[Fanfic BnHA] (Làm Thế Nào Để) Tha Thứ và Quên Đi

Chap 53: Ngày Tồi Tệ, Kinh Khủng, Không Tốt (Rất Xấu) Của Izuku Phần 3



Cảnh báo:

Suy sụp Tinh thần, Con chuột Mưu mô Khốn nạn làm một Con chuột Mưu mô Khốn nạn

Nếu bạn nhạy cảm với nhữngđề tài này, tôi khuyên bạn nên bỏ qua chap này.

-------------

"Hizashi, leo xuống." Anh lườm vị anh hùng tóc vàng, người đang bám lấy cánh tay anh hệt như một con bọ đặc biệt khó chịu.

Kế bên, học trò anh cười khúc khích trước sự bất hạnh của anh – điều mà sẽ đem về cho nó thêm một buổi đấu tập dài sau đó – khi Hizashi giật cánh tay anh.

"Thôi nàoooo Shouta, chúng ta sẽ vui lắm đấy! Tớ cá là nếu cậu búi tóc lên và mặc một chiếc áo ba lỗ và áo khoác da–"

"Tuyệt đối không."

"–thì cậu sẽ hòa vào ngay! Người ta thậm chí có khi còn mua rượu cho cậu–"

"Tôi không thích rượu."

Mặc dù Lớp 1-A hiện tại đang thử thách sự không thích đó mỗi ngày trôi qua.

"–và cậu có thể kiếm được ai đó–"

"Hizashi, tớ–"

RẦM!

Cửa phòng giáo viên nổ tung vào trong, khiến một cơn mưa mảnh vụn bay tứ tung. Aizawa ngã xuống sàn, khăn choàng và quirk bùng ra theo bản năng khi một vệt mờ màu xanh lục và xanh lam phóng qua phòng giáo viên và lao thẳng ra khỏi bức tường cửa kính trong chưa đầy một giây.

Nhờ sự kết hợp giữa bản năng thuần túy và nhiều năm rèn luyện phản ứng mà dải khăn của Aizawa bắt giữ được bóng mờ trước khi nó rơi xuống.

Ngay lập tức, anh bị giật đi nửa căn phòng, chân giẫm lạo xạo trên những mảnh kính vỡ khi anh khống chế thứ ở đầu kia của dải khăn, thứ đang quằn quại dữ dội đến mức anh lo là chiếc khăn sẽ rách. Mọi người bật đứng dậy tức thì, mắt dán chặt vào thứ ở cuối dải khăn của Aizawa, quirk vào thế sẵn sàng.

"SAO BÁO ĐỘNG VẪN CHƯA KÊU VẬY?" Vlad la lên từ bên dưới gầm bàn, nghe có vẻ kích động.

"Có lẽ là do sự xâm nhập đến từ bên trong tòa nhà." Một trong những bản sao của Ectoplasm nói khi nó chạy ra khỏi cái lỗ trên tường và chắc là đến văn phòng của Nezu.

Mùi ozone nồng nặc trong không khí khi Aizawa kích hoạt quirk của mình, làm lộ một bụi tóc màu xanh lục ở đầu kia vũ khí bắt giữ.

Midoriya?

Sững sốt, Aizawa chớp mắt, và tia chớp lóe lên một lần nữa khi thằng nhóc vùng vẫy còn kịch liệt hơn trước, rõ là đang cố trốn thoát.

Chuyện quái gì–

"Izuku!" Một mái đầu màu tím chạy vụt qua anh, phớt lờ tiếng la cảnh báo của các giáo viên khác.

Đầu của thằng nhóc tóc xanh quay về phía họ, và thậm chí từ đây, Aizawa có thể thấy rằng đồng tử của nó giãn ra đến mức màu xanh lục gần như không thể nhìn thấy được. Nó hé mở môi khi nhìn thấy Shinsou, sự nhận ra lờ mờ thoáng qua gương mặt.

"...Hito–"

Nó lịm đi, như một con rối bị cắt dây khi những tia chớp quanh cơ thể nó đột ngột tắt mất.

Aizawa nhận ra Shinsou hẳn đã kích hoạt quirk của nó, và nhanh chóng kéo học sinh của mình lên chỗ thảm hầu như không có kính vụn. Shinsou ngay lập tức đến bên cạnh thằng nhóc tóc xanh ngất lịm, kiểm tra vết thương cho nó giống như anh đã dạy.

Người đàn ông tóc đen dành một chút thời gian để nhìn qua đồng nghiệp của mình và đảm bảo rằng họ không bị thương nặng. Quyết định rằng thương tích của họ đủ nhẹ để họ có thể tự mình giải quyết, anh di chuyển tới chỗ học sinh mình, khăn choàng nằm vào vị trí trên vai anh.

"Nó có bị thương không?"

"Có một mảnh kính vỡ khá lớn đâm vào môi cậu ấy, nhưng nhìn chung thì cậu ấy ổn. Em có nên...?"

"Không, để nó cho Recovery Girl đi."

Shinsou nhăn mặt trước tên của nữ anh hùng, nhưng trước khi Aizawa có thể tìm cách để giải nghĩa phản ứng kỳ quặc đó, anh nghe được tiếng chửi thề vọng tới và tiếng bước chân dồn dập ở hành lang.

"Nó đi hướng này– trời đất..."

Aizawa nhắm ngay vào một anh hùng mặc áo choàng vàng quen thuộc và một thân hình xương xẩu cũng quen thuộc không kém dừng lại ngay bên ngoài ngưỡng cửa, và vẻ mặt anh trở nên chua chát.

Tất nhiên là do tên ngốc tóc vàng đó rồi.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Anh đứng dậy, một tay đặt lên khăn choàng của mình khi anh nhìn chăm chọc bộ đôi, quirk đe dọa sẽ kích hoạt bất cứ lúc nào.

All Might mở miệng ra, nhưng Gran Torino tung một cú đá vào cẳng chân ông khiến cho mọi người trong phòng rụt người lại.

"Chúng tôi chỉ là cần nói chuyện với Midoriya thôi." Người đàn ông lớn tuổi hơn nói, giọng đều đều khi ông nhìn chằm chằm vị anh hùng tóc đen.

"Học sinh của tôi rõ ràng không muốn nói chuyện với các người." Aizawa nheo mắt lại, giọng lạnh băng.

"Đây không phải chuyện của cậu." Gran Torino nói vặn lại, những đường cau mày trở nên rõ nét hơn dưới ánh nắng chiều.

"Đó chuyện của tôi. Tôi là giáo viên của nó."

Họ trừng mắt nhìn nhau, không khí căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao. Cả hai anh hùng đều biết rằng Gran Torino không có sức mạnh trên mức trung bình trừ khi ông ấy đạt đủ tốc độ, và ông ấy có nguy cơ làm gãy xương nếu ông cố sử dụng quirk của mình và Aizawa xóa bỏ nó.

"Aizawa, làm ơn, vấn đề này không liên quan đến cậu–"

"Lẽ ra tôi nên biết anh đứng đằng sau chuyện này." Aizawa chuyển cái lườm sang đồng nghiệp của mình, người rụt lại trước sự mãnh liệt của nó. "Đừng nghĩ là tôi không để ý rằng anh đã dành sự chú ý đặc biệt cho Midoriya cả năm nay. Tôi không biết hai người có loại quan hệ như thế nào, nhưng nó rõ ràng là không có ảnh hưởng tích cực đến thằng nhóc."

"Cậu hiểu lầm rồi, thằng bé là–"

"Câm miệng lại thằng ngốc kia." Gran Torino rít lên, tung một đòn đau khác vào ống chân của Biểu tượng Hòa bình.

---

Họ đã trở lại, gần hơn trước và lù lù phía trên cậu, màn khói đen che phủ cơ thể họ hòa vào sự tĩnh lặng trắng xóa bao quanh họ.

Cậu nhìn chằm chằm họ, tự hỏi tại sao họ ở đây. Cậu không nhớ mình đã ngủ thiếp đi.

Trên thực tế, cậu không nhớ nhiều về thứ gì cả. Chỉ là một bàn tay vươn tới cậu, và cậu vươn ra để nhận nó, chỉ để vừa suýt trượt lấy nó. Và... sự bực tức. Rất nhiều bực tức.

Điều này khác với giấc mơ đêm qua. Cảnh quan đã thay đổi. Nó có hơi quen thuộc theo cách mà cậu không thể xác định được, nên cậu chuyển sự chú ý của mình sang những bóng người vẫn chưa di chuyển.

Họ muốn cái gì chứ?

Mắt cậu lướt tới bóng hình có đôi mắt màu vàng rực rỡ, biết rằng ít nhất thì cô ấy là an toàn. Những người còn lại là những ẩn số mà cậu sẽ không chạm vào ngay cả với một cây sào dài mười foot.

Cô ấy nhìn xuống cậu, biểu cảm bị che khuất bởi màn khói. Muộn màn, cậu nhận ra tiếng trò chuyện thủ thỉ của họ, dù cậu không thể nghe thấy bất kỳ từ hay câu riêng lẻ nào.

Cậu vươn tới cô ấy–

---

"–Aizawa. Tránh đường ra, đây không phải chuyện của cậu–"

Izuku giật nảy theo bản năng trước giọng của All Might, âm thanh đã từng là an ủi giờ đây làm chói tai cậu.

Bàn tay của ai đó đang đặt lên cánh tay cậu, và cậu có thể nếm được mùi đồng trên lưỡi. Mùi máu nồng nặc, và tay cậu bắt đầu run lên khi bụng cậu quặn lại dữ dội.

"Izuku."

Tên của cậu.

Không có ai gọi cậu như thế cả.

Không có ai ngoài–

Cậu nhìn lên, chạm mắt với đôi đồng tử màu tím.

Hitoshi.

Hitoshi thì an toàn. Cậu ấy đã giúp. Cậu ấy sẽ không–

Hơi thở của cậu nghẹn lại ở cổ họng khi Aizawa nói, thật gần, sao thầy ấy lại gần như vậy, làm thế nào thấy ấy đến gần như thế–

"Izuku. Ổn thôi mà. Sensei–"

Cậu rụt người trước cái danh đó, định quay đầu để nhìn thấy ở đâu, ở đâu, mình cần phải biết ở đâu nếu không họ sẽ–

"Izuku, tớ cần cậu tập trung vào tớ, okay? Mọi chuyện đều ổn cả."

Không, không ổn, mọi thứ đang sụp đổ, mọi thứ đang chết đi, cậu đang chết–

"Cậu không có chết gì hết, Izuku. Tập trung vào tớ. Nhìn tớ này."

Mắt cậu nhìn ngoắc lại khuôn mặt của Hitoshi, cơ thể cứng đờ trước mệnh lệnh rõ ràng.

Nguyên tắc Một. Luôn luôn làm những gì họ bảo. Đừng hỏi. Đừng làm họ tức giận.

Hai bàn tay trên cánh tay cậu chuyển động một chút, một tay di chuyển lên vai cậu khi Hitoshi tiến gần lại. Cậu không dám cử động, cơ thể run rẩy chờ đợi một cú đánh.

"Con thú đầu tiên được ghi nhận là có quirk ở Nhật Bản là một con mèo tên PawTart, và nó sống ở Okinawa."

Huh?

"Các nghiên cứu cho thấy nó có quan hệ họ hàng với phân nửa số mèo trên đảo chính do quirk bất tử của nó. Gia đình chăm sóc cho nó đảm bảo rằng nó được cho ăn, và đổi lại, nó sẽ đẻ những lứa con của nó ở gần nhà họ."

Cái gì?

"Cứ hai mươi năm, nó sẽ đẻ ra một con mèo con có quirk bất tử giống nó. Người ta bỏ ra rất nhiều tiền để có được con mèo con, và tớ nghe rằng năm nay, nó sẽ có giá cao hơn cả lương của một anh hùng hàng đầu ở Mỹ."

Giọng của Hitoshi hay thật.

"Nó là một con mèo tam thể rất đẹp, nhưng con của nó không bao giờ có nhiều hơn hai màu lông, đó là cách người địa phương phân biệt chúng. Còn nữa, PawTart là một nhân vật nổi tiếng ở địa phương, và mỗi khi nó đẻ một con mèo con bất tử, Nakagusuku lại tổ chức một buổi tiệc lớn."

Trong vô thức, cậu nghiên người về trước.

Hitoshi tiếp tục nói, giọng đều đều và điềm tĩnh và nhẹ nhàng theo một cách khiến cậu hoàn toàn ngừng run rẩy. Cậu dừng động đậy, mắt dán vào gương mặt của cậu trai tóc tím khi cậu ấy nói.

"Tôi thấy là chúng ta có một tình huống ở đây nhỉ!" Một giọng nói tươi vui quá mức vang lên, khiến cho Izuku cứng người.

---

Nezu quan sát phòng giáo viên, sự hài lòng thoáng sống dậy trên mặt ông khi ông nhìn thấy một mái đầu màu xanh lục ở trung tâm của sự hỗn loạn.

Đúng như ông nghĩ.

Sau cùng thì tâm lý con người chỉ có thể chịu được đến mức nào đó thôi. Izuku Midoriya đã bấp bênh trên vách đứng của thứ gì đó đẹp đẽ, nó chỉ cần một cú hích nhỏ nữa thôi.

Và cú hích đó đến trong hình dạng All Might và thầy cũ của ông ta.

Thật thích hợp làm sao.

Shouta đang đứng phía trước bọn nhóc, tư thế hiện lên vẻ phòng thủ. Có vẻ như thằng nhóc tóc xanh đã thổi bùng bản năng làm cha tiềm ẩn trong người đàn ông. Không ngạc nhiên gì. Một đứa trẻ tổn hại nhiều như thế sẽ dấy lên nhiều lo ngại ngay cả với những con người thiếu tinh ý nhất.

Không may cho Shouta, cậu ta đã quá muộn cả chục năm để giúp thằng nhóc. Cũng như tất cả mọi người ở đây.

Nezu cho rằng, nếu ông sở hữu bất kỳ thứ cảm xúc con người thực sự nào, thì ông sẽ cảm thấy tồi tệ vì những gì mình đang làm. Nhưng ông là một con vật có quirk. Nó không biến ông thành người, nó chỉ làm cho ông đủ thông minh để hòa nhập với con người và bắt chước cảm xúc của họ.

Vì vậy khi ông nói, ông trưng ra nụ cười không đe dọa đặc trưng của mình khi cả phòng quay lại đối mặt với ông.

Mặc dù biết rằng con người là loại sinh vật có thói quen, ông vẫn hơi thất vọng vì phản ứng của họ dễ đoán đến thế nào trước sự xuất hiện của mình. Dù ông cho rằng điều đó đi kèm với việc quen biết những con người trong căn phòng này trong ít nhất ba năm, nếu không muốn nói là nhiều hơn. Tất cả họ di chuyển để nói cùng một lúc, đống tạp âm khiến tai Nezu giật giật và xoay ra đằng sau.

"Mỗi lúc một người, làm ơn."

Mất khoảng mười lăm phút để có được tường trình của tất cả mọi người, và Nezu cảm thấy có phần thất vọng vì sự thiếu vắng của thiệt hại tài sản ở phía Midoriya.

Một khi tất cả im lặng, mắt ông tập trung vào hai thằng nhóc đằng sau Shouta, khiến người đàn ông kia trở nên căng thẳng. Ông phớt lờ nó, đi về phía bọn nhóc với nụ cười thân thiện như thường.

"Midoriya, Shinsou, sao hai em không nói với tôi biết chuyện gì đã xảy ra nào?"

---

Tay Izuku đang run rẩy.

Tất cả sự chú ý của cậu đổ dồn lên con thú chỉ cách cậu vài bước chân, con thú đang tập trung vào cậu với sự mãnh liệt cao đến mức cậu cảm thấy như da mình đang lột ra. Nụ cười mà ông ta trưng ra là một sự giễu cợt so với cảm xúc con người thực sự, một nụ cười làm cho Izuku cảm thấy phát ốm.

Cậu không muốn ở đây, cậu không muốn liên tục bị giám sát và soi mói và chỉ trích mà không vì lý do rõ ràng nào cả. Cậu không muốn phải liên tục nhìn sau lưng mình, cậu không muốn luôn luôn phải nín thở và chờ đợi điều gì đó xảy đến, và cậu không muốn cái quirk này, cậu không muốn trở thành một–

Không, không, không mày không thể không muốn cái quirk nó là một quirk đấy không phải mày luôn muốn có một quirk hay sao mày không biết ơn sao tại sao mày lại không biết ơn chứ đồ Deku–

Màu sắc lóe lên ở góc tầm nhìn cậu khi cậu nắm vào lớp vải quần đồng phục chặt đến mức đau đớn.

Dừng lại. Mày không được phép xúc động. Mày phải biết kiểm soát. Họ sẽ làm tổn thương mày nếu mày la. Họ sẽ làm tổn thương mày nếu mày khóc. Đừng nói, đừng hỏi, làm những gì mày được bảo.

Ai đó đang nói, nhưng cậu không thể nghe thấy được lời. Có cái gì đó trên vai cậu, một sức nặng vừa có ở đó vừa không, một sức nặng vừa quen thuộc vừa xa lạ.

"Thở nào, nhóc. Nhóc làm được mà."

Cậu hít vào. Và thở ra.

Âm thanh bắt đầu nhe nhói trở lại. Hitoshi đang nói chuyện.

Vào. Và ra.

Vẫn còn những ánh mắt hướng vào cậu. Cậu không thể mắc sai lầm. Cậu đã đi xa đến thế này, và chỗ của cậu ở UA, dù không mong muốn, vẫn không phải là thứ để dễ dàng từ bỏ.

Vào. Và ra.

Cậu cần một lời giải thích hợp lý cho tất cả những chuyện này. Mùi máu của chính mình khiến cậu gần như nôn khan.

Kiềm chế lại.

Vào.

Và.

Ra.

"Midoriya?" Nezu vui vẻ lên tiếng, giọng lạc quan đến phát bệnh.

Cậu nhìn chằm chằm xuống quần mình, để ý thấy máu nhỏ giọt xuống ống quần. Cậu chắc là đã bị thương. Cậu không cảm nhận được nó.

"...Tôi xin lỗi," Cậu bắt đầu, cúi gầm mặt. "Vì đã gây ra tất cả mớ hỗn độn này. Tôi... đã tạm thời mất kiểm soát quirk của mình."

Một khoảng lặng. Cậu không dám nhìn lên, hay chạm mắt với bất cứ ai. Cậu cần phải tỏ ra xấu hổ về hành động của mình. Như vậy sẽ đưa cậu ra khỏi đây nhanh hơn.

"...Tôi hiểu rồi. Em có thể nói cho chúng tôi biết thứ gì đã khiến em mất kiểm soát không?" Vị hiệu trưởng tiếp nhận điều đó mà không có vấn đề gì, dù có chút thất vọng trong giọng điệu của ông khiến Izuku do dự.

"...Cảm xúc."

Lại một khoảng lặng dài.

"Được rồi. Cũng dễ hiểu khi em mất kiểm soát, khi mà quirk của em đột biến muộn như thế trong đời."

Cậu kìm lại một cái rụt người, cẩn thận gật đầu đồng tình.

Để tôi đi ngay bây giờ. Tôi muốn đi khỏi đây. Làm ơn hãy để tôi đi.

"Môi của Izuku đang chảy máu, và có những mảnh thủy tinh găm trong da cậu ấy. Em muốn đưa cậu ấy đi chữa trị, Hiệu trưởng." Hitoshi lên tiếng.

"Tất nhiên rồi, Shinsou."

Những bàn tay trên cánh tay và vai cậu kéo cậu lên, và cậu đi theo, giữ cho tư thế của cậu nhỏ và không đe dọa. Hổ thẹn. Cậu cần phải ra khỏi đây. Hitoshi nói gì về thủy tinh vậy?

Thứ gì đó lạo xạo dưới chân họ khi họ bước ra khỏi cửa. Thủy tinh.

Oh. Ra đó là thứ mà cậu ấy đang nói tới.

-------------

Trích lời tác giả:

Nezu chỉ muốn nhìn thấy thế giới bùng cháy thôi.

Chúc một ngày/đêm tuyệt vời!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật