống từng hớp rượu lớn, uống như thể chưa từng được uống. 

Đối diện hắn là Bắc Miện, vẻ mặc miễn cưỡng vô cùng. Hắn cũng cầm một chai rượu, nhưng cái chai mới chỉ vơi đi phân nửa. 

- Mày uống đủ rồi đấy, Lạp Khuyển. - Bắc Miện giữ cái chai lại ngay khi Lạp Khuyển định đưa nó lên miệng lần nữa. - Muộn rồi. Về đi. 

- Mày bỏ tay ra. - Lạp Khuyển lè nhè, hất tay Bắc Miện ra. Hắn lại nốc thêm một ngụm rượu nữa, rồi quăng cái chai rỗng vào góc phòng. 

- Chỉ là một đứa con gái thôi mà. - Bắc Miện thở dài. - Mày việc gì phải làm thế? 

- Một đứa con gái. - Lạp Khuyển lặp lại. Hắn im lặng, rồi lại đột nhiên cười gằn bằng giọng trầm khàn. Hắn lấy một chai rượu khác, tay không bật nắp. 

- Mày không biết đâu.... - Lạp Khuyển vừa cười vừa nói. - Xử Nữ ấy mà.... Cô ấy là ánh sáng cứu rỗi đời tao.... Đáng ra cô ấy đã có thể cứu rỗi tao....

Nói rồi, Lạp Khuyển lại nốc thêm một ngụm rượu nữa. 

Hắn đặt cái chai đánh rầm trên mặt bàn. Hắn đã say lắm rồi. Bây giờ, trong đầu hắn trừ thất vọng, bi thương, đau khổ, thì chỉ còn lại hình bóng của Xử Nữ. 

Từng khoảnh khắc có hình bóng cô chậm chạp trôi qua trong đầu hắn, kể từ lần đầu tiên hắn thấy cô. 

Hắn không phải là cô nhi, cũng không phải bị tổ chức bắt cóc, mà là hắn tự nguyện đi theo họ. Hắn vẫn còn nhớ, năm hắn 7 tuổi, mẹ hắn bị ung thư, không còn sống được bao lâu. Nhà hắn nghèo, tiền thuốc thang chạy chữa cho mẹ thì quá tốn kém. Cha hắn không muốn có trách nhiệm gì với mẹ hắn, bỏ lại hắn, mẹ hắn và em trai hắn trong một ngôi nhà nhỏ cũ nát ở khu ổ chuột, rồi không bao giờ quay lại nữa. 

Mẹ hắn ngày càng yếu ớt và không thể làm lụng, chỉ có thể nằm một chỗ. Em trai hắn và hắn còn quá nhỏ. Đồ đạc trong nhà cũng bị đem bán dần, bán đến mức chẳng có gì có giá trị để bán. Trong một tháng trời, cả ba mẹ con gầy rộc đi, gần như chỉ còn da bọc xương. 

Hắn khi đó còn nhỏ quá. Hắn chỉ nhớ được rằng, điều mà hắn muốn nhất, ước ao mãnh liệt nhất khi đó là mẹ và em trai hắn được sống tiếp, bất kể giá nào. 

Vì vậy, hắn đã bán mình cho tổ chức, đổi lấy một khoản tiền đủ để mẹ có thể chữa bệnh và em hắn có thể được ăn no. Còn hắn thì không có sau đó nào nữa. 

Cuộc đời của hắn đã chính thức khép lại từ cái năm 7 tuổi đó. Hắn đi theo người ta, chỉ với một cái đồng hồ quả quýt cũ kỹ lỗi thời mà hắn không thể bán được cho ai. Đó là kỷ vật cuối cùng mà hắn có với thế giới tự do bên ngoài. 

Kể từ thời khắc ấy, hắn sống cuộc sống của một cỗ mày vô tri vô giác. Việc duy nhất mà hắn được dạy là giết người, và làm sao để giết người một cách hoàn hảo và hiệu quả. Hắn luôn nghe lời, không bao giờ thốt ra một lời phản đối, cũng không bao giờ khiến cho tổ chức thất vọng. Vì vậy, hắn nhanh chóng được trọng dụng và trở thành một trong những nhân vật được tín nhiệm hàng đầu. Hắn thậm chí còn được giao cho quản lý và huấn luyện lớp sát thủ mới. Hắn dần dần chai sạn theo tháng năm, cũng chẳng còn hi vọng gì vào cuộc đời nữa. Hắn chỉ đơn giản là tồn tại tiếp cho hết dương thọ, rồi sau đó muốn sao cũng được. 

Nhưng rồi, hôm đó, hắn lần đầu nhìn thấy Xử Nữ. Khi đó, hắn chỉ thấy cô sau tấm kính 1 chiều. Điều kỳ lạ là, đối diện với những lời đe dọa của điều phối viên, Xử Nữ thậm chí còn len lén nở một nụ cười khinh miệt, chẳng hề sợ hãi hay lo lắng, trong khi những người khác thì sớm đã cúi thấp đầu đầy bất an. 

Hắn bị thu hút ngay từ giây phút ấy bởi chính nụ cười xinh đẹp đậm chất ngông cuồng và khiêu khích của cô gái ấy. Hắn bắt đầu tò mò về cô, rồi sau đó là lươn lẹo tìm lý do để có được hồ sơ cá nhân của cô. 

Cô bằng tuổi hắn, được tuyển vào tổ chức với vai trò điều tra viên. Nói điều tra viên cho oai, chứ công việc của cô sau khi được huấn luyện sẽ là tra khảo tù nhân mà tổ chức bắt được, khai thác những thông tin có giá trị với tổ chức. Nghe nói, cô rất có tiềm năng làm sát thủ, nhưng vì được tuyển chọn vào hơi muộn, không thể huấn luyện kịp, nên đành để cô làm điều tra viên. 

Và ấy vậy là, từ đó, Lạp Khuyển mỗi lần rảnh rỗi đều kiếm cớ đi tìm Xử Nữ. Dù chỉ là thoáng nhìn qua thôi, hắn cũng đã cảm thấy đủ rồi. Trong lòng hắn dần nảy nở một loại cảm xúc mà hắn không được dạy, hắn cũng không biết gọi tên nó là gì. Giữa tất cả những kẻ đang dần bị tha hóa và phát điên bởi áp lực và huấn luyện của tổ chức, Xử Nữ vẫn vững vàng và lì lợm như một tảng đá được chôn chân sâu thật sâu dưới đất, ngạo nghễ mỉm cười trước trăm ngàn tội lỗi, tựa như chẳng có gì có thể vấy bẩn được cô. Với hắn, cô hệt như một đóa hoa trắng vậy. Mỗi lần nhìn đóa hoa trắng ấy, hắn đều cảm thấy bản thân như được tắm trong ánh sáng thuần khiết và trong lành, thấy như được gột rửa khỏi mọi tội lỗi và bùn đen nhơ bẩn. 

Cho đến một ngày, hắn thấy cô ngồi cạnh một tên con trai khác. Hắn chỉ nghĩ rằng, cô vô tình ngồi đó một hôm thôi. Chẳng sao cả. Thế nhưng, ngày qua ngày, cô vẫn ngồi đó, cạnh tên con trai đó. Hai người thậm chí còn cười nói cùng nhau rất vui vẻ. 

Một sự không cam tâm, căm tức như bị phản bội dâng lên trong lòng hắn. Hắn muốn xông đến, tách hai người đó ra, đoạt đóa hoa trắng về cho riêng mình. Nhưng nếu hắn làm thế, Xử Nữ sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ, hắn rất có giá trị với tổ chức. Vì thế, bất cứ thứ gì khiến cho hắn nảy sinh tình cảm không nên có hay khiến hắn bị phân tâm đều sẽ bị tổ chức loại bỏ không thương tiếc. 

Hắn không muốn đóa hoa trắng gặp nguy hiểm. Hắn chỉ có thể đè nén cơn tức giận, yên lặng ngắm nhìn cô từ xa. 

Rồi lại đến một ngày, Xử Nữ bị phát hiện bỏ trốn cùng một người khác. Đương nhiên, cô bỏ trốn không thành công, và bị bắt lại. Vì tội phản bội, cô không được phép sống tiếp nữa. Bọn họ nhốt cô vào một căn phòng tối, đợi đến giờ sẽ xử tử cô công khai để làm gương cho những kẻ đang có ý định tương tự. 

Hắn muốn cứu cô, nhưng cứu thế nào đây? Sức hắn không chống lại tổ chức. Hắn cũng không cách nào cầu xin cho cô được. Hắn không thể làm gì khác, ngoài trơ mắt nhìn cô bị người ta đem đi. Nhưng ngay lúc hắn cho rằng đã hết hi vọng, một bóng người lao đến, quỳ xuống trước mặt tên chỉ huy cấp cao, lớn giọng gào khóc cầu xin. 

- Xin các người. Xin đừng giết cô ấy. Là tôi nói cho cô ấy đường thoát. Nếu không phải tại tôi, cô ấy cũng sẽ không làm thế. Xin hãy giết tôi đây này. Tôi mới là kẻ đáng chết. 

Lạp Khuyển biết người này. Đó là Ma Kết, là người mà luôn ngồi cạnh Xử Nữ, nói chuyện với cô một cách vui vẻ. 

Đương nhiên, không người nào chịu nghe những lời mà hắn nói. Tên chỉ huy thậm chí còn lạnh lùng ra lệnh cho vệ sĩ kéo Ma Kết ra. Khi Ma Kết giãy dụa cầu xin, tên chỉ huy tức giận sai người giết hắn. Lạp Khuyển đứng ngay đó cũng xông đến. Hắn bây giờ chỉ muốn trút hết cơn ghen tức tích tụ trong lòng bấy lâu ra. Nhưng cả hắn và Ma Kết hiện cùng chiến tuyến, nên hắn cố tình nhẹ tay, không để Ma Kết bị thương quá nặng. 

Nhưng Ma Kết nào có chịu thua. Hắn đã bật lại tất cả những kẻ dám đụng đến hắn, và vẫn khẩn thiết cầu xin cho Xử Nữ được sống. 

Lúc này, ánh mắt tên chỉ huy có sự thay đổi rõ ràng. Hắn nhận ra rằng, Ma Kết là một hạt giống tốt. Nếu như Ma Kết chịu trung thành.... Hắn liếm môi nhìn Ma Kết bằng ánh mắt dò xét, rồi cuối cùng quyết định tha cho Ma Kết. Đương nhiên là có điều kiện đi kèm. Thứ nhất, Xử Nữ phải bị xóa sạch ký ức về chuyện này. Và thứ hai, Ma Kết sẽ phải bị khống chế. Ma Kết chẳng hề bận tâm điều kiện. Hắn mặc cho mấy chục họng súng đang chĩa vào đầu mình, lớn tiếng khẳng định, chỉ cần Xử Nữ được sống, cứ việc cấy bom hay làm bất cứ điều gì họ muốn với thân thể hắn. Hắn sẽ chịu tất. 

Và Xử Nữ được sống. Nhưng đổi lại, Ma Kết đã không còn là Ma Kết mà cô nhớ nữa. 

Hắn đối xử với cô đầy lạnh lùng, thậm chí có phần độc ác. Cô vẫn bất chấp mà ở bên cạnh hắn, không một chút ghét bỏ, mặc dù cô biết thừa cô và hắn chẳng có chút hi vọng nào hết. 

Lạp Khuyển thì vẫn mãi chỉ đứng một bên, nhìn cô đi bên cạnh người con trai khác bằng ánh mắt bi thương và thất vọng. Hắn làm gì có quyền can thiệp, thậm chí còn chẳng có tư cách mà giận dỗi hay ghen tuông, bởi vì Ma Kết mới là người cứu mạng cô, trong khi hắn thì không dám, và cũng không làm được. Hắn chỉ có thể chôn giấu thật sâu tất thảy mọi cảm xúc, tiếp tục làm một cỗ máy giết người vô tri vô giác. 

Tiềm lực của Ma Kết có hạn. Vì vậy, sau một vài nhiệm vụ, tổ chức cuối cùng cũng quyết định sẽ vứt bỏ hắn. Họ giao cho hắn và Xử Nữ một nhiệm vụ, đó là đến ngôi trường này, giết chết Song Ngư, người đã được Xử Nữ giúp đỡ bỏ trốn thành công. Song Ngư có sống thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, mà chết thì càng tốt. Đó cũng vừa vặn là một lý do hoàn hảo để vứt bỏ cả Xử Nữ và Ma Kết cùng một lúc. 

Sau khi Xử Nữ đi, Lạp Khuyển như bị rút mất một phần hồn phách. Hắn không còn muốn nghe lệnh nữa. Hắn bắt đầu âm thầm chống đối cấp trên và chỉ huy. Cuối cùng, hắn suýt nữa thì khiến một nhiệm vụ quan trọng thất bại. Nhiệm vụ vẫn thành công, nhưng thiệt hại mà hắn gây ra thì quá nhiều và cũng quá nghiêm trọng. Lúc này, cấp trên của hắn mới chú ý đến sự bất thường của hắn. Tuy nhiên, sự chống đối của Lạp Khuyển càng ngày càng mãnh liệt hơn, đến mức chỉ huy dần cảm thấy bất lực với hắn. Hết cách, ông ta gửi Lạp Khuyển đến đảo như một cách để trừng phạt hắn vì đã chống đối và bất tuân lệnh. Ông ta muốn rằng, Lạp Khuyển sau khi bị đe dọa bởi cái chết một cách thường xuyên sẽ nghĩ lại và ngoan ngoãn hơn. 

Lần này thì Lạp Khuyển không chống đối, thậm chí còn có phần biết ơn nữa. Biết Xử Nữ ở nơi này, Lạp Khuyển đã cố liên tục khuếch trương thanh thế, chỉ với một mục đích duy nhất là khiến cô biết được tên hắn, biết được sự tồn tại của hắn, nhớ thật kỹ. 

Hắn không muốn ép buộc cô. Hắn chỉ muốn, một ngày nào đó, cô sẽ nhìn thấy hắn, sẽ quên đi người tổn thương cô và cho phép hắn được đứng cạnh bên cô, che chở và bảo vệ cô cả đời. 

Nhưng bây giờ, hắn không còn hi vọng nữa rồi. Hắn đã không thể tự kiềm chế mình trước cô, và giờ đây, hắn đang phải trả giá cho sai lầm ấy. Sau tất cả, người mà cô yêu nhất vẫn luôn luôn và sẽ mãi mãi chỉ có Ma Kết. Còn với hắn, ánh mắt của Xử Nữ chỉ toàn là cay nghiệt và ghê tởm. Sẽ không bao giờ có chỗ cho hắn trong trái tim cô. 

Lạp Khuyển ôm chai rượu còn đầy, nằm gục trên bàn mà ngủ. Chẳng biết từ bao giờ, hai dòng nước mắt trong suốt đã lặng lẽ bò ra khỏi khóe mắt hắn, nhỏ xuống mặt bàn, in thành những vết đậm. 

Dù là trong mơ, hắn cũng không thể nào có được người con gái mà hắn yêu. 

Đương lúc hắn mơ màng, hắn cảm nhận được một thứ gì đó lạnh ngắt và sắc bén kề vào cổ mình. Hình như là một lưỡi dao. Ý nghĩ muốn phản kháng xẹt qua đầu hắn thật nhanh, rồi cũng nhanh chóng lặn mất dạng. Tâm trí hắn lại chìm vào u tối. 

Thôi, buông tay thôi. Hắn có sống thêm thì cũng chỉ làm Xử Nữ thêm chướng mắt. Thật nực cười. Hi vọng của hắn là cô mang đến, tuyệt vọng của hắn cũng là cô trao cho. 

Một cơn đau buốt xoẹt ngang cổ hắn, ngay động mạch chủ. Hắn thậm chí có thể nghe được cả âm thanh máu tươi đang đua nhau dồn dập chảy về phía miệng vết thương. Đầu hắn ong ong như một chiếc TV bị nhiễu. Và rồi, hắn không còn cảm nhận thêm được điều gì nữa, bất cứ điều gì, kể cả nỗi đau.... 








Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật