[Fanfic BnHA] (Làm Thế Nào Để) Tha Thứ và Quên Đi

Chap 44: Suy Ngẫm (Và Bối Rối)



Todoroki là một con người đơn giản. Cậu được nuôi lớn để trở thành vũ khí đánh bại All Might thay cho cha mình. Cậu không được phép khóc, hay cảm thấy đau đớn.

Endeavor không thích nhìn thấy cậu bộc lộ cảm xúc.

Nó là... một lời nhắc, cậu nghĩ. Rằng thứ vũ khí mà ông ta đang huấn luyện là một con người bằng xương bằng thịt.

Thực sự thì Endeavor không thích hầu hết mọi thứ.

Ông ta không thích những anh hùng khác, hay tội phạm, hay dân thường, hay Mẹ, hay Natsuo, hay Fuyumi. Ông ta thậm chí còn chẳng thích Touya cho đến khi anh ấy bị thiêu sống trong ngọn lửa mà ông ta đã trao cho anh. Đó dường như là cách để nhận được sự thương hại của Endeavor. Hay tội lỗi. Cậu không chắc lắm.

Todoroki không chắc về rất nhiều thứ.

Khi cậu kể cho Midoriya về Endeavor, cậu cảm thấy như một gánh nặng khổng lồ vừa được trút bỏ khỏi vai mình. Ban đầu, cậu nghĩ cậu trai tóc xanh là người bất cẩn và quá nhiệt tình, hoàn toàn không phù hợp để trở thành anh hùng dựa theo tiêu chuẩn của lão già cậu. Nhưng khi cậu kể cho Midoriya về hoàn cảnh của mình, cậu đã nhìn thấy một... thứ gì đó ánh lên trong đôi mắt xanh lục ấy. Cậu đã không thể nhận ra nó là gì, cho đến Villain Day.

Midoriya nhìn Bakugou như Todoroki nhìn Endeavor.

Cậu không hoàn toàn chắc chắn điều đó có nghĩa là gì, nhưng cậu biết rằng, bất kể thế nào, cậu sẽ giữ cho cậu trai tóc vàng đó tránh xa khỏi người bạn đầu tiên của mình. Midoriya đã chiến đấu vì cậu ở Đại hội Thể thao, và cậu sẽ đáp lại ân huệ đó.

Cậu sẽ không dò hỏi, nhưng cậu sẽ ở đó. Bởi vì không ai, đặc biệt là Midoriya, đáng bị tổn thương, bị đè bẹp và buộc phải che giấu sự tức giận của mình. Cậu, hơn ai hết, biết rằng nhiều giận dữ như vậy có thể gây hại đến nhường nào.

"CHẲNG PHẢI SỨC MẠNH ĐÓ LÀ CỦA CẬU HAY SAO?"

Đúng vậy. Và cậu sẽ dùng nó để đứng bên Midoriya cho đến hơi thở cuối cùng.

Shouto: Natsuo, em cần anh giúp một chuyện.

---

Uraraka không hiểu.

Cô chỉ... không.

Sao một người tử tế và tốt bụng như Deku lại có thể hành động thật...

Thật...

Giống tội phạm như thế?

Không phải cô nghĩ cậu là tội phạm, nhưng sự thay đổi tính cách đột ngột, cực đoan trong Villain Day đã khiến cô choáng váng. Đôi mắt xanh lục dịu dàng thường ngày của cậu ấy đã trở nên lạnh lùng và cay nghiệt và vô cảm khi chúng nhìn vào cô, và cô cảm thấy như chúng đang mổ xẻ cô chỉ qua một cái liếc.

Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy?

Deku của cô sẽ không bao giờ bạo lực với bạn bè mình như vậy. Ngay cả khi cậu quay lại sau khi mất tích, cậu ấy vẫn rất tốt, ngay cả khi cậu dường như không hoàn toàn ở đó.

Cô không hiểu, và càng nghĩ về nó, cô càng bối rối, đến khi cô nằm trằn trọc trên giường, tâm trí quay cuồng trong những vòng xoáy mệt mỏi trong khi cô cố gắng để hiểu chuyện gì đã xảy ra với Deku lúc nào cũng bồn chồn và đỏ mặt, luôn nở nụ cười tỏa nắng của cô.

---

Kirishima xem khi Midoriya đâm một thanh katana vào vai Bakugou, một ánh nhìn có chút quen thuộc trong mắt cậu ta.

Tối hôm Villain Day, khi mọi thứ đã kết thúc, cậu đã xem lại đoạn ghi hình. Nó tương đối ghê rợn và máu me, và lượng máu luôn khiến cho cậu hơi buồn nôn, nhưng cậu vẫn xem chúng.

Cậu không hiểu. Sao Midoriya lại nhìn Bakubro như thế chứ?

(Cậu lờ đi cái cảm giác quặn thắt trong bụng mình khi nhìn Midoriya nói, lời nói bị mất đi trong những âm thanh từ camera, phớt lờ cảm giác khó chịu trong tim khi cậu nhìn Midoriya mỉm cười với Bakugou.)

Khi cậu đến đón Bakugou từ phòng y tế, cậu trai tóc vàng đã im lặng như chết. Không phải với sự xúc phạm, hay một cái trừng mắt. Chỉ một biểu cảm mâu thuẫn và sự (kinh hoàng) khó chịu trong đôi mắt đỏ của cậu ấy. Denki đã cố khiến cậu ấy đáp lại, nhưng Bakugou gần như thu mình lại và nhanh chóng lui về phòng khi họ trở lại ký túc xá.

Cậu nhóc tóc đỏ không biết mình phải làm gì. Cậu ngưỡng mộ Bakugou. Cậu ấy có vẻ là một chàng trai tốt, nếu không muốn nói là hơi thô lỗ. Họ đã cùng nhau trải qua một cuộc tấn công của tội phạm, họ đã đấu với nhau ở Đại hội Thể thao, và cậu thậm chí còn nhận được một biệt danh (dù có hơi ác ý, nhưng đó chỉ là tính cách của Bakugou thôi, phải chứ?), và những buổi kèm học từ cậu trai tóc vàng.

Midoriya cũng có vẻ là một chàng trai tốt, và thường xuyên kết bạn (điều mà, có lẽ, kiểu như là, quirk thứ cấp của cậu ấy vậy, đặc biệt là khi cậu ta lấy lòng được cả Todoroki Iida) và đồng minh mới. Cậu ta không bao giờ bỏ cuộc, và tiếp tục chiến đấu ngay cả khi ngón tay cậu ấy gãy vụn và rỉ máu và cậu ấy trông như một con thú hoang dại (nhưng ngay cả khi đó cậu ta vẫn trông rất nam tính).

Ngày này qua ngày khác, và cậu vẫn tiếp tục xem video đó. Mọi hành động được in sâu vào não của cậu nhóc tóc đỏ, và chúng nhảy múa ở rìa tầm mắt cậu khi cậu đến lớp, khi cậu làm bài tập, thậm chí cả khi cậu đi ngủ.

Cậu không biết tại sao mình vẫn xem nó.

(Cậu thừa biết.)

---

Khi Tokoyami tỉnh dậy trong phòng y tế, cậu ngay lập tức ngồi dậy và lấy điện thoại mình.

Cậu muốn tự mình nhìn thấy tên tội phạm bị đánh bại, nhưng khi cậu mở mạng xã hội lên và xem các đoạn phát lại và clip, cậu nhận ra rằng tên 'tội phạm' kia không ai khác chính là Midoriya.

Mất một lúc cậu mới có thể xử lý được điều đó. Khi cậu trở về phòng vào buổi tối, cậu xem đoạn phim Midoriya bay vút trong không trung, và dần dần, bắt đầu hiểu ra.

Dĩ nhiên, cậu không có cái nhìn riêng nào vào trong tâm trí của cậu trai tóc xanh kia, và cậu có cảm giác rằng bạn cùng lớp của mình sẽ không thích bị tiếp cận ngay bây giờ, nhưng cậu có vài suy nghĩ.

Tokoyami là một người tinh ý. Cậu phải như vậy, để có thể khống chế Dark Shadow ngay khi cần thiết. Đó là tại sao cậu nhận thấy rằng, mặc dù một số người có thể tin thế nào đi nữa, Midoriya cực kỳ thông minh và là một chiến lược gia giỏi. Hẳn là vì cậu ấy không thể luôn dựa vào quirk có sức tàn phá cao của mình.

Vậy nên, khi cậu xem đoạn phim Midoriya cười toe toét với họ và không phủ nhận rằng cậu ấy là một tội phạm, cậu đã để ý thấy sự thay đổi trong tư thế họ. Thấy họ bắt đầu xem xét cậu ấy một cách nghiêm túc, thấy Todoroki ngừng sử dụng lửa của mình, thấy Bakugou để những vụ nổ cách xa cậu và Dark Shadow ra.

Cậu cũng đã xem những người mà cậu trai tóc xanh nhắm vào, coi lại quirk và khả năng của họ từ băng ghi hình hồi Đại hội Thể thao.

Từng người trong số đó đều đã có thể tìm ra sơ hở nào đó vượt qua sức tấn công thuần túy, hoặc có thể tiến gần đến ngang ngửa sức tấn công của Midoriya. Nhìn thấy cậu trai tóc xanh đã lập kế hoạch đủ xa và nghiên cứu về các đối thủ của mình đủ để nhận ra điểm yếu nào của cậu ấy họ có thể lợi dụng cứ như là được truyền cảm hứng vậy.

Có một câu nói hiện lên trong đầu khi cậu nhìn Midoriya khụy gối trên một mái nhà, mặt nạ che đi khuôn mặt và khẩu súng tỉa trong tay.

Ánh sáng rực rỡ nhất tạo nên cái bóng tối nhất.

Đúng vậy, cậu trầm ngâm. Đó dường như là câu nói hoàn hảo nhất để miêu tả Midoriya. Dù các bạn cùng lớp của cậu vẫn chưa hiểu được, cậu chắc chắn rằng họ sẽ hiểu ra theo thời gian.

---

Khi Asui nhìn Midoriya và Eri nói chuyện với Shinsou, cô nhớ đến chính mình và các em mình. Cô đã không thể dành nhiều thời gian với chúng từ lúc bắt đầu cao trung, và ký túc xá chỉ khiến điều đó tồi tệ hơn.

Ký túc xá đã khiến mọi thứ... khó khăn hơn cho rất nhiều người. Không phải lúc nào cũng giống nhau, nhưng cô biết rằng hầu hết mọi người trong Lớp 1-A không thực sự thoải mái trong tòa nhà này, dù họ đã cố che giấu nó. Tokoyami gặp khó khăn với Dark Shadow vào ban đêm vì không có cách nào để cố định đèn ngủ vào các ổ cắm song song trên tường. Shouji liên tục va vào phía trên và cạnh của khung cửa. Kouda chỉ được phép nuôi một 'thú cưng' trong trường, và không người bạn động vật nào của cậu ấy có thể đến thăm với an ninh thế này. Bakugou có máy giặt của riêng mình giống như một quả bom chờ nổ vì mẹ cậu ta từ chối gửi cho loại nước giặt phù hợp cho đến khi cậu về thăm bà. Jirou thì gặp khó khăn trong việc ngủ vì tiếng ồn liên tục. Mina đã vô tình làm tan chảy đầu giường của mình và quá sợ Aizawa-sensei để hỏi xin một cái thay thế.

Nhưng người rõ ràng nhất là Midoriya. Cô không tài nào hiểu được điều gì về ký túc xá làm cho cậu ấy bận tâm, nhưng luôn có một sự căng thẳng trong cậu khi cậu ấy di chuyển quanh tòa nhà. Nó dường như trở nên tồi tệ hơn khi cậu ở càng lâu, và trong khi sự có mặt của Eri khiến nó tốt hơn, cô vẫn có thể nhìn ra nó hầu hết mọi ngày.

Thành thật mà nói, cô đã tò mò về Midoriya kể từ lúc nhập học. Cậu ấy có một quirk giống như của All Might, một nụ cười tỏa nắng, và một tính tình bồn chồn. Nhưng điều gì đó về nó... không đúng. Cô không thể giải thích được, nhưng lần duy nhất cô cảm thấy như mình đang thực sự nhìn thấy Midoriya là khi cậu ấy chiến đấu. Như ở USJ, hay Đại hội Thể thao. Và ngay cả khi ấy, nó vẫn chưa thực sự là một bức tranh toàn cảnh, chỉ là một cái nhìn thoáng qua của một thứ gì đó hoang dại và không thể chế ngự trồi lên bề mặt.

Xem Midoriya chiến đấu trong Villain Day có cảm giác như nhìn thấy cậu ấy lần đầu tiên vậy.

Thật kỳ lạ khi thấy các bạn cùng lớp khen ngợi diễn xuất và sự tuân thủ các chỉ dẫn bài thi của cậu ấy. Họ tin chắc rằng bạn cùng lớp họ không gì hơn một nụ cười và những lời tử tế mà không nhận ra cậu ta có thể nguy hiểm đến nhường nào. Bởi vì trong khi nụ cười và những lời tử tế của cậu là thật (ngay cả khi chúng đã trở nên hiếm thấy hơn kể từ Bài thi Cuối kỳ), thì chúng cũng chỉ có giới hạn. Khi một điểm nhất định bị vượt qua, bàn tay vươn ra sẽ biến mất.

Vấn đề là Asui không biết giới hạn đó là gì, và các bạn cùng lớp của cô thậm chí còn không biết có một giới hạn tồn tại.

Vì thế cô sẽ chờ đợi. Cô sẽ quan sát, và tìm ra giới hạn đó.

Và khi tìm thấy nó?

Cô sẽ tránh xa khỏi nó hết sức có thể.

---

Kaminari đang rất kinh hãi. Cậu đã rất khổ rồi, ở trong một lớp học đầy những đứa nhóc tài năng và thông minh khác đang nỗ lực để trở thành anh hùng, nhưng nhìn thấy Midoriya chiến đấu đã làm cậu rơi vào một vòng xoáy hoảng loạn.

Bởi vì đó là bạn cùng lớp của cậu. Người mà cậu đáng ra nên ngang hàng, hoặc ít nhất là gần bằng, đấu với bốn bạn học mạnh nhất của cậu, chạy thoát được, và sau đó quay trở lại cho hiệp hai.

Làm thế nào cậu có thể cạnh tranh với một người cứ như là phiên bản tiến hóa của All Might được cơ chứ?!

Câu trả lời là cậu sẽ không. Cậu sẽ chỉ lo chuyện của mình, cứ đi con đường của mình, và hy vọng sẽ không bao giờ nhận được ác ý từ Midoriya–

"Kaminari?"

Một giọng nói từ bên phải khiến cậu nhảy cả dặm lên không trung, và cậu quay ngoắc lại.

"TRỜI M– Midoriya! Chào! Cậuuuu đang làm gì ở đây vậy?"

Mình đã triệu hồi cậu ta hả trời?!

"...Tính ra chúng ta đang ở trong thang máy luôn đó. Thứ mà mọi người trong ký túc sử dụng..." Cậu trai tóc xanh nhướng mày với cậu nhóc tóc vàng, người cảm thấy như chỉ ba giây nữa là lên cơn đau tim.

"Ô! Ừ nhỉ! Aha, cậu nói đúng, tớ chỉ– chỉ, uh, thực sự lơ đãng thôi? Ừ! Lơ đãng! Xin lỗi về chuyện đó?" Cậu nói, lúng túng cười.

"Không sao." Midoriya xua tay, và cậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Né được một viên đạn rồi! "Dù sao thì, tôi muốn hỏi cậu một thứ, cậu có phiền trả lời không?"

"Ư– ừ! Tất nhiên rồi, là gì vậy?" Cậu trai tóc vàng hỏi.

"Có chuyện gì kỳ lạ xảy ra với cậu khi cậu tới Khoa Trang phục không?" Cậu nhóc tóc xanh hỏi, ung dung dựa vào tường thang máy.

"Ummm... đại loại vậy? Ý tớ là, nó khá là kỳ quặc khi tớ gặp một cô gái có những đường chỉ, kiểu như, khắp mọi nơi? Cô ấy kiểu như, khá là thô lỗ khi tớ hỏi ai đã khâu cho cô ấy để tớ có thể, cậu biết đấy, làm tốt hơn họ – thứ mà tớ nghĩ là một trong những câu tán gái hay của tớ, nhưng cô ấy có vẻ không vui lắm về nó? Và sau đó giáo viên của cô ấy xen vào bọn tớ, điều không tuyệt chút nào. Nói ngắn gọnnnn thì tớ phải đặt làm trang phục của mình từ một trong những công ty giúp đỡ UA, nhưng cuối cùng nó vẫn khá tuyệt!"

Kaminari nở một nụ cười với Midoriya, chỉ để tái mặt khi nhìn thấy bạn cùng lớp mình đang mang một biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ.

"Ra là vậy à."

Nói xong, cậu trai tóc xanh chồm người qua và nhấn một nút, sau đó liền phớt lờ cậu suốt thời gian còn lại. Mặc dù thế, Kaminari vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, và nhiệt độ trong thang máy dường như đã giảm xuống vài độ.

Mình thậm chí đã làm gì sai cơ chứ?!

-------------

Trích lời tác giả:

Xin lỗi vì đã không đăng ngày hôm qua, tôi đã đi dự một buổi tiệc sinh nhật và điện thoại tôi đã hết pin ngay trước khi tôi có thể up lên! Mặt khác, bánh ở đó rất ngon!

Có rất nhiều ý kiến trái chiều trong bình luận về Uraraka và hướng mà mối quan hệ giữa cô ấy với Izuku sẽ được xây dựng từ giờ trở đi. Thành thật mà nói thì tôi chưa thực sự quyết định chuyện đó. Uraraka là một nhân vật tuyệt vời và có vẻ như là một người tốt, nhưng (Ở ĐÂY, trong fic này) cô hoàn toàn tin rằng Izuku không có khả năng tức giận hay tổn thương, điều khá là có vấn đề. Và tất nhiên, tôi có thể để Izuku giải thích cho cô ấy, nhưng cậu ấy đã trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ, vậy nên tại sao cậu phải giải thích chứ? Tôi sẽ để chuyện này ở đây và bỏ qua Uraraka để phát triển những mối quan hệ khác.

Cảm ơn vì đã đọc, và chúc một ngày/đêm tuyệt vời!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật