[Fanfic BnHA] (Làm Thế Nào Để) Tha Thứ và Quên Đi

Chap 55: Thay Đổi (Đã Được Tạo Ra) Phần 2



Đến lúc rồi.

Kurogiri lặng lẽ quan sát những người trong quán bar đi ra đi vào khu vực chính, mang theo nhiều vật phẩm ngẫu nhiên khiến anh tự hỏi không biết có ai trong số họ thực sự biết soạn hành lý đàng hoàng hay không. Không khí tràn ngập một sự phấn khích căng thẳng, và ngay cả anh cũng cảm thấy thôi thúc muốn đứng dậy và làm gì đó, dù anh chẳng biết là làm gì.

Đây là nhiệm vụ chính thức đầu tiên của họ dưới danh nghĩa Liên minh Tội phạm với tất cả thành viên hiện diện – trừ anh ra. Dù cho nó có bản chất ôn hòa hơn họ thường làm, nó vẫn là một sự kiện mà họ đã hướng tới trong một thời gian dài.

Người đàn ông sương mù đặt chiếc cốc rượu sáng bóng cuối cùng vào chỗ của nó và để giẻ lau của mình vào thùng giặt phía dưới quầy. Anh cần phải soạn hành lý của chính bản thân, và anh chắc rằng ai đó (Tomura, và có lẽ Toga) sẽ cần sự giúp đỡ của anh vào lúc nào đó.

Trước khi Kurogiri đi, anh liếc nhanh chiếc TV tối om ở trong góc.

Trong tất cả những năm phục vụ Sensei, anh chưa bao giờ thắc mắc hay chống lại mệnh lệnh... nhưng mệnh lệnh gần đây nhất có phần đáng ngại. Tất nhiên, anh tự tin vào kỹ năng lãnh đạo của Tomura – mặc dù có những lúc hơi trẻ con, nó là một thủ lĩnh tốt khi nó biết giao tiếp đúng cách – nhưng để mà Sensei để thằng nhóc một mình lâu như thế này sau nhiều năm giữ nó bên cạnh...

Với Kurogiri, theo nhận định của anh, lo lắng là điều dễ hiểu.

Nói thế chứ, anh cũng nhận thức được rằng nhiệm vụ của chính anh và Sensei sẽ có tính chất... thoải mái hơn. Anh đi cùng với Liên minh sẽ không phải là vấn đề quá lớn với một người mạnh như Sensei, phải chứ?

Anh gần như quay lại để cầu xin được đi cùng Tomura, nhưng dừng lại giữa chừng.

Mặt khác...

Đây sẽ là kỳ nghỉ đầu tiên của anh trong hơn một thập kỷ.

Không la hét, không tranh cãi, không hòa giải những tình huống căng thẳng, không quét dọn những đống bụi sau khi Tomura nổi cơn tam bành, không liên tục phục vụ nhu cầu của nhiều người mọi lúc mỗi ngày trong ít nhất một tuần.

Tất nhiên, anh không mong đợi sẽ không làm việc gì trong chuyến đi này, nhưng Sensei cần chăm sóc rất ít nên anh có thể sẽ có một ít thời gian cho riêng mình lần đầu tiên sau nhiều năm.

...Mình chắc rằng Tomura sẽ ổn thôi.

Kurogiri buông tay khỏi tay nắm cửa và quay lại.

Nó giờ đã có một nhóm đồng minh đáng tin cậy, và nếu có chuyện gì xấu xảy ra, nó có thông tin liên hệ với Doctor mà.

---

Groupchat Lớp 1-A

Tenya Iida: Các bạn cùng lớp, xin hãy gặp tớ ở dưới lầu trong phòng sinh hoạt chung trước khi đến lớp! Yaoyorozu và tớ có một thông báo cần đưa ra!

sparkplug: thông báo kiểu j

AlienQueen: Có phải chuyện này là về cái cửa sổ bị vỡ ko?

invisiblebutnotunseen: tớ ko có phần trong đó, nếu là về cái đó

thedarknesswithin: Vậy ra đó là tiếng vỡ vụn tôi nghe được trong lúc ngồi thiền đêm hôm trước.

Tenya Iida: Một cái cửa sổ vỡ? Ở đâu vậy? Chúng ta phải báo với Sensei ngay lập tức, để thầy ấy có thể tìm cách sửa nó!

thecreator: Đừng lo về chuyện đó Iida, tớ giải quyết vấn đề đó rồi.

Tenya Iida: Ra vậy! Tớ thật may mắn khi có một người có năng lực như Lớp Phó của mình, và tớ hứa rằng sẽ làm tốt hơn để được báo về những vấn đề như thế này trong tương lai!

AlienQueen: Đừng lo về nó Chưởng!

sparkplug: thatwasclose.gif

---

"Có chắc là ở đó có kết nối ổn định không?" Shigaraki hỏi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt gỗ của chiếc bàn.

"Ừ, tôi đã kêu Kurogiri dịch chuyển tôi tới đó và gọi điện cho Compress. Anh ta nói mọi thứ nghe ổn cả, nên chúng ta sẽ có thể gọi điện thoại giữa những lúc đàm phán." Magne xác nhận.

"Tốt. Cô có thể đi dọn đồ cho xong."

Người phụ nữ gật đầu và bước đi, lẩm bẩm gì đó về chăm sóc da khi cô đóng cửa lại.

Shigaraki thở dài và quay trở lại phòng mình, mắt lướt qua những đồ đạc quen thuộc. Anh hầu như không ghi nhận những gì mình đang thấy, đầu óc tập trung vào việc, chính xác thì, mình phải đem thứ gì trong loại tình huống này. Cơ mà...

Mắt anh tập trung vào chiếc áo khoác dài màu đỏ trên giường, những chiếc khuy sáng bóng khẽ lấp lánh trong ánh sáng lờ mờ.

"Một chiếc áo khoác?" Anh hỏi, cẩn thận cầm lấy nó từ Sensei, người mỉm cười xuống anh.

"Cứ coi nó là một món quà 'may mắn' đi. Trên núi rất lạnh, và ta nghi ngờ việc hoodie của em sẽ giữ cho em ấm vào ban đêm."

Chàng trai tóc xanh lam khẽ mỉm cười, ngón tay lướt trên lớp vải dày. Anh rất vui vì Sensei đang ủng hộ mình, nhưng anh không nghĩ rằng đồng mình lần này sẽ chống đối nhiều khi đối mặt với một nhóm lớn và có tổ chức như Liên minh Tội phạm hiện giờ.

Dù vậy, một phần trong anh vẫn bồn chồn. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của anh với tất cả những thành viên mới của Liên minh, và anh muốn chứng minh với Sensei rằng mỗi người đều xứng đang với thời gian và công sức mà anh đã dành cho họ. Ý nghĩ về việc Sensei đuổi một trong số họ đi khiến cho anh ngứa ngáy.

Anh nhăn mặt và nhét tay vào trong túi, quay người về phía cửa.

Ngay cả khi kẻ địch – đồng minh đầu hàng nhanh chóng, tốt nhất thì cứ thu thập thông tin nào đó về chỉ số của họ đã.

Shigaraki mở cửa ra và đi về phía phòng của Kurogiri.

Có khi anh ta sẽ đưa ra gợi ý hoặc vật phẩm hữu ích nào đó như một cái PC hạn chế bạn đi đến một khu vực nhất định nhưng muốn giúp đỡ bạn.

---

Khi Iida kiểm tra đồng hồ của mình và đếm số người trong phòng lần thứ ba trong vòng năm phút, Izuku từ bỏ việc giả vờ trông như thể mình quan tâm và dựa vào bên lửa của Shouto.

Eri tựa vào ngực cậu, vẫn còn ngái ngủ và nắm chặt lấy áo cậu. Hitoshi thì ngồi kế bên họ và trông như cậu ấy thà để ai đó chôn sống mình hơn là có mặt ở đây.

Thành thật mà nói, Izuku không trách cậu ấy. Thái độ gà mẹ và sự nhiệt tình ồn ào của Iida không hợp chút nào với sáng sớm thế này, mặc cho nhiều cốc cà phê mà họ đã uống. Cậu thở dài và tựa đầu mình lên vai Shouto, mi mắt nặng trĩu.

Đằng sau Izuku và bạn cậu là Mina và Hagakure đang đứng, nhìn Todoroki bắt đầu bốc khói một chút và cười toe toét với nhau. Jirou, người chiếm lấy không gian ở giữa hai nhóm, khịt mũi và cắm dái tai của mình vào điện thoại.

"Tốt lắm! Vì tất cả chúng ta đều ở đây rồi, tớ muốn đưa ra một thông báo rất quan trọng." Iida lớn tiếng thông báo, khiến cho cậu nhóc tóc xanh cứng người một chút.

May thay, không có ai để ý, và Iida tiếp tục bài nói của mình.

"Yaoyorozu và tớ đã bàn luận kĩ về vấn đề này, và chúng tớ đã quyết định rằng tốt nhất là nên tổ chức một bữa tối chung mỗi tuần một lần. Nó sẽ cải thiện tinh thần đồng đội và ý thức cộng đồng chung nếu chúng ta có một hoạt động hội nhóm cùng nhau bên ngoài lớp học–"

Căn phòng ồn ào cả lên, làm cho Eri giật mình và nhìn dáo dác xung quanh, rõ là bất ngờ và có chút sợ hãi. Izuku cau mày và khẽ chạm vào cánh tay con bé, âm thầm để nó biết rằng mọi thứ vẫn ổn. Con bé thả lỏng, nhưng vẫn nhìn tất cả mọi người xung quanh với ánh mắt cảnh giác.

Cậu hậm hực, chỉnh lại bản thân để cậu có thể với lấy chiếc áo khoác đồng phục xám dự phòng mà cậu luôn mang bên mình. Nó đã trở thành một món đồ an ủi đối với con bé, và cậu sẽ không lấy nó khỏi con bé.

Dù vậy, cậu cần phải mua cho con bé một chiếc áo khoác thật sự sớm thôi. Đang gần đến lúc có tuyết đầu mùa, và quần áo quá cỡ của cậu sẽ không giúp ích gì một khi mùa đông thực sự đến.

Cậu thở dài, nới lỏng tay mình quanh con bé một chút khi Iida và Yaoyorozu bắt đầu trả lời câu hỏi, rõ là đang trong lĩnh vực của mình. Con bé nhận lấy chiếc áo khoác, và cậu đảm bảo rằng nó ở đúng vị trí trong khi vẫn để ý đến câu trả lời của Iida.

"–tất nhiên, mọi thứ sẽ được thực hiện theo một lịch trình! Yaoyorozu và tớ đã lập một biểu đồ để quyết định xem hai người nào sẽ nấu bữa tối cho cả lớp theo từng tuần. Còn về ngày đó, tớ tin rằng–"

"MONO!" Một tiếng hét rất quen thuộc khiến mọi người giật nảy, và quirk của Shouto kích hoạt, đóng băng một phần chiếc ghế dài.

Một bóng mờ màu hồng tông vào cô gái tóc đen, và ngay cả từ đây, Izuku nhận ra chiếc kính lồi đặc trưng của Hatsume. Khi cô ấy nói với tốc độ hàng triệu dặm một phút về một phát minh phản trọng lực, cậu để ý thấy chiếc hộp trong tay cô.

Cô ấy hẳn phải rất thích Yaoyorozu.

Hatsume rất hiếm khi rời khỏi lab hay đem phát minh của mình ra khỏi lab vì sợ ai đó nhìn thấy và sao chép nó, nên việc cô ấy đặt ngoại lệ là một vấn đề khá lớn. Môi cậu giật giật khi cô ấy nhảy xuống khỏi Yaoyorozu, Iida trách mắng cô ấy trong khi phần còn lại của Lớp 1-A thả lỏng.

"–và– OH! Tôi suýt quên mất! MƯỜI TRI– A, kia rồi!"

Hatsume nhảy đến chỗ cậu, gần như dúi chiếc hộp kim loại vào mặt cậu.

Nó là cho mình?

Izuku nhận lấy nó, đảm bảo che chắn Eri khỏi sự nhiệt tình của cô ấy. Cậu không thực sự có ý định cho họ gặp nhau, nhưng cô ấy cũng khá tử tế một khi quen được với sự mãnh liệt của cô.

"Eri, đây là Hatsume. Hatsume, khả năng thứ trong hộp này phát nổ lớn đến mức nào thế?"

"Ba mươi chín phần trăm nếu cậu sử dụng nó đúng cách, một trăm phần trăm nếu cậu ấn vào cái nút đỏ ở mặt bên ba lần!" Cô ấy cười toe toét trong khi Eri quan sát tương tác với sự tò mò bối rối.

"Cảm ơn."

Nó chắc là Vật phẩm Hỗ trợ đo sức mạnh.

Cậu đã ngồi ngoài tiết Anh hùng Cơ bản trong tuần qua sử dụng lý do đó với Aizawa, nhưng cậu khá chắc là sẽ có một bài kiểm tra khác sớm tới... bài kiểm tra mà cậu không thể bỏ lỡ được. Sự thất vọng và lo lắng cuộn tròn trong ngực cậu khi cậu nhìn chằm chằm chiếc hộp kim loại trên tay mình.

Mình không muốn gặp lại ông ta nữa.

"Mhm! Ô! Nhắc mới nhớ, Momo, tôi có cho cậu coi đứa nhóc mà tôi tạo ra với mẩu uranium mà cậu đưa chưa?"

Và thế là cô ấy quay đi, nhảy trở lại chỗ Yaoyorozu, người trông ngại ngùng với tất cả những tiếp xúc thân thể. Sự tập trung của những người khác chuyển về phía họ, và Izuku lén trở lên lầu cùng Eri, cố gắng đè xuống những cảm xúc trong lồng ngực. Cậu không có thời gian để buồn lòng, và cậu chắc chắn không có mức độ kinh nghiệm cần thiết để lấy bất kỳ loại bằng cấp nào. Cậu cần phải tham gia lớp học đó cho sự nghiệp tương lai của mình.

Mình ước rằng ai đó khác dạy Anh hùng Cơ bản.

-------------

Trích lời tác giả:

Cái số lượng lời đe dọa bạo lực cực độ mà tôi đọc được hướng tới All Might và Nezu trong phần bình luận thật là– 😂👌

Kurogiri chỉ muốn một chuyến đi nghỉ dưỡng thôi.

Chúc một ngày/đêm tuyệt vời!

-------------

Trans:

Tin vui là chap này có rất nhiều hint cho arc sắp tới.

Tin buồn là tuần sau tui thi nên khả năng cao là sẽ không ra chap kế kịp:3


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật