[EDIT] Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn - Tuyền Cửu Cửu

Chương 55: Hoàn toàn văn



Edit: LT.
🅆🄰🅃🅃🄿🄰🄳: @𝐆𝐚𝐮𝐒𝐭𝐨𝐫𝐞

-

Vào chiều thứ sáu, một trận thi đấu bóng rổ giữa các trường đã được tổ chức. 

Chỉ còn vài tháng nữa là bước vào kỳ thi đại học, trên cơ bản mọi hoạt động vui chơi của khối mười hai đều bị cắt đứt. Nhưng Diệp Hi là trường hợp duy nhất được trường học cho phép tham gia thi đấu. Lý do đơn giản là vì muốn cậu ra sân để giành lấy vinh quang cho trường.   

Thành tích học tập của Diệp Hi vẫn luôn cực kỳ tốt, cũng không phải là kiểu học sinh chỉ cần sao nhãng một chút thì thành tích sẽ biến đổi. Các thầy cô đều nhất trí cho rằng việc để Diệp Hi tham gia thi đấu lần này cũng sẽ không làm chậm trễ quá nhiều tinh lực của cậu. Nhưng với đề nghị muốn thành lập đội vũ của nhóm nữ sinh, tất cả đều bị bác bỏ. Thậm chí nhà trường còn yêu cầu các lớp phải đóng cửa sổ để ngăn cách tiếng ồn ngoài sân đấu, chủ nhiệm lớp thì chỉ vào vài bạn học đang tựa vào gần cửa sổ mà quát:
“Còn nhìn nữa thì lập tức kéo rèm cửa lại. Thi đại học đến nơi rồi mà trong lòng không lo lắng chút nào sao? Thành tích của các cô các cậu có được như Diệp Hi không? Còn không biết xấu hổ mà đứng đó xem à?”

Lời vừa dứt thì bỗng có tiếng gọi lớn từ dưới sân xuyên qua một ô cửa sổ còn chưa đóng kín truyền vào trong lớp. Bạn học ngồi cạnh cửa sổ ngẩn người, quay đầu nhìn chủ nhiệm lớp, sợ hãi mà nói: 
“Thầy ơi, dưới lầu có người gọi Tất Dao ạ.”

Chủ nhiệm lớp đi đến phía trước cửa sổ hỏi một câu rồi lập tức quay sang gọi Tất Dao:
“Diệp Hi muốn lấy băng đô thể thao, em mau đưa xuống cho em ấy đi.”

Tất Dao vội vàng chạy xuống lầu, trên tay cầm theo chiếc băng đô đã quên trả lại cho Diệp Hi sau khi giặt sạch.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, mọi người đều đang vây quanh sân bóng. Tất Dao nhìn quanh một vòng mới phát hiện Diệp Hi đang đứng sau cột rổ, bên cạnh là một nữ sinh, hình như là đàn em lớp dưới. 

Cô bé nắm chặt băng đô trong tay, len qua đám đông đi về phía cột rổ nơi có tương đối ít người.

Người đến người đi, Diệp Hi đứng quay lưng để nói chuyện với nữ sinh kia nên cũng không phát hiện Tất Dao đang đến gần.

Nữ sinh: “Vì sao không thể chấp nhận em?”

Diệp Hi: “Không vì sao cả, tôi không thích em.”

Trong lòng Tất Dao vui vẻ, bỗng dưng thấy thích cái tính bộc trực thẳng thắn này của Diệp Hi.

Nữ sinh: “Hiện tại anh không thích em nhưng về sau nhất định sẽ thích thôi, em có thể theo đuổi anh được không?”

Diệp Hi: “Không thể.”

Nữ sinh: “Vì sao ạ?”

Tất Dao có cảm giác như Diệp Hi vừa thở dài một hơi, hẳn là vì cảm thấy bất lực với nữ sinh cố chấp kia.

“Bởi vì tôi đã có bạn gái.” Diệp Hi trầm giọng, vô cùng nghiêm túc nói ra từng chữ.

Âm thanh quanh Tất Dao bỗng mất đi, tựa như vừa bị bom đạn oanh tạc, bên tai chỉ có thể nghe thấy những tiếng ù ù kéo dài.

Nụ cười trên mặt cũng biến mất, giọng điệu trịnh trọng kia khiến cô bé không cách nào phân biệt được Diệp Hi là đang nói thật hay chỉ là đang lấy cớ để từ chối đàn em.

Thấy Diệp Hi xoay người lại, Tất Dao cố gắng kiềm chế cảm xúc, kéo kéo khóe miệng nhưng vẫn không cách nào bình tĩnh lại để đối mặt với cậu.

“Của cậu.” Cô bé ném băng đô vào trong tay Diệp Hi rồi xoay người chạy đi.

Kẻ lừa đảo.

-

Tiếng chuông hết tiết vang lên khiến Tất Dao nhận ra bản thân mình đã ngẩn ngơ suốt cả buổi. Cô bé không xem Diệp Hi chơi bóng như trước nữa, lẳng lặng nằm nhoài người lên bàn chọc chọc con vịt bông gắn ở đầu bút, trước mặt là một nhóm nữ sinh đang tụm lại chỗ cửa sổ xem thi đấu.

Dựa theo trực giác, Tất Dao nghĩ việc Diệp Hi nói mình có bạn gái chỉ là lấy cớ nhưng cô bé lại không thể ngừng suy nghĩ miên man.

Từ khi còn nhỏ cậu ấy đã chán ghét mình, luôn thích đối nghịch, mở miệng là châm chọc, cười nhạo mình. Những khi giúp đỡ chẳng qua cũng chỉ là xuất phát từ lòng thương hại mà thôi.

Còn bản thân mình thì đã yêu thầm cậu ấy nhiều năm như vậy nhưng vẫn không dám thổ lộ.

Cô bé sợ rằng sau khi thổ lộ giữa hai người sẽ xảy ra khó xử rồi dần xa cách, không bao giờ có thể quay lại mối quan hệ thân mật như hiện tại nữa.

Tất Dao chậm rãi ngồi dậy khỏi bàn, mở cặp lấy ra một phong thư màu đỏ, chính là thư tình trước đó đã viết cho Diệp Hi.

Trải qua nỗi kinh hách ngày hôm qua, vốn đã định trộm xử lý phong thư này vào tối qua nhưng rối rắm nửa ngày vẫn không dám xuống tay.

Thật ra trong thư cũng chẳng viết mấy chữ, nhưng đó lại là tất cả những lời Tất Dao muốn nói với Diệp Hi.

Cô bé cầm phong thư bằng hai tay, chỉ cần dùng sức xé mạnh một cái là những tâm tư nhỏ nhoi bên trong sẽ không bao giờ bị Diệp Hi phát hiện nữa.

“Tất Dao, có người tìm.”

Động tác trên tay dừng lại, quay đầu nhìn ra phía cửa, tia mong đợi trong mắt dần vụt tắt khi nhìn thấy dáng người đứng đó.

Thì ra là Kiều Lâm.

Kiều Lâm cũng được xem là một trường hợp đặc biệt, từ tiểu học, cấp hai cho đến cấp ba đều học cùng trường với Tất Dao. 

Tất Dao được rất nhiều người ái mộ nhưng bạn bè là nam thì không nhiều, ngoại trừ Diệp Hi thì Kiều Lâm xem như là bạn nam thân nhất của cô bé.

Kiều Lâm thích nướng bánh, sẽ thường xuyên mang cho Tất Dao những món đồ ngọt nhỏ do chính tay mình làm. Và Tất Dao cũng sẽ thường đáp lễ lại bằng một ít trái cây, cơm nắm hoặc vài món đồ ăn vặt.

Lúc ra khỏi phòng học Tất Dao mới nhớ ra trong tay vẫn đang nắm chặt phong thư kia.

“Tớ có làm hotdog, mang cho cậu nếm thử này.”

Tất Dao biết Kiều Lâm có hơi sợ Diệp Hi, mà Diệp Hi lại luôn đến tìm Tất Dao nên hôm nay hẳn là Kiều Lâm đã cố ý chọn thời điểm Diệp Hi không ở đây mà tìm đến. 

“Cảm ơn cậu, vừa nhìn đã biết là ăn rất ngon rồi.” Tất Dao điều chỉnh lại tâm trạng phiền muộn vì Diệp Hi, cố gắng nở một nụ cười nói cảm ơn. 

Kiều Lâm có chút ngại ngùng nhưng lại rất cẩn thận, phát giác ra Tất Dao có gì đó không ổn nên liền hỏi: 
“Cậu có chuyện gì không vui à? Có thể nói với tớ.”

Tất Dao lắc đầu, vừa định từ chối ý tốt của Kiều Lâm thì lại nghe thấy cậu ấy nhỏ giọng hỏi tiếp:
“Là vì Diệp Hi à? Cậu thích cậu ấy đúng không?”

Tất Dao giật mình, nhìn vẻ lo lắng trong mắt Kiều Lâm, lại nhìn các bạn học khác đang náo nhiệt xung quanh, cô bé vội kéo tay cậu bạn đi đến hành lang thoát hiểm gần phòng lấy nước.

Cầu thang thoát hiểm là lộ thiên, ban công khá lớn nên có thể nhìn thấy một nửa mặt bên sân bóng rổ.

“Lời cậu vừa nói có ý gì?” Tất Dao nhìn trận đấu dưới kia sắp kết thúc, nhẹ giọng hỏi.

“Thật ra tớ đã sớm biết cậu thích Diệp Hi. Mọi người đều nghĩ hai cậu là họ hàng thân thích nhưng tớ biết không phải như vậy. Phong thư trong tay cậu cũng là viết cho Diệp Hi đúng chứ?” Kiều Lâm cụp mắt, trước sau vẫn thẹn thùng như cũ.

“Làm sao cậu biết được?” Tất Dao siết chặt phong thư.

“Tớ đoán vậy, không ngờ lại đúng là thật.” 

“Vậy nên, cậu đang chuẩn bị thổ lộ à?” Kiều Lâm cắn môi, do dự hỏi tiếp.

“Không, tớ định xé nó đi.”

“Vì sao?” 

Kiều Lâm hơi ngạc nhiên nhưng sau đó dường như ý thức được gì đó, thăm dò hỏi lại:
“Cậu ấy có người mình thích rồi?”

“Cậu ấy có thích ai hay không tớ không biết, nhưng cậu ấy nhất định sẽ không thích tớ.”

“Vì sao chứ? Cậu xinh đẹp như vậy, lại hoạt bát rộng rãi đáng yêu…” Kiều Lâm khó hiểu.

“Đó là tớ giả vờ.” Tất Dao mím môi nhìn trận đấu bóng rổ bên dưới đã kết thúc.

“Tính cách hoạt bát rộng rãi đều là giả vờ. Tớ là một người vừa tự ti lại vừa mẫn cảm, tâm trả thù cũng rất mạnh, một chút thiện lương đáng yêu cũng không có. Vậy nên cậu ấy sẽ không thích tớ.”

“Cậu không phải! Đừng nói bản thân mình như vậy, cậu rất tốt!”

Tất Dao bị giật mình vì Kiều Lâm đột nhiên lớn tiếng, cô bé ngơ ngẩn mà nhìn gương mặt ửng đỏ của cậu bạn.

Kiều Lâm vẫn luôn nhu hòa nhưng sắc mặt lúc này lại nhanh chóng ửng đỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Cậu cắn môi, dường như vừa mới hạ một quyết tâm vô cùng trọng đại, trịnh trọng lên tiếng:
“Tất Dao, thật ra từ tiểu học tớ đã thích cậu rồi. Nếu cậu thật sự chuẩn bị buông bỏ Diệp Hi, vậy có thể suy xét đến tớ một chút được không?”

Tất Dao như thoát khỏi cơn bàng hoàng, lời từ chối đã ấp ủ trong lòng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng ra, không thể vì do dự mà làm chậm trễ người ta.

“Xin lỗi cậu, tớ không…”

“Không cần phải nói.” Kiều Lâm cúi đầu, dường như đang vô cùng hối hận vì sự xúc động nhất thời của mình, lần nữa đưa hotdog qua cho Tất Dao.

“Cậu không cần phải trả lời tớ, cứ xem như vừa nãy tớ chưa từng nói gì cả. Chúng ta vẫn là bạn tốt nhé?”

Tất Dao lui về phía sau một bước, không nhận lấy hotdog.

Đã biết tâm ý của đối phương thì sao vẫn có thể làm bạn được chứ? Làm vậy chẳng khác nào xem đối phương như lốp xe dự phòng.

“Hai người, đang làm gì vậy?”

Giọng Diệp Hi từ dưới cầu thang vang lên. Cậu vừa mới thi đấu xong, băng đô thể thao còn chưa kịp tháo xuống, đứng dưới cầu thang ngửa đầu nhìn hai người, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt khóa chặt.

Cậu bước nhanh lên trên, chộp lấy hotdog trong tay Kiều Lâm rồi đưa lên miệng cắn một miếng, nhướng mày nói:
“Mùi vị cũng bình thường, ngày mai tôi thay tiểu quỷ phiền toái này trả lại cho cậu mười cái.”
 
“Không cần.” Bên tai Kiều Lâm đỏ bừng, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nói xong liền mở cửa thoát hiểm chạy trốn. 

Tầm mắt Diệp Hi lại chuyển về phong thư màu đỏ trên tay Tất Dao, khẽ cau mày, thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, hừ lạnh một tiếng.
“Còn đưa cả thư tình, đây là thổ lộ với cậu rồi à?”

Đôi mắt Diệp Hi cụp xuống, đứng tựa người vào lan can, vươn một tay ra, không chút để ý mà nói: 
“Cho tớ mượn xem một chút, để tớ học tập xem nên viết thư tình cho nữ sinh như nào đây.”

Tất Dao vẫn luôn cúi đầu, tóc rũ xuống, giống hệt như hồi nhỏ khi bị bắt nạt. Ngón tay nắm chặt phong thư dần trở nên trắng bệch, phong thư cũng đã biến dạng.

“Tiểu quỷ phiền toái, sao cậu lại bày ra dáng vẻ này? Khẩn trương như vậy, không phải là cậu muốn đáp ứng cậu ta rồi chứ?”

Cặp mắt đào hoa của Diệp Hi nheo lại, cảnh cáo mà nói:
“Chúng ta đã nói qua là không yêu sớm, cậu không thể lật lọng.”

“Không phải là cậu gạt tớ trước à?” Tất Dao ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, hốc mắt hơi đỏ.

“Cậu đã có bạn gái, sao tớ lại không thể có bạn trai chứ?”

Ánh mắt Diệp Hi khẽ biến đổi, lạnh lẽo bên trong dần biến mất. Cậu đứng thẳng người lại, tiến lên một bước đến gần Tất Dao, hương hoa anh đào nhàn nhạt cũng quanh quẩn bên chóp mũi cô bé.

“Tớ không có bạn gái.” Diệp Hi nghiêm túc nói xong từng chữ rồi búng nhẹ vào trán Tất Dao một cái. Hiếm khi thấy cậu cười ra tiếng, tiếng cười trong trẻo như tiếng suối chảy, sảng khoái tâm hồn.

“Tớ nói vậy là lấy cớ từ chối người ta, cậu còn tin là thật? Thì ra, cậu không vui là bởi vì chuyện này à?” Diệp Hi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Tất Dao, cười đầy ẩn ý.

Tất Dao sợ bại lộ tâm tư nên lập tức xụ mặt, giấu đầu lòi đuôi mà giải thích: 
“Tớ cho rằng cậu gạt tớ nên mới không vui.”

Tươi cười trên mặt Diệp Hi dần rộng mở, để lộ hàm răng trắng gọn gàng. 

Rõ ràng là nụ cười đẹp đến hút hồn nhưng trong mắt Tất Dao lại biến thành nụ cười tà ác. Bởi vì giọng điệu của Diệp Hi nghe rất khiêu khích thèm đánh.

“Tớ cũng không nói cậu không vui vì chuyện khác.”

Tất Dao cắn môi, không khỏi chán ghét chính mình vì dễ bị Diệp Hi chi phối cảm xúc. Cô bé muốn ‘đoạt lại ván cờ’ nên ngẩng mặt hừ lạnh mà nói: 
“Vậy cậu không gạt tớ nhưng lại gạt đàn em kia. Để xem cậu làm cách nào biến ra bạn gái để lấp liếm chuyện này đây.”

Áo đồng phục thi đấu màu trắng của thiếu niên bị gió thổi tung nhưng dường như cậu không thấy lạnh chút nào, tươi cười trên mặt chậm rãi thu lại, không còn tùy ý mà trở nên chân thành hơn.

“Chẳng phải còn có cậu đây à? Cậu làm bạn gái của tớ không phải là được rồi sao.”

Tim Tất Dao đập lỡ nửa nhịp, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

Câu nói vừa rồi của Diệp Hi cứ như ma chú gắt gao quấn lấy đại não khiến cô bé không những không thể suy nghĩ mà còn có chút choáng váng, tựa như đang bước trên mây. 

Phong thư màu đỏ trong tay bất ngờ rơi xuống, Tất Dao cũng lấy lại lý trí, lập tức ngồi xổm xuống muốn nhặt lại nhưng Diệp Hi đã nhanh hơn một bước.

Cô bé duỗi tay muốn đoạt lại nhưng Diệp Hi đã tránh được, cậu ngẩng đầu, vừa nãy đã xác nhận được chữ viết bên ngoài phong thư. 

Đó rõ ràng là nét chữ của Tất Dao, với hai chữ “Diệp Hi” được viết ngay ngắn.

“Thư này, là cậu viết cho tớ?”

“Không phải.” Tất Dao cắn chặt môi, mặt đỏ như máu, nhịn xuống thấp thỏm trong lòng, khàn giọng đáp.

“Bên trên viết tên tớ. Không phải cậu viết cho tớ à?”

“Đã nói là không phải, mau trả lại cho tớ!”

Diệp Hi giơ cao tay lên, quan sát vẻ mặt của Tất Dao, cậu làm bộ muốn mở phong thư ra.

“Nếu không phải của cậu viết cho tớ, vậy thì là của nữ sinh khác viết cho tớ? Tớ mở ra xem là chuyện hết sức hợp lý mà?”

“Diệp Hi!”

Giọng Tất Dao mang theo chút tuyệt vọng vang vọng vào hành lang lẫn với tiếng chuông vào lớp nên không ai nghe thấy.

Nhưng Diệp Hi lại nghe được, động tác mở phong thư cũng khựng lại.

Cuối cùng những giọt nước mắt cũng rơi xuống. Đây là lần thứ hai Diệp Hi thấy Tất Dao khóc, lần đầu tiên vẫn là 12 năm trước, lúc Tất Dao bôi thuốc cho cậu.

“Đúng vậy, là của tớ viết cho cậu. Tớ thừa nhận tớ thích cậu, nếu cậu không thích tớ, không muốn tiếp tục làm bạn với tớ thì chúng ta có thể làm họ hàng chân chính. Dù sao thì xét bối phận cậu vẫn là tiểu thúc thúc, về sau tớ có thể…”

“Ai muốn làm tiểu thúc thúc của cậu chứ?”

Diệp Hi đẩy Tất Dao dựa vào cửa thoát hiểm để cô bé không thể trốn tránh tầm mắt của cậu.

Cả người thiếu niên đứng ngược sáng, đôi mắt đào hoa trong bóng tối khẽ rung động, môi mỏng khẽ mở, giọng nói hơi trầm chứa đầy thâm tình.

“Vốn định sau khi tốt nghiệp sẽ nói lời thổ lộ vào ngày sinh nhật trưởng thành của cậu, không ngờ bây giờ bị buộc phải tiến hành sớm hơn. Tiểu quỷ phiền toái, tớ thích cậu đã 12 năm rồi.”

Ánh chiều tà hắt vào hành lang phía tây, chiếu sáng đôi thiếu niên thiếu nữ đang mỉm cười với nhau, chiếu sáng thanh xuân không tiếc nuối.

-

Tác giả có lời muốn nói: 
Câu chuyện sẽ dừng lại tại đây nhưng cuộc sống của họ vẫn sẽ tiếp tục.

_

Cuối cùng thì tui cũng có thể bấm nút 'hoàn truyện' sau hơn một năm rồi nè 😂😂😂 🎉🎉🎉

Bộ này tui thầu cả edit lẫn beta từ đầu luôn, không có ai đốc thúc nên tốc độ ra chương cứ phải gọi là chậm hơn cả ốc sên=))))🥲
Mà thật ra cũng tại tui lười nữa, với nhiều lúc cũng có ý định bỏ ngang vì hết hứng thú nhưng cuối cùng vẫn mở máy lên edit tiếp tại tui hiểu cái cảm giác khó chịu khi đang đọc truyện mà bị drop lắm😀

Yayyy, tóm lại là cảm ơn cả nhà đã kiên nhẫn chờ đợi và ủng hộ tui trong suốt thời gian vừa qua ạ. Mãi iuuuuuuuu ❤️

01:45. HCM, 02/06/2023.
🅆🄰🅃🅃🄿🄰🄳: @𝐆𝐚𝐮𝐒𝐭𝐨𝐫𝐞


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật