[Fanfic BnHA] (Làm Thế Nào Để) Tha Thứ và Quên Đi

Chap 39: Villain Day (Và Tất Cả Xảy Ra Sau Đó) Phần 3



Trans:

Như đã hứa thì tuần này sẽ có 2 chap, cơ mà chap 40 sẽ được up vào khuya nay nên ai đợi không nổi thì ngủ đi nha:P

-------------

Bóng tối bao quanh lấy cậu, an ủi cậu. Không ai có thể tìm thấy cậu trong bóng tối. Không ai có thể làm tổn thương cậu trong bóng tối.

Mỗi hơi thở là một tiếng nấc hấp hối, và ngực cậu đau nhói.

Tôi xin lỗi.

Tôi không thể–

Cậu hổn hển, cố gắng để thở, nhưng cậu không thể, không khí cứ mắc nghẹn lại–

Tôi không thể làm chuyện này–

Những vết sẹo của cậu cháy rát, như thể chúng được gây ra ngày hôm qua thay vì nhiều và nhiều và nhiều năm trước và tại sao tôi không thể thở được–

"Ngươi bây giờ đã mắt kẹt với bọn ta rồi."

Cái gì?

"Bọn ta kiểu như chó mèo hoang vậy đấy. Ngươi chỉ cần dành cho bọn ta chút tình cảm và sự chú ý, và bùm! Ngươi nhận được mấy người bạn khốn nạn trọn đời."

Dabi...?

"Đúng vậy. Không ai ở đây sẽ đổ lỗi cậu vì điều gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu hết."

Mr. Compress...

Nào, nhóc. Đứng dậy đi.

"Tôi không thể... Tôi không-không đủ mạnh mẽ." Cậu thì thầm, giọng khàn đi.

Thì sao?

...Thì sao?

Cậu đã nói mình sẽ chiến thắng mà.

"Tôi có nói thế..." Cậu thừa nhận, cổ họng khô khốc.

Vậy thì đứng dậy đi. Họ đang chờ cậu đấy.

Những hình ảnh về Liên minh lướt qua trong đầu cậu. Toga ôm lấy cậu. Những câu chuyện của Magne. Những lời khích lệ tinh tế của Kurogiri. Twice trò chuyện với cậu sau một cơn ác mộng. Dabi xăm cho cậu. Shigaraki vòng một tay qua người cậu. Spinner bồn chồn lởn vởn gần cậu. Mr. Compress cho cậu xem những trò ảo thuật.

...Đúng rồi.

Họ đang chờ cậu. Cậu đã ra đi không một lời giải thích. Cậu thậm chí còn chưa nói lời tạm biệt. Và... cậu đã nói với Eri rằng con bé sẽ được gặp họ. Cậu không thể... không thể nào phá vỡ lời hứa của mình được.

Họ đang chờ mình.

---

"Trời đất, chuyện gì đã xảy ra vậy?!" Mina nói, đỡ Tokoyami dậy với đôi mắt mở to.

Cậu nhóc đầu chim nhăn mặt trước chuyển động, hai bên hông cậu đau nhói vì đã đâm vào một mảnh đổ nát đặc biệt lớn khi tên tội phạm xấu xa ném cậu bay khỏi trận chiến. Dark Shadow đã không thể hấp thụ hết tác động, và cộng với vết thương ở đầu trước đó của mình thì việc suy nghĩ thôi cũng rất khó khăn chứ đừng nói đến di chuyển.

"Có... một kẻ đột nhập. Họ-khụ-đang đánh với đồng đội của chúng ta. Ta phải tìm ra họ trước khi họ thực hiện bất kỳ hành vi bất chính nào nữa..."

Đôi mắt của Mina mở to đằng sau chiếc mũ bao đầu màu đen của mình.

"Nghiêm túc sao? Làm thế nào họ vào được đây chứ?"

"Tôi... không biết. Nhưng cậu phải nhanh lên. Họ rất-khụ–"

"Rấ t kh ó đ ể đá nh! Họ s ử dụn g đi ểm y ếu v ới án h sá ng đ ể c hốn g lạ i t ụi nà y. Đồ k hốn." Dark Shadow lên tiếng, lú ra từ bên dưới chiếc áo choàng đen của Tokoyami.

Mina cau mày.

"Cậu có chắc là mình ổn nếu bị bỏ lại đây không? Sẽ thế nào nếu họ nhắm vào cậu vì cậu ở một mình và bị thương chứ?"

"B ây gi ờ h ọ đá ng đ án h vớ i Ur ara ka, To dor ok i, v à Bak ug ou, n ên tụ i t ui s ẽ ổn t hôi, n hư ng nh ững ng ườ i ki a sẽ c ần ti ếp v iệ n để c hi ến th ắng."

Cô do dự, nhưng rồi gật đầu.

"Okay, tớ sẽ đi. Để tớ di chuyển cậu đến nơi nào được che chắn tốt hơn trước khi tớ đi."

Khi cô đứng dậy, đỡ lên cậu nhóc người mềm nhũn và cái bóng của cậu, cô cảm thấy một linh cảm ập đến mình. Cô quay người lại vừa đúng lúc để nhìn thấy một con mắt màu lục nhìn chằm chằm mình từ cuối một khẩu súng.

BẰNG. BẰNG.

---

"Mina Ashido bị loại!"

"Fumikage Tokoyami bị loại!"

---

Todoroki gần như đóng băng cô gái tóc cam khi cô đột nhiên xuất hiện. Tuy nhiên khi giải thích tình hình, cô ấy đã đồng ý tạm thời đình chiến để tìm tên tội phạm.

Cậu không nhớ tên hay quirk của cô, nhưng hai cặp mắt thì tốt hơn là một, và họ tiến qua đống đổ nát trong im lặng. Khi cậu thận trọng đến gần một đống gạch vụn một chiếc loa kêu lên từ trên cao, khiến cậu giật mình.

"Mina Ashido bị loại!"

"Fumikage Tokoyami bị loại!"

Cậu căng thẳng. Có thể nào đó là việc làm của tên tội phạm không? Vậy thì tại sao hệ thống lại thông báo nó chứ?

Oh.

Nó là một hệ thống, không phải một người thực sự. Các giáo viên có thể đang nghỉ để ăn nhẹ, hoặc là họ chỉ đang mong đợi những học sinh tìm ra tên tội phạm và tự mình bắt giữ họ.

Cậu cau mày trước suy nghĩ đó, rồi quay sang cô gái tóc cam.

"Cậu có nghe thấy bất kỳ tiếng động nào có thể chỉ hướng cho chúng ta đến chỗ hai người kia không? Chúng ta cần phải xem xem họ đã đánh gục nhau hay tên tội phạm đã làm điều đó."

Cô lắc đầu, một cái nhíu mày lo lắng trên khuôn mặt.

"Chẳng phải thật kỳ lạ khi giáo viên không can thiệp sao?"

"Họ có thể cho rằng đó là một học sinh. Từ vóc dáng của người đó, họ có thể dễ dàng bị xem như là thiếu niên... hoặc đây là một bài kiểm tra."

Cô gái tóc cam cau mày nhiều hơn trước điều đó.

"Một bài kiểm tra? Chẳng phải hôm nay là Villain Day sao?"

"Chính xác."

Cậu quay đi, để lại cô gái đang bối rối chạy theo những bước chân dài của cậu.

---

Trong khi ngồi thấp người trên mái nhà, cậu kiểm tra ổ đạn của mình.

A. Nó trống rỗng rồi.

Khổ thật. Cậu thực sự đã nên hỏi Hatsume thêm một ít đạn dược, nhưng cậu đã quên mất chuyện đó sau cú xỏ lưỡi bất ngờ và sự phấn khích trước việc có thể thở ra lửa.

Và vì mình đã làm mất mấy con dao...

Có vẻ như cậu sẽ phải sử dụng kế sách cuối cùng của mình. Cậu đã không thực sự muốn phô trương kỹ năng này, nhưng cậu sẽ làm nếu cần thiết. Xét cho cùng, cậu đã nói là mình sẽ chiến thắng, và dựa dẫm vào hai mươi phần trăm của One For All sẽ chỉ giúp cậu tiến xa đến mức nào đó thôi. Hơn nữa... Bakugou đã làm hỏng thiết bị ODM của cậu. Điều thật... không may mắn. Cậu đã hy vọng có thể duy trì được vở kịch này lâu thêm chút nữa, nhưng cậu cho rằng mình không còn lựa chọn nào khác.

Sử dụng One For All là cách duy nhất để có được sự cơ động mà mình cần.

Né tránh những khối băng của Todoroki giờ sẽ khó khăn hơn, nhưng cậu sẵn sàng búng gãy một hai ngón tay để đánh bại cậu nhóc kia.

Nó sẽ giống hệt như Đại hội Thể thao.

Cậu mỉm cười thích thú.

Được rồi. Có ít nhất năm người còn lại. Mình sẽ cần phải để mắt đến Monoma, và tránh Uraraka cho đến phút cuối, vì cô ấy đã được huấn luyện võ thuật và có lẽ biết cách tước vũ khí của đối thủ.

Từ vết nứt trên chiếc mặt nạ, đôi mắt xanh lục của cậu sáng lên như của thú săn mồi khi khẩu súng trong tay cậu thu lại, để tay cậu trống không.

Không lâu đâu.

Những tia chớp kêu lách tách quanh cơ thể cậu khi cậu nhảy qua những mái nhà, không hề hay biết về sắc lam nhạt mà nó tạo ra.

---

"ĐÓ LÀ MIDORIYA HẢ?!"

"TRỜI M–"

Cái lườm độn thêm quirk của Aizawa làm Present Mic im lặng.

Mọi người đang nhìn chằm chằm vào màn hình, không thể tin được khi nhìn cậu học sinh tỏa nắng thường ngày nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, mặt nạ bị vỡ đủ để lộ ra độc một con mắt xanh lục phát sáng.

All Might đông cứng tại chỗ, mở to mắt nhìn người kế thừa của mình. Nhưng... đó không thể nào là Midoriya, phải chứ? Nhóc ấy sẽ không bao giờ...

Gran Torino nhìn màn hình mà không thể tin nổi. Đây á? Đây là thằng nhóc run rẩy thậm chí còn không thể sử dụng One For All mà không làm gãy một chiếc xương nào ư? Đứa đã bật khóc lần đầu tiên sử dụng Full Cowling thành công sao?

Chuyện gì đã xảy ra?

Ở chân Aizawa, Eri mỉm cười rạng rỡ. Tất nhiên đó là Izuku rồi. Anh đã nói là mình sẽ thắng, và cô biết rằng khi anh ấy nói gì đó, anh sẽ thực hiện nó. Và khi anh xong việc, họ sẽ đi thăm gia đình của anh! Cô hy vọng họ cũng tốt như anh ấy.

---

Cậu đáp xuống một mái nhà đổ nát với một tiếng thịch khẽ, tai bắt lấy âm thanh của cuộc trò chuyện.

"–chỉ nói rằng, nó có thể là một bài kiểm tra. Có thể họ được thầy cô cử vào để dạy chúng ta cách để làm một tội phạm tốt."

"Todoroki, tại sao thầy cô lại làm như vậy chứ? Chúng ta là năm nhất đấy! Họ nên dành điều đó cho năm hai, hay thậm chí là năm ba."

"Đúng, nhưng họ đã đẩy nhanh những sự kiện của năm hai lên bởi vì các cuộc tấn công của tội phạm, vậy thì tại sao không thêm một cú twist cho Villain Day chứ? Tôi tin tên tội phạm đeo mặt nạ là cách để họ làm nóng mọi thứ lên."

Môi Izuku giật giật. Lẽ ra cậu nên biết rằng cậu trai kia sẽ bắt đầu đưa ra giả thuyết ngay khi gặp một tình huống mới. Sau kỳ Đại hội Thể thao, cậu đã đưa cho Todoroki số điện thoại cá nhân của mình và cậu trai kia đã không cho cậu đi ngủ với những bằng chứng chỉ ra rằng cậu và All Might có quan hệt máu mủ. Khỏi phải nói, nó đã là một đêm thức trắng rất thú vị.

Hai người sẽ rất khó để hạ gục mà không dùng đến súng.

Cậu hậm hực. Cậu sẽ thu hút mọi người đến vị trí của mình, nên nó có lẽ sẽ lại dẫn tới một trận ba đấu một lần nữa thôi. Như thế sẽ rất... rắc rối, đặc biệt là với Bakugou đang cố gắng làm cậu bị thương một cách nghiêm trọng.

Tập trung vào. Tất cả những gì mày phải làm là vô hiệu hóa một trong số họ.

Đôi mắt xanh lục sắc lại, và cậu ấn vào viên đá trên những chiếc nhẫn của mình. Tiếng máy móc rền lên yếu ớt và trọng lượng mới trong tay cho cậu biết những chiếc nhẫn vẫn còn hoạt động được.

Ơn trời.

Cơn tĩnh lặng chết người nhanh chóng theo sau sự nhẹ nhõm của cậu. Cậu đang sử dụng vũ khí thật để đối phó với quirk và người, vậy nên cậu sẽ phải cẩn thận. Không được sử dụng One For All trong khi sử dụng kiếm, nếu không ai đó sẽ mất một bàn tay mất. Cậu chỉnh lại tay cầm kiếm của mình, tao nhã đứng dậy, mắt tập trung vào mục tiêu. Đánh thật nhanh. Nhanh đến mức họ không kịp phản ứng.

Họ đang chờ mình.

---

"NÓ LẤY MẤY CÁI ĐÓ ĐÂU RA VẬY?!"

"Tiến lên 'Zuku!" Toga cổ vũ, một nụ cười toe toét trên khuôn mặt.

"ĐÁ ĐÍT CHÚNG ĐI! CHẠY ĐI!"

"Hy vọng cậu ấy không cắt phải mình với những thứ đó." Mr. Compress nói, quan sát màn hình từ quầy bar, đồ uống trong tay.

"Nah, cậu ấy biết mình đang làm gì. Thấy cách cậu ấy đang cầm chúng không?" Spinner hỏi, chỉ về phía cậu nhóc tóc xanh trên màn hình.

"Không phải ai trong chúng ta cũng xài mấy thanh kiếm dài ngoằn đâu, Spinner." Shigaraki hậm hực, những ngón tay cong lại quanh hộp nước ép táo của mình.

"Chúng gọi là katana đó đồ ngu."

"Đếch, ngươi mới là đồ ngu đấy! Ngươi chưa từng chơi một game tiền quirk nào trước khi tới đây!" Shigaraki rít lên, chỉ một ngón tay buộc tội vào chàng thằn lằn.

"Trò chơi điện tử thì liên quan quái gì đến vụ này?" Dabi giễu cợt, dựa lưng vào đi văng và trông có chút ít buồn chán hơn thường ngày.

"CỰC KỲ LIÊN QUAN!"

---

Mùi ozone làm nhột mũi Kendo. Bối rối, cô quay lại nhìn, chỉ để thấy một vệt mờ màu xanh lá và bạc. Trước cả khi cô có thể xử lý những gì mình đang nhìn thấy, một cơn đau dữ dội bùng lên ở cánh tay cô, khiến cho cô hét lên.

Thứ cuối cùng cô nhìn thấy là khuôn mặt ngạc nhiên của Todoroki.

---

"Itsuka Kendo bị loại!"

---

Không khí lạnh làm gáy Izuku nhột nhột khi cậu nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, một nụ cười hoang dại trên môi. Vừa nãy dễ dàng hơn cậu tưởng, và cậu đã làm được nó trước khi Todoroki có thể đè một tảng băng khác lên cậu.

Kế đến... Bakugou.

---

"Itsuka Kendo bị loại!"

Cậu trai tóc vàng nhe răng trong bực tức khi một đứa vai phụ khác đi và bị loại. Giờ thì còn, nhiêu chứ? Hai người? Má Tròn và Lửa Băng là chắc chắn. Cậu khá chắc mình đã nghe tên của Đạo Nhái lúc nào đó, nhưng đuổi theo tên khốn đeo mặt nạ kia quan trọng hơn một tên ảo thuật gia giả vờ.

Đặc biệt là khi hắn đã đi mà chạy trốn như một kẻ hèn nhát chết tiệt.

Cậu gầm gừ khó chịu, đá vào một mảnh gạch vụn trong bực tức. Cậu đã cực nhọc tìm kiếm Deku, để rồi tên vai phụ nào đấy đã đi và đánh bại tên mọt sách chết tiệt đó trước cậu. Khốn khiếp thật mà. Deku là của cậu, khỉ thật!

Cậu phớt lờ những giọng nói gào thét trong đầu mình, những thứ nghe đáng ngờ giống như Deku cuộn tròn lại và không cử động và tay cậu dính đầy máu–

"Đồ Deku ngu ngốc yếu đuối." Cậu lầm bầm, đá một mảnh vụn khác với vẻ mặt cau có.

---

Uraraka đang đứng trên đỉnh một đống đổ nát thì nhìn thấy nó. Một cái đầu tóc vàng nhọn, và một vệt mờ màu bạc tiến thẳng về phía cậu ta.

"CÚI XUỐNG!" Cô hét lên to nhất có thể, chạy nhanh về phía Bakugou.

---

Bakugou, mặc cho tính cách bướng bỉnh và bốc đồng, biết khi nào nên lắng nghe. Thỉnh thoảng. Cậu nằm sát xuống đất ngay vừa khi thứ gì đó bay qua đầu cậu với tốc độ mach.

Nó cắm vào đất vài bước chân trước mặt cậu, và cậu mở to mắt nhìn mặt đất nứt ra bên dưới... đó là một thanh katana thật đấy hả?!

Cái quái gì vậy.

Cậu quay lại, chỉ để thấy một bóng người lao vào mình.

Tên mặt nạ khốn khiếp!

Mặt của cậu trai tóc vàng nhăn nhúm lại với một tiếng gầm gừ, và cậu phóng về phía tên khốn kia, lòng bàn tay tanh tách những vụ nổ.

"TAO SẼ GIẾT MÀY!"

---

Uraraka nhảy qua những đống đổ nát, tuyệt vọng cố gắng đến chỗ Bakugou trước khi tên tội phạm làm chuyện có-trời-mới-biết với cậu ta. Cô bò lên đỉnh của một đống đất đá vừa đúng lúc để nhìn thấy một vệt chớp màu lam lục bật nhảy khỏi một thanh katana cắm vào mặt đất và đập Bakugou vào một chồng tường, thứ ngay lập tức vỡ vụn bên trên cậu trai tóc vàng, tạo ra một đám mây bụi.

Cô đông cứng.

"Deku...?"

Người đeo mặt nạ quay về phía cô, độc một con mắt xanh lục có thể thấy được, phát sáng một màu xanh độc hại.

---

Todoroki dùng băng của mình để trượt đi với tốc độ chóng mặt qua thành phố bị phá hủy, cố gắng hết sức để đi đến nơi của vụ nổ mà cậu đã nghe thấy. Cậu cần phải báo cho họ về bài kiểm tra, nếu không họ sẽ–

Cậu dừng đứng lại khi nhìn thấy Uraraka đứng trên đỉnh một đống đổ nát, mặt tái nhợt và mắt mở to.

"Deku...?"

Cái gì?

Cậu cau mày.

Sao cô ấy lại gọi tên của Midoriya?

---

"Sao cậu không bước ra luôn đi, Todoroki?" Cậu nói, giọng lạnh băng.

Thanh katana của cậu sẽ không sao sau cú ném đó, cậu đã nhờ Hatsume làm chúng căn bản là chịu được cả All Might. Cậu đã nghe nhiều về chuyện All Might phá vỡ những vật phẩm hỗ trợ của mình – như một nỗ lực để thuyết phục cậu chỉ dùng đến nắm đấm, như thầy mình vậy – và cậu nhất quyết phải có thứ vật dụng hỗ trợ nào đó để dự phòng trường hợp quirk của mình vô dụng trong tương lai.

Cậu trai tóc đỏ và trắng xuất hiện từ sau đống đổ nát, trông có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của cậu. Khi mắt họ chạm nhau, cậu ấy đóng băng.

"Thật vui khi thấy cả ba đối thủ còn lại ở cùng một chỗ thế này. Điều này sẽ khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều cho tôi." Đó không phải là một nụ cười, mà giống một sự phô bày răng hơn.

Khi cậu đang nói, cậu nhìn thấy một chiếc máy quay tự hành phía sau Uraraka. Izuku nghiên đầu, một cảm giác khó chịu chạy dọc sống lưng khi cậu với tay lên và tháo mặt nạ ra. Cậu trừng mắt vào camera một cách khinh bỉ, sau đó chuyển sự chú ý của mình trở lại ba người ở cùng mình. Bakugou vẫn chưa được tuyên bố bị loại, nghĩa là cậu ta hẳn vẫn còn tỉnh táo.

Lại một trận ba đấu một nữa vậy.

"...Midoriya...? ...Không, cậu ấy không có hành xử như..."

"Như gì? Cay đắng? Giận dữ?" Cậu hỏi, một chút thích thú trong giọng nói khi cậu nhìn Todoroki căng thẳng.

Thanh katana trong tay cậu vung những đường cong uể oải, ánh bạc lấp lánh trong khi cậu thong thả đi về phía anh em song sinh của nó đang cắm dưới đất.

"Thực sự thì, tôi ngạc nhiên là cậu không nhìn ra nó sớm hơn. Cơ mà, con người ta sẽ thấy những gì họ muốn thấy." Cậu rút thanh kiếm ra khỏi mặt đất với một vẻ mặt trung lập. "Tiếc thật đấy."

"DDDDEEEEEEEEKKKKUUUUUUUU!"

Kia rồi.

Bakugou lao ra khỏi đống gạch vụn với tốc độ tối đa, lòng bàn tay kêu lách tách và một vẻ khinh miệt trên gương mặt – chỉ để gầm lên một tiếng đau đớn khi một thanh katana ghim chặt vai cậu ta vào bê tông. Cậu ta điên cuồng vùng vẫy, hét lên những lời chửi rủa và cố gắng nắm lấy lưỡi kiếm, cắt đứt lòng bàn tay của mình.

Izuku tặc lưỡi, lắc đầu thất vọng.

"A, a, a. Làm vậy không được đâu. Cậu nên ngừng di chuyển đi, nếu không nó sẽ trúng vào động mạch của cậu và cậu sẽ chảy hết máu trong vài phút đấy."

Cậu trai tóc vàng dừng lại, nước mắt ứa ra trong khi cậu nghiến răng và lườm cậu nhóc tóc xanh với sự tức giận và đau đớn và sợ hãi cuộn xoáy trong mắt.

"Chà, chẳng phải hợp quá sao? Tôi có nhớ một ngày khác giống hệt như thế này. Cậu nhớ chứ, Katsuki? Tôi cá là cậu nhớ rồi."

Cậu đi về phía cậu trai tóc vàng, người đang phát ra những tiếng kêu đau đớn và cố gắng rút thanh katana ra khỏi vai mình. Máu cậu ta phủ lấy lưỡi kiếm, và Izuku mỉm cười, chân đặt vững vàng lên ngực Bakugou.

Cậu nhóc tóc vàng dường như đã nhận ra việc mình không được gọi là 'Kacchan' và mặt cậu ta nhăn lại cau có.

"Mày là ai và mày đã làm cái quái gì với Deku vậy hả?"

"A, nhưng cậu không thấy sao? Tớ LÀ Deku. Cậu đã tạo ra tớ, Kacchan à." Cậu cười toe toét hơn khi bắt gặp đôi mắt đỏ rực đầy sợ hãi của Bakugou.

Đúng vậy. Sợ hãi đi.

"Giờ thì nhận lấy hậu quả đi."

Giày ủng của cậu nện xuống đầu Bakugou, và mắt của cậu trai tóc vàng trợn ngược vào trong.

Uraraka hét lên cùng lúc Todoroki phóng một luồng lửa vào cậu. Tia chớp nổ lách tách, và cậu ném mình ra khỏi đường đánh, giật thanh katana ra khỏi vai Bakugou với một tiếng rít ướt át.

Ngọn lửa tiếp tục đuổi theo cậu, càng lúc càng nóng hơn, đến khi ngọn lửa gần như chuyển thành màu xanh lam. Uraraka dường như đang bị đóng băng vì sốc, nhưng cậu vẫn để mắt đến cô. Cô ấy sẽ hồi phục sớm thôi. Cho đến lúc đó...

Những ngọn lửa nhỏ liếm lấy vạt áo cậu, không cháy ngùn ngụt nhưng cũng không vụt tắt. Katana lóe lên, cậu lao tới Todoroki, nhìn đồng tử của bạn cùng lớp của mình giãn ra trong sợ hãi. Một đợt lửa và băng đi tới cậu cùng một lúc, tạo ra một lớp màn hơi nước một cách hiệu quả.

Tốt, cứ như thế–

Cảm giác Nguy hiểm bùng lên, và cậu nhảy lên không trung, chỉ để bị một tảng băng khổng lồ đâm bay lên bầu trời.

Chết, chết, chết, thiết bị của mình không hoạt động được, làm thế nào mình xuống đây–

Sự hoảng loạn thuần túy xâm chiếm cậu khi cậu lên đến đỉnh quỹ đạo bay của mình, bầu trời trong xanh phía trên và khối băng lấp lánh bên dưới, chỉ nằm ngoài tầm với– Cậu rơi xuống, lao thẳng xuống đất trong khi ruột gan cậu vẫn còn vài trăm foot trên không. Máu dồn lên tai khi gió thổi nhanh qua cậu và cậu gần như không thể thở đủ để hét lên, nói gì đến suy nghĩ–

Chết tiệt không mình không thể chết ở đây họ đang chờ mình MÌNH KHÔNG TH–

"Mẹ ơi?"

Một giọng nói ai oán vang lên trong đầu cậu, phá vỡ vòng xoáy hoảng loạn của cậu.

"Sao mẹ không về? Mẹ đã hứa là mẹ sẽ về mà..."

Cái gì?

"Mẹ xin lỗi... Kotaro..."

Và rồi, mọi thứ dừng lại.

---

"TRỜI ĐẤT AI ĐÓ BẮT LẤY CẬU ẤY–"

"'ZUKU!"

"CHẾT TIỆT, AI ĐÓ GIÚP CẬU ẤY ĐI!"

Shigaraki đông cứng, nhìn chằm chằm vào màn hình, không thể cử động một múi cơ nào trong khi nhìn cậu nhóc tóc xanh lao xuống cái chết của mình với đôi mắt đỏ mở to.

"Hana–! Làm ơn– ĐỪNG–"

Thằng nhóc biến mất đằng sau tảng băng, và mọi người im lặng xuống, nhìn chăm chăm vào màn hình với những cặp mắt đầy ám ảnh.

"Cậu ấy... chưa... phải chứ?" Twice hỏi, im ắng hơn bao giờ hết.

Không một ai có câu trả lời cho anh.

---

"Tiếp theo sẽ là em đấy, Toshi!" Cô hét lên, chỉ một ngón tay vào người kế vị mình khi nó bị kéo đi bởi người bạn thân của mình.

Sức nóng và áp lực ở xung quanh đang đang bắt đầu làm phồng rộp làn da trần của cô và đốt qua áo choàng của cô, nhưng cô vẫn giữ vững nụ cười. Cô sẽ không để ký ức cuối cùng của nó là cảnh cô khóc trong đau khổ.

Nó hét lên gì đấy, nước mắt trào ra khi nó với lấy cô. One For All chết đi trong lồng ngực khi cô quay lại đối mặt với người đàn ông trong bộ âu phục và mặt nạ đầu lâu với lòng căm thù trong tim. Sau đó, mọi thứ trở nên trắng xóa.

---

Máu chảy ra từ mũi và tai cậu khi cậu thoát ra khỏi cú ngã chết người của mình chỉ vài bước cách mặt đất, sau đó mềm oặt rơi xuống nền bê tông, lăn sang một bên và nhổ máu trong miệng ra.

Chết tiệt, khỉ thật, làm ơn để camera không quay được chuyện đó–

Cậu rùng mình, ho dữ dội đến mức suýt không nghe thấy âm thanh của hai tiếng bước chân đang chạy về phía mình.

Đúng rồi, cuộc thi đấu vẫn còn đang tiếp diễn.

Mọi phần trên cơ thể cậu đều đau nhức, nhưng cậu vẫn gồng mình đứng dậy.

Chết tiệt, katana của mình...

Cậu nhăn mặt.

Vậy thì mình sẽ đánh bằng tay không.

Vị kim loại của máu xâm chiếm miệng cậu khi cậu nấp ra sau một đống đổ nát, ôm chặt lấy hai hông của mình. Nó đang lành lại nhanh chóng, nhưng máu mũi vẫn chưa ngừng chảy.

Máu nhỏ xuống chiếc áo sơ mi trắng của cậu, và cậu thầm cầu nguyện rằng Yanagi sẽ không săn lùng cậu vì đã làm hỏng chiếc áo sơ mi tốt hoàn hảo của họ trong lần đầu mặc nó.

Mình đang đùa với ai vậy chứ? Họ chắc hẳn sẽ đi đến phòng học của 1-A chỉ để đánh mình.

Những bước chân đến gần cậu, và cậu siết chặt hai bên hông mình hơn, nhưng có thứ gì đó cấn vào tay cậu–

Oh.

Một nụ cười nhuốm màu hồng lan rộng trên mặt cậu.

---

"Izuku..." Eri thì thầm, mắt mở to nhìn vào màn hình đi theo cô gái tóc nâu và Todoroki. Cô biết họ đang tìm anh.

Cô cũng biết rằng Izuku vẫn chưa biến mất. Nhưng vì lý do nào đó, trái tim cô đau nhói khi cô nhìn chăm chăm vào những màn hình, mắt lướt từ cái này sang cái khác, tìm kiếm anh. Izuku không thể nào biến mất được. Anh ấy đã nói sẽ quay trở lại, và cô biết anh ấy sẽ làm như vậy. Anh ấy không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của cô, cô đã học được điều đó trong khoảng thời gian ở bên anh.

Vậy nên cô quan sát màn hình với đôi mắt đỏ lấp lánh, không hay biết về sự im lặng chết chóc quanh mình, phóng đại bởi tiếng một chiếc thìa chạm vào mặt sứ.

---

"Tớ biết Deku, cậu ấy sẽ không bao giờ làm–" Uraraka bị cắt ngang khi Todoroki đâm sầm vào cô, làm cả hai bay vào bức tường của một trong những tòa nhà còn toàn vẹn phần nào.

Cậu trai tóc đỏ và trắng phóng ra một đợt sóng gai băng vào nơi họ vừa đứng, loạng choạng đứng dậy. Uraraka ở ngay sau cậu, ánh mắt quyết tâm khi cô chạm nhẹ vào nhiều mảnh gạch vụn.

Không gian im lặng một cách đáng ngờ, tiếng thở hổn hển của họ phá tan bầu không khí mát mẻ khi họ điên cuồng nhìn quanh, tìm kiếm thủ phạm. Vài giây trôi qua trước khi một làn gió thoảng mang mùi ozone đến mũi của Todoroki.

Có thể nào cậu ta đã dùng kỹ thuật trước đó để cứu lấy mình?

Nhưng... cậu đã thoáng nhìn thấy nó. Phần kim loại trông đã bị cong vẹo và chảy ra, và chắc chắn không thể nào sử dụng được. Và nếu Midoriya dùng một vụ nổ áp suất để cứu lấy mình, cậu đã phải nghe thấy nó rồi.

Vậy... làm thế nào cậu ta sống sót được chứ?

Không khí đặc lại, và mùi ozone nồng hơn trước, mùi của nó trộn lẫn với mùi của... thứ gì đó đang cháy. Cậu không thể nói chính xác đó là gì, dù đã ngửi thấy mùi khi cháy của mọi vật vào một lúc nào đó. Nó khiến cậu bồn chồn, nên khi cậu nhìn thấy một ánh xanh lam, cậu bắn một luồng lửa và băng vào nó cùng một lúc, tạo ra một màn hơi nước.

Tuy nhiên, trước cả khi cậu có thể di chuyển, thứ gì đó vụt mờ trong màn hơi, và cậu lại phóng lửa vào nó. Những mảnh gạch vụn tham gia vào cuộc tấn công, nhưng trước khi cậu có thể cảm ơn bạn cùng lớp của mình, ngọn lửa cam gặp xanh lam, và Todoroki loạng choạng lùi lại. Mắt mở to, cậu nhìn màn hơi nước tan đi, để lộ ngọn lửa xanh tàn lụi trên môi Midoriya. Máu chảy xuống mũi và cổ cậu ấy, và chiếc áo sơ mi trắng của cậu ấy dính đầy máu và bụi. Trong khi cậu quan sát cậu trai tóc xanh, cậu nghe thấy một tiếng hét xung trận từ phía sau mình.

"ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ DEKU CỦA TỚ! TRẢ CẬU ẤY–" Uraraka lao thẳng về trước, rõ ràng đang sử dụng quirk của mình lên bản thân khi cô đấm vào mặt Midoriya.

Bốp.

"LẠI ĐÂY!"

Đầu Midoriya quay sang một bên bởi lực từ cú đấm của cô, và đôi mắt xanh lục lạnh lùng liếc nhìn người phía trên mình. Những tia chớp màu lam hiện lên lách tách cùng lúc cậu với tay ra, bàn tay mờ đi khi cậu tóm lấy Uraraka và kéo cô xuống, tia chớp dao động trong tích tắc khi cậu đấm vào đầu cô.

Cô ấy lịm đi, và đôi mắt xanh lạnh lùng đó dán vào cậu, làm cậu sởn gai óc.

"Ochako Uraraka bị loại!"

Trước khi Todoroki có thể phản ứng, cơ thể mềm nhũn của Uraraka bị ném về phía cậu. Cậu bắt lấy cô và để cô xuống, chỉ để nhìn thấy khoảng trống nơi mà Midoriya vừa đứng trước đó.

"Đâu..."

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm cậu phải nhìn lên, và cậu bùng lửa lên ngay khi giày của Midoriya đạp vào ngực mình. Không khí thoát ra khỏi phổi cậu, và cậu ngã dập mông xuống, đầu bật nảy trên nền bê tông trong khi tung ra băng hết đợt này đến đợt khác để cố gắng bảo vệ chính mình. Cậu thở hổn hển, cơn đau tê tái, nóng rát khiến cậu rên rỉ.

Trong cơn đau, cậu nhận ra những đòn tấn công của mình đang chậm lại, và sự hiện diện lạnh giá kia đang tiến gần, nhưng tất cả những gì cậu có thể tập trung vào là cơn đau và việc cậu không thể thở được–

Đôi mắt màu xám và lam ngọc lướt về phía đối thủ của mình, hơi nước bốc ra từ miệng cậu khi cậu cố hết sức để hít thở, hoặc đứng dậy, hoặc làm gì đó.

Midoriya quan sát cùng sự thờ ơ lạnh lùng trong đôi mắt xanh lục phát sáng của cậu ấy, những tia chớp xanh lam phóng ra từ cơ thể trong khi nền bê tông nứt ra với từng bước chân của cậu ấy. Máu ánh lên trên mặt và cổ và bàn tay cậu ấy, và tóc cậu ấy trôi lơ lửng trên đầu. Khi bàn tay xiêu vẹo, đầy rẫy sẹo bọc trong găng tay tả tơi, hoen ố với một chiếc nhẫn lấp lánh vươn ra, Todoroki chợt nhớ đến một vị thần báo thù, đến để ban hình phạt cho những kẻ tội đồ.

Hấp dẫn thật.

Bàn tay dừng lại, và cậu nhìn vào đôi mắt xanh rực rỡ, lờ mờ nhận ra chín đốm sáng lấp lánh nhấp nháy trong tròng mắt trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.

---

Izuku ngây người nhìn chằm chằm vào cơ thể đã lịm đi của bạn cùng lớp mình.

Có lẽ là do chấn thương đầu, nhưng mình nghĩ cậu ấy vừa nói mình hấp dẫn.

Mái tóc xanh lục của cậu cù vào tai khi One For All tắt đi, để lại cậu một mình trong một nghĩa địa đầy gạch vụn và bụi và mảnh thủy tinh. Lặng lẽ, cậu đưa tay ra, giơ lên hai ngón tay.

Không bị hoa mắt, tốt.

Cơ mà, với quirk của Đệ nhị, cậu chắc hẳn đã được chữa lành từ tất cả mọi thứ rồi. Ơn trời vì điều đó, cậu có lẽ sẽ không sống sót việc rơi xuống tảng băng dốc đứng của Todoroki trước đó nếu không phải là như thế.

"Shouto Todoroki bị loại!"

Cậu thở dài.

Thôi thì cứ kiểm tra cậu ấy luôn, mình đã đá cậu ta khá là mạnh.

Izuku bước tới chỗ cậu trai tóc đỏ và trắng mềm nhũn kia, cẩn thận ấn một tay vào chiếc áo thun cháy đen của cậu ấy, ngay chỗ mình đã đá vào. Cậu đã có thể nhìn thấy một vết bầm tím đang hình thành, và chắc chắn xương sườn cậu ấy ít nhất đã bị nứt.

Không gì mà Recovery Girl không thể xử lý được.

Cậu đứng dậy lần nữa, One For All lóe lên.

Phải tìm ra những người khác, sau đó–

"Izuku Midoriya đã chiến thắng trận Battle Royale trong Villain Day hằng năm của khối năm nhất!"

Cậu nhóc tóc xanh dừng lại, xử lý câu nói mình vừa nghe được.

Mình... thắng rồi sao?

Cậu nhìn quanh, tự hỏi liệu đây có phải là quirk của ai đó hay gì không. Nhưng không ai trong năm nhất có quirk gây ra ảo ánh thích giác... và Monoma không thể nắm giữ quirk ấy trong toàn bộ cuộc thi được. Hiện tại, thời gian giới hạn của cậu ta cùng lắm là năm phút hai mươi giây.

Vậy... mình đã thắng.

"Mình đã thắng..." Cậu thì thầm, gần như cung kính.

Mình có thể về nhà.

Những giọt nước mắt ấm lăn dài trên khuôn mặt lấm đầy bụi đất của cậu, và cậu thẫn thờ nhìn nền bê tông nứt nẻ dưới chân mình, một gánh nặng vô hình rời khỏi vai cậu. Cậu phát ra một tiếng cười run rẩy gần như nức nở, hai tay đưa lên để che mặt mình khỏi camera khi cậu khụyu gối xuống.

Tiếng cười nghẹn ngào của cậu vang vọng khắp những đống đổ nát và gạch vụn khi cậu áp hai bàn tay vào mặt, lầm bầm sự thật đó như một câu chú, những từ ấy tuôn ra khỏi đầu cậu vào trong không khí.

Mình đã thắng. Mình sẽ về nhà. Mình đã thắng. Mình sẽ về nhà.

---

Aizawa nhảy cẫng lên khi Eri lao ra khỏi phòng giáo viên, chiếc khăn quàng xám của anh bay phất phới sau lưng con bé. Mắt mở to, anh đứng phắt dậy, cố gắng gọi con bé trở lại, nhưng nó không nghe.

Mái tóc màu lam bạc tung bay sau lưng khi con bé chạy, đôi mắt đỏ đầy nước mắt và một vẻ hoảng loạn trên gương mặt. Các giáo viên khác nhìn họ rời đi, vẫn còn sững sốt. Không ai biết làm thế nào cậu nhóc tóc xanh sống sót sau cú rơi đó, nói gì đến chiến thắng cuộc thi. Cậu nhóc trên màn hình trông cứ như người chết, với máu và nước mắt và bụi bẩn trộn lẫn trên khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng nụ cười của cậu lại rực rỡ đến kinh ngạc khiến không ai có thể nói nên lời.

---

"IZUKU!"

Cậu mỉm cười, lau máu trên mũi mình bằng tay áo sơ mi trước khi mặc áo khoác măng tô vào – cậu chẳng dám để nó lại đấu trường, như thế sẽ là thiếu tôn trọng đối với người đã làm ra nó – và đút nhẫn cùng miếng bảo vệ miệng vào túi, khẽ thở dài khi thấy Eri đang chờ mình ở lối vào của chiếc cổng lớn mình đi đến.

Ngay khi con bé nhìn thấy cậu, nó vùng thoát khỏi tay của Aizawa và chạy về phía cậu, lao vào vòng tay cậu.

"IzukuIzukuIzukuBazukuBa–"

Cậu lờ mờ nhận ra con bé gọi mình là Ba, nhưng thay vì hoảng loạn, nó mang một luồng hơi ấm qua ngực cậu.

"Anh đây. Đợi anh nghỉ ngơi một chút và anh sẽ tốt như mới, okay?"

Ơn trời là có quirk của Đệ nhị, nếu không thì mình đã bầm dập hơn rất nhiều.

Con bé gật đầu, mặt vẫn vùi vào ngực cậu và tay ôm chặt lấy cổ cậu. Thật nhẹ nhàng, cậu chỉnh lại con bé để nó không chạm vào bất cứ thứ nguy hiểm nào treo ở thắt lưng cậu, rồi bước đến chỗ Aizawa.

"Chào Sensei."

"Midoriya. Hãy đưa em đến chỗ Recovery Girl nào."

"Em không sao, em chỉ–"

"Midoriya. Đó không phải là một yêu cầu. Chúng ta sẽ đến chỗ Recovery Girl."

Cậu kìm lại một cái rụt người, mím môi lại và gật đầu.

"Đừng lo về những học sinh khác, chúng tôi sẽ cử những đội trích xuất đến chỗ họ, nên họ sẽ được chăm sóc y tế kịp thời. Còn về lễ trao giải, nó sẽ được tổ chức trong vài giờ, vậy nên khi em đã được chữa trị xong hết, em có thể nhận phần thưởng tiền mặt từ Nezu."

Lại là ông ta.

Cậu hậm hực, nhưng vẫn tiếp tục đi theo thầy của mình. Aizawa thì... tử tế hơn, so với những giáo viên khác từng dạy cậu, nhưng đó có lẽ chỉ là do quirk của cậu thôi. Nếu cậu là vô năng trong bài kiểm tra khả năng làm chủ quirk vào ngày đầu tiên, cậu chắc chắn rằng Aizawa sẽ đuổi học cậu ngay tại chỗ, bất kể có chiêu trò hợp lý hay không.

Nghĩ về những thứ này không có ích gì cả.

Ngày mai cậu sẽ trở về nhà, và cậu sẽ không dành thời gian của mình để ủ rũ về giáo viên và UA. Cậu sẽ thu dọn hành lý ngay khi về tới phòng mình! Và cậu sẽ phải thu dọn đồ của Eri nữa, và nghĩ về một cái cớ để rời khỏi mẹ mình trong vài ngày... hoặc làm thế nào để lẻn ra với Eri...

Đầu óc cậu quay cuồng khi cậu đi theo vị anh hùng, một nụ cười nhỏ trên gương mặt nhuốm máu.

-------------

Trích lời tác giả:

Được rồi, đây là chap cuối cùng cho trận Battle Royale của Villain Day, nhưng tôi sẽ đề cập đến kết cục và một vài 'quá khứ phản diện' của các bạn cùng lớp của cậu ấy trong chap tiếp theo.

Tôi hy vọng các bạn yêu thích mọi thứ, và chúc một ngày/đêm tốt lành!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật