(END) ????????̂́???? ????????̂???? ????????????̉ ????????̂̃???? Đ????̂́???? ????????ℎ ????????̂???? ???????? ! (H++)

Chap 85: End Truyện



- Dao: Ba người trò chuyện gì mà mặt mày căng thẳng thế?

Dao Dao cắn một miếng táo tò mò hỏi, cậu lắc đầu thâm thúy nói

- Toàn: Nói chuyện tí cho thân ấy mà

- Hải: Anh đi lấy táo cho em

Anh nói rồi rời đi đến bàn ăn lấy một quả đã cắt sẵn mang ra cho cậu, cậu ăn một miếng nhỏ lại lon ton chạy vào bếp phụ mẹ.

- Toàn: Mẹ, nay mình ăn món gì thế?

Cậu hí ha hí hửng hỏi mẹ, mẹ cười khổ trả lời

- Mẹ: Nay làm nhiều món lắm đó, có món yêu thích của con nữa. Con không cần lo đâu

- Toàn: Hehe, con thèm ăn mấy nay rồi

Bác Lan Mễ nhìn hai mẹ con với đôi mắt buồn rầu lẫn thương xót, chả có người mẹ nào lại không đau lòng khi nhìn con mình vui vẻ với người mẹ khác... Bác ấy ganh tị với mẹ, ganh tị đến nỗi đôi mắt đã rơi nước mắt đến mức sưng đỏ lên dán chặt vào cậu, đứa con mà bác ấy đã mong chờ cả mười mấy năm trời, hàng ngày hàng giờ hàng giây hàng phút, không khi nào bác không nghĩ đến đứa con máu mủ mình đau đớn chịu suốt chín tháng mười ngày để sanh ra

Bác như người mất hồn, bị thu hút bởi cậu đến cả thái thịt cắt trúng tay cũng không biết. Bác giật mình rút tay, dao sắt rơi xuống thớt. Tiếng động lớn làm chú ý đến mọi người, mọi người hối hả chạy vào xem có chuyện gì xảy ra!?

Mọi người đồng thanh hỏi "có chuyện gì thế?" Bác ấy xua tay

- Mễ: Cắt trúng tay thôi ấy mà

Bác Tuấn Ôn mắng bác không cẩn thận, không tập trung. Cậu thấy tình huống khó xử nên dìu bác Lan Mễ đi băng vết thương. Trong phòng, không gian yên tĩnh chỉ với hai người, tiếng lách cách lúc vang lúc lặng. Môi nhấp lên nhấp xuống vì không biết mở lời thế nào, bác chần chừ rồi hỏi

- Mễ: Sao bác..không thấy mẹ cháu đến ăn cơm cùng gia đình thế?

- Toàn: Cháu lạc ba mẹ từ nhỏ, được cô nhi viện nuôi vài năm thì có người đến nhận nuôi cháu. Họ không phải người tốt lành gì nên chẳng xứng đáng làm ba mẹ cháu

- Mễ: Bác xin lỗi, khơi lại nỗi buồn trong cháu rồi

Bác vội nói xin lỗi, cậu cười nhẹ lắc đầu

- Toàn: Không sao, cháu vẫn hi vọng ba mẹ ruột vẫn đâu đây gần cháu. Còn về bọn họ, họ nuốt chửng một số tiền lớn và hứa không làm phiền đến cháu. Cháu tài nào mà tin nổi, giờ chỉ chờ quả báo đến với bọn họ thôi

Băng bó xong, cậu nhanh chóng cất hộp y tế, dìu bác xuống dưới bếp còn dặn bác Tuấn Ôn chăm sóc bác gái, còn mình thì vào bếp

Anh ôm vợ một miếng, hôn một cái rồi lên lầu thay y phục. Thoáng chốc đã tối, buổi tiệc linh đình cũng đã xong xuôi và dọn lên mâm

- Toàn: Anh Hải, anh làm gì mà trên đó lâu thế?

Chăm chỉ phụ bếp nên cậu không có thời giờ nhìn mọi người hay để tâm đến, ngồi vào bàn ăn thấy thiếu người mới đi tìm. Còn soạn nước uống nữa là xong rồi, cậu cởi tập dề chạy lên phòng. Mở cửa nhìn thấy anh nằm gục xuống giường, áo vest và cà vạt vứt quanh giường. Cậu lụm cụm nhặt lên, bước nhẹ nhàng không gây tiếng động lại gần anh

Gương mặt giãn đều, hơi thở nhịp nhàng được hoạt động đều đặn. Có lẽ anh đã khá mệt mỏi sau vụ việc vừa rồi, cậu vừa tức vừa thương thầm suy nghĩ

"Sao trên đời lại có người thở thôi cũng đẹp chứ? Ảnh dìm cũng đẹp, chẳng thấy ảnh nào mất hình tượng của anh"

Cậu đặt tay lên má anh, xoa xoa rồi chậm rãi hôn nhẹ lên môi anh, cậu bặm môi rút lui nhưng không thành. Lưỡi anh thanh thoát bắt lấy môi cậu rồi luồng vào gặm nhấm lưỡi nhỏ rụt rè, cậu hơi giật mình nhưng rồi lại ngã gục trước kĩ thuật hôn của anh

Anh lật người cậu xuống, hôn lấy hôn để luyến tiếc rời khỏi đó nhưng vẫn kéo theo một sợi chỉ bạc mong manh lấp lánh, hơi thở bị dồn dập lại khiến mặt cậu đỏ bừng với lấm tấm vài giọt mồ hôi đã hình thành lâu, đôi mắt chứa nước mắt như sắp tràn ra, cậu lập tức thu không khí vào trong để thở cho thanh thoát

- Hải: Bắt quả tang có người hôn trộm!

- Toàn: Anh không cho à? Vậy em không thế nữa. Hứ!!

Cậu chu môi muốn đứng dậy bỏ đi, anh cười nhếch đặt tay lên ngực cậu, ấn xuống không cho đi

- Hải: Anh có cấm đâu? Nhưng em cần phát huy nó nhiều hơn đấy

- Toàn: Anh..ranh ma! Mau xuống dưới ăn cơm thôi...

- Hải: Dạ vợ!

- Dưới Nhà -

- Mẹ: Thằng này, lớn già đầu rồi còn không biết tự giác xuống sao?

- Hải: Con bận tí việc mà mẹ!

- Ba: Được rồi, mau vào ghế ăn kẻo nguội

Hiếm có gia đình đông vui thế nào, không khí khác hẳn so với thường ngày. Nay ba khui chai rượu quý ra đãi cả nhà. Vừa thưởng thức món ăn và rượu ngon, cảm giác cũng mới mẻ tươi tắn hơn bình thường, thấy mọi người ăn gần như no thì anh nháy mắt với từng người ra hiệu

Lập tức không gian trở nên yên ắng, con người ham ăn ham uống như cậu đây cũng chỉ quan tâm ăn ăn uống uống, thấy im lặng cậu ngẩng đầu. Chấm hỏi trên đầu, chầm chậm hỏi

- Toàn: Mọi..người không ăn..nữa sao?

- Hải: Em dừng bữa một chút, có chuyện quan trọng với em nè

Thấy chuyện quan trọng thật nên cậu buông tay bỏ đũa, lau miệng ngồi ngay ngắn chú ý nghe. Anh nắm tay cậu, mỉm cười mà rằng:

- Hải: Anh tìm thấy ba mẹ ruột của em rồi

Cậu như vỡ òa, cảm xúc dâng trào khó tả, vui sướng đến không thốt nên lời, chỉ đặt tay che miệng cười hạnh phúc, đôi mắt rưng rưng, long lanh ôm chầm lấy anh. Trái tim cậu như đang đón chào mùa xuân, mọi thứ xung quanh cậu như hoa đua nhau thi nở. Vang vọng của mùa xuân đã đến, anh lau nước mắt cho cậu rồi nhã nhặn nói tiếp

- Hải: Em muốn biết đó là ai không?

Cậu không mở lời nổi chỉ gật gật

- Hải: Bác Tuấn Ôn và bác Lan Mễ là...ba mẹ của em đấy!

Cậu sốc chưa hiểu những gì anh nói, hai bác ấy là ba mẹ của em sao? Cậu chưa tin vào sự thật, sự việc này đi nhanh hơn cậu nghĩ nhiều. Không ngờ ba mẹ mình hằng ngày hằng năm mong muốn được gặp được bên nhau ba mẹ lại ngồi trước mặt mình. Cậu bị bất ngờ đến đứng hình, anh vội vàng vỗ về

- Hải: Nếu chưa chấp nhận được cũng không sao

- Mễ: Đúng đó, con không cần miễn cưỡng như thế đâu

- Toàn: Con..hơi sốc thôi, còn chút bàng hoàng nhưng không sao. Gặp lại...ba mẹ là con vui rồi

- Ôn: Con cứ từ từ, không cần vội đâu

Sau khi bình tĩnh lại, bữa ăn cũng diễn ra bình thường. Bữa ăn ngon miệng kết thúc, cậu ôm anh nhõng nhẽo hỏi

- Toàn: Sao anh biết họ là ba mẹ em? Bộ anh đi xét nghiệm rồi à?

- Hải: Thực ra, họ cảm nhận được nên anh được họ hẹn ra quán nói chuyện, kèm theo đó là dấu vân tay của em

- Toàn: Vân tay của em? Là lúc em ở nhà họ sao?

- Hải: Thêm nữa là họ đưa một gấu bông có dấu vân tay của con trai họ hồi nhỏ, sau khi đi kiểm định thì hai dấu vân tay hoàn toàn khớp. Nên họ..đi trước anh một bước, anh vẫn chưa tìm ra manh mối gì thì..

- Toàn: Vậy sao anh lại giấu em? Em đã mòn mỏi chờ đợi...

- Hải: Anh xin lỗi, anh muốn em nhận tin vào một thời điểm hoàn hảo nhưng vừa rồi thấy đông đủ người và họ không chờ nổi nữa

- Toàn: Cảm ơn anh, em đi nói..chuyện với..ba mẹ đây

- Hải: Đừng lo, em hiểu rõ họ mà!

Câu nói giúp cậu nhận ra, cậu đã tìm thấy kí ức đã mất và cậu hiểu tính cách của ba mẹ ngày xưa, ba mẹ dịu dàng, yêu thương mình biết bao. Cậu chạy ra chỗ ba mẹ, run rẩy nắm chặt tay ba mẹ. Giọng nói bị hoảng loạn mà lắp bắp theo

- Toàn: Ba! Mẹ!

- Ôn: Ba đây

- Mễ: Sao vậy? Mẹ ở đây

Ba mẹ vui vẻ cất tiếng, vậy là tình cảm của ba mẹ dành cho cậu và ngược lại đã ngày một phát triển lớn mạnh. Ba mẹ sẽ sinh sống và làm việc ở nước luôn, sẽ không đi về nước ngoài nữa, sự thật là ba mẹ sở hữu rất nhiều tài sản mà không phải ai cũng gầy dựng lên, dù trong hay ngoài nước

Tên tuổi ba mẹ theo đó là nổi tiếng, mẹ cậu với tư cách một bà chủ đứng đầu tập đoàn nước hoa thương hiệu có tiếng và đứng tên trước hàng trăm trang trại lớn nhất nhì nước ngoài và đang thêm chi nhánh trang trại ở trong nước. Các con vật được mẹ săn sóc ngày ngày được bán với giá cao như trăm triệu, trăm tỷ. Vậy là biết con vật không tầm thường rồi

Chưa hết, mẹ còn đang quản lý một tập đoàn nhỏ về giới truyền thông, mẹ quản lý nó vì nếu sau này tìm được con trai sẽ sang nhượng lại cho con

Nhiêu đó chẳng là gì so với đống tài sản khủng lồ ấy, ba cậu với thân phận là một doanh nhân thành đạt buôn bán đất đai, một doanh nhân bí mật trong giới kinh doanh. Chưa kể, ba từ nhỏ đã là một chính trị gia của gia tộc khiến người người hâm mộ, nhan sắc một thời làm nổi loạn cả vùng. Ba đang điều hành một tập đoàn lớn, một trong số gậy đánh golf đắt tiền. Sân golf cũng bị ba thu mua dù đó chẳng phải con số nhỏ nhoi gì

Nhờ sự cố gắng nỗ lực cày cuốc ngày đêm để mang lại thành công lớn cho ba mẹ cả cho danh tiếng, tiền tài của gia tộc phát triển mạnh. Tất cả của cải này ba mẹ không làm để dành cho bản thân mà là để dành cho đứa con trai đã thất lạc gần chục năm trời, ba mẹ đù bắp cả tiền tài lẫn tình cảm

Có lẽ từ đây cậu sẽ bận rộn lắm đây, tiếp quản cả gia tài lớn thế mà. Có thể khẳng định nhà vợ có địa vị hơn nhà chồng một bậc ấy.

Về lý do đã khiến ra chuyện thất lạc ấy xảy ra là do người em trai tức là bác hai của cậu đã ghen ăn tức ở vì bác ta nghèo không làm ăn được thuận lợi đâm ra chán nản và lao vào con đường cờ bạc đỏ đen. Cuộc vui nào chả có thắng thua, con số nợ ấy từ trăm lên triệu lên chục triệu và gần đích trăm triệu. Giang hồ đến đòi nợ, bác ta đi van xin ba mẹ cho mượn chút tiền nhưng qua hai lần xin mượn và tái phạm lại lỗi lầm nên ba mẹ quyết định làm lơ

Bác ta lên ý định thiêu sống cả nhà ba mẹ, thực tế bác ta định châm lửa vào ban đêm nhưng bị thất bại bởi nhiều cảnh vệ, vì vậy liều một phe châm vào ban ngày. Bác ta canh thời điểm cả nhà ăn sáng, người tính không bằng trời tính. Hôm đó ba mẹ có công việc nên đã không ăn sáng cùng cậu con trai, bác ta cay nghiến vì không đợi được nữa, nếu kéo dài người ch.ế.t sẽ là bác ta

Sau khi châm lửa xong, bác ta chạy trốn khỏi hiện trường không ngoảnh đầu lại, đến nhà ba mẹ tức là ông bà nội. Đến khi ba mẹ về, căn nhà đã cháy gần như nửa phần. Ba mẹ như ch.ế.t lặng muốn xông vào cứu con trai nhưng bị cản lại vì vào đó chẳng khác gì lao vào đường ch.ế.t

Từ đó, ba mẹ giấu đi nỗi đau lớn này không nói không rằng liền chuyển qua nước ngoài vừa làm việc vừa tìm ra hung thủ. Vì bác ta không biết ba mẹ ra nước ngoài nên đã trộm một số tiền của ba mẹ nghĩa là ông bà nội và bay sang nước ngoài trốn nợ lẫn trốn tội. Ngu ngốc đến bật cười, bác ta bị bắt lại và ba mẹ giao cho cảnh sát, bác ta được kết tội gi.ế.t người và hình phạt là tử hình. Dù không thấy thi th.ể của con trai nhưng lại có nhiều thi th.ể của các giúp việc, quản gia

À, về gia đình ba mẹ nuôi của cậu đã tìm đến cậu xin thêm và hứa không làm phiền lần thứ hai, kết quả anh cho họ tiền nhưng họ phải trong tù vì tội tham ô tham nhũng

Thế là sau bao nhiêu chuyện xảy ra, gia đình vẫn ở đó chờ ta dù cho ta lớn hay nhỏ, gia đình mãi mãi là một mái ấm chứa đựng nhiều kỉ niệm đáng giá. Cuộc sống của cậu và anh trở nên bận bịu nhưng tình yêu không giảm đi, hai người hiểu cho nhau, giúp đỡ, tin tưởng nhau.

Tình yêu không đơn giản như thế, phải qua nhiều sóng gió, gian nan ta mới tìm được một tình yêu đẹp, lâu dài và giản dị. Từng người có cặp có đôi cũng đã về chung một mái nhà, thế hệ trẻ này đã được lay động bởi bọn họ, tình yêu không phân biệt giới tính, tình yêu chẳng phân biệt gì cả!

Chẳng phải nam nam, nữ nữ yêu nhau vẫn hạnh phúc như bao cặp nam nữ ngoài kia ư?

Không lâu sau, Dao Dao và Đằng Tô hạ sinh một đứa con gái kháu khỉnh, Đàm Nhiên Tĩnh và Da Diệp Phi lên chức làm ba mẹ với một cặp song sinh nam, ba đứa cháu cứ thế được những người "bạn" chăm sóc giúp. Không ồn ào cứ giản dị thế thôi!!

_________________________________________
End Truyện!

Cảm ơn các độc giả đã theo dõi, chờ đợi, những lời hay lời tốt cho truyện tui. Chap cuối nên tui dồn lại khá nhiều, truyện đáng lẽ sẽ end sớm nhưng vì bận cho việc học nên đã kéo dài đến hôm nay. Lần nữa, cảm ơn đã đồng hành cùng tui, truyện tui vẫn còn thiếu sót và không hay. Hi vọng các độc giả vẫn ở đó cùng tui đi tiếp một quãng đường của truyện mới sắp tới, mong rằng mọi thứ sẽ suôn sẻ và bộ truyện thứ 7 tới sẽ có sự tiến bộ hơn của tui
•••••

Cảm ơn đã đọc, đã ủng hộ, đã theo dõi

°°°°°
Merry Christmas
Giáng sinh an lành, vui vẻ nhé các độc giả mà tôi quý mến!
Cảm ơn và hẹn gặp lại












Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật