[SevenAU] Sketchbook Scene.

[Rashied] Tales Of Rintis: Khepri.



A/N: Có chi tiết liên quan tới các loại côn trùng.

(Diễn ra cùng thời điểm với No.4)

*

Thực chất, so với sự đa dạng của các loài vật, thì Blaze liên kết mạnh mẽ nhất với côn trùng.

Ví dụ như, Hỏa điệp là hiện thân của nguyên tố Lửa, chúng mang hình dạng xinh xắn uyển chuyển đó chỉ để làm giảm sự tàn ác của chúng khi dụng lửa đốt cháy mọi thứ.

Và Blaze cũng giống vậy, một đứa trẻ nhỏ nhắn nhưng cũng đầy 'độc tính', hệt như người em sinh đôi của cậu.

Tất nhiên, không phải Rashied nào cũng chịu đựng nổi những con côn trùng này. Mà dùng từ "liên kết", cũng chẳng thế nói là theo ý tốt.

Lần đấy, Blaze đi suốt một giờ đồng hồ từ trường đến căn cứ bí mật của mình ở quân khu tập trận. Khi đó, cậu thò tay vào túi lục tìm cái chìa khóa cũ mà Ice hay cẩn thận đánh bóng lại để chống gỉ, đang chuẩn bị mở cửa thì nhận ra cửa không khóa.

Kì lạ, nơi này chỉ có cậu và Ice biết, trước khi chấm dứt kì quân sự, cả hai đều đã khóa kín chỗ này cẩn thận rồi.

Nghĩ kĩ, Blaze cho rằng chỗ này đã bị kẻ trộm ghé thăm, chả có gì lạ. Mặc kệ, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa, nghe thấy một tiếng ken két vang lên.

Blaze chầm chậm tiến vào trong, nơi này cất đi kỉ vật và đồ dùng của các thành viên Đại đội 5 ngày đó. Nhưng vừa mới đi được vài bước lại nghe hàng loạt tiếng u óc.

Linh cảm thấy chuyện không lành, Blaze vội bật đèn pin của điện thoại, soi thẳng vào tường.

Cảnh tượng trước mắt làm cậu khiếp vía.

Trần nhà góc tường toàn châu chấu nhung nhúc!

Những con châu chấu có màu đỏ, tản ra như các vệt máu rỉ từ các vết thương.

Không những thế, còn chưa kịp chớp mắt thêm phát nữa, một bầy trong số đó đánh hơi được mùi lạ và bắt đầu bò lên chân cậu.

Rất nhanh, chúng lao tới như cơn điên, vây kín mọi phía của cậu, tưởng chừng có thể nuốt chửng con mồi mà không tốn quá nhiều sức.

Theo quán tính, Blaze lùi một mạch về phía sau, đồng thời ra sức phủi bay từng đám châu chấu, quay về phía cửa ra vào, nhưng nhận ra nó đã bị chặn bởi một bức tường đỏ lè bao phù bởi đám côn trùng dị hợm này.

Ngay lập tức, Hỏa điệp xuất hiện, hình thành dòng cảnh báo như mọi khi.

THÀNH TRÙNG.

MAU TRÁNH RA!

Dưới chân Blaze đột nhiên thấy nhói như bị kim châm, nhấc chân lên xem thì nhận ra có một con châu chấu, hay "Thành trùng", đang ra sức cắn vào da đế chân để chui vào trong thịt.

Mọi thứ cứ sai sai thế nào, châu chấu là loài ăn tạp ăn cỏ, sao bây giờ lại cố ăn cả người sống vậy?

RA NGOÀI!

TÌM CÁCH... RA NGOÀI... ĐI!

Ánh lửa rực sáng của Hỏa điệp mở ra một con đường thẳng về phía cửa sau. Chẳng có thời gian để suy nghĩ nữa, Blaze lập tức xông tới chỗ đó; nào ngờ vừa mở cửa sau ra lại hiện hồn nguyên một cơn bão châu chấu.

Cậu hiểu rõ hơn bất kì ai rằng nếu đã để những con côn trùng này tập hợp lại thì hoàn toàn có thể làm cậu mất mạng.

Lúc này thì cách duy nhất là dùng lửa để thiêu rụi chúng. Không may làm sao, "Thành trùng", cũng như "Hỏa điệp", là các sinh vật được tạo ra từ chính nhiệt lượng. Chúng vô hiệu hóa sức mạnh thiên về nguyên tố của cậu rất dễ dàng.

Xét về thái độ, rõ ràng chúng hung hăn hơn nhiều so với đám bướm lửa của cậu, chắc hẳn là bị cái gì đó thu hút nên mới trở nên kinh khiếp như thế.

NHANH LÊN!

NGƯỜI ĐÓ... TI RỒI!

Hết cách, Blaze đành nhào ra, không buồn nghĩ xem có bao nhiêu Thành trùng chui được vào người mình. Thế nhưng ngay khi cảm nhận được những con châu chấu cắn những đốt đầu tiên vào mình, đột nhiên Blaze đâm sầm vào thứ gì đó khác cứng cáp, giống như va chạm vào một bề mặt rắn.

"Trời ạ, đang gấp mà tên nào lại đứng giữa đường vậy!" Cú va chạm làm Blaze ngồi bệch xuống đất, nhưng cũng không quên nói toẹt cảm xúc một tiếng.

Ngó cái đầu lên thì thấy gương mặt siêu quen thuộc của Thunderstorm.

Tình huống này quen tới nỗi không cần phải dùng từ khác để mô tả nữa.

Blaze thở phào một hơi rồi hét vội, "Mau ra khỏi đây trước cái đã! Chạy hết tốc lực luôn đi!"

Người kia nhìn còn hoang mang hơn cậu, "Blaze, chờ chút...!"

Blaze cứ vừa chạy vừa chỉ vào căn cứ bí mật đó, mãi không giữ bình tĩnh được, "Chỗ đó—" Tự dưng đang nói thì cậu bị một cơn rát họng cắt ngang câu thoại.

Giọng của Thunderstorm nghe rất xa, giống như một tiếng nhiễu, "Chỗ nào? Mà chạy đi đâu? Còn cậu đang làm gì vậy?"

"Là Thành trùng! Hỏa điệp nói rồi đấy thôi, có một đống châu chấu đỏ ở trong!"

"Châu chấu?" Thunderstorm chắc chắn đang ở đây, nhưng sao Blaze chẳng nhìn thấy cậu ấy ở đâu vậy? "Ở đây trừ mấy con bướm của cậu ra thì không có nửa con côn trùng nào hết."

Blaze cố nhìn lại phía sau, nhưng cơn bão châu chấu chuyển thành một ngọn gió lạnh lẽo, thổi lướt qua mặt, làm rát bỏng cơn đau do bị cắn lúc nãy, "Chuyện này..."

"Hay để tôi đưa cậu đến Trạm y tế kiểm tra cho chắc."

"Không! Tớ nói thật đấy! Hãy nghe tớ, cậu cũng phải mau—"

Blaze vừa mới hét lên như vậy thì bỗng nhiên thấy tim co bóp dữ dội, miệng nôn ra rất nhiều máu.

Giống như Hỏa điệp đột nhiên biến mất, mọi thứ xung quanh tối sầm, toàn thân mất hết cảm giác.

*

Ban đầu, Thorn không thể ngủ trong phòng vì tiếng ve kêu bên ngoài.

Cứ mỗi năm một lần, giống như một loại đồng hồ dành cho côn trùng dài hạn ngu ngốc nào đó, ve sẽ tập trung đầy trên các ngọn cây cao, rỉ rả, inh ỏi suốt mùa hè.

Sau những cơn mưa đầu mùa, ấu trùng ve từ dưới lòng đất chui lên cây để giao phối và đẻ trứng. Ve thường xuất hiện và hoạt động mạnh ở những nơi rậm rạp, có nhiều cây cối, trong những bụi tre hoặc trên những hàng cây sao, cây bằng lăng ven đường.

Ve kêu bất kể ngày đêm, không cố định thời gian, nhưng thường kêu nhiều nhất vào buổi trưa. Có điều, tiếng ve kêu lúc này không còn êm dịu như một bản giao hưởng mùa hè; mà nó trở thành một âm thanh rất khó chịu đối với cậu.

Với Thorn, âm thanh ve kêu chưa bao giờ là điều tốt; đặc biệt là khi những con đang đu bám quanh căn nhà này trông quá to, đến mức tiếng này gây ồn ào. Thorn không thể ngủ được trừ khi phải đóng cửa sổ thật kín, không chừa một kẽ hở nào.

Giữa mùa hè của năm chuyển cấp, cái mùa hè nóng bức nhất trong hơn một thập kỉ gần đây, việc đóng cửa như vậy cũng không ổn bởi vì nó nóng quá. Cứ nóng là Thorn nhớ tới cái lần mình say nắng muốn ngất xỉu tại công viên.

Tuy kí ức từ lần đấy không còn nhiều, cảm giác quằn quại trong lò hỏa ngục lại không thể nào quên nổi.

Có hơi nóng âm ẩm trên mái nhà, Thorn biết nguyên do là nhiệt độ thực sự tăng lên quá nhanh. Trước khi chuyển xuống tầng 3; cậu luôn ở trong căn gác xép, là tầng cao nhất, rõ ràng nó không thể sống nổi.

Đó cũng là hình phạt lớn nhất của cậu: bị cấm túc vì sử dụng rượu quá đà, sau đó từ từ hóa điên và phát triển các loài cây ăn thịt.

Giờ Thorn thấy vui thầm khi có phòng ngủ tốt hơn, máy điều hòa không khí khổng lồ trên mái mà Solar lắp thêm rất phù hợp để giữ cho không khí bên trong nhà và các tầng dưới luôn mát mẻ, cũng làm dịu tâm tính của mấy thành viên hay cau có.

Nhưng lúc này, nằm một mình cô đơn ở đây, đột nhiên Thorn lại thấy sợ. Nó làm cậu nhớ đến thời gian mình bị cầm tù trong chính nơi an toàn nhất, cũng phải âm thầm chịu đựng, lắng nghe nhiều tiếng ve kêu đồng loạt như thế này. Khi đấy, nếu không nhờ Ice mỗi ngày đem đồ ăn lên và kể cho cậu vô số chuyện khác để an ủi; hẳn Thorn giờ đã chẳng còn lý trí rồi.

"Một số loại ve sầu có khả năng tạo ra âm thanh đến 120 Db." Ice khi đấy cũng ngồi tại mép giường này, nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ ở phía trên, lắng nghe rất kĩ, "Là tiếng kêu to nhất nhì trong loài côn trùng. Mi đầu nghe sẽ rất thích thú, nhưng nghe mãi cũng sẽ thấy khó chịu. Đây là một loại tra tấn bằng âm lượng."

Hết cách, cậu kéo rèm xuống, thà chui rúc vào trong bóng tối. Cậu đành lấy thêm hai cái gối đè lên tai mình, cố gắng nhắm chặt mắt, vờ như âm thanh kia chỉ là ảo giác.

Trong một vài giây, cậu lại nhớ tới past-self Cannabis, 'cây thuốc phiện' luôn đau đáu trong tâm trí cậu. Phiên bản nam của Cannabis cũng đã tự cắt tai mình vì không chịu nổi tiếng khóc của người em sơ sinh.

Tiếng ve sầu kêu, nghĩ lại cũng rất giống tiếng khóc.

Thorn biết mình đúng. Và cậu biết những con côn trùng này là dấu hiệu của tai họa.

Im đi im đi im đi.

Pặc!

Tiếng khóc được thay bằng tiếng e é.

Thorn mở mắt, âm thầm nới lỏng hai tay giữ gối, lắng nghe tiếng động kì lạ nọ. Một cách bình tĩnh nhất có thể, cậu len lén bước chân xuống giường, hé mở tấm màn che để nhìn ra bên ngoài.

Tiếng ve sầu đột nhiên ngừng kêu, giống như một chương trình động vật trên TV và có ai đó đã nhấn nút off volume.

Những con ve sầu đậu trên bóng một cái cây lạ, và vừa chạm những ngón chân nghoe nguấy đó lên những trái quả màu xanh bóng, chúng lập tức bị thiêu đốt.

Thorn tỏ ra hơi mất bình tĩnh, miệng thở hổn hển. Cậu không hề cảm nhận được tín hiệu sự sống cụ thể nào từ cái cây lạ này, nên cậu đoán được nó là ai, "D...Duri?"

Duri lại xuất hiện, trong hình hài của cây Manchineel.

Thorn vẫn nhớ như in lần đầu mình bất cẩn tiếp xúc với nó, một trong các loài thực vật độc nhất thế giới: đứng dưới vỏ cây của nó trong cơn mưa bão cũng sẽ để lại vết phồng rộp, khói từ cây khi bị đốt cháy cũng đủ gây mù và có thể làm nhiễm độc nước chỉ bằng cách tiếp xúc với lá.

Lần cuối đi du lịch với Cyclone, Thorn đã bị thứ này gây hại bằng cách mê hoặc và thuyết phục cậu phải nuốt 'táo nhỏ tử thần' của nó.

Và giờ? Hành động này của Manchineel có phải đang muốn bảo vệ cậu không?

Nghĩ tới đây làm Thorn thấy nhẹ người, sau chừng đó thời gian thì cuối cùng nguyên tố Thực vật này cũng thương cảm cho cậu, "Cảm ơn nhiều, Duri." Cậu cười.

Duri luôn là một cái cây. Nó muốn chạm vào bầu trời đầy ngôi sao sáng rực trên kia bằng ngọn cây của mình.

Và đó là điều hoàn toàn không thể.

Thorn cũng vậy, nên sẽ rất dễ dàng để cả hai tâm sự với nhau.

*

"Nó sẽ giết tớ mất!" Tiếng hét thất thanh của Cyclone trong nhà bếp làm Quake, khi đó đang chuẩn bị đồ ăn đêm, hối hả chạy tới, "Nó có độc!"

Vừa chạy tới chỗ kệ gia vị, Quake cảnh giác nhìn quanh, thấy Cyclone cố gắng trèo lên bàn ăn, tránh xa chỗ đựng lọ đường, "Có chuyện gì thế? Độc nào vậy?"

"Là của con nhện! Tớ không biết nó đã đi đâu, nhưng tớ biết nó vẫn còn ở đây!"

Vì khuya rồi nên Quake không bật đèn, thành ra xung quanh tối mù khiến cậu khó biết con nhện nằm ở đâu; đành thử ngẩng mặt lên nghiên cứu từ trần kệ gia vị trước, "Làm sao cậu biết nó có vết cắn độc? Nó có thể chỉ là có độc tính thôi, vậy thì đỡ lo."

Cyclone kêu lên một tiếng đầy đau khổ, "Tớ không nghĩ điều đó sẽ làm cho con nhện ấy bớt nguy hiểm hơn đâu."

"Lần cuối cậu thấy nó là ở đâu vậy?"

Đối phương chỉ vào cái chỗ nào đó mà cậu không thấy rõ, "Ngay trên cái ngăn đựng bát dĩa ấy! Cậu mau giết nó đi Quake!"

"Không nên giết nó đâu. Chỉ cần để tớ mang nó ra khỏi nhà bếp là được." Trái ngược với sự sợ hãi của Cyclone, Quake có vẻ thản nhiên tìm kiếm sinh vật lạ và cuối cùng tìm thấy con nhện đang bám vào bóng đèn dầu. "Lại đây nào." Cậu thì thầm, khum con vật nhỏ vào hai lòng bàn tay.

"Cậu tìm được rồi hả?"

"Ừ, đây không phải là một con nhện." Quake kiểm tra nó một chút, "Đó là... chắc tớ nên gọi bằng cái tên nào dễ nghe chút... Để xem, tớ nghĩa nó là 'chân kim'. Cũng na ná giống nhện, nhưng không cùng một loài. Nó nhìn giống bọ cạp hơn."

May là vì tối thui nên Cyclone không phải mất thời gian để tránh nhìn trực tiếp vào bất-kì-con-tám-chân nào trong bàn tay người kia, "Đó là lý do cậu nên giết nó. Nó có độc đấy. Lỡ nó cắn cậu thì sao?"

Quake làm hành động giống như đang đảo mắt qua lại, sắc vàng sáng lên theo từng khung hình, "Không đâu, 'chân kim' chỉ ăn trái cây và một số côn trùng nhỏ. Vết cắn của nó, nếu có đi nữa, cũng sẽ không làm cậu đau."

"Ồ, nhưng nó vẫn có thể cắn tớ mà? Cứ bỏ nó đi cho an toàn."

"Tớ biết do cậu có vài chuyện không vui với mấy con nhện thôi. Cứ lấy đồ ăn rồi lên lầu đi, để tớ xử lý nó cho."

Thuyết phục Cyclone xong xuôi, Quake tập trung vào con nhện lần nữa khi cậu đi ra hành lang, xuống bậc tam cấp và ra ngoài vườn. Cậu quỳ xuống đất và thả 'chân kim' ra. Vì ngoại hình có hơi rợn tóc gáy của nó nên cậu không cần phải miêu tả thêm.

"Bữa sau nhớ cẩn thận đấy Anansi." Quake nói thầm với nó trước khi quay trở lại cửa ra vào, "Bữa sau không có ta thì chẳng ai cứu nổi ngươi đâu đấy."

Thú thật, cậu nghĩ là nếu không có cậu, Cyclone có khi ăn luôn cả nó rồi. Đây không phải lần đầu "cơn bão", hay Taufan, trú ngụ trong người cậu ấy cần những con nhỏ nhắn này làm mồi sống.

Cậu bật cười, "Anansi ngốc nghếch, tưởng tìm được chủ kí sinh mới tốt hơn chắc?"

Bất kể vậy, con nhện đã làm Cyclone sợ mất hồn khi mới nhìn thấy cũng đúng. Anansi cực kì lớn, nó to bằng nắm tay của cậu và tám chân nếu duỗi ra sẽ dài bằng cả bàn tay.

Quake quan sát nó đủ lâu để biết nó cũng khéo léo y như cậu, vô tình bổ sung cho đầu óc nhạy bén với các công việc. Mỗi chân của Anansi luôn thực hiện tốt công việc của chúng.

Rốt cuộc, Anansi chính là tai mắt của Thunderstorm. Thời gian đầu, cậu anh cả thiếu tin tưởng mắt vàng này đến mức phải có một dấu hiệu, một tay sai, hoặc ít ra là một cái máy quay không thể bị hư hỏng như các thiết bị điện tử thông thường, để theo sát đứa trẻ thứ ba này.

Không bao giờ biết được Thunderstorm thuần hóa con nhện này như thế nào, chỉ nghe kể rằng cậu ấy tìm được nó trong Rừng Tre.

Ban đầu Quake rất căng thẳng. Cũng như Cyclone, khi chưa có hiểu biết nhiều về lớp hình nhện, cậu cũng ngờ rằng Anansi có độc, luôn canh cánh lo âu, không thể an giấc nếu như vẫn thấy nó chăng tơ nhện trong phòng cậu. Hậu quả của việc đó là Quake không bao giờ ngủ ngon được nữa.

Nhưng ít ra trong những đêm thức trắng đó, Anansi lại trở thành một động lực tinh thần rất lớn. Tại sao không chứ? Nó là con nhện tài năng nhất từng làm mưa làm gió trên vùng đất này, đồ thủ công của nó nhiều vô kể, thậm chí chất đống trong phòng cậu kia.

"Anansi không chỉ dệt mạng nè." Quake đối đáp với nó như thể nó là sinh vật sống, "Ta biết ngươi không chỉ thích dệt các tác phẩm nghệ thuật, mà còn thích tạo ra các công cụ bẫy tử thần tinh xảo cực kì. Ngươi là chất ức chế để chống lại các carnivous-plants của Thorn ngày đó. Ta phải cảm ơn ngươi mới phải."

Những gì Anansi có thể làm thật sự đáng kinh ngạc. Quake nhờ nó dệt mạng lưới từ gốc đến cuối cành cây cao nhất trong sân nhà của họ. Quy mô lớn đến mức cậu nghĩ nói rằng nó sẽ đón lấy cả Mặt Trời cũng không phải quá đáng, khiến cậu có thể làm chủ mọi thứ nó chạm vào.

"Nó cũng từng mang lại cho tớ Mặt Trăng... Cậu có thể thử làm điều tương tự." Có lần Thunderstorm nói với Quake như vậy khi thấy đứa trẻ mắt vàng đã nhanh chóng thu nạp Anansi bằng khả năng của mình, "Với ánh sáng của vật thể sáng nhất, tớ sẽ làm chủ màn đêm."

"Làm chủ màn đêm...?"

"Cậu biết rõ Giao ước của tớ, phải không?" Cậu anh cả đáp lại như một lời nhắc nhở Quake đừng hỏi theo kiểu không có chút hiểu biết nào như vậy.

Trong một lúc, Quake nghĩ về khung cảnh mà người ta hay phác họa với tội ác của "Quái thú mắt đỏ". Nếu hắn có thể tạo ra cho mình một ngai vàng của ánh sáng giữa Mặt Trời và Mặt Trăng, chính các tầng trời được kiến sinh nhằm cúi đầu trước sự uy nghiêm của hắn.

Nếu đó là Thunderstorm, dựa vào những gì cậu ấy làm, khung cảnh ấy hoàn toàn đặc sắc.

Đó cũng là lúc Quake hiểu ra bản thân cậu phải làm gì đó, để kìm hãm cái ác lực này.

"Earthquake Rashied là kim ngạch cân bằng", không phải sao?

Thunderstorm kể về vị thần Anansi, đã từng cố ăn sạch sẽ mọi sinh vật sống mắc vào lớp giăng tơ của nó. "Để bẫy nhiều kẻ mạnh hơn, kể cả thần thánh như Hastur, Anansi đã cố đem tấm mạng lên cao thật cao, cho tới khi lớp mạng ấy gần chạm tới Mặt Trời phía trên." Cậu anh rất thích khi bóc mẽ Quake, "Đó là lý do tớ để Anansi canh chừng cậu. Tớ sẽ xem cách cậu bị tơ của nó siết cho tới ch—"

"Vì cậu nghĩ rằng tớ sẽ không bao gi thoát khỏi tơ nhện của nó?" Quake buột miệng, cảm thấy lòng nôn nao. Những câu thoại riêng của hai người luôn xoay quanh những chủ đề làm sao để cả hai có thể trừng trị nhau theo cách thích đáng nhất.

Thunderstorm không phải là người dám chắc trước điều gì, nhưng tự tin thì có chừa hẳn một phần, "Có lẽ không phải là mãi mãi. Chỉ cần đủ lâu là được."

Quake hiểu ra vấn đề của Anansi không phải tự nhiên mà có. Con nhện này chính là ván cờ sinh mạng đầu tiên giữa cậu và Thunderstorm. Bản thân nó là vật đặt cược cho một cuộc chiến tranh lạnh, tận sâu dưới ý thức mơ hồ của cả hai.

Giờ thì cậu anh cả đã tung ra đòn đầu tiên. Quake cũng phải tìm cách phòng thủ.

"Nhưng Thunderstorm, có vẻ cậu đã quên mất rằng không một con ruồi nào, với đôi cánh yếu ớt của chúng, có thể bay cao được tới lớp mạng như vậy." Quake bình tĩnh nói, chỉ vào mạng nhện trống rỗng lại cằn cỗi, "Tớ sẽ để Anansi gặp đúng kết cục mà nó phải gặp vì những chuyện mà nó đã làm."

Thunderstorm nhìn cái cách Anansi chán nản vì không có con mồi nào có thể rơi vào cãi bẫy nữa. Lần này, tự nó rơi khỏi tấm mạng; và một cách vô tình, tự trở thành cái tổ cho những sinh vật thấp hèn nhất tiêu hóa: những con giòi.

"Cậu từng dạy cho tớ phải biết thế nào là chng mc." Quake lặp lại, giọng vẫn êm dịu, y như bản thân cậu thường ngày. "Vì cậu là anh lớn, tớ sẽ luôn tuân lệnh cậu."

Có nghĩa là, Quake cũng sẽ giữ cho mọi thứ trong cái nhà này đi theo đúng chữ đấy.

Thunderstorm quan sát cách Anansi chết dần trong chính vũ khí mạnh nhất của nó.

Quake thì thầm những lời đơn giản, không có ý mỉa mai, chỉ thuần túy là sự giáo huấn hệt như cách cậu anh làm ngày nào, "Con nhện đã vui sướng tột độ đến mức chính nó trở thành kiến ​​trúc sư đã dệt nên kết cục của chính mình. Anansi sẽ trở thành con mồi của những thứ mà nó đã bắt được."

"...Cậu đúng là một người rất bản lĩnh, Earthquake." Đôi mắt đỏ rực trở nên sắc lẹm, biến hóa thành một loại cảm xúc mà ngay cả Cyclone chắc cũng chưa bao giờ nhìn thấy, "Cậu đang dạy dỗ chính anh của mình sao?"

Quake có chút tiếc nuối nhìn xác Anansi bị tiêu hóa bởi Hỏa điệp. Không lo bị vướng vào lớp tơ, những chú bướm luôn dễ dàng bị thu hút bởi mùi côn trùng, "Làm sao tớ có quyền dạy dỗ cậu chứ? Tớ chỉ muốn cậu chừa cho tớ đường sống thôi."

*

Từ ngày Ice tập luyện cho xong vở kịch của Vague và Hazy* (trong Ice's Fusion), cậu và Cantaloupe chính thức có biệt danh mới: Bluebeard Blackwidow.

Khi quan sát kĩ, Ice nhận ra Cantaloupe bị chi phối bởi hai màu chính là vàng, từ màu da như những lát dứa của cô ấy; và đen, từ phục trang cho đến cá tính gothic, cũng như từ biệt danh nọ. Cantaloupe là kiểu người nghệ sĩ: âm sắc nhẹ nhàng, giọng nói uyển chuyển, vẻ sang chảnh của tiểu thư trâm anh thế phiệt pha thêm nét hút người khác.

Canna Louise là một người mẫu xuất chúng, có thể vào vai được một Queen Bee làm cho cả lớp cậu nao núng thế nào.

Queen Bee. Một con ong chúa. Rõ ràng là vậy.

Chỉ có Ice mới thật sự biết rõ giới hạn của cô tới đâu, như cách cậu tự tay tống cô vào ngục tù vì tội giết người. Không phải ai cũng vô tội, nhưng những điều Cantaloupe đã làm khiến Ice không muốn cô xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa.

Thế nên một khi đã yêu, cậu sẽ làm điều đó theo cách mạnh mẽ nhất: cậu đã xóa sổ cô khỏi 'sự thật' của mình, vậy thôi.

Ice vốn là người hành tung bí mật, chuyện của cậu và Cantaloupe rốt cuộc cũng chìm vào im lặng như chính cái cách cậu để ý tới cô. Có lẽ cậu không hợp để yêu sớm, thà dập tắt những cảm xúc nhen nhóm này để tránh làm những điều dại dột thì hay hơn. Chuyện giữa Blaze và Abigail là kinh nghiệm cho bất kì ai yêu vì những điều mình chỉ thấy từ bên ngoài. Ice không đời nào đi vào vết xe đổ đấy.

Vào một ngày trời quang mây tạnh, Reveli mang lên lớp 11E một chiếc hộp thủy tinh có những lỗ nhỏ, bên trong có một con ong màu vàng và sọc nâu. Nó có kích thước bằng một quả bóng chày, luôn kêu vo vo trong tủ kính, "Đối với dự án trưng bày tại Bảo tàng sinh học thành phố, tớ đã quyết định sẽ trình bày một mẫu vật quý hiếm của loài bomberus distinguendus. Nó là một giống con ong nghệ khổng lồ đó."

Các học sinh lớp 11E vô cùng ngạc nhiên khi lớp trưởng tiếp tục giải thích thông tin cơ bản của loài vật này. Với Ice thì nó chỉ là một loại côn trùng, giống bọ. Một loại bọ ngu ngốc. Thế nhưng trong lớp vẫn rì rào mấy câu như "Dễ thương quá".

Vì quá ồn, Ice không thể chợp mắt, cậu đành thử nhìn con ong, đúng lúc nó cũng đột nhiên nhìn về hướng của cậu. Sắc vàng của nó lại khiến cậu nhớ tới Cantaloupe.

Reuben, bạn-thân-hơn-một-chút-so-với-mấy-bạn-kia của Ice, lên tiếng, "Mà nè Rev, cậu tìm thấy con ong kỳ lạ như vậy ở đâu thế?"

"Trên thực tế thì đúng là không có con ong nào lớn như thế này ở quanh đây. Theo sách khoa học, Daphnis - tên tớ đặt cho nó - là một giống ong quý hiếm được tạo ra các loại thuộc địa khác nhau. Con cái có thể đẻ khoảng 50 con ong trong một tuần, có khi không cần dùng tổ. Daphnis là con đực, như cậu thấy ở đây, có thể thụ phấn, giống như con cái, nhưng với tốc độ nhanh đến chóng mặt!"

Ice cân nhắc cụm từ đó. 'Một con ong có thể thụ phấn rất nhanh?' Nó có làm việc ra hoa tiến triển cấp tính hơn không?

Ruyi, cô bạn người Hoa trong lớp tiếp tục khi cô giơ tay lên, "Quan trọng là con ong loại này có đốt không?"

Reveli giải thích, "Tất nhiên rồi, ngòi của chúng được dùng làm tín hiệu. Điều này chỉ có tác dụng nếu con đực và con cái có quan hệ tình cảm. Và, như cậu thấy..."

Con ong lại nhìn chằm chằm vào Ice, nó vo ve thêm một chút. Ban đầu thì mọi người nghĩ chỉ là sự trùng hợp, nhưng Daphnis liên tục làm vậy.

Reuben vỗ nhẹ vào vai Ice, "Con ong đó thú vị thật ha?"

Ice chẳng thèm trả lời. Tuy nhiên, cậu ước mình không phải chạm vào Daphnis. Cậu cảm thấy khó chịu với nó. Đầu tiên vẫn là do nó làm cậu nhớ tới Cantaloupe.

Nếu nó mà chích phải tay cậu, chắc chắn đó sẽ là cơn đau thấu xương.

Như cảm thấy sự ngần ngại khi nghe đến việc Daphnis có thể đốt, Reveli nhanh chóng trấn an, "Ong là loài hút mật cơ bản, tớ chưa bao giờ gặp một con nào có ác tính cả. Chúng rất hòa đồng, đến mức chúng sẽ chọc chọc vào má của các cậu để vui nếu có thể. Thật ra thì chúng chỉ đốt nếu chúng ta làm gì đó trêu ghẹo thôi, nhưng cứ nhớ là Daphnis có phương châm 'nếu-tôi-chích-bạn, tôi-cũng-chết'. Vậy thì đỡ sợ hơn."

Phần đông mọi người đều tin tưởng vào Reveli, tất nhiên, lớp trưởng mà. Nhưng Ice không thể nào không đề phòng. Vì sắp tới có việc không thể tới trường thường xuyên, Reveli quyết định để Daphnis trong một cái lồng nhỏ và đặt nó tại phòng thí nghiệm của dãy lớp E, khối 12, bên khu A (aka khu tuyệt mật). Ice sẽ tự nhắc mình không đi qua đấy, ít nhất là cho tới khi con ong được mang tới Bảo tàng sau khi qua xét duyệt.

"Nhìn vẻ mặt của cậu, tớ nghĩ cậu ghét con ong lắm." Reuben khoái chí.

Ice làm vẻ mặt, "Biết rồi thì đừng nói nữa."

Mắt của con ong đen láy, giống như đôi mắt u tối của Cantaloupe khi cô chứng kiến cảnh cậu chờ cô ở phiên tòa xét xử.

Một đôi mắt đang dò tìm con mồi để trả oán.

...

Ice ghét bọ. Tất cả các loại bọ. Blaze ngày trước là chúa tể thu hút mấy con này, nên cậu ghét hết. Đó là chưa kể mấy lời tiên tri ngớ ngẩn của Hỏa điệp, toàn khiến người ta bất an chứ chẳng làm được gì khác.

Nhớ lại năm ngoái, Ice cũng chỉ vì những lời vu cáo vớ vẩn của Kamiya, về vua chuột các thứ, để rồi bị nghi ngờ là thủ phạm giết người (mà hóa ra là cô bạn Cantaloupe). Không nhờ tự mình giải án bằng trí lực chắc cậu chả sống nổi với mấy con bướm lửa tào lao đó đâu.

Một lát sau, lớp học kết thúc sớm. Ice không quen về một mình, thế nên cứ triển tới phương án thứ ba) tìm chỗ nào đấy để ngủ một giấc.

Cậu ngó thấy một gốc cây gần giếng trời, tựa lưng vào đó và chờ tới khi các thành viên khác học xong. Bài tập cũng đã xong, cũng chẳng có gì phải vội hết.

Ở bồn hoa, một con ong thường lại đáp xuống để hút mật. Ice quan sát, nếu có điểm gì đáng chú ý ở con vật này: đó là so với hiện tại, chúng nhỏvô hại với cậu.

Rồi cậu vờ nói thành tiếng, "Nếu có thể thử độc tính của Daphnis bằng cách tìm kiếm một người bạn đời cho nó thì..."

Như cậu dự đoán, con ong chắc chắn đã để ý. Quả là sinh vật tự nhiên của đảo Rintis, cũng không phải là không hiểu tiếng người hoàn toàn.

...Không đúng lắm. Loài ong bị điếc mà.

Để tiếp tay cho màn kịch mà cậu đã diễn tới phát nhàm, Ice tiếp tục thư giãn, chìm vào giấc ngủ nhẹ. Con ong lặng lẽ bay lên, đậu trên nhánh tóc trắng của cậu. Nó có thể bị thu hút bởi mùi gì đó, có thể là một loài hoa. Dù sao Ice đã sống chung với các loài hoa chết người khác và đã có mùi hương của chúng phảng phất bên cạnh, đủ để đánh lừa những con côn trùng nhỏ này.

Một trong những nghiên cứu của Reveli là cách những kẻ giết người hàng loạt cư xử như những con ong. Giả sử như Cantaloupe, cô gây ra các tội ác của mình ở gần nhà, nhưng đủ xa để hàng xóm không nghi ngờ. Tương tự như thế, các con ong thu thập phấn hoa gần tổ của chúng, nhưng đủ xa để kẻ săn mồi không thể tìm thấy tổ. Đây chính là thuật toán mà Reveli muốn nghiên cứu cho đề tài của lớp 11E.

"Nhng con ong như Daphnis sẽ kiếm ăn theo mô hình của nhng kẻ giết người." Ice nhớ tới mấy dòng chữ được ghi trong bài báo cáo mấy trang đầu của lớp trưởng, bắt đầu hình dung tính hiệu quả nó, "Vì vậy, hiểu được hành vi địa lý của ong đồng nghĩa vi việc chúng ta có thể theo dấu tội phạm."

Ice nghĩ nếu mình chịu khó, cậu sẽ có động lực tận dụng lợi thế này của bầy ong. Cá nhân cậu không thấy mình có vấn đề với những sinh vật có cánh, đôi cánh trông như không đủ lực để nâng đỡ chúng, nhưng hết lần này đến lần khác, chúng lướt từ bông hoa này sang bông hoa khác.

Nếu có thể tận dụng lợi thế của Daphnis...

Nhưng giờ cậu chỉ muốn ngủ một chút, nên cứ mặc kệ vậy, không nghĩ nhiều làm gì.

Con ong vẫn không rời khỏi mái tóc của Ice, nó tưởng đầu cậu là đóa hoa để hút mật chắc?

"Ta không xem đó là lời khen đâu." Ice thì thầm, từ từ nhắm mắt lại. "Làm thứ ngươi muốn đi."

Nó lại bay vo ve, rồi chích một phát vào ngón tay cậu.

*

Người ta hay nói sinh đôi thì có tâm linh tương thông, kiểu như trong hai người Blaze và Ice, cảm xúc của người nào thì người còn lại đều đọc hiểu và cảm nhận được. Một số lúc thì nó hoạt động tương phản một chút.

Khi Ice vừa đi vào giấc ngủ của riêng cậu, Blaze cũng vừa mới tỉnh táo trở lại. Đứa trẻ thứ tư phát hiện mình đang nằm trên một chiếc xe ô tô (chắc là của các tiến sĩ?), với cậu anh cả Thunderstorm là người ngồi ngay trên ghế lái.

"Thunderstorm, cậu đang làm gì thế?" Blaze lắc cái đầu vẫn còn hơi nhức của mình.

"Tỉnh rồi hả? Vừa rồi tôi nghĩ cậu có hành vi bất thường nên mới đánh ngất đi."

"Hả, nhưng tớ..."

"Khỏi cảm ơn." Nhìn cách mà mấy thông số chạy lộn xộn trên màn hình điều khiển vô lăng của xe, có thể đoán được hướng đi của họ là quay tới trụ sở của F-2A, "Nếu mệt thì nghỉ thêm một chút nữa đi."

"Đợi một chút, sao cậu lại đánh ngất tớ? Giải thích đầu đuôi cái coi!"

"Cậu nói nếu cậu bị ảo giác thì hãy làm cậu bất tỉnh mà."

"Vấn đề là tớ có bị ảo giác đâu!" Blaze thật ra chẳng nhớ lý do vì sao mình nằm đây, chỉ nhớ thoang thoáng là họ tìm thấy một số thứ đáng lo cực kì. Mà nguyên cả phần đầu của cậu bị băng bó hết luôn, "Hơn nữa, cậu ra tay nhẹ hơn một chút không được à! Đau chết tớ rồi!"

Thunderstorm bắt đầu giả vờ câm điếc, vừa chỉ đạo vô lăng vừa huýt sáo, "Để xem, cậu đang nói chuyện với tôi thông qua việc gõ ba tiếng lên cửa thì đột nhiên hét ầm lên, bảo là 'Thành trùng', hay châu chấu đỏ, đang đuổi theo mình, rồi liên tục chỉ vào căn phòng không bao giờ mở ra của tầng 2, nói nó là khu căn cứ bí mật gì đó. Không ngờ cậu còn có thể hoang tưởng giữa ban ngày. Làm Cyclone lo lắng lắm đấy."

"Thành trùng...?" Blaze lặp lại cụm từ này, ngồi thẳng dậy thật nhanh tới mức tưởng như máu bơm lên não không kịp, "Đúng rồi! Nó là chiêu thức dị thường, Erramatter: Locustsong. Tử địch của Hỏa Điệp."

Thunderstorm cân nhắc ý sau, tin rằng họ đang tiến một bước đến một phạm trù khó hiểu, "Thật ra khi mang cậu tới khám trị liệu thì tiến sĩ Aleph bảo não cậu chẳng có vấn đề gì hết, nên có thể xem như tôi tin cậu chuyện mấy con châu chấu làm loạn hoàn toàn không phải là một giấc mơ. Nếu chúng thật sự là Erramatter, thì cũng như lần Hỏa điệp xuất hiện, chúng sẽ gây ra thảm kịch mới."

"Cậu chưa bao giờ nghe về Thành trùng trước đây sao?"

"Topaz đúng là có một Erramatter tên như vậy, nhưng nó chưa bao giờ sử dụng chiêu thức đáng xem ấy trước mặt bất kì ai." Nghĩ tới đây Thunderstorm cảnh giác, "Cứ nhớ cho rõ, đã mang hình dạng châu chấu thì chắc chắn chỉ nhằm một mục đích: đó là mang lại hỗn loạn. Chúng sẽ không nhẹ tay như Hỏa điệp đâu."

"Tớ tự hỏi tại sao Hỏa điệp lại mang hình dạng bướm, dù bản chất cả hai đều là hình ảnh của lửa."

"Đơn giản là vì ngọn lửa của Hỏa điệp giống ngọn lửa trong tâm trí. Lửa vốn náo hoạt và không ngừng rực sáng, chúng mang hình dạng bướm Monarch là để khiến người nhìn thấy chúng cảm thấy thoải mái, rồi quên rằng chúng cũng là một trong những loài côn trùng chết chóc."

Blaze gật đầu, điều này hoàn toàn là đúng nếu xét tới mớ bòng bong giữa cậu và Niz, cũng chẳng phải bắt đầu từ việc Niz để ý cậu vô tình phóng ra chúng trong lúc bất cẩn xoay sở với đám côn đồ sao, "Hỏa điệp này cũng thiếu tinh ý quá trời. Chúng bảo rằng sức mạnh của Kamiya sẽ mang lại may mắn, vậy mà tớ toàn gặp xui."

Thunderstorm cười mỉm, nhưng nhanh chóng che giấu nụ cười đó đi, "Tất nhiên rồi. Cậu chưa có đủ tư chất đâu. Nói thẳng ra là còn kém xa những Past-self trước đây."

Nghe tới đây làm Blaze không khỏi có chút thất vọng, rõ ràng có cố thế nào thì vị trí của cậu trong đầu cậu anh cả này chẳng tăng thêm nhiêu bậc.

Blaze từng nhìn thấy nhiều giấc mơ tương tự với côn trùng, nhưng lần này, cơn mộng ảo về Thành trùng chiếm nhiều hơn cả. Hình ảnh châu chấu đã gây nên sự sợ hãi và tôn kính trong suốt lịch sử. Loài này tạo thành những đàn khổng lồ lan rộng khắp các vùng, nuốt chửng mùa màng và để lại những thiệt hại nông nghiệp nghiêm trọng sau khi chúng tấn công. Dịch châu chấu đã tàn phá các xã hội và chúng vẫn còn tàn phá cho đến ngày nay.

Có vẻ thấy thái độ của Blaze chuyển theo hướng khó chịu, Thunderstorm khẽ lắc đầu rồi mấp máy, "Đừng tỏ ra không vui nhanh thế. Thorn nói với tôi là ai cũng trông như đóa hoa thơm, chỉ là có người nở sớm, nở muộn. Cái gì cũng từ từ luyện tập mới đạt được."

Blaze hiếm lắm mới nghe được một câu an ủi có vẻ hợp lý, càng bất ngờ hơn khi biết Thorn lại nói mấy câu như vậy, "Thế giờ chúng ta làm gì đây?"

"Thành trùng sẽ tìm chủ kí sinh mới cho chúng." Thunderstorm đang muốn nhắc đến một con rối. Thành trùng có mọi thứ sức mạnh chúng cần để tiếp tục cuộc chiến đã diễn ra từ cả nghìn năm trước, chỉ thiếu mỗi một vật chủ để làm cọc tinh thần thôi.

Blaze biết là đối tượng mới của chúng, dù có là ai, chắc chắn phải tương thích với cậu ở một khoản nào đó. Kiểu như vậy thì quanh cậu nhiều vô số kể, "Nhưng tại sao?"

"Lẽ ra cậu là chủ nhân của chúng, nhưng giờ Hỏa điệp không cho phép điều đó nên các Thành trùng sẽ tìm chủ nhân mới."

"Vậy mà cũng được à? Tìm một chủ nhân hệ hỏa khác?"

"Không dễ đâu. Thành trùng không thể đi xa khỏi Đảo."

Blaze buột miệng, "Tớ có linh cảm là chúng sẽ tìm cách tiêu hủy các Hỏa điệp trước."

"Tất nhiên, chúng vẫn ưu tiên Topaz hơn. Cứ hiểu như thế nào thì chúng cũng sẽ đòi lấy cái mạng của cậu để loại trừ sự ảnh hưởng của Hỏa điệp. Khi có được cơ thể của Avatar, lúc đó chúng có thể hợp thức hóa trạng thái Erramatter của mình." Nói ngang tới đây thì xe dừng lại, cho thấy cả hai đã về tới nhà, vừa hay trời vừa chập tối, "Mặc dù không có nhiều thông tin về Thành trùng, nhưng nếu cậu không muốn chết, kiểu gì cũng phải gặp chúng một lần nữa thôi. Lúc đó, chúng ta phải tìm cách đánh bại Bệnh dịch th tám của Dã Hỏa."

Blaze biết kiểu gì cũng phải đối đầu với chúng, nhưng cậu muốn biết chủ nhân chúng sẽ chọn là ai hơn, "Có cái tên nào cậu nghĩ tới ngay không? Thành trùng chỉ chọn các đối tượng thân cận thôi nhỉ?"

"Chắc không phải người đó đâu..."

"Cậu nói ai?"

Thunderstorm mở miệng ra, định nói gì đó, nhưng lại thôi. Sau gần cả phút cả hai rời xe để chuẩn bị vào nhà, cậu ấy nhìn về phía xa xa gần lăng mộ liệt sĩ thành phố, rồi nhìn vào vật loé sáng trên ngón tay của Blaze, đành hỏi một câu ẩn ý làm đứa trẻ thứ tư rùng mình:

"Chiếc nhẫn hoa oxlip đấy, ai đã đưa cho cậu vậy?"

*

"Thật nực cười! Tớ sẽ gọi Reveli về sớm. Có lẽ cậu ấy sẽ làm sáng tỏ điều gì đó."

"Ý cậu là gì? Reveli để con ong lại ở phòng thí nghiệm của trường vì cậu ấy nghĩ rằng tụi mình sẽ bảo vệ nó cho thật tốt cho tới khi cậu ấy diễn thuyết ở Bảo tàng xong."

"Nhưng chuyện đã như thế này...!"

"Cậu định gọi lớp trưởng về chỉ để kể cho cậu ấy nghe mấy việc đã xảy ra với Daphnis, con ong mà cậu ấy rất trông chờ tụi mình sẽ giữ kĩ sao?"

"Chứ biết sao nữa? Cậu phải nhận thấy rằng trường đã bị kẻ gian xâm nhập, tớ thấy đầy dấu chân trên sàn phòng khoa học và hành lang. Vết đất, thêm cả ít máu, thậm chí là sỏi nữa!"

"Lớp phó có ý đúng đấy! Nếu để mấy anh chị khóa trên biết tụi mình vô tình lôi kéo mấy tên trộm ham của quý, muốn bắt con ong, rồi để chúng bén mảng gần khu vực thực hành thí nghiệm của họ thì lớp 11E coi như xong!"

"Lúc nãy cậu nói có dấu chân... Có đoán là tên trộm ấy mang loại giày gì không?"

"Nhìn bề ngoài thì kẻ này đi chân trần."

"Thật sự có ai đó đã cố xâm nhập phòng khoa học sao?"

"Tớ không biết... Nhưng tớ nghĩ đến một người."

"Ai?"

"Là Ice."

"Ice? Đời nào chứ, cậu ấy ghét con ong."

"Lý do gì khiến cậu nghĩ Ice là thủ phạm?"

"Ice đang hành xử bình thường mà. Thêm vào đó, không có chuyện con ong đốt cậu ấy đâu. Có lẽ vết thương mà cậu ấy gặp phải có hơi nghiêm trọng thôi."

Ice đứng ngoài cửa trước khi vào lớp, tự hỏi có nên cho mọi người biết là cậu đã biết toàn bộ cuộc hội thoại kia không. Nhưng nghĩ lại, vết chích sẽ không lưu di chứng rõ ràng, thế nên cậu kéo tay áo xuống, mang một lớp găng tay mỏng hơn và thản nhiên mở cửa đi vào. Tất nhiên, lần đốt này cũng gây ra một số triệu chứng quen thuộc.

Quan trọng là, dạ dày cậu đang thấy đau.

"Này Ice!" Rosemah cười cười nói, lại gần cậu để đưa bài tập của môn tiếp theo, cho tới khi cô thấy gì đấy trên biểu hiện đối phương, "Sắc mặt cậu... hình như tím tái hết rồi kìa? Cậu... không phải đang khó thở đấy chứ?"

Ice đang thấy mọi thứ lùng bùng trong người, không muốn nói chuyện với ai, nên chỉ lắc đầu bảo 'không sao đâu và đừng hỏi nữa', rồi về chỗ ngồi của mình gần cuối lớp.

Nói thẳng ra, cậu cảm thấy mình yếu đi, việc đi lại trở nên vô cùng khó khăn khi tác dụng của vết chích thực sự ập đến. Cố gắng che giấu việc mình bắt đầu thở hổn hển và đổ mồ hôi, Ice thầm suy tính đến các bước tiếp theo của mình.

Chất độc phát tán này lẽ ra nên tấn công hệ tuần hoàn cậu sớm hơn vài tiếng; sao lại bùng phát đúng lúc cậu không ở trong khu vực an toàn của mình, trong phòng ngủ của mình chứ?

Mình đúng là xui. Khỏi phải bàn.

"Nè Ice? Hình như cậu không ổn thật á." Reuben cứ tưởng Ice lại buồn ngủ như mọi khi thôi, cậu tủm tỉm nhìn người kia.

Cho tới khi cậu vô tình chạm vào (vốn không có sự đồng ý) bàn tay lạnh ngắt của Ice, thấy nó không khác gì một cái lò sưởi.

"Ê! Người cậu nóng thiệt đó!" Reuben lớn tiếng, đánh động cả lớp nhìn sang bên kia.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Raqeema, lớp phó Văn thể mỹ tiến đến hỏi thăm.

"Ice hình như bị sốt rồi hay sao ấy." Reuben lắc lắc tay Ice, nhưng cậu cứ mãi cúi đầu, không muốn ngẩng dậy, cả người dựa hết lên cánh tay. Trông Ice như không còn sức để nói hơn là muốn thể hiện mình không sao.

"Tớ nghĩ chúng ta phải đưa cậu ấy đến Phòng y tế ngay lập tức." Raqeema trả lời, lo lắng điều gì đó không hay có thể xảy ra. Vì không có lớp trưởng nên nhiệm vụ được giao cho các lớp phó. Cô nói là sẽ thông báo cho cậu chàng Rashied này vắng thêm vài tiết học tiếp theo để xem tình hình thế nào.

Ice tất nhiên vẫn nghe rõ mọi người đang bàn luận cái gì, nhưng cậu quá mỏi người để tự mình đứng dậy.

Không còn cách nào khác, logic duy nhất còn sót lại bảo là cậu không nên làm to chuyện này. Nếu để các nhân viên ở Phòng y tế khám bệnh thì coi như đi tong luôn bí mật của Rashied.

Thế nên, Ice đành phải kéo ống tay áo lên, để lộ ra vết đốt ngay trên cổ tay trái, "Tớ bị Daphnis đốt vào đêm qua. Triệu chứng hiện tại là do nọc ong gây ra."

Raqeema và các thành viên khác trong lớp hiếu kỳ tiến lại xem. Đột nhiên cô thấy buồn nôn, "Rốt cuộc... Daphnis... đã làm gì với cậu?"

Ice muốn nói nhiều hơn, nhưng thời gian không cho phép, cậu còn một điều nữa cần phải làm ngay, "Mau gọi Reveli về ngay."

"Hả? Nhưng lớp trưởng đang..."

"Nhanh lên!"

Ice cố gắng chịu đựng cơn đau này một mình, cậu tất nhiên giả vờ mọi thứ vẫn ổn, lời nói vẫn cố rành mạch khi nói chuyện với các thành viên còn lại.

Cho tới khi cậu nhận được tin nhắn của Solar yêu cầu mọi người đến để nói về cái gì đó liên quan đến màn tự sát của Reagan ba năm trước.

Ice thầm nghĩ, quả là đúng thời điểm. Cậu cầm phần máy ghi âm của mình, tiến bước về chỗ thầy Maxime nhanh hết mức, tự nhủ sẽ gặp Reveli đâu đó trên đường đi để nói về chuyện này.

*Tbc?*


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật