12 Cung Hoàng Đạo - Lớp Học Của Các Học Bá

Chương 20: Bị phá đám



"Thằng kia mày có lo học không thì bảo!? Chán chết đi được!" - Ma Kết bực tức đập tờ đề cương vào đầu Song Ngư, hiện tại đang lăn ra bàn ngáy ò ò.

Năm đứa con trai quây quần bên chiếc bàn bếp hình chữ nhật, song, tình hình học hành cũng không ổn lắm. Song Ngư lăn ra ngủ, Song Tử ngồi bấm điện thoại, Bạch Dương ngồi bấm game trên laptop, Kim Ngưu thì ngồi học, nhưng lâu lâu lại đứng dậy đi vào bếp lục tìm đồ ăn hoặc nước uống. Ma Kết thì cứ hai phút lại gào lên để đánh thức Song Ngư dậy.

Chung quy cũng chằng học hành gì cho cam.

"Ahhhhhhh, chẳng có hứng học bài gì cả." - Bạch Dương vươn vai ngán ngẫm, nhìn ra ngoài trời thì đổ mưa, thời tiết làm cậu buồn ngủ chẳng tỉnh táo nổi.

"Hay tụi mình dẹp, lên lầu làm vài ván game cho rồi." - Cừu gãi đầu, tay thì che miệng, ngáp ngắn ngáp dài.

"Hửm? Ý kiến không tồi!" - Song Tử tán thành, bật dậy khỏi ghế, tay vớ lấy đống đồ ăn còn trên bàn, chưa được một phút, cậu chàng đã đứng trên bậc cầu thang hét lớn:

"Đứa nào lên cuối nhớ đem nước ngọt lên đấy!" - nói xong thì vọt mất.

Song Ngư bật dậy chạy theo đằng sau, la làng lên:

"Ê thằng quỷ! Mày lại tính làm gì dàn máy của tao!"

Bạch Dương cười vang chạy theo sau Song Ngư. Ma Kết quay lại nhìn đống bài vở bừa bộn trên bàn, không khỏi thở dài, thôi thì đi chơi vài ván game cho đỡ chán vậy:

"Tao đi lên trước, mày cầm nước lên nhé?" - Ma Kết quay sang hỏi Kim Ngưu.

Kim Ngưu còn đang uống nước, chỉ gật nhẹ đầu. Nói rồi, Ma Kết quay lưng đi lên lầu.

Chỉ còn mỗi Kim Ngưu trong bếp, trên tầng chỉ nghe thấy mấy tiếng nói của bọn con trai. Cậu quay đầu lại tủ lạnh, mở ra, lấy trong tủ mấy chai nước ngọt mà ban nãy vừa mới đi mua. Ôm mấy chai vào người, đóng tủ lạnh, bước được hai bước thì bỗng dưng nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài nhà Song Ngư.

"Nhà nó đây hả?"

"Mày chắc chưa?"

Giọng nói rì rầm, chắc là đến từ một đám người. Nhìn từ chỗ Kim Ngưu thì thấy được mấy cái chóp, đỉnh đầu màu đen, là nón từ áo khoác chùm lên đỉnh đầu. Nhìn kiểu gì cũng cho người ta một cảm giác khó hiểu.

Kim Ngưu khẽ nhăn mày, quay sang nhìn về phía cửa kính bên ngoài. Phòng bếp nhà Song Ngư nối liền với sân sau, bên ngoài đặt mấy chậu cây kiểng, còn có một dàn lan đang nở rộ. Cửa sổ ở phòng bếp này, người ngoài nhìn vào thì không biết được bên trong, nhưng bên trong thì nhìn ra được bên ngoài.

Kim Ngưu di chuyển gần lại bên cửa sổ. Nhìn kĩ vào đám người bên ngoài.

Tiếng nói rù rì rồi nhỏ dần, cả bọn người đó tụ tập lại nói nhỏ cái gì đấy.

Kim Ngưu không nhìn thấy mặt bọn người này, do ai cũng trùm áo, đeo khẩu trang kín mít.

Ngay lập tức có mùi không ổn.

Ba trong sáu đứa đó, tay còn cầm một thùng nhựa đậy kín. Chẳng biết là chứa cái gì.

Bên ngoài trời còn đang mưa lất phất.

Kim Ngưu không còn muốn rời đi nữa, cậu chôn chân tại chỗ một lúc. Định quay đầu lại, mới réo lên được hai chữ:

"Ma Kết-"

Người kia còn chưa kịp trả lời.

Kim Ngưu đã nghe lấy âm thanh bên ngoài cửa sổ. Ba tiếng lạnh ngắt áp xuống nền cửa sổ, văng tung tóe bên ngoài sân sau.

Cậu gào lên:

"MẸ KIẾP CÁI BỌN NÀY!!"

...

Cả bọn con gái bây giờ đang ngồi học ở quán cafe, lâu lâu lại chen vào vài câu chuyện vui vẻ. Xử Nữ ban nãy còn chưa kịp nhìn xem hai người ngồi ở cửa sổ là ai, đã bị Thiên Yết kéo đi gọi đồ uống. Xong, cô nàng cũng quên béng luôn.

Âm nhạc classic vang lên, những nốt nhạc trầm ấm lọt vào tai người nhe, cùng những tiếng cười nói của thực khách. Đồ uống nóng hổi trên bàn, tách hot chocolate, trà gừng và cafe latte không thể nào ngon hơn, hòa cùng với một chút vị đắng đọng lại ở lưỡi.

Một loại đắng lường trước được.

Xử Nữ vừa đặt tách trà gừng mật ong nóng hổi xuống, điện thoại của Xử Nữ liền vang lên một cuộc gọi:

"Hử? Sao Kim Ngưu lại gọi?"

Xử Nữ gác loa bên tai, cả bọn con gái cũng quay qua nhìn. Chỉ thấy Xử Nữ còn cười nói chưa được mấy câu, sắc mặt liền trắng bệch. Thất thần còn nói được mấy chữ, xong liền ngắt máy.

Thiên Yết nhăn mày, lay lay vai Xử Nữ:

"Sao? Có chuyện gì??"

Vừa hay cặp đôi bên cửa sổ kia cũng nhận được cuộc điện thoại từ Ma Kết.

Cả hai bên nói xong tình hình liền đứng phắt dậy, vẻ mặt nghiêm trọng chạy ra khỏi quán cafe.

Đường đi còn có nước vấn bùn, xe taxi chạy vội dưới lòng đường thành phố đông đúc.

Mãi một lúc sau, cả đám con gái cùng Bảo Bình mới lao đến nhà Song Ngư.

"Sao lại như thế này?" - Xử Nữ một câu tử tế cũng nói không nổi. Trước mặt là cảnh tượng khủng khiếp gì cô cũng chẳng thốt nổi thành lời nữa.

Bức tường màu lam đẹp đẽ, khu vườn kiểng xanh tươi giờ đây đã thành một thứ quỉ dị, bốc mùi.

Bên trong là đám con trai ngồi ở phòng bếp. Xử Nữ chạy vào, thất thần hỏi về cái thứ bên ngoài kia. Nhìn xuống đã thấy Kim Ngưu đang quấn băng trên tay, máu chảy đỏ thẫm một chỗ. Mấy đứa khác lao vào, nhìn thấy cảnh tượng cũng không khỏi bàng hoàng.

"Tao không kịp cản chúng nó." - Kim Ngưu thất vọng nói, giọng của cậu đắng nghét, khô khan. Tay còn đang quấn băng ngăn cho máu chảy ra ngoài.

Bảo Bình bước ra khỏi đám con gái, tiến đến trước mặt Kim Ngưu, đầu tiên nhìn vào vũng máu trên tay cậu, xong, lại nhìn vào đám con trai còn đang đứng thất thần kia.

"Sự tình là như thế nào?" - Bảo Bình nghiêm giọng hỏi.

Cả đám con trai nhìn nhau, không một ai lên tiếng.

"Sự tình là như thế nào?" - Bảo Bình lặp lại câu hỏi. Một lần nữa quét mắt sang đám bạn của mình. Kiên nhẫn ngày càng biến mất.

Cả đám con gái im lặng, lo lắng đợi câu trả lời. Không ai nói lên một câu nào.

"Tao hỏi là sự tình như thế nào!? Chúng mày điên hết rồi hả!!" - Bảo Bình gào lên. Cậu đang tức giận đến khó kiềm chế được.

"Đây là cái cảnh tượng quỉ quái gì!? Mau trả lời đi chứ!!"

Xử Nữ quan sát nét mặt Kim Ngưu, cậu chàng bất lực đến mức không dám ngẩng đầu dậy đối diện với Bảo Bình. Cô nàng nhẹ nhàng quì một chân xuống trước mặt cậu, chân còn không trụ vững, giọng còn run rẫy:

"Ngưu à, mày kể cho tụi tao nghe được không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Kim Ngưu ngẩng đầu dậy, nhìn vào mắt Xử Nữ, đôi mắt chờ mong đáp lại cậu.

Kim Ngưu chỉ biết thở dài một hơi. Cậu chàng mệt mỏi nhìn lên, giọng khàn như bị vỡ:

"Lúc tụi con trai đi lên lầu, còn mình tao ở trong bếp. Chưa đi được hai bước thì nghe thấy tiếng nói rì rầm bên ngoài. Nhìn kĩ thì lúc đó có một đám sáu đứa bên ngoài, không biết là ai, tụi nó trùm kín mít. Tao định quay sang gọi Ma Kết vừa đi lên, thì chúng nó bên ngoài đã tạt mắm lên tường rồi."

Cả đám chết lặng nhìn nhau, Kim Ngưu ngừng một lúc, xong lại kể tiếp:

"Tao lao ra ngoài đuổi theo tụi nó, chỉ túm được gáy áo của một đứa. Tao nhớ là nó có một hình xăm ở cổ, một con đại bàng. Còn lại chưa kịp làm gì thì nó đã đẩy tao ra rồi. Trời thì mới mưa, đường trơn, thế là tao ngã xuống, cắt một đường trên tay ngay góc đằng kia."

Mười hai đứa đứng trong phòng bếp nhà Song Ngư, không nói nên lời. Bên ngoài trời còn đang mưa. Cái thứ chất lỏng đang bám trên tường bên ngoài kia là mắm tôm, pha cùng với sơn màu đỏ. Căn nhà xanh lam mới sáng nay còn nhìn mát mắt, giờ đây một phần căn nhà đã bị bôi bởi cái lớp đen đỏ đục, bốc mùi kia.

Người im lặng nhất lúc này, phải là Song Ngư.

Cậu khoanh tay, lưng tựa vào thành bàn bếp. Nhìn vào khoảng không, không nói gì.

Bông Tuyết và Con Đen nhảy lên mặt bàn bếp, tiến về phía chỗ cậu. Hai con, mỗi đứa dụi mặt vào tay của Song Ngư, cứ hai tiếng lại kêu meo meo.

Song Ngư mỉm cười xoa đầu hai đứa:

"Ngoan, lại đói chứ gì. Chắc tới lúc hai đứa ăn trưa rồi ha."

Cả bọn im lặng nhìn bóng lưng Song Ngư quay về phía tủ bếp. Cậu mở hộp pate mèo ra, rồi chia nhỏ vào hai cái bát ăn của chúng nó. Khoảng lặng bao trùm căn nhà, ngoại trừ tiếng mèo kêu. Mãi cho đến khi hai con mèo bắt đầu ăn. Song Ngư mới trở mặt lại với bọn nó:

"Sao thế?"

Nhất thời không ai nói gì.

Chỉ có mỗi Thiên Yết khẽ lên tiếng:

"Ngư à, mày tính như thế nào?" - cô nàng lộ rõ vẻ bất an trên mặt. Môi khẽ mím lại, căng thẳng nhìn Song Ngư.

"Mày nghĩ là ai làm?" - Song Ngư khẽ đáp lại, vẻ mặt chấp nhận, không tức giận lấy một phần.

"Ý mày là mày lường trước được chuyện này?" - Thiên Yết nhất thời kích động.

"Không, tao không biết." - Song Ngư chắc nịt khẳng định.

"Tao biết chúng nó đã từng chơi nhiều trò còn bẩn hơn thế. Nên khả năng chuyện này xảy ra cũng làm tao không bất ngờ." - giọng Song Ngư càng ngày càng trầm xuống.

"Vậy giờ mày muốn xử lí thế nào?" - Bảo Bình khoanh tay nhìn thẳng vào mắt Song Ngư.

Đáp lại chỉ là một nụ cười khẩy của cậu chàng.

"Tụi nó đã thách đấu tao còn gì. Việc tiếp theo chỉ cần xử lí cái đó thôi."

Song Ngư nhìn về phía chiếc cửa sổ đã bị phá.

"Còn chuyện bên lề thì bây giờ giải quyết."


-còn tiếp-


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật