[Fanfic BnHA] (Làm Thế Nào Để) Tha Thứ và Quên Đi

Chap 26: Sự Thật (Có Thể Rất Khó Để Đối Mặt)



Trích lời tác giả:

Yikes.

-------------

Trong thời gian hai tuần, cậu đã tìm ra tất cả bọn họ. Cậu có thể nói gì được chứ? Sống một thập kỷ mà không có bạn với duy nhất một sở thích sẽ dẫn đến vài kỹ năng thành thục xoay quanh sở thích ấy.

Tất nhiên là cũng không dễ dàng gì. Cậu đã thức thâu đêm thường xuyên đến mức phải hỏi xin Hitoshi công thức cho thứ nước không-ngủ của cậu ta.

(Cậu trai mất ngủ kia từ chối đưa ra công thức, nhưng nói sẽ làm cho Izuku một ly nếu cậu hỏi một cách tử tế. Không cần phải nói, việc này dẫn đến một vài giờ nghỉ không nghiên cứu, nhưng cậu luôn luôn quay trở lại vào việc ngay sau đó, mặc cho những ánh mắt quan ngại không-quá-khó-thấy của Hitoshi.)

Một lần, cậu nhóc kia đã buộc tội rằng Izuku đang cố gắng cướp đi vị trí kẻ mất ngủ của ký túc xá. Cậu trai tóc xanh mỉm cười và lắc đầu, nói với bạn mình rằng cậu chỉ đang thực hiện một dự án cá nhân thôi.

Đó là cái cớ của cậu, ngay cả khi, sau tuần đầu tiên, người ta đã bắt đầu hoài nghi.

"Thôi nào Deku, cậu không muốn thư giãn một chút sao?"

Cậu nhún vai và lầm bầm gì đó xen lẫn giữa một lời xin lỗi và một cái cớ khác rồi biến mất.

Bất ngờ thay, One For All đã thực sự có ích suốt tất cả những chuyện này. Trong khi Izuku đang xem xét các các ứng viên có thể là người nắm giữ One For All, cái quirk sẽ ngân lên khi khi cậu tìm thấy ai đó hợp với tiêu chí. Tất nhiên, nó không thể nào nói với cậu đó là người thứ mấy (ít nhất thì cậu không nghĩ nó có thể; cậu vẫn còn băn khoăn không biết cái quirk tích trữ được bao nhiêu của một con người, và nó có tri giác không hay là chỉ có bản năng bảo vệ người sử dụng nó mà thôi), nhưng vài xác nhận về những nghiên cứu của cậu thì thật là tốt.

Cơ mà giờ giấc ngủ bất thường và không có đời sống xã hội của cậu nhanh chóng được các thầy cô chú ý đến. Có một lần trong giờ tiếng Anh, cậu đang xem lại các ứng viên có thể là Đệ Tam thì bị Present Mic gọi.

Cậu đã nhảy cẫng cả dặm lên không trung khi nghe thấy tên mình, và bắt đầu lan man xin lỗi người anh hùng kia, chỉ để dừng lại giữa chừng bởi vì cậu đang nói lẫn giữa tiếng Hy Lạp và tiếng Pháp.

Present Mic tỏ vẻ thích thú trước điều này. Bạn cùng lớp cậu thì cực kỳ bối rối.

Izuku chớp mắt, rồi mở miệng để xin lỗi bằng tiếng Nhật, để rồi tiếng Bồ Đào Nha tuôn ra. Cậu ngừng nói, ngậm miệng lại, và cau mày.

Cậu đã tìm hiểu đủ nhiều để biết rằng Đệ Nhị (Ko) là một người nói đa ngôn ngữ, và việc lẩm bẩm bằng tiếng Pháp của cậu chỉ là bề nổi của tảng băng, nhưng cậu thực sự đã không định khoe nó ra. Dẫu thế, có vẻ như One For All sẽ khiến cậu có một ngày khó khăn hơm nay rồi. Cậu không thể làm được gì hơn với nó cả.

Thế là cậu thở dài, viết một lời xin lỗi vào tập và đưa nó cho giáo viên của mình.

May thay Present Mic nghĩ chuyện vừa rồi buồn cười, nếu không thì cậu đã gặp rắc rối to rồi. Các bạn cùng lớp của cậu tò mò, nhưng không hỏi gì thêm khi cậu nhún vai và tỏ vẻ bối rối.

---

"Này Shouta, cậu có biết là Midoriya có thể nói tiếng Hy Lạp, tiếng Pháp và tiếng Bồ Đào Nha không? Hôm trước nó đã không chú ý trong lớp và khi tớ gọi, nó đã xin lỗi bằng cả ba thứ tiếng đó! Buồn cười lắm luôn!" Present Mic cười nắc nẻ, xoay vòng vòng trên ghế.

Người đàn ông tóc đen nhướng một bên mày trước trò hề của bạn thân mình.

"Lại là một trong những trò chơi khăm phi lý của cậu nữa hả?" Shouta thở dài liếc mắt nhìn người tóc vàng.

"Hoàn toàn không! Thử hỏi một trong mấy đứa nhóc của cậu đi!"

"Chúng không phải là 'mấy đứa nhóc của tớ'."

"Hẳnnnn là vậy. Cậu giữ hết tất cả bọn nó năm nay mà. Thậm chí còn thêm vào một đứa nữa chứ! Cậu đang mềm lòng đi rồi." Present Mic cười toe toét trong khi chọc ghẹo vị anh hùng xóa bỏ.

"Tớ không có mềm lòng." Shouta bật lại, kéo dải băng bắt giữ của mình lên cao hơn để che đi vết ửng hồng trên má. "Chúng có tiềm năng, chỉ vậy thôi."

"Chắcccc là vậy rồi."

---

Những cái tên và ngày tháng và cái chết vang lên trong đầu khi cậu gục xuống bàn, mi mắt đóng lại.

Mình... phải... làm...

Một cái ngáp lớn gần như xé toạc khuôn mặt cậu làm hai nửa khi cậu lôi mình ra khỏi ghế, tay chân nặng trĩu và mông tê tái vì ngồi một tư thế quá lâu.

Cậu chỉ còn một người tiền nhiệm nữa để xác minh và tìm hiểu thôi và cậu đã không ngủ nghỉ đàng hoàng một tuần rưỡi rồi.

Dụi dụi mắt, cậu loạng choạng bước tới cửa, cố hết sức cuốc bộ qua hành lang và đi vào thang máy. Nó quá sáng và nhỏ và mát lạnh, nhưng cậu quá mệt mỏi để đi bằng cầu thang. Một tiếng chuông báo dễ chịu và tiếng động cơ êm ái của cửa mở báo hiệu rằng cậu đã tới đích đến của mình.

Càu nhàu vì chuyến đi nhanh chóng, cậu lê mình ra khỏi mặt sàn dễ chịu và bước tới nhà bếp, nhắm tới chiếc tủ lạnh ngay tức thì. Như thể trong cơn mê, cậu lảo đảo bước đến chỗ nó, giật cái cửa ra và lục lọi đống đồ đông lạnh.

"Thôi nào, nó đâu rồi–"

"Midoriya?"

Cậu nhóc tóc xanh quay ngoắt lại, chỉ để thấy Iida đứng ở cửa vào.

Hửm. Mình không biết là cậu ta thức trễ thế này đấy.

"Cậu cũng dậy sớm để chạy bộ à?"

Dậy sớm chạy bộ?

Cậu chau mày và nhìn sang đồng hồ trên bếp.

05:45AM

"...Midoriya, cậu thấy ổn cả chứ?" Iida bước một bước tới gần, và cậu trai tóc xanh bị gợi nhớ về cánh tay trái đang cực kỳ trơ trọi của mình. Đối phó với một bài thuyết giáo của Iida trễ– sớm– thế này nghe cứ như là địa ngục trần gian vậy.

Vậy nên cậu mỉm cười và lắc đầu, cẩn thận nhét cánh tay mình vào áo và lôi ra một túi bánh vòng ăn sáng.

Vẻ hiểu chuyện hiện lên trên khuôn mặt Iida, và cậu ta gật đầu lia lịa.

"Ra vậy! Tự làm bữa sáng cho mình là điều rất đáng ngưỡng mộ, và chúc cậu may mắn, nhưng tớ phải đi rồi. Chúc cậu buổi sáng tốt lành!"

Và như thế, cậu nhóc tóc xanh dương biến mất, để lại Izuku một mình trong bếp.

Lặng lẽ, cậu để túi bánh vòng trở lại tủ đông và lấy ra một hủ kem cỡ công nghiệp và một cái muỗng trước khi quay lại lên phòng.

---

Những đôi mắt phát sáng quen thuộc nhìn cậu. Lần này, cậu bước tới trước, chìa một tay ra. Một người bước lên và nắm lấy tay cậu. Tầm nhìn của cậu tắm trong ánh sáng xanh lam, và mọi thứ thay đổi.

---

Phía bên trên, bầu trời lốm đốm những viên ngọc phát sáng. Chúng lấp lánh, cao bên trên tất cả mọi thứ, và cảnh tượng của chúng gần như mang đến sự thanh thản, mặc cho nỗi đau trong người.

Cô thở ra, một làn hơi trắng xóa che phủ lấy tầm nhìn trong một khắc. Khi cô có thể nhìn thấy một lần nữa, một người doanh nhân tóc trắng đứng phía trên cô.

"Vậy, Trộm, ngươi sẽ trả lại thứ mà ngươi đã cướp lấy chứ? Ta vẫn có thể cứu ngươi đấy." Gương mặt của hắn ta không để lộ điều gì, nhưng có một sự căng thẳng kỳ lạ ở hắn ta, như một sợi dây cao su sắp đứt. "Và thậm chí còn giúp ngươi kéo dài sự nghiệp nữa."

Cô nhăn mặt khi một cơn đau trắng nóng chạy qua trong khi cô cố gắng tránh xa khỏi ánh mắt xám mãnh liệt của hắn. Cảm giác cứ như bị soi dưới kính hiển vi, và chỉ riêng đó thôi cũng đủ để cô biết rằng người đàn ông này không thể tin tưởng được, dù dưới bất cứ hoàn cảnh nào. Sư phụ cô đã nói như vậy, và họ đã chết dưới tay hắn, xé toạc thành những mảnh nhỏ mà ngay cả 'quirk' của họ cũng không thể nào chữa được.

"Không."

Và chỉ như vậy, sự trung lập hoàn toàn biến mất. Khuôn mặt hắn ta đanh lại, đôi mắt lạnh băng nhìn trừng trừng vào cô, vươn một tay ra. Thứ cuối cùng cô thấy là cặp mắt xám giận dữ nhuốm màu tuyệt vọng.

---

Izuku giật mình tỉnh giấc, miệng khô khốc một cách khó chịu và sự mệt mỏi phần nào giảm bớt.

Chớp mắt, cậu nhìn quanh căn phòng bừa bộn của mình. Cạnh bên tay trái, màn hình khóa máy tính đắm chìm cái bàn của cậu, để đầy sổ, dụng cụ viết, ghim, dây chỉ đỏ và những tờ giấy nhớ nhàu nát, trong ánh sáng xanh mờ.

Trong một hồi lâu, cậu nhìn chằm chằm xuống mọi thứ một cách trống rỗng, não bộ xử lý ký ức mới kia.

Rồi cậu nhìn sang tường phòng, nhìn qua tất cả những người tiền nhiệm nữ của One For All. Cậu cần phải tìm ra những điều kỳ quái nào có thể xảy ra và cố gắng kiểm soát thiệt hại. Cậu phải đến trường vào buổi sáng, và cậu vẫn cần phải cập nhập nghiên cứu của mình về tất cả những người tiền nhiệm.

---

"Huấn luyện Anh hùng Cơ bản sẽ hơi khác vào hôm nay. Tất cả hãy mặc đồ thể dục vào và theo tôi đến Nhà thể chất Gamma nào." Aizawa nói, rồi biến mất.

Đúng như dự đoán, cả lớp ầm lên, và phải cần đến nỗ lực kết hợp giữa Iida và Yaoyorozu đề lùa tất cả mọi người đến phòng thay đồ. Trong cuộc ẩu đả và la hét, Izuku lẻn vào một buồng tắm, nhanh chóng thay đồ mà vẫn mặc chiếc áo nén bên dưới.

Tiếng chuyện trò của những đứa con trai khác gần như là êm dịu, và cậu dành một lúc để hít vào thật sâu, tựa mình vào cửa. Theo đúng pháp luật thì Nezu không thể lắp camera ở đây được, vậy nên cậu có thể tự do thả lỏng. Tất nhiên, điều đó không thay đổi hiện thực rằng cậu đã bị giám sát liên tục kể từ khi đặt chân vào khuôn viên trường, nhưng mọi học sinh khác của UA cũng vậy. Sự khác biệt là mức độ nhận thức của cậu. Cậu có thể nhìn thấy từng camera một, và cảm giác bị theo dõi khiến sống lưng cậu lạnh toát và siết chặt chiếc vòng cổ vô hình quanh họng cậu. Trong nhiều năm, bị theo dõi đồng nghĩa với nguy hiểm, và giờ đây, bị theo dõi ở mọi thời điểm khiến cậu cảm thấy bứt rứt, đặc biệt là trong thời gian dài thế này. Thời gian biểu về đêm mới của cậu đã giúp làm cậu phân tâm khỏi cảm giác ấy, nhưng bất kể có làm gì, cảm giác ngột ngạt vẫn luôn luôn quay trở lại.

"Midoribro! Bọn này đi ra đây, cậu có ổn trong đó không thế?"

Izuku chớp mắt, giật mình khỏi suy nghĩ của mình bởi giọng nói của Kirishima. Cậu nhanh chóng ra khỏi buồng tắm, nở một nụ cười xin lỗi và giơ ngón cái lên rồi cùng nhóm con trai đi tới Nhà thể chất Gamma.

---

"Hôm nay, chúng ta sẽ tập với vũ khí." Snipe nói, giọng chậm rãi pha chút ngữ điệu Anh. "Thông thường, thứ này sẽ dành cho năm hai, nhưng xét các sự kiện gần đây–" Các cuộc tấn công của tội phạm. "UA đã quyết định dời bài học này lên."

Mọi người bắt đầu nhốn nhào một cách háo hức, nhưng trước khi họ có thể trở nên quá ồn, Aizawa kích hoạt quirk của mình và trừng mắt nhìn cả bọn.

"Điều đó không có nghĩa là mấy đứa có thể lơ là. Đây là một đặc ân, và các em phải có trách nhiệm trong chuyện này."

Điều đó không thục sự làm tụt tâm trạng chút nào, nhưng mọi người im lặng trở lại.

"Nếu nhìn sang trái, các em sẽ thấy bàn và giá để nhiều loại vũ khí. Giờ thì, từ những gì Aizawa nói với tôi, một số người trong các em đã có kinh nghiệm từ trước," Đầu thầy ấy quay về phía Yaoyorozu. "Và một số thì không. Dù thế nào cũng không sao. Các em ở đây là để học. Vậy, tôi muốn tất cả xếp hàng và cầm lấy thứ vũ khí đầu tiên mình nhìn thấy. Tôi sẽ chỉ định cho các em một khu vực của nhà tập dựa vào vũ khí của từng người, và khi tất cả mọi người đã chọn xong, chúng ta sẽ bắt đầu."

Ngoan ngoãn nghe theo, lớp 1-A vào hàng, mặc dù vẫn còn tiếng xì xào và bầu không khí chung phấn khích.

Izuku mím môi lại, nhìn ngó cái bàn và giá qua vai Tokoyami.

Mình cần phải chọn một thứ mà mình không có kinh nghiệm sử dụng.

Bất kỳ loại katana nào đều bị loại, súng cũng thế, vì Đệ Tam rất thành thạo chúng (một sự kết hợp giữa phục vụ trong quân ngũ và năm năm làm vigilante cực kỳ thành công trước khi cô bị sát hại).

Vậy là dao hoặc côn. Được rồi.

Hàng chờ di chuyển về trước, và đến lượt Izuku. Cậu chủ tâm phớt lờ cặp súng ngắn trong tầm với và chộp lấy chiếc đai chéo – trớ trêu làm sao, Đệ Ngũ từng đeo một cái như thế này, dù là để đựng mấy chất hóa học ngẫu nhiên dùng làm đòn tấn công bất ngờ – gắn đầy dao.

Cậu nhận được vài ánh nhìn vì việc đó, nhưng nghe thấy Kaminari lầm bầm gì đó về nhiều hơn cho cậu ta, và quyết định nhanh chóng di chuyển tới phía bên trái của nhà tập. Cậu được nhóm chung với những người chọn vũ khí ném sắt bén khác, bao gồm Jirou, Shoji, Mina, và Hagakure.

Một lúc sau, Snipe lên tiếng.

"Được rồi. Giờ các em đều đã được nhóm lại với nhau, Aizawa và tôi sẽ đi vòng quanh và giao cho các em một vài bài tập với vũ khí được chọn. Đừng cố sử dụng chúng trừ khi Aizawa hay tôi đưa ra hướng dẫn hoặc chỉ dẫn rõ ràng để làm vậy."

Im lặng. Rồi– "Vâng sensei" vang lên khắp nhà tập, và mọi người bắt đầu vào việc.

---

Trong khi cậu và các bạn chờ một giáo viên đến, cậu rà lại các nghiên cứu của mình trong tâm trí. Sau khi cập nhập hiểu biết của mình về Đệ Tam vào đêm qua, cậu khá tự tin rằng mình có thể đưa những nghiên cứu của mình cho All Might xem và nhận được một câu trả lời thẳng thắn. Ngay cả một người với kinh nghiệm nhiều năm làm anh hùng cũng không thể phủ nhận lượng thông tin khổng lồ mà cậu có vào lúc này, và cậu muốn chắc chắn rằng, khi cậu đối chất với All Might về tất cả mọi chuyện, sẽ không có cách nào để Biểu tượng Hòa bình trốn khỏi việc nói cho Izuku biết sự thật được.

Khẽ mỉm cười, những ngón tay cậu lần theo mép của chiếc đai da.

"Được rồi lũ quỷ, đứng lên đằng sau vạch vàng nào."

Một cách uể oải, cậu đứng dậy, ngáp dài trong khi đi theo các bạn cùng lớp mình đến sau vạch vàng, xếp hàng đối diện với một mục tiêu hình người.

"Ba điểm yếu mà mấy đứa nên nhắm đến là mắt, mũi và cổ họng. Giờ thì tôi muốn các em tập nhắm đến những vị trí đó. Khi ném dao đi, tập trung vào chuyển động ở cổ tay và cẳng tay, và đảm bảo rằng chân các em đặt thật vững. Mina, lên đây để tôi làm mẫu."

Izuku quan sát thầy ấy hướng dẫn động tác ném dao cho Mina với nửa con mắt, tâm trí vẫn xem xét các nghiên cứu của mình.

Mình nên cho All Might xem chúng khi nào nhỉ?

Về mặt logic, nó phải là một thời điểm mà anh hùng kia không thể chạy trốn khỏi cuộc nói chuyện hay cố gắng làm cậu phân tâm.

Vậy là vào cuối ngày...

Nhưng không phải sau Huấn luyện Anh hùng Cơ bản, vì như vậy sẽ rất dễ nhận ra và thông báo ý định muốn nói chuyện với Biểu tượng Hòa bình trước các bạn cùng lớp có thể không phải là ý tưởng tốt nhất, đặc biệt là khi cuộc trò chuyện này sẽ kéo dài đúng thời lượng mà nó nên có.

Đối mặt với ông ta trong phòng giáo viên có thể là một lựa chọn.

"–giờ các em thử đi. Tập trung vào mục tiêu, và đừng đi nhặt dao cho đến khi tất cả mọi người đã ném xong. Hiểu chưa?"

"Vâng sensei!"

Nhưng chẳng phải như vậy sẽ thu hút sự chú ý đến mối quan hệ giữa mình và ông ấy sao?

Cậu đứng dậy, làm theo các bạn cùng lớp của mình, đầu óc quay cuồng với những kịch bản và ý tưởng khả thi. Một cách lơ đãng, cậu chuyển vào tư thế mà cậu đã thấy Aizawa sử dụng lúc nãy, mắt tập trung vào mục tiêu hình người.

Được rồi. Tìm ra cách để dồn Biểu tượng Hòa bình sau đi, giờ phải tập trung vào huấn luyện vũ khí.

Tay cậu loay hoay với những con dao trên chiếc đai chéo, và cậu rút ra một cái, vô thức thắc mắc không biết UA có mục tiêu là quirk dị hình không. Như thế sẽ hợp lý, vì đến một phần ba số tội phạm mà một anh hùng phải đối mặt trong sự nghiệp của mình sở hữu quirk dị hình. Đưa tay ra sau, cậu ném con dao đi, nhìn nó găm trúng vào mục tiêu với một tiếng THỊCH thỏa mãn.

Thực chất thì việc này khá là thư giãn đấy chứ.

Izuku chớp mắt, rồi kìm lại cái ngáp kế tiếp của mình, rút ra một con dao khác trong khi tâm trí vòng lại chủ đề trước đó.

Nếu mình dồn ông ta vào văn phòng của Recovery Girl...

TƯNG.

Hoặc có thể là một phòng học trống.

THỊCH.

Không, tất cả các phòng học đều có cửa sổ ngoại trừ bên Khoa Hỗ trợ, và mình không nghĩ mình có thể khiến ông ấy đi theo mình xa đến thế.

TƯNG.

Đưa ông ta đến bất cứ nơi nào không có mái che thì không phải là một lựa chọn, vì ông ấy có thể dễ dàng phình lên để trốn khỏi mình.

THỊCH.

Cậu cau mày, nỗi bực tức dâng trào.

TƯNG. THỊCH.

Mình thậm chí phải làm việc này như thế nào chứ?

TƯNG.

Nếu mình sai thì sao?

THỊCH.

Nếu ông ta phủ nhận tất cả thì sao?

TƯNG. THỊCH. TƯNG.

Âm thanh vang dội cuối cùng vọng qua tai khi ngón tay cậu lướt qua chiếc đai chéo trống không. Cậu chớp mắt, nhìn xuống, rồi buông tay xuống và thở dài.

Có khi mình đang suy nghĩ quá nhiều về việc này.

"Midoriya?"

Izuku nhìn lên, nhận thấy các bạn cùng lớp đang nhìn mình chằm chằm. Cậu nghiên đầu, rồi nhìn sang mục tiêu của mình, thứ có tất cả những con dao cắm sâu đến cán ở những nơi trọng yếu cũng như ở khuỷu tay và đầu gối.

"Cái đó xảy ra khi nào thế?" Cậu lầm bầm, nhìn chăm chú mục tiêu, rồi nhìn xuống chiếc đai chéo trống không của mình.

Mình đáng ra không nên giỏi cái này...

Cậu dừng lại.

Ohhhh.

Đệ Tam không chỉ thành thạo súng, cô ấy còn là một thiện xạ nữa. Dù cô sử dụng súng thường xuyên nhất (bất chấp những quy định nghiêm ngặt với vũ khí vào thời điểm đó, và thành thật mà nói, Izuku không muốn nghĩ về những gì cô ấy đã làm để có được chúng bởi vì tham gia vào buôn bán vũ khí thì không có anh hùng cho lắm, nhưng cậu là ai mà phán xét chứ?), cô ấy cũng có sử dụng dao nữa. Đặc biệt là dao ném. Cô ấy không cận chiến nhiều cho lắm, với một quirk kiểu của cô. Sẽ dễ dàng hơn để khiến đối thủ mất cảnh giác và–

Mấy con dao, tập trung nào đồ ngốc.

'Xin lỗi.' Cậu ra dấu và nhìn sang Aizawa, nở một nụ cười hối lỗi.

Đôi mắt của người đàn ông tóc đen nheo lại, và Izuku ước rằng mình có thể cuộn tròn vào một cái lỗ và chết đi cho rồi. Hoặc là không ở đây nữa. Cái nào cũng được.

"Tiếp tục đi. Midoriya, đổi chỗ khi Snipe gọi."

Cậu nhanh chóng gật đầu và quay đi khỏi thầy của mình, nỗi lo âu cuộn trào trong bụng khi cảm giác những ánh mắt nhìn mình tăng lên.

Tập trung. Chú ý vào. Mày không được phép phá hỏng điều này.

---

May mắn thay, cậu đã đến được chỗ để côn trước khi ai đó đẩy cậu về phía súng hoặc kiếm. Sẽ không có thêm sai lầm nào vào hôm nay.

Cậu và các bạn cùng lớp ở khu vực này được ghép đôi và yêu cầu sử dụng vũ khí của mình lên nhau. Cây côn dài và kềnh càng và khó nắm giữ, và cậu rất biết ơn, vì như thế nghĩa là cậu có vẻ sẽ có chiều hướng học tập và không phải là một người thành thục ngay tức thì.

Thời gian còn lại của buổi chiều dành cho việc cậu bị đánh ngã ngửa ngã nghiên, và cậu không cảm thấy phiền chút nào. All Might cứ lẩn quẩn ở một góc tâm trí cậu, nhưng khi cậu nằm ngửa ra và Snipe nói rằng tiết Anh hùng Cơ bản hôm nay đã kết thúc, cậu quyết định không quan tâm gì nữa.

Cậu là người kế thừa của All Might, người thứ chín nắm giữ One For All, và nếu cậu không thể có được câu trả lời từ chính miệng anh hùng kia, thì cậu sẽ tìm thứ gì đó khác.

Mới tiếp thêm sinh lực, Izuku bật dậy và lao ra khỏi nhà thể chất, vụt qua các bạn cùng lớp trong một vệt mờ kèm tia chớp xanh lục.

Tất cả những gì mình cần là in mọi thứ ra, rồi mình sẽ có được vài câu trả lời.

---

Hoàng hôn tô tòa nhà của giáo viên cao chót vót trong màu cam và vàng. Cậu dừng lại, loay hoay với đống giấy tờ trên tay một cách bồn chồn.

Sẽ ổn thôi.

Izuku hít một hơi sâu, rồi đưa tay lên và gõ vào cánh cửa. Trong một lúc, mọi thứ im lặng, rồi Ectoplasm mở cửa ra. Ông ấy trông bất ngờ khi nhìn thấy cậu nhóc tóc xanh, nhưng vẫn hắng giọng và nói.

"Ký túc của giáo viên cấm học sinh vào, Midoriya, và giờ hành chính đã kết thúc rồi. Hãy trở về ký túc xá của mình và chờ đến sáng để hỏi bất cứ câu hỏi nào."

Cậu nhóc tóc xanh cau mày và nắm chặt hơn đống giấy tờ trong tay.

"Em muốn nói chuyện với thầy Yagi. Thầy có thể kêu thầy ấy giùm em không?"

Ectoplasm đứng hình ngay khi cái tên đó rời môi Izuku, và phải dùng đến hàng năm kinh nghiệm làm dân chuyên của mình để không hoảng loạn trước thực tế rằng một học sinh năm nhất biết tên thật của All Might.

"Làm thế..."

"Là chuyện cá nhân ạ."

Một cách sững sờ, vị anh hùng dẫn Izuku vào tiền sảnh và bảo cậu chờ. Khi đứng đó, sự lo âu ở mức cao kỷ lục, cậu nghe Present Mic và Midnight nói chuyện ở phòng bên cạnh, và cậu cố làm mình sao lãng bằng cách lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

"–không thể nào! Tớ không thể tin được cậu thà nhảy ra khỏi xe của tớ ngay giữa đường cao tốc để tránh đi club với bọn này luôn đấy! Cậu không có bản năng tự bảo toàn nào à?" Midnight nửa la mắng, nửa than thở.

"Tớ có bản năng tự bảo toàn đấy chứ. Đó là tại sao tớ nhảy ra khỏi xe." Thầy chủ nhiệm của cậu càu nhàu, nghe còn mệt mỏi hơn so với thường ngày.

"NHƯNGGGG MÀ SHOUUUU–" Present Mic bị ngắt lời bởi thứ mà Izuku cho là do chính Aizawa. Dù không thể biết được đó là quirk của thầy ấy hay là dải băng bắt giữ.

"Club đâu có tệ đến vậy. Chúng thật ra khá là vui, và thậm chí có thể giúp cậu thả lỏng đi một chút nữa!" Midnight nói, nghe bông đùa hơn trước nữa.

"Tớ không muốn 'thả lỏng' gì cả. Sẽ rất là phi lý để lãng phí thời gian và tiền bạc ở một nơi mà ngay từ đầu tớ thậm chí còn không muốn đến, đặc biệt là với hai con công các cậu đi loanh hoanh và thu hút hết sự chú ý của mọi người."

"Nhưng đó là lý do người ta đi club mà!" Present Mic rên rỉ, nhưng trước khi Izuku có thể nghe thêm, cậu nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình. Bụng cậu thắt thành nhiều nút, và áp lực ở ngực làm cậu khó thở, nhưng cậu buộc khuôn mặt mình trưng ra một biểu cảm trung lập khi cậu nhìn thần tượng của mình đi về phía mình, mái tóc vàng sáng lên dưới ánh chiều chiếu vào từ những cửa sổ xung quanh họ.

"Nhóc Midoriya, có chuyện gì thế?" Giọng nói trầm vang của All Might làm cuộc nói chuyện trước đó im bặt đi, và Izuku lấy tinh thần. Cậu có thể làm việc này. Cậu đã quen với việc tất cả mọi người chống lại mình, một người nữa thì có là sao chứ? All Might không cần phải đứng về phía cậu để nói với cậu sự thật về One For All.

All Might chưa từng đứng về phía mày ngay từ đầu rồi.

Ý nghĩ đó lướt qua tâm trí cậu, và cậu đẩy nó sang một bên. Cậu chạm mắt với Biểu tượng Hòa bình, và chìa xấp giấy ra cho ông ta. Người đàn ông tóc vàng cầm lấy nó, tỏ vẻ bối rối. Ở trang đầu tiên, là Nana Shimura. Trang tiếp theo, Akane Hironaka. Cuộc đời và lịch sử của từng người nắm giữ One For All được trình bày cực kỳ chi tiết. Cậu có nhiều bản sao của chúng trên máy tính, và cả những ghi chú bổ sung mà cậu sẽ không chia sẻ với All Might, nhưng không gì trong số đó là quan trọng ngay bây giờ.

Cậu nhìn mặt người đã dạy mình tái nhợt đi khi đọc trang đầu tiên, rồi lật sang trang kế tiếp. Và trang tiếp theo. Mất bốn trang nữa ông ấy mới lên tiếng.

"Đây... đây là gì vậy?"

Izuku không mỉm cười.

"Cháu muốn chú cho cháu biết tại sao những người này lại bị giết hại hoặc chết trong khi ngủ vào đúng ngày sinh nhật thứ bốn mươi của họ. Còn nữa, cháu muốn biết ai có thể đả thương Biểu tượng Hòa bình nặng đến nỗi mất đi vài nội tạng."

All Might trông rất sốc, và làn da rám nắng của ông ấy trở nên nhợt nhạt hơn.

"Oh! Và trong lúc đó, chú có thể nói cho cháu chuyện gì đã xảy ra với người đã làm chú bị thương, vì hắn ta dường như có thù với tất cả những người tiền nhiệm."

Giờ thì cậu mỉm cười, chỉ có điều nó giống như là nhe răng hơn. Vị anh hùng tóc vàng mở miệng, rồi đóng lại, rồi lại mở ra, phát ra tiếng như bị bóp nghẹt và đóng lại, nhìn xuống xấp giấy, rồi nhìn lên cậu.

"Và nếu chú không nói, cháu sẽ gọi cho Gran Torino. Cháu chắc là ông ấy sẽ có vài câu trả lời cho cháu."

Điều đó dường như thúc đẩy Biểu tượng Hòa bình hành động, và ông ta nắm xấp giấy đủ chặt để làm chúng nhăn đi.

"Hãy nói chuyện chỗ nào đó riêng tư hơn, vấn đề này tốt nhất là giữ kín giữa chúng ta."

---

Izuku nhìn chằm chằm xuống mặt gỗ đỏ sẫm của chiếc bàn cà phê, xử lý tất cả những gì cậu mới nghe được.

"Nhóc Midoriya...?"

Cậu trai tóc xanh ép tay mình vào nhau, hiện thực của tình hình tát mạnh vào mặt cậu.

"Vậy, để cháu nói rõ chuyện này," cậu nhìn lên All Might, người nở một nụ cười bồn chồn với cậu. "Chú đề nghị đưa cho một thằng nhóc vô năng một quirk sau khi kêu cháu từ bỏ giấc mơ của mình chỉ vài giờ trước đó, biết rằng cháu đang ở trong trạng thái dễ bị tác động đến cảm xúc. Chú cũng đã nói giảm đi mức độ của sự tàn phá mà quirk chú đưa sẽ làm tổn hại đến cơ thể cháu–"

"Không, ta–"

"Cháu chưa nói xong." Cậu ngắt lời thần tượng của mình với một cái nhìn lạnh băng, khiến cho người đàn ông tóc vàng thu người lại.

"Chú bỏ lơ không nói cho cháu biết quirk này đến từ đâu, bởi vì chú tin rằng kẻ tạo ra nó đã chết dưới tay chú, dù cho xác của hắn đã không được thu hồi sau 'trận chiến cuối cùng' kia. Chú đã không nói cho cháu biết về kẻ đã giết chết sáu người để lấy lại một quirk mà hắn có thể có đầu tư về mặt cảm xúc vào,"

"Ta không nghĩ là hắn có đầu tư về cảm xúc–"

"All Might."

"Để bào chữa cho mình, ta đã giết All For One rồi! Ta chỉ muốn tiếp tục di sản của One For All, chứ không phải tạo cho tên khốn đó một mục tiêu mới!" All Might cãi lại, giơ hai tay lên một cách phòng thủ.

"Nhưng chú đã không nói với cháu chuyện này. Cháu cần phải biết những thứ như thế này–"

"Nhóc Midoriya, nhóc là một đứa trẻ, ta không thể cứ đặt cháu vào nguy hiểm–"

"Nhưng ở trong bóng tối thì nguy hiểm gấp đôi!" Izuku kêu lên, nhưng All Might không nghe cậu nói.

"Và nhóc chưa sẵn sàng để nghe về những phần đẫm máu–"

"Cháu mười lăm tuổi rồi!"

"Và ta không thể đặt gánh nặng đó lên vai cháu–"

"CHÚ ĐÃ LÀM VẬY RỒI!" All Might nhảy dựng lên, hai mắt mở to nhìn vào Izuku.

Cậu nhóc tóc xanh nghiến chặt răng, nhìn xuống và ấn vào cổ tay nơi con rồng của Dabi nằm. Nó khiến cậu bình tĩnh lại phần nào, và cậu tiếp tục.

"Chú đã làm vậy rồi. Chú cho cháu một quirk phá hoại, đặt một mục tiêu khổng lồ lên lưng cháu rồi bảo cháu trở thành Biểu tượng Hòa bình tiếp theo. Không quan trọng All For One đã chết rồi hay chưa, hắn đã có hai thế kỷ thu thập tài nguyên và thuộc hạ có thể sẵn sàng giết một trong hai chúng ta dưới danh nghĩa của hắn! Chú lẽ ra phải biết rằng truyền lại One For All sẽ rất nguy hiểm, mặc kệ tình trạng sống chết của hắn ta. Thế mà, chú–" Cậu tự ngắt lời mình, kìm nén những giọt nước mắt hụt hẫn và nắm chặt tay lại.

Sao ông lại không lắng nghe chứ? Sao ông không thấy hậu quả của những hành động mà mình gây ra?

"Cháu không nghĩ chú hiểu chuyện này, chú Yagi. All For One hoặc những người đi theo hắn đã có thể giết cháu hoặc mẹ cháu bất kỳ lúc nào trong một năm qua, và cháu đã có thể chết mà không biết gì. Một mình. Cái chết của cháu sẽ nằm trên vai chú. Cái chết của di sản của One For All sẽ nằm trên vai chú."

All Might tái nhợt đi trước điều đó.

Tất nhiên rồi.

Bởi vì nó chưa bao giờ là về Izuku. Đây là về truyền lại One For All. Đây là về tiếp tục một di sản, về tạo nên một Biểu tượng Hòa bình mới. Không phải về cậu, hay sự an toàn của cậu, hay quyền tự quyết của cậu. Chỉ One For All mà thôi.

Sự cay đắng dâng lên trong cậu trước điều này, nhưng cậu dìm nó xuống, bởi vì cậu không thể làm gì khác. Cậu cần phải đẩy điều này qua họp sọ của All Might, cậu cần phải bắt người đàn ông này nhìn qua cái phức cảm anh hùng của mình và đối mặt với thực tại dù chỉ một lần trong đời.

"Thực sự thì vấn đề không phải là All For One, mà là chú không tin tưởng cháu. Chú không nói với cháu những điều cháu cần phải biết, hoặc nói giảm đi những chuyện nghiêm trọng và khiến cháu đánh giá thấp những thứ mà cháu phải đối mặt. Chú sẽ khiến cả hai chúng ta bị giết, và cháu từ chối ở trong bóng tối thêm nữa."

All Might không di chuyển chút nào, nhưng mắt ông ấy dõi theo Izuku khi cậu đứng lên, biểu cảm lạnh lùng hơn bao giờ hết.

"Khi chú cảm thấy sẵn sàng đối xử với cháu như một người lớn và ngừng che dấu thông tin quan trọng với cháu, thì hãy nhắn cho cháu biết. Cháu sẽ quyết định xem cháu có muốn nói chuyện với chú hay không. Cho đến khi đó, không có luyện tập ngoài giờ, không ăn trưa chung, và không nói chuyện ngoài Huấn luyện Anh hùng Cơ bản."

Biểu tượng Hòa bình chỉ biết há hốc mồm nhìn cậu, và cậu mím môi rồi quay người đi, bước tới cửa và mở nó ra với những chuyển động được kiểm soát cẩn thận. Cậu đóng cửa lại sau lưng mình và đi xuống cầu thang, cảm giác bị bóp ngạt mạnh hơn bao giờ hết, cảm giác ấy trộn lẫn với sự cay đắng và tức giận và không thể tin được, bởi vì làm sao mà All Might có thể ngây thơ như thế được chứ? Làm thế nào mà ông ta lại không nhận ra lời nói và hành động của mình có sức nặng như thế nào chứ?

Tất cả những gì Izuku muốn là rời đi. Ra khỏi khuôn viên trường và chạy đến chỗ Shigaraki và giả vờ như anh hùng và tội phạm không hề tồn tại, như thể chàng trai kia đã không tấn công cậu và bạn cùng lớp của cậu, như thể cậu không phải là một học sinh anh hùng, như thể cậu không cảm thấy mình đang chìm ngập trong kỳ vọng và luật lệ và những ánh mắt hướng về phía mình.

Mình muốn về nhà.

"Midoriya?"

Giọng nói cộc cằn của thầy chủ nhiệm đưa cậu ra khỏi những suy nghĩ quay cuồng. Ngây người, cậu quay mặt sang người đàn ông lôi thôi đang có một đống giấy tờ xung quanh mình. Present Mic và Midnight cũng có ở đó, và cả ba đều mang vẻ lo lắng.

"Em có cảm thấy ổn không đấy?"

Izuku nhìn chằm chằm người kia, bộ não mệt mỏi xử lí câu hỏi và mối quan tâm đằng sau nó sau một vài giây. Cậu nhìn ngược lên cầu thang, nửa cho rằng All Might đang ở phía sau, nhưng khi cầu thang không có ai, cậu mím môi mình lại, bàn tay lang thang để lên phía trong cùi chỏ.

"Em muốn về nhà."

Cậu không nhận ra mình đã nói khẽ khàng và mệt mỏi như thế nào, hay giọng của cậu đã thô ráp ra sao vì phải hét lên trước đó. Giờ thì thầy của cậu trông lo lắng hơn, thậm chí còn từ bỏ vẻ lạnh nhạt điển hình của mình thay cho thứ gì đó giống như sự cảm thông.

"Tôi xin lỗi, Midoriya, nhưng trừ khi em nói cho cảnh sát biết chuyện gì đã xảy ra trong ba tuần mất tích, em không thể rời khỏi khuôn viên trường được. Cho tới khi ấy, chúng tôi phải giữ em dưới sự giám sát của UA để điều tương tự không xảy ra lần nữa."

Thứ gì đó trong ngực cậu sụp đổ, và cậu không nói gì nữa, chỉ đi ra khỏi cửa, cử động cứng nhắt và tư thế bại trận.

---

Cậu nằm trên sàn nhà, đồng phục cởi một nửa trong khi nhìn chằm chằm khắp căn phòng bừa bộn của mình.

Hai tuần qua đã biến nó thành một mớ hỗn độn nào là giấy, chỉ đỏ, ghim, băng dính, bút chì, và sổ ghi chép rải rác khắp nơi. Thêm vào đó vô số cốc và muỗng từ những chuyến ăn đêm của cậu, và phòng cậu thành một mớ bồng bông.

Nhưng cậu không tài nào quan tâm được. Tất cả những gì cậu cảm thấy là sự trống rỗng trong lồng ngực và cảm xúc thắt chặt trong tim.

Khi mắt cậu tập trung vào bản phác người doanh nhân tóc trắng, tâm trí cậu quay trở lại nghiên cứu của mình trong hai tuần qua. Tìm hiểu về All For One và lịch sử của hai anh em họ thực sự đã giúp kết nối bức tranh lại với nhau, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình đang thiếu mất... cái gì đó. Cái gì đó...

Cậu nhắm mắt lại, thở ra một hơi nặng nhọc.

Không quan trọng.

Cậu đã có những gì mình muốn. Cậu đã có câu trả lời. Đó là tất cả những gì quan trọng, về lâu dài. Càng có nhiều thông tin, cậu sẽ càng có thể sống lâu hơn. Và nếu cậu sống sót... có lẽ cậu sẽ có thể quay trở lại với Liên minh.

Quirk của Đệ Lục là Ẩn nấp.

Nếu cậu có thể kích hoạt nó, thì có khả năng... cậu sẽ có thể lẻn ra khỏi trường và đi gặp họ. Nó sẽ không lý tưởng, nhưng từ những nghiên cứu của cậu, cậu có thể biết rằng quirk của Đệ Lục sẽ cho phép cậu hoàn toàn vượt qua được công nghệ.

Mình sẽ có thể về nhà.

Lồng ngực Izuku bớt trống rỗng hơn một chút trước suy nghĩ ấy.

Ý nghĩ được trở lại quán bar, trở lại với những cái vò đầu của Magne, với những cuộc cãi vả của Dabi và Shigaraki, với những cái ôm đầy dao nhọn của Himiko, với những lời an ủi của Twice sau một cơn ác mộng, với những tòa tháp bằng bài lạ mắt của Mr. Compress, với nụ cười ngượng nghịu của Spinner mỗi khi có ai đó khen, và với mùi hương nấu nướng của Kurogiri...

Cậu thở dài.

Mình có thể không có mặt ở đó ngay bây giờ, nhưng nếu mình có một mục tiêu để hướng tới và mang mình đến gần họ hơn thì...

Mình sẽ phải thỏa mãn với chừng đó thôi.

Tôi đang về nhà đây. Mọi người sẽ chờ tôi chứ?

Câu trả lời duy nhất là tiếngnói chuyện mờ nhạt của các bạn cùng lớp và tiếng ngân trầm thấp của One ForAll.

-------------

Trích lời tác giả:

Đây là một chap rất dài, và tôi đã không thực sự nhận ra nó dài như thế nào cho đến khi tôi lấy nó ra khỏi phần mềm viết lách mà tôi đang sử dụng. Dù sao thì, đây là Izuku tìm hiểu được thêm về One For All, lịch sử của nó, và nhận ra rằng cậu không thực sự muốn ở UA nữa.

Còn nữa, thêm mấy thứ khốn nạn nữa từ One For All bởi vì tôi có thể.

Vậy, với những người ủng hộ học sinh và giáo viên của UA, tôi chỉ muốn nói rằng tôi không 'biến họ thành xấu xa', tôi chỉ làm cho họ thiếu sót, giống như mọi con người khác trên hành tinh này vậy. Để vào được khoa anh hùng của UA, bạn phải có một quirk hữu hình và hợp với chiến đấu. Đó nghĩa là, bất kể từng gặp khó khăn gì trong cuộc sống, họ chưa từng phải đối mặt với mức độ phân biệt đối xử và ngược đãi như Izuku. Shinsou là gần với điều đó nhất, nhưng ngay cả như vậy, Izuku đã bị thương tổn tâm lý và cực kỳ có xu hướng tự hủy hoại bản thân (ngay cả khi không dễ thấy), và cậu ta có xu hướng đặt ra mục tiêu như một cách để đối phó. Tôi đang làm cho những nhân vậy này cảm thông, nhưng lại không thực sự hiểu, bởi tôi tin rằng như thế thì thực hơn.

[Bên lề]: Tôi đã cho All Might một thế giới quan khá đơn giản ở đây (ông ta bị bao bọc trong cái phức cảm anh hùng của mình và có một sự tách biệt kỳ lạ với thế giới thực mặc cho tuổi tác của ông ta), vì tôi không muốn ông ấy trở thành một 'người xấu', chỉ ngu dốt một cách tai hại thôi. Trong canon, đó là một trong những đặc điểm chính của ông ta, và nó đã khiến tôi tự hỏi về tuổi tác tinh thần của ông và làm thế nào mà ông ta lại có thể giữ vị trí số 1 của mình lâu đến vậy. [Trans: Câu trả lời rất đơn giản, đó là vì cái xã hội đó cũng ngu dốt không kém gì ổng:))]

(Tên chap này là dành cho cả Izuku và All Might, vì ông ta cần phải nhận ra rằng mọi chuyện có thể tồi tệ đến nhường nào và sự chia rẽ mà ông đã tạo ra giữa mình và người kế thừa mình.)

-------------

Đôi lời từ trans:

Xin lỗi nhìu vì chap này ra trễ quá, mấy tuần qua do vã fandom mới mà xài hết đống chap dịch trước thành ra giờ dịch sát đít lun;-;

Cơ mà với một người hay trì hoãn như tui thì làm đúng theo lịch update từ đó đến giờ đã là một kỳ tích rồi>:3


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật