[ Thi Tình Hoạ Dịch ] Tổng Hợp Những Mẫu Chuyện Ngắn

27. Hạ đường huyết




Hôm nay là buổi biểu diễn của Đội H, Châu Thi Vũ đã sớm đến cuối sân khấu vì đã hứa với Vương Dịch rằng nàng sẽ đến xem buổi biểu diễn của cô.

Nửa đầu không sao, mọi người đều diễn rất tốt, nửa sau Châu Thi Vũ cảm thấy cô có chút không ổn, trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, nói có lẽ nàng quá mẫn cảm, không có chuyện gì.

Cho đến khi thấy có người ra hiệu cho Vương Dịch, Vương Dịch mới cầm micro nói chuyện, trong chốc lát thân thể hơi ngả về phía sau, Vương Dịch rất tự nhiên đặt tay lên vai Viên Nhất Kỳ để tìm điểm tựa, trả lời xong liền cúi đầu xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.

Theo quan điểm của những người khác, tất cả những điều này xảy ra rất tự nhiên, không có bất kỳ sự bất thường nào, nhưng theo quan điểm của Châu Thi Vũ, những cử động tinh vi của cô được phóng đại vô hạn, và nàng đã thầm kêu lên rằng điều đó không ổn, nàng không ngừng cầu nguyện rằng cô sẽ không có bất kỳ tai nạn nào.

...

Trên sân khấu, Vương Dịch cảm thấy mình không thể kiểm soát được cơ thể, sự bất lực của cô ngày càng rõ ràng, nhưng cô không muốn mọi người và fan lo lắng, vì vậy cô đã không ngừng chống đỡ bằng ý chí.

Phù... cuối cùng... cuối cùng cũng qua...


Vương Dịch đứng cùng hàng với mọi người, cúi đầu trước ống kính, cô phải dùng hai tay chống đầu gối vì không còn sức. Đương nhiên, động tác nhỏ này không qua được ánh mắt Châu Thi Vũ, lông mày nàng vô ý thức nhíu lại.


Đèn tắt, trái tim căng thẳng của cả người trùng xuống. Cùng nhau đứng thẳng dậy, Vương Dịch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc choáng váng, thân thể bởi vì đột nhiên đứng thẳng mà vô thức ngả về phía sau, hai tay theo bản năng nắm lấy người xung quanh.

Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ bị cú tóm lấy bất ngờ của cô làm cho sửng sốt, sau đó trọng tâm cơ thể của họ bị kéo về phía sau. Viên Nhất Kỳ phản ứng nhanh chóng và nắm lấy người đang ngả người ra sau.

Nhưng chỉ đề phòng người kia bị đập đầu, Vương Dịch đã ngã xuống sân khấu đúng như dự đoán, mọi người đều kinh hãi chạy đến vây quanh cô. Châu Thi Vũ cũng nghe thấy tiếng mọi người kêu giúp, giật mình và lao lên sân khấu.

Dần dần, trong mắt cô có người, Vương Dịch muốn nhìn rõ những người xung quanh nhưng lại không thể, muốn nói với họ rằng cô không sao nhưng mở miệng lại không thể phát ra âm thanh. Đột nhiên ù tai cũng mang đến cho sự ồn ào một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, cô chỉ có thể nhìn thấy mấy cái miệng mở ra khép lại, lại không nghe thấy thanh âm.

" Vương Dịch, Vương Dịch, Vương Dịch em không sao chứ!?". Thẩm Mộng Dao mặc dù biết Vương Dịch bị hạ đường huyết, nhưng hiển nhiên vẫn là bị Vương Dịch dọa sợ, gọi tên cô liên tục cũng không có trả lời.

Châu Thi Vũ chạy đến phía sau cô, nửa quỳ trên mặt đất, ôm cô vào trong ngực, để cô dựa vào người mình, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, bóc ra và đút vào miệng cô.


Vương Dịch ngửi thấy mùi hương quen thuộc, yên tâm dựa vào vòng tay của nàng và nhắm mắt lại.

" Em ấy không sao, nhưng em ấy đang bị hạ đường huyết, hôm nay vất vả rồi, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, để em ấy nghỉ ngơi một chút, tớ sẽ chăm sóc em ấy ". Châu Thi Vũ rời mắt khỏi cô và nói, nhìn mọi người.

Mọi người cũng rất sáng suốt, thấy không có gì nghiêm trọng thì lần lượt rút lui.

Châu Thi Vũ lại cúi đầu, nhìn cô với vẻ mặt đau lòng, và đưa tay vuốt tóc cô. Làn da trắng ban đầu của cô không thể cảm nhận được bất kỳ màu sắc nào bởi vì sự yếu ớt của nó, giống như một con búp bê sẽ vỡ tan khi chạm vào.

...

Một lúc sau,

Vương Dịch từ từ mở mắt ra, nhìn Châu Thi Vũ với vẻ mặt đau khổ như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó. " Châu Châu..."

" Em có thể đi không? Chị sẽ đưa em về phòng nghỉ ngơi ". Châu Thi Vũ luôn không hung hăng với Vương Dịch.

" Ừ, em không sao ". Vương Dịch nói xong, chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy.

Không sao... không sao, có năng lực thì đừng chóng mặt...

Châu Thi Vũ bất lực, nhưng cơ thể nàng rất thành thật, vội vàng đỡ cô dậy, nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô và đặt lên vai mình, sau đó đỡ cô chậm rãi đi về phía phòng nghỉ.

Mồ hôi lạnh trên trán Vương Dịch chảy xuống hai gò má, cô thở hổn hển nặng nề, miệng hơi mở ra, Châu Thi Vũ có thể rõ ràng cảm giác được.

May mắn thay, phòng nghỉ không xa, chỉ cách vài bước chân. Đặt cô lên ghế sô pha, nhìn khuôn mặt tái nhợt, Châu Thi Vũ đưa tay búng trán của cô.

" Để xem sau này em có dám lên sân khấu mà không ăn uống đầy đủ không "

" Không dám... Em sai rồi... Châu Châu...". Vương Dịch choáng váng nhắm mắt lại, yếu ớt chống tay lên chân.

" Nào, uống nước đường ", Châu Thi Vũ đi đến gần cô với một cốc nước đường và ngồi xuống.


Cô từ từ mở mắt ra, khó khăn dựa vào ghế sô pha ngẩng đầu lên, một trận choáng váng khiến cô cau mày.

Vương Dịch giơ tay muốn bắt lấy cốc nước, nhưng tay trái lại không tự chủ được run lên, tay phải vội vàng đỡ lấy tay trái, nhưng không có hiệu quả, hình như có chút yếu ớt.

" Chị làm ", Châu Thi Vũ không khỏi cảm thấy đau lòng sau khi nhìn thấy cô như vậy.

Vương Dịch theo bản năng muốn dựa vào Châu Thi Vũ, cô vốn cho rằng Châu Thi Vũ sẽ trực tiếp đút cho cô từ cốc nước, nhưng nàng lại nâng cốc nước lên và tự mình uống một ngụm.

Sau đó, nàng dùng ngón trỏ nâng cằm cô, cúi người, môi kề môi, yết hầu lên xuống.


Đôi mắt của Vương Dịch mở to vì kinh ngạc sau một loạt các thao tác, cô sững sờ nhìn Châu Thi Vũ.


Cảm nhận được ánh mắt của cô, Châu Thi Vũ giơ tay kia nhẹ nhàng che mắt cô, hết ngụm này đến ngụm khác.

Không còn sự ảnh hưởng của thị giác, các giác quan khác được phóng đại vô hạn. Thể lực của Vương Dịch đang từng chút một hồi phục, cô đáp lại nụ hôn của Châu Thi Vũ từng chút một cho đến khi giành lại được chủ quyền.

Sau khi cho uống nước đường xong, Châu Thi Vũ cũng nhân cơ hội ngồi lên đùi Vương Dịch, hai người quấn quýt không rời.

...

Đột nhiên, cửa bị mở ra, Viên Nhất Kỳ sau khi thay quần áo lớn tiếng hỏi: " Vương Dịch, em đỡ hơn chưa..."


Lời còn chưa dứt, Viên Nhất Kỳ nhìn thấy một màn không nên nhìn thấy, hoàn toàn sững sờ. Hai người trên ghế sofa đồng loạt nhìn người đã quấy rầy họ.

" Suỵt... xin lỗi... tiếp tục... tiếp tục đi...". Viên Nhất Kỳ lúng túng vẫy tay và đóng cửa lại, cảm thấy mắt mình bị ô uế.

Quay người lại, Viên Nhất Kỳ đụng phải Thẩm Mộng Dao đang quan tâm hỏi: " Làm sao vậy? Vương Dịch sao rồi?"

" Xì... nói thế nào nhỉ... quá kinh khủng ". Viên Nhất Kỳ bất đắc dĩ nhướng mày, kéo Thẩm Mộng Dao đi về hướng ngược lại.

..

Bầu không khí bị phá hủy bởi điều này, Châu Thi Vũ lấy tay che mặt và vùi đầu vào vòng tay của cô một cách ngại ngùng.

Vương Dịch nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô người yêu này, khẽ mỉm cười, sau đó đưa tay lên xoa tóc Châu Thi Vũ với vẻ mặt cưng chiều...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật