[SevenAU] Sketchbook Scene.

[No.3 + No.4] The Girl of "Seven".



Có một bí ẩn nhất định bao quanh Yaya. Cô gái trong khăn trùm đầu Hijab.

Earthquake học cùng lớp 10H với cô ấy, cậu cũng đã nghe những điều mà YSG hay nói qua nói lại đó. Những học sinh nữ khác thường nói đùa rằng Yaya có một tài năng vô cùng thú vị: đó là cô gái áo hồng ấy có thể có một dạng ma thuật hắc ám nào đó, nhưng cậu không chắc đó là một trò đùa. Yaya thật sự có thể đẩy lùi mọi người, theo nhiều nghĩa.

Có một luồng khí tức giận, không thể tiếp cận tỏa ra từ Yaya bất kể cô luôn cố gắng trở nên hoà đồng, thân thiện hay tỏ ra tốt tính với tất cả mọi người.

Để cố gắng khắc phục nó, Yaya luôn thoải mái, luôn biết cách làm cho lớp 10H trở nên sôi động và đoàn kết. Cô có một nụ cười má lúm đồng tiền rạng rỡ, thỉnh thoảng là một lời xúc phạm hóm hỉnh ném vào một kẻ phạm tội hay bất kì học sinh nào không tuân thủ quy định của lớp và trường YSG.

Earthquake nghĩ nếu cô gái này có phép thuật thì nó sẽ không phải là thứ gì đó hắc ám. Nó cũng không nguy hiểm hay đáng sợ. Nó chỉ thật đẹp. Đó là trong tình bạn của cô ấy. Đó là trong nụ cười của cô ấy. Yaya là hình thái phép thuật thuần túy.

Và cũng không ngạc nhiên nếu cậu bạn thân của Blaze cũng đang để ý tới Yaya.

*

Daniel gạt phần tóc trắng ra khỏi mắt và nhìn lên bảng hiệu. Học viện sắc đẹp Lumiere. Đó không phải là nơi cậu nghĩ mình sẽ đến vào một hôm nào đó, nhưng dường như số phận đã có một kế hoạch của riêng nó.

Ấy thế mà, dạo này, phần tóc trắng vướng víu này cứ liên tục dài ra khiến cậu rất khó chịu, và nhà Blazing thì không muốn để người ngoài biết về sự tích tóc hai màu của dòng họ mình. Hơn nữa, cậu đã quen giữ hình tượng chàng trai tóc đen vuốt ngược sau gáy ở trên lớp rồi, giờ để ai đó phát hiện ra cậu với những sợi bạc lạ lẫm này thật không thích nổi.

"Chào buổi sáng." Người phụ nữ ở quầy lễ tân vui vẻ chào đón cậu.

"Xin chào," Daniel bắt đầu, giọng khàn đi. "Tôi nghe nói rằng mình có thể được cắt tóc một cách tử tế với giá cả ổn áp, ở đây? Tôi không có hẹn trước hay gì cả nên tôi không biết liệu mình có thể còn một suất hay không, nhưng tôi đã đi ngang qua và tôi nghĩ mình nên xem thử."

Cậu tiếp tục vuốt phần tóc trắng, "Tôi muốn cắt bỏ chúng, nhanh và gọn."

Người phụ nữ ngồi sau bàn mỉm cười thân thiện, "Có phải cậu thấy chúng hơi lạc lõng không? Đó là kiểu tóc đen và trắng tự nhiên sao?"

Giọng điệu hiểu biết của cô giúp Daniel thư giãn, nhưng chỉ một chút thôi, "Tôi đã che giấu nó rất tốt. Nhưng dạo này chúng xuất hiện liên tục bất kể tôi cắt thế nào. Tới một thời điểm nào đó, chúng quá bền, dày như tơ nhện, tôi không cắt nổi nữa."

"Không cần phải lo lắng," Người phụ nữ nói khi xem xét kỹ lưỡng đỉnh đầu của cậu, "Rõ ràng là kinh nghiệm làm tóc của cậu còn hạn chế."

Daniel ngượng ngùng luồn tay qua tóc để gỡ nó ra khỏi mắt, "Tôi đoán điều đó khá rõ ràng."

"Thế cậu đã nghe về tiệm Lumiere chúng tôi như thế nào?"

"Từ bạn cùng lớp của tôi." Daniel nhớ tới việc Blaze hay sửa soạn ngoại hình và trông cậu ấy sẽ khác hoàn toàn với phiên bản vừa mới thi đấu một trận bóng giao hữu xong, không ngạc nhiên khi các bạn nữ để ý tới cậu ấy nhiều như vậy.

"Chà, như cậu có thể suy ra từ tên của chúng tôi, đây là một trường thẩm mỹ. Tất cả các kỹ thuật viên của chúng tôi đều là sinh viên được giám sát bởi các chuyên gia. Lý do chúng tôi ít tốn kém hơn so với trải nghiệm thẩm mỹ viện thông thường là vì các học viên về cơ bản đang thực hành trên cậu và sẽ có rủi ro nhất định đối với điều đó. Mặc dù vậy, tôi đảm bảo với cậu rằng học viên của chúng tôi được đào tạo đặc biệt tốt và được đào tạo gấp đôi tiêu chuẩn thông thường trước khi tiếp cận một khách hàng được trả tiền. Các dịch vụ của cậu sẽ được hoàn thành bởi một học sinh và được kiểm tra bởi giáo viên của họ, để chắc chắn rằng học sinh ấy đã hoàn thành công việc đầy đủ và để đảm bảo sự hài lòng."

"Nghe hay đấy," Daniel khẽ nói, không hoàn toàn chắc mình đã hiểu hết mọi thứ.

"Cậu có một mái tóc đen và trắng tuyệt vời, thật đáng tiếc khi cắt nó," Cô vừa nói vừa bắt đầu gõ vào máy tính của mình.

Daniel nhớ tới đặc điểm nhận dạng tương tự của Rashied, kiểu này hợp với họ hơn là cậu, với cả xưa giờ Blazing chẳng ai thích phần tóc trắng này, "Cảm ơn, nhưng vì tôi không nghĩ mình là kiểu người bảnh bao, nên đã đến lúc rồi."

"Tôi hiểu rồi, trong trường hợp đó, nó hoàn toàn phụ thuộc vào cậu... Hiện tại chúng tôi có một số chỗ trống ở hạng B và C, hoặc nếu cậu muốn có chỗ ngồi thoải mái hơn ở hạng A thì có thể đặt lịch hẹn và quay lại vào lúc khác."

"Bây giờ luôn đi, tôi không chờ thêm được nữa đâu." Daniel nói, nhẹ nhõm khi biết vẫn còn thời gian.

"Cậu có thích để ai làm tóc cho mình không?"

Daniel bối rối. "Tôi không nghĩ mình quen ai ở đây nên... không?"

"Tôi xin lỗi," Đối phương lại niềm nở cười. "Ý tôi là, theo quan sát của tôi, nam giới thường thích để một người nam khác cắt tóc hơn, xét về gu thẩm mỹ thì sẽ dễ trò chuyện và bàn luận hơn là cậu để một người nữ làm."

"Nó quan trọng lắm hả?"

"Không có gì. Chúng tôi chỉ muốn cậu được thoải mái."

Cậu nhún vai, "Ai muốn làm cho tôi thì cứ gọi họ ra đi."

"Cẩn thận với những gì cậu nói," Người phụ nữ trêu chọc. "Hãy nhớ rằng vào trong Học viện này thì mọi khách hàng đều là một chú mèo dễ thương và đáng yêu và rất nhiều lông cần cắt. Tôi chắc rằng sẽ có một lượng học sinh sẽ tranh giành cậu ở cuối tấm rèm," Cô nói một cách quyến rũ, dùng ngón tay cái chỉ vào cửa sổ phía sau.

Daniel không như người bạn thân cùng lớp 10C kia, cậu chưa bao giờ quan tâm tới việc người ngoài nhìn mình thế nào, thế nên cậu đáp hờ hững, "Sao cũng được."

"Cậu tên gì?"

"Daniel."

"Chỉ cần cắt những phần tóc trắng ấy thôi?"

"Phải."

"Được rồi..." Cô nói, kéo dài từ đó khi cô ấy gõ. Sau một vài cú nhấp chuột, cô tiếp tục, "Một trong những chuyên gia thẩm mỹ đang được đào tạo của chúng tôi sẽ sớm ra mắt cậu. Trong khi chờ đợi, cậu có thể ngồi xuống. Và có nước lọc ở đằng kia, nếu cậu muốn uống."

Trong căn phòng mà người phụ nữ đã chỉ, Daniel thấy những học viên nữ không bận rộn với khách hàng đang ngồi quanh bàn trò chuyện và giả vờ học bài khi họ thỉnh thoảng liếc nhìn nhóm khách mới đến qua tấm kính gương một chiều. Một vài người trong đó là bạn cùng trường YSG. Phải rồi, hoạt động sinh hoạt hè sắp tới của trường là bắt buộc; một trong các phương thức công nhận hoạt động chính là đi học tình nguyện ở các chi nhánh kinh doanh như Lumiere. Các bạn nữ cùng trường chắc ở đây là để tích điểm chuyên cần cho học kì sau.

Một lát sau, một cô gái đội chiếc khăn trùm đầu màu hồng cùng với kẹp nơ hình hoa bước ra khỏi phòng và đến chỗ khách hàng là cậu.

"Daniel?"

"Ừ?" Daniel nhìn lên từ nơi cậu đang ngồi.

"Xin chào, là Yaya, lớp 10H nè. Daniel của lớp 10C phải không?" Yaya trông dễ mến khủng khiếp khi cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.

"Vậy, cậu sẽ là người may mắn được cắt tóc cho tớ hả?" Daniel nhăn mặt ngay khi lời vừa ra khỏi miệng và chợt hiểu tại sao mình vẫn chưa có bạn gái.

Yaya hoài nghi nhìn cậu, cố nén một nụ cười, "Cậu muốn thử đặt cược vào khả năng của cô gái biết làm bánh quy huỷ diệt này một lần không?"

Daniel mỉm cười, cậu đã tìm thấy sự hài hước trong tình huống này và không tỏ ra khó chịu. "Lấy làm tiếc. Ý tớ là... tớ biết tóc mình rối bù và xin lỗi vì cậu đã mắc kẹt với tớ."

"Đừng nói vậy chứ. Cậu trông giống như đang tận hưởng chuyện này để chọc tớ thôi."

"Tớ nghĩ bàn tay tài năng của cậu chắc đã biến mái tóc của cậu thành một điều gì đấy đẹp đẽ tới nỗi cậu phải giấu nó sau khăn Hijab, nếu không thì mấy cậu trai trong trường sẽ đổ cậu thôi, ha?"

"Cứ thoải mái hỏi tớ bất cứ điều gì cậu muốn, nhưng đừng nói đùa nữa." Yaya bật cười, cô chỉnh lại kẹp nơ hình hoa trông như hoa mặt cười Kaikai Kiki, "Tớ có xu hướng nói nhiều và tớ lại thích cuộc trò chuyện có nhiều hơn một người chơi."

"Người chơi?"

"Người tham gia," Cô tự sửa lại khi hướng người kia xuống cái ghế chuyên dụng. "Ngồi xuống đi."

"Cảm ơn," Daniel nói khi yên vị trên đó. Yaya quấn một tấm khăn trắng quanh người cậu, cài khuy sau gáy rồi bắt đầu nghịch tóc cậu, săm soi cách từng sợi trắng và đen lẫn vào nhau khi cô làm vậy.

"Yaya, cậu đang làm gì thế?" Daniel lo lắng hỏi, sợ rằng có điều gì đó không ổn dựa trên cách cô nhìn chúng.

Yaya không trả lời ngay, "Xin lỗi nhưng phần tóc trắng này quả thực rất dày; tớ phải mất một giây để làm quen với kết cấu của nó. Tớ cần biết cách chúng... di chuyển." Cô tiếp tục dùng ngón tay chơi đùa trên đầu cậu và Daniel thư giãn trên ghế, được xoa dịu bởi những chuyển động nhẹ nhàng, "Hi vọng điều tớ nói tiếp theo không làm cậu phật ý."

"Điều nào?"

"Cậu có mái tóc tuyệt vời đấy, Blazing à. Chúng thực sự rất tốt cho sức khỏe."

Daniel không hiểu ý đó nên cậu chỉ nhún vai, "Chắc là do tóc trắng nhìn ít bết hơn thôi."

Cô mỉm cười với cậu trong gương, "Cậu có chắc là muốn cắt chúng không?"

"Tớ nghĩ đó là điều bắt buộc."

Yaya cười trừ, "Tớ sẽ làm công việc của mình và cắt ra mái tóc tuyệt đẹp khác cho cậu."

"Tớ nghĩ đó sẽ là một thử thách đối với cậu đấy," Daniel nói đùa, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái. Cậu vẫn còn hơi ngờ vực với thái độ của cô, nhưng có điều gì đó ở cô khiến cậu muốn tiếp tục nói, thậm chí có nguy cơ khiến bản thân xấu hổ, "Tớ chưa bao giờ cân nhắc xem người cắt tóc như cậu có thể nghĩ gì về quá trình này, ngoài việc coi đó là một nhiệm vụ cần hoàn thành hoặc một phong cách cần tạo ra."

"Còn hơn thế nữa chứ." Yaya chải tóc cậu một lần nữa, lần này mạnh tay hơn một chút. Cậu rùng mình đáp lại và hy vọng cô không chú ý, nhưng nụ cười hài lòng trên khuôn mặt cô có vẻ đã cho thấy điều ngược lại, "Để làm tốt công việc này, tớ tin cậu cần thực sự yêu thích nó. Thêm vào đó, tớ đã nhanh chóng gắn bó với chúng."

"Với tóc ấy hả?"

Yaya gật đầu, "Và mọi người. Đừng hiểu lầm ý tớ: nói chung là tớ rất vui khi có được vinh dự được ngắm nhìn những mái tóc đẹp, nhưng tớ sẽ rất buồn nếu phải cắt chúng đi."

Luôn mong muốn giải quyết bất kỳ vấn đề nào xảy ra với mình, Daniel nghĩ đến việc trêu chọc rằng Yaya có thể mang một ít tóc của cậu về nhà sau khi cắt nó, nhưng điều đó thật kỳ lạ, ngay cả đối với cậu, và lần đầu tiên cậu có thể ngăn mình lại trước khi lời ấy được nói ra.

"Được rồi," Yaya nói như thể cô vừa bước ra từ trong sương mù. "Cậu có phiền nếu tớ chụp ảnh trước và sau không? Tớ có cảm giác chúng ta đang xem xét một sự thay đổi lớn ở đây và tớ không thể làm điều đó với nhiều người."

"Dĩ nhiên rồi."

Cô gái đội Hijab hồng lại lấy điện thoại ra để chụp ảnh, cậu mỉm cười với cô qua ống kính, tự nhiên cảm thấy mình như một thằng ngốc.

"Thật đáng tiếc," Yaya nói, nhìn vào hình ảnh.

"Cái gì đáng tiếc?"

"Cậu thực sự rất ăn ảnh. Thật không công bằng." Yaya cất điện thoại đi, tập trung nhìn cậu trong gương và hỏi, "Ừm, cậu thường cắt tóc ướt hay khô?"

Daniel khó hiểu, "Tớ toàn tự cắt bằng kéo may đồ trước đây. Nên tớ không hiểu mấy thuật ngữ đó đâu."

"Tóc xoăn thì tốt nhất nên cắt khô để biết nó sẽ uốn lượn như thế nào. Nhưng tóc cậu lại theo nhánh thẳng, cong như vẩy sóng nhiều hơn là xoăn, nên tớ nghĩ cách nào cũng được. Tuy nhiên, nếu cậu cắt ướt, tớ sẽ gội đầu cho cậu và cậu sẽ được mát-xa da đầu," Yaya thuyết phục.

"Vậy thì cắt ướt đi," Daniel nói nhanh, cậu cũng đang muốn được thư thái đầu óc hơn nữa.

"Sự lựa chọn tốt. Thêm vào đó, tớ thích gội đầu, nó rất thú vị."

"Với bạn nam nào cậu cũng nói thế sao?"

"Thì giờ tới lượt cậu rồi đấy thôi, Daniel." Yaya đáp lời với một nụ cười ranh mãnh, rồi xoay cả ghế ngồi của cậu, "Ngồi thẳng dậy và nghiêng người về phía trước một chút để tớ có thể ngả ghế ra phía sau... Rồi! Tớ vừa chỉnh xong, bây giờ cậu hãy nằm xuống nào."

Daniel làm theo, Yaya hướng đầu cậu nằm trong bồn rửa.

"Thoải mái chứ?"

"Chắc là có...?" Daniel hỏi, nhìn chằm chằm vào cô, nghĩ rằng cô không có quyền trở nên đáng yêu như vậy từ một góc độ không đẹp mắt như thế.

"Đây là một trong những vị trí yêu thích của tớ. Rất vui vì cậu cũng thấy thoải mái. Giờ thì cậu có thể nhắm mắt lại," Yaya khuyến khích, "Ý tớ là nếu cậu muốn nhắm mắt. Tớ biết có thể rất khó xử khi nhìn vào mũi của ai đó."

"Tớ hơi sợ mình sẽ ngủ thiếp đi," Daniel nói khi nhắm mắt lại.

"Điều đó có thể xảy ra. Đừng lo lắng về nó. Tớ nói chuyện khá ồn ào, chắc chắn rằng tớ có thể đánh thức cậu dậy." Yaya vặn nước, rồi thử, "Nhiệt độ thế nào, không nóng lắm chứ?"

"Tớ thích nóng."

"Tớ cũng vậy," Có một khoảng im lặng ngắn ngủi, Daniel cảm thấy nhiệt độ nước tăng lên trước khi cô ấy lại hỏi, "Tốt hơn chưa?"

"Hoàn hảo," Daniel bình tĩnh thì thầm, sau đó cô làm ướt tóc cậu và tắt nước.

"Vì cậu không có bất kỳ vấn đề gì liên quan đến sức khỏe của tóc nên tớ sẽ sử dụng loại dầu gội có mùi thơm nhất nhé."

Yaya bắt đầu xoa bóp từ trán và không lâu sau đó, Daniel bật ra một tiếng giật mình khá xấu hổ. Cô gái sững người, sau đó cắn chặt môi và mở to mắt khi cố gắng không cười.

"Làm ơn xả nước vào mặt tớ rồi nhấn chìm tớ đi," Daniel nói với vẻ ngại chết đi được, liền dụi mắt bằng mu bàn tay.

"Đừng thế," Yaya quay lại với công việc. "Tớ chưa từng gợi ra phản ứng đó với bất kì khách hàng nào trước đây. Cậu là người đầu tiên đấy."

"Thật vinh dự," Daniel nói một cách mỉa mai.

"Nghiêm túc mà. Tớ rất vui khi được nghe nó, thật tuyệt khi biết rằng tớ có thể mát-xa đủ giỏi."

"Tớ hiểu, chỉ là..." Cậu nuốt nước bọt, "Tớ muốn cậu làm mạnh tay hơn nữa."

"Hả?"

"Dùng hết sức của cậu đi. Loại bỏ chúng ra khỏi đầu tớ càng sớm càng tốt. Khiến tớ đau đớn hơn cũng được."

Yaya lại ngừng tay và Daniel biết mình đã nói gì đó hơi sai. Cậu muốn trấn an cô, cho cô biết rằng cô có thể làm theo bất kì tiến độ gì cô muốn, nhưng khi cậu nhận ra chính xác những gì mình thốt ra, mắt cậu mở to kinh hoàng.

"Ôi trời! Tớ rất xin lỗi. Tớ không có ý như vậy." Tuần này thật tồi tệ, cậu đã không ngủ đủ giấc, để thức trắng đêm cắt một lượng lớn tóc trắng, và bây giờ rõ ràng là cậu đã để quên bộ não của mình ở đâu đó.

"Cậu chắc chắn là không có ý đó rồi," Yaya cười nói khi cô đặt một tay lên vai cậu để giữ cậu nằm yên, "Bọt bắn tùm lùm rồi này, haha. Mau về lại vị trí cũ để tớ xả nước." Cô khẽ nói như một lời cảnh báo.

Daniel không thể biết liệu cô đang làm điều đó một cách có chủ ý, hay tâm trí cậu chỉ đang lơ lửng trong máng xối. Cách nói thẳng của Yaya cho thấy rằng cô chỉ đơn giản là đang cố gắng làm công việc của mình, nhưng có một tia lấp lánh trong mắt cô khiến cậu tự hỏi liệu cô có đang chọc ghẹo cậu không. Lồng ngực cậu thắt lại khiến nhận ra cậu hy vọng cô sẽ như vậy.

"Ngại quá." Daniel rên rỉ, muốn đào hố chui xuống cho rồi.

Yaya cười đồng ý. "Vậy, cậu cảm thấy thoải mái với bao nhiêu ngón tay?"

Daniel không trả lời, bị sốc trước câu hỏi, đành đợi cô giải thích thêm.

"Ý tớ là để cắt tóc ấy. Mọi người thường không có khả năng hợp lý để ước tính các phép đo liên quan đến tóc của họ. Đôi khi họ nói 3 inch, nhưng những gì họ thực sự hình dung là 3 centimet. Để dễ hiểu hơn, chúng ta đếm bằng ngón tay."

Yaya nói, đưa tay lên trán cậu và đưa một ngón tay ra khi cô đếm, "Một, hai, ba."

"Ừm, tớ đoán là hai?"

"Đó cũng là điều tớ đang nghĩ. Phần tóc trắng chỉ chiếm một bàn tay nhưng cũng phải cắt đều bên kia mái, nên hai là vừa đủ."

Yaya lấy máy sấy tóc ra và sử dụng nó trong vài phút khi cô từ từ xoay người cậu ra trước mặt mình. Khi làm xong, cô cất máy sấy đi, chải lại tóc cho cậu rồi bĩu môi với cậu trong gương.

Cơ hội cuối cùng," Yaya nói khi vuốt ve những sợi tóc trắng đấy, "Cậu có chắc không?"

Cậu mỉm cười lại với cô, "Chắc chắn. Chúc vui vẻ."

Yaya cắt tỉa trong vài phút rồi thở dài, "Tớ có thể sẽ thực hiện hành vi giết chóc để có được mái tóc như cậu."

Daniel nhìn cô trong gương như thể cô bị mất trí, "Cậu có ổn không đấy? Cậu mà lại muốn nói như vậy với một bạn nam sao?"

Không ai nhớ rõ Yaya có mái tóc như thế nào trước khi cô ấy bắt đầu quàng khăn Hijab lên. Nghe một số người bảo đó là một màu sắc ấm áp và dịu nhẹ, toả ra năng lượng ma thuật hoàn toàn phù hợp với những gì cậu biết về tính cách của cô: "hơi" hỗn loạn và "hơi" hoang đường.

Yaya lắc đầu, vui vẻ một chút, "Nhà Blazing các cậu quả nhiên là có mái tóc hợp gu nhìn đấy."

"Điều đó cũng thực sự khiến tớ đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của cậu, Yaya, hay liệu cậu có nên để những dụng cụ sắc bén gần đầu mọi người hay không." Daniel giỡn ngược lại.

"Thật vui nhộn, nhưng cậu cần phải ngừng làm tớ cười đi! Tớ không muốn chảy nước mắt khi đang cố cắt tóc cho cậu đâu," Yaya bật lại bằng một sự đùa cợt khác, "Nếu tớ không nhìn rõ thì tớ sẽ biến đầu cậu thành một cái ổ quạ!"

"Cậu có vẻ thiếu những phẩm chất tích cực," Nhưng đúng kiểu mình thích. Daniel lầm bầm, vẫn chưa tìm thấy một điểm nào ở cô kém thu hút hơn.

"À, chờ đã, tớ cần khử trùng kéo của mình." Yaya lảng tránh lời khen khéo đến nỗi Daniel không chắc là cô đã nghe thấy câu nói vừa rồi.

Cách Yaya dùng từ "khử trùng" làm Daniel thấy rùng mình. Cậu từng chứng kiến một người họ hàng của mình đã quá mệt mỏi với mái tóc đen và trắng này tới nỗi người ấy cắt hết chúng, rất mạnh bạo, có khi là cắt thẳng vào da đầu, vào trán hay các phần khác trên gương mặt. Một người khác thậm chí còn dùng kéo để móc mắt mình ra, để khỏi phải nhìn thấy chúng nữa.

Daniel từng thấy những cây kéo ấy đẫm máu tươi, lẫn trong một đống tóc. Thứ tóc làm người nhà Blazing phát điên. Cậu luôn sợ ngày ấy sẽ đến với mình.

Cuối cùng, cậu đành động viên Yaya khi thấy những sợi tóc trắng cũng đầu của mình đã rơi xuống, "Thôi nào, đừng để một vết xước trên kéo làm mất đi sự thật rằng cậu đang biến tớ, một cái mớ hỗn độn bước vào đây, thành một anh chàng tuyệt vời hơn."

"Cậu tự khen mình đấy hả?" Yaya dùng khăn vuốt hết những sợi mắc lên hai lưỡi kéo.

"Cậu nên thấy tự hào với thành quả của mình chứ."

Yaya tiếp tục phân tích mái tóc của người kia, "Chắc chắn rồi. Hãy để tớ nhìn kĩ cậu hơn chút nữa nào."

Daniel nín thở, không muốn làm phiền cô hoặc làm xấu mặt mình. Đôi mắt cậu đảo quanh khi cố gắng tìm một nơi nào đó để nhìn nhưng dường như không nơi nào an toàn, "Ơ, ừm, ừ thì... Nhớ là tớ chịu đựng chuyện này vì cậu là người duy nhất có thể cắt tóc cho tớ thôi đó!"

*

.

.

.

Yaya lắc hai vai cho đỡ mỏi. Hôm nay là một ngày dài tại Học viện. Không phải cô không thích công việc làm thêm mới của mình, nhưng có những ngày cô chắc chắn đã sẵn sàng để kết thúc ca trực. Mọi người đã về hết rồi, chỉ còn cô ở lại rửa dụng cụ.

Tiếng chuông leng keng khi cánh cửa mở ra.

"Tôi xin lỗi, nhưng tiệm Lumiere sắp đóng cửa!"

Yaya bắt đầu nói khi nghĩ rằng có vị khách nào lại tới lúc đêm khuya như vậy, nhưng thay vào đó, cô chỉ sững người khi nhìn thấy có một đàn ông bước vào... cùng với đôi mắt vàng rực cực kì đặc trưng.

"Cuộc sống hiện tại của cô cũng thuận lợi thật đấy, Yaya." Người đó tiếp tục nói bằng một ngữ âm lạnh lẽo.

Ở lớp 10H, Yaya cũng có một cậu bạn thuộc loài Yellow-Eyed là Earthquake Rashied, nhưng ánh mắt của cậu ấy luôn rất rạng rỡ và đầy quyết tâm.

So với cậu ấy, những Yellow-Eyed khác cô gặp đều có ánh nhìn ủ dột, tiêu điều và u ám.

Người đàn ông này, hay nên gọi là Tu sĩ của Hierarchy, trong vô số các thành viên của Nhà thờ Nghịch Lý Giáo, luôn là người có mái tóc dài nhất mà cô từng thấy. Nó rủ xuống ngang hông anh ra, rối tung và thắt nút, khiến anh ta đã xoay xở để chúng không bị mắc vào cửa. Nếu phải đoán màu, cô sẽ nói chúng có màu nâu sẫm như hạt cà phê.

"Tu sĩ, anh đến đây để gặp tôi..." Yaya ngập ngừng kết luận, cố đặt chiếc kéo vào chỗ cũ, "Nghĩa là bên Tổ Chức đã hành động. Họ đã thu thập gần hết các mảnh Nguyệt Anh."

"Phải, The Girl, hay Bảy (Seven) của Hiraeth." Có điều gì đó ở anh ta khiến cô liên tưởng đến một con sói bị lạc trong rừng. "Từ lệnh của Nhà thờ, tôi muốn cô mau quay lại vai trò của mình với Giáo lý, ngay cả khi Hội đồng Hai-Mươi-Sáu không còn ở đây."

"Tôi không nghĩ mình có trách nhiệm gì với những người đó, họ đã chết từ năm 1998. Lẽ ra di sản tàn ác của họ đã chấm dứt và Hiraeth có thể tự do sống theo kiểu chúng ta muốn."

"Ai trong chúng ta cũng muốn điều đó cả," Anh ta lấy từ tay cô chiếc kéo, rồi dùng nó cắt bỏ đi phần tóc từ vai trở xuống, một hành động mà, trong tôn giáo của Hiraeth, có nghĩa là thay đổi người đứng đầu Giáo phái, "Nhưng kẻ đó đã quay lại. Nguyệt Anh cấu hình Opal mà Tổ Chức đang nắm giữ chỉ là giả. Harris đã đánh tráo hoặc làm vỡ nó mà không ai nhận ra. Bây giờ nhiệm vụ cấp tốc là phải tìm ra viên thật, nó đang nằm trong một cái mề đay."

"Mề đay?" Yaya hỏi lại, lo ngại dấy lên không ngừng, "Của ai?"

"Mề đay của Maelstrom. Nhờ nó, hắn chưa bao giờ biến mất. Hắn vẫn luôn tồn tại trong cơ thể Future-self mới của hắn. Và hắn sắp quay trở lại, hắn sẽ làm toàn cõi này điên đảo lần nữa."

"Điều gì làm anh khẳng định điều đó chắc chắn sẽ xảy ra?" Yaya thử nuôi hi vọng một lần cuối.

"Cô không nhận ra sao? Từ lúc nhà Rashied bắt đầu tìm kiếm và lắng nghe những cuộn băng thu âm, bầu trời chuyển sang màu tím liên tục. Đây là trạng thái Purple Noon. Là trạng thái mà Nguyệt Anh chuẩn bị gây ra một thiên tai cho công cuộc tái thiết lập tiếp theo của chúng."

"Purple Noon." Yaya biết trước điều này sẽ xảy ra, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy, "Trưa tím... Sao tôi lại không để ý sớm hơn chứ?"

"Quá muộn. Điều đó có nghĩa là, Timeline 23 sắp xuất hiện rồi."

*End*

P/S: Hội đồng Hai-Mươi-Sáu có 26 thành viên, tương ứng với 26 chữ cái Alphabet. Chữ thứ bảy là chữ G, mã danh của "The Girl".


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật