[Chanbin] Ánh mặt trời phương Đông

Nốt nhạc tinh linh- Định mệnh mang tên Sinh mệnh thụ



Tuy Ngô Ngọc Hưng đã nói sẽ có cách mang tất cả sang bên kia bờ Đầm lầy nhưng đáy lòng Koo Bon Hyuk vẫn còn chút nghi ngờ xen lẫn lo lắng. Những ảnh hưởng từ việc sinh tồn tàn khốc năm ấy khiến trái tim cậu nguội lạnh mất đi tình cảm của một con người. Nhưng đối với cậu 5 người kia là ngoại lệ tồn tại khiến cậu cảm nhận được chút ấm áp còn sót lại trên thế giới này. Bản thân cậu không cho phép bất cứ tình huống xấu nào có thể xảy ra cả.

Đêm trong khu rừng rộng lớn chỉ có hơi lạnh từ mặt đất không ngừng gặm nhắm hơi ấm ít ỏi của thân nhiệt những sinh vật ẩn náu bên trong nơi này. Bóng tối sâu thẳm chực chờ những nguy hiểm muốn nuốt chửng con mồi yếu ớt. Tiếng lửa kêu tí tách nhắc nhở họ đây là nơi việc buông bỏ cảnh giác đồng nghĩa với cái chết.

Koo Bon Hyuk lặng lẽ rời khỏi khu cắm trại bước đến dòng suối nằm sau lớp cây dày đặc gần đấy. Chỉ có hoà mình vào âm thanh của nước, của tự nhiên cậu mới dằn được sự lạnh lẽo tàn ác trỗi dậy trong lòng. Dòng máu nhân ngư vốn dĩ mang sự khát máu điên cuồng, những ngày qua cậu không hề tham gia chiến đấu chỉ vì cậu sợ. Cậu sợ nỗi điên cuồng vì mùi máu tươi kích thích kia làm bản thân không còn lí trí, lúc ấy chỉ có kẻ điên KBH cuồng hoan trong niềm vui sướng của chết chóc.

Chỉ có sự mát lành cùng nhẹ dịu của thiên nhiên và nước mới làn con thú hoang trong người cậu ngủ say. Bước chân giẫm lên bụi cỏ tạo âm thanh sột soạt, ngón tay cậu nhẹ gẩy trong khí như nghệ sĩ lướt trên phím đàn piano trong buổi hoà nhạc. Chỉ là nơi đây bản hoà tấu của cậu là những nghệ sĩ đến từ tự nhiên mang trong mình giai điệu êm lắng sạch sẽ. Tinh linh ánh sáng nhỏ từ mọi ngóc ngách ùa về lượn theo những nốt nhạc rải đầy bụi sáng. Những loài động vật nhỏ vô hại vốn dĩ sợ hãi vì trận chiến bị thu hút bởi âm thanh mà tụ họp cùng nhau lắng nghe bản hoà tấu của đất trời.

Đôi mắt nhắm nghiền của Koo Bon Hyuk bỗng mở ra, bởi vì cậu nhận ra trong bản giai điệu hoà tấu của mình có sự pha trộn những nốt nhạc kì lạ. Nó không dữ dội, không náo động bản nhạc của cậu, chỉ là những nốt nhạc này lại dịu dàng như ánh trăng sớm ôm lấy những nốt nhạc cậu tạo ra, hoà mình vào đó rồi bật lên cao điệu du dương.

Bước theo chỉ dẫn của nốt nhạc tìm đến bên góc tảng đá gần đấy, Koo Bon Hyuk nhìn thấy hình ảnh có lẽ cả đời này khắc sâu trong vịnh biển ký ức của mình. Trên tảng đá giữa dàn bụi sáng của tinh linh nhỏ, Ngô Ngọc Hưng đang dùng chiếc lá thổi vào đấy giai điệu du dương, không giống với âm thanh của bản hoà ca tự nhiên sạch sẽ thuần khiết nó lại mang theo từng hơi thở ấm áp sinh mệnh. Giống như bụi sáng của tinh linh, dòng chảy sinh mệnh bao quanh cậu ta màu trắng sữa mảnh mai, chúng tinh nghịch hoà vào từng nốt nhạc hôn lên đôi gò má phúng phính. Đôi lúc e thẹn như đứa trẻ nhỏ vòng quanh cổ tay. Hình ảnh không quá rực rỡ nhưng lại mang rung động thật sâu. Dòng nhạc sinh mệnh len lỏi vào trái tim bên trong, phá vỡ một khối băng nhỏ để rồi thắp lên những ấm áp đã lâu không tìm thấy.

Đêm nay thật dài, lại thật ngắn. Chỉ là không ai nghĩ có thêm một người đã rung động.

****
Trời vừa hửng sáng cả bọn đã lên đường đi đến Đầm lầy Tử vong. Trên đường không ai nói chuyện với nhau, cũng không ai động tay chém giết lũ quái. Họ không muốn mùi máu nhuốm vào áo vì như vậy lũ Ngạc Ma thành tinh bên dưới Đầm lầy cùng lũ quái bên kia bờ sẽ đánh hơi thấy. Kéo theo đó là những phiền phức cùng trận chiến không đáng có, thêm nữa thông tin về sức mạnh lũ quái vẫn là ẩn số với họ, tiết kiệm được sức mạnh lúc này mới là sự sáng suốt nhất. Trưởng thành từ chiến đấu là cách mài giũa tốt nhất cho những kẻ non nớt, từ trong biển máu chúng học được cách sống sót, che giấu sức mạnh đồng thời ra đòn phản công mạnh mẽ ngoặm lấy cổ con mồi một cách hiệu quả nhất.

Ánh mắt cả bọn nhìn vào người đang đi phía trước, dù không phải là kẻ mang ma pháp chiến đấu nhưng khả năng di chuyển lẫn che giấu hơi thở không thua kém gì bọn họ. Người thanh niên tựa ánh mặt trời mong manh đó mang lại cho họ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Nếu họ là những kẻ di chuyển bằng bản năng của sức mạnh kẻ săn mồi ẩn nấp trong bóng tối, thì cậu ta lại như ngọn gió lặng lẽ khiêu vũ trên từng tán lá. Cảm giác giống như cậu ta hoà mình vào khu rừng này vậy, bí ẩn mà lại xinh đẹp.

Chẳng mấy chốc đã đến ven vùng Đầm lầy Tử vong, bầu không khí nơi này khác hẳn với khu vực nhóm Song Jae Won đã chiến đấu trước đó. Từng luồng hơi thở mạnh mẽ thi thoảng cứ lướt qua không khí tạo nên những trận gió xoáy nhỏ lướt trên mặt đầm lầy. Khung cảnh khá êm đềm nhưng bên dưới ẩn sâu những nguy hiểm không ai lường trước được.

Ánh mắt tất cả nhìn về phía chàng trai đang ngẩn người bên kia, trên vai là hai cục bông xù đang lười biếng ngáp dài nhìn về phía đầm lầy. Ánh mắt Ngô Ngọc Hưng thấp thoáng sự lo lắng, chỉ là thoáng qua như làn hơi mờ chẳng ai để ý, sau đó cậu nhìn về phía họ nở nụ cười dịu dàng trấn an.

Bàn tay thon dài lấy từ túi áo một chiếc lọ nhỏ trong suốt, bên trong gốc cây non ngập tràn năng lượng sinh mệnh. Ánh mắt của Ahn Hyeong Seop khựng lại thật lâu, nguồn năng lượng sinh mệnh mạnh mẽ này thật quen thuộc. Những ký ức từ Quyển sách cổ năm ấy trong thư viện ùa về trong khoảnh khắc, hình dáng cùng cội nguồn của sinh mệnh mãnh liệt này chính là "Sinh mệnh thụ". Nhưng vốn dĩ loại Thần thụ này chỉ xuất hiện trong Thôn Thái Dương tại sao bây giờ lại ở trong tay cậu ta- một kẻ không rõ lai lịch? Không!!! Vẫn còn một cây non được bảo quản tại Thư viện Incheon, chẳng lẽ cậu ta lấy được nó ở nơi đó?

Nếu vậy thì cậu ta và Thư viện Incheon có mối quan hệ gì? Phải là nhân vật như thế nào để Thư viện cho phép cậu ta sử dụng thứ quý giá như vậy?

Bao nhiêu câu hỏi lẫn những khả năng chạy trong não Ahn Hyeong Seop, nhưng cậu không phát hiện rằng những lí do về sau giống như sự bào chữa cho hành vi của người thanh niên trước mặt. Đột nhiên ánh mắt cậu chạm phải đôi mắt như vì sao trời kia, đôi mắt ấy như muốn nói với cậu rất nhiều điều lại như không. Chớp mắt một cái chỉ còn lại sự ấm áp của ánh mặt trời sưởi ấm những bất an trong lòng người.

Ngô Ngọc Hưng nâng chiếc lọ lên cao, chầm chầm mở nắp ra, từng luồng sinh mệnh khổng lồ đọng thành những giọt đậm đặc lan tràn xung quanh cậu. Nhưng lạ thay chúng như bị cô đọng chỉ có thể lượn xung quanh vị trí cậu đứng như có luồng sức mạnh giam giữ chúng lại. Ánh sáng thông qua những giọt sinh mệnh loé  lên màn sáng soi rõ một màng kết giới mỏng bao phủ xung quanh Ngô Ngọc Hưng, nhìn kết giới có vẻ yếu ớt sắp sụp đổ bất cứ lúc nào nhưng lại kiên cường chống đỡ sự dâng trào sức mạnh sinh mệnh khủng khiếp kia.

Trong lúc không ai chú ý Ngô Ngọc Hưng dùng chút ma pháp rạch ở đầu ngón tay một chấm nhỏ, giọt máu đỏ nhanh chóng bị Sinh mệnh thụ hấp thu, sau đấy những giọt sinh mệnh kết tinh kia xoay vòng tròn xung quanh cậu. Tốc độ xoay nhanh đến mức tạo thành vòng xoáy ma pháp khủng khiếp nghiền nát bất cứ thứ gì vướng phải nó. Ngô Ngọc Hưng dùng ma pháp bản thân dung hợp những giọt sinh mệnh này với nhau, dù chúng cùng là giọt sinh mệnh ôn hoà nhưng muốn dung hợp lại không phải là chuyện dễ. Hơn thế nữa Ngô Ngọc Hưng còn dùng ma pháp tạo nên hình dáng cụ thể cho chúng khiến độ khó càng thêm khó. Chỉ cần sơ hở một chút thôi cậu sẽ bị chúng nuốt chửng trở thành cát bụi hư vô.

Những người bên ngoài không ai cảm nhận được quá trình đau đớn này. Họ biết rằng cậu đang tiêu hao lượng lớn ma pháp để hoàn thành thứ gì đó. Linh cảm mách bảo nó là việc khó khăn nhưng chính họ cũng không giúp được gì, chỉ bản thân cậu tự mình vượt qua nó. Nhưng trong góc tối, Hậu duệ của cái chết đang siết chặt đôi bàn tay đến bật máu, bởi vì cậu cảm nhận được nhiều hơn những người ở đây. Sự bất lực xâm chiếm trái tim của cậu, ăn mòn dần đi sự bình tĩnh thường ngày từng chút. Tự nhủ với bản thân không thể đánh mất chính mình, nếu không hậu quả chỉ khiến bản thân rơi vào tuyệt vọng, chỉ đành cắn chặt môi tự thôi miên bản thân

"Người đó chắc chắn sẽ làm được, thử thách này sẽ vượt qua mau thôi Byeong Seop."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật