[JENSOO-FUTA]- THEO ĐUỔI TÌNH YÊU (HOÀN)

#36: Kết



"Jisoo..." Thiên Kim tiểu thư của Chủ tịch tập đoàn Yoon Soojin, tiếng gọi của đại tiểu thư Hong Su Zu bị ngắt ngang vì nàng ta phát hiện trong phòng không chỉ có một mình Kim Jisoo.

Các nhân viên đang thảo luận sôi nổi trong phòng Tổng giám đốc nhanh chóng im lặng, tất cả ánh mắt kinh ngạc đều tập trung trên khuôn mặt nàng ta, khiến nàng ta đỏ mặt.

Cô gái này đang làm gì thế? Kim Jisoo cau mày, quay đầu giao phó: "Hôm nay chúng ta thảo luận đến đây thôi, thư kí Moon Byul-i, nàng chỉnh sửa lại biên bản cuộc họp rồi đưa cho tôi, giải tán!"

"Dạ!"

Mọi người lục tục kéo nhau rời khỏi văn phòng, thư kí Moon Byul-i đi sau cùng thuận tay đóng cửa lại.

"Em xin lỗi, Jisoo, em không biết Jisoo đang họp."

"Thôi được rồi, hôm nay em đến có việc quan trọng phải không?" Về cơ bản, Kim Jisoo không tin Hong Su Zu đại tiểu thư chỉ quan tâm đến đá quý, đồ trang sức và các trang phục hiện hành lại có chuyện quan trọng muốn tìm cô.

"A..." Kim trọng? Nàng ta nghe vậy chấn động, nhớ thời mục đích mình tới đây. "Em nghe mọi người nói Soo đã đính hôn rồi, chuyện này chỉ là tin đồn vớ vẩn, thật buồn cười, em..." Nàng nàng cười mà có chút kích động.

Hong Su Zu đại tiểu thư thời gian trước ra nước ngoài "chỉnh sửa" nhan sắc, vừa xuống máy đã nghe mọi người đồn nhau rằng Kim Jisoo đã đính hôn, nhất thời mất đi lí trí mà chạy ngay tới kiểm chứng.

"Không phải tin đồn thất thiệt," Kim Jisoo không cảm thấy có gì là buồn cười. Việc kết hôn cùng Jennie là việc cô rất mong chờ, cô không chấp nhận được chuyện người khác dám coi thường dù chỉ là một chút, nếu không nể mặt Chủ tịch Hong, cô đã đuổi nàng ta ra ngoài từ lâu rồi.

Jisoo biết lòng ái mộ của Hong Su Zu với mình, một lòng mơ tưởng đến chiếc ngai vàng của phu nhân nhà họ Kim, cô quyết định phải chấm dứt ảo tưởng của nàng ta, "Một thời gian nữa, đợi đến lúc thích hợp, tôi và vị hôn thê của mình sẽ làm lễ thành hôn."

"Không được!" Hong Su Zu kêu lên một tiếng đầy thê lương, lập tức nhào tới cô, Kim Jisoo không kịp phòng bị bị nàng ta làm túm lấy đẩy lùi lại một bước.

"Nàng phát điên cái gì..." Kim Jisoo thiếu chút nữa ngừng thở.

"Em không muốn, Soo không thể cùng đứa con gái quê mùa đó kết hôn, em rất rất rất yêu Soo, chị là của em!" Hong Su Zu điên cuồng kêu lên, hai tay ôm chặt láy cô, nghiến răng, đột nhiên đưa đôi môi thơm ngát chặn miệng cô lại, hôn cô cuồng nhiệt dường như muốn nuốt lấy cô.

Không ngờ một tiểu thư khuê các danh giá nổi tiếng trong xã hội lại có hành động cưỡng hôn đột ngột như thế này, Kim Jisoo nhất thời ngây ra, suýt chút nữa quên cả việc phải đẩy nàng ta ra, có điều chỉ là "suýt chút nữa", đúng lúc cô hoàn hồn lại, đưa hai tay định đẩy nàng ta ra.

"Hôn đủ chưa?" Giọng Kim Jennie lạnh lẽo vang lên từ phía cửa.

Kim Jisoo dường như bị sét đánh, dồn lực, lập tức kéo "con bạch tuộc" đang bám trên người ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa... thôi tiêu rồi!

Chỉ thấy trước cửa phòng Tổng giám đốc, Kim Jennie đang khoanh tay trước ngực, và thư kí Moon Byul-i với vẻ mặt ngượng ngùng đang đứng giữa cửa.

Kim Jisoo vuốt vuốt mái tóc hoàn mỹ, "Jennie , đây... không phải là... Soo không có..." Tổng giám đốc Kim đáng thương nói năng bắt đầu lộn xộn.

Thư kí Moon Byul-i xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại, động tác vẫn lãnh đạm như cũ, tựa hồ như những chuyện vừa thấy cũng chỉ là một cảnh trong phim chả có quan hệ gì.


Kim Jennie nhướng mày, "Jisoo muốn nói chuyện em vừa nhìn thấy là ảo giác, Soo không cùng người con gái khác hôn đến quên trời quên đất phải không?"


"Em không được nói thế! Em biết rõ là ngoài em ra, thì những người con gái khác dù là ai Soo cũng không để trong mắt mà." Vị hôn thê này bình tĩnh khác hẳn với những nàng gái khác, khiến Kim Jisoo không biết nên vui hay nên buồn, mỗi khi vui vẻ là nàng hoạt bát hẳn lên, nhưng nàng lãnh đạm khác với những nàng gái bình thường khác cũng có thể giải thích là do nàng không để tâm.

Jennie không để tâm đến cô? Vì thế nên khi nhìn thấy cô ở cùng với nàng gái khác, nàng mới có thể bình tĩnh đến vậy? Kim Jisoo nghĩ tới khả năng này mà mặt tối sầm lại.

Kim Jennie dường như không có cảm giác oán hận tức giận gì với cô, nhún nhún vai, thản nhiên đi tới quầy rượu, mở tủ lạnh rót ra một ly nước lạnh, ngồi trên ghế cao nhàn nhã uống nước.

Hong Su Zu bị đẩy ngã xuống tấm thảm vốn cảm thấy xấu hổ đỏ bừng mặt lên, nhưng lời của cô lại khiến cho sắc mặt nàng ta trở nên trắng bệch. "Ai cũng không để trong măt? Em yêu Soo như vậy, thậm chí không xấu hổ, không tiếc mà hạ mình công khai theo đuổi chị không biết ngượng ngùng là gì, chị... chị..." Hai tay nàng ta nắm chặt, mắt đỏ lên cầu xin Jisoo. "Jisoo sẽ không phải là một chút cảm giác cũng không có, đúng không? Jisoo, em biết chị trước nay vẫn lịch sự nho nhã, những lời chị vừa nói lúc nãy nhất định là đang an ủi Jennie có phải không?"

Không biết hay nàng ta không nghĩ tới, lấy địa vị của Kim Jisoo, nếu không để ý đến Jennie, sao lại có thể "an ủi" Jennie được?

Kim Jennie vốn rất bất mãn đối với nàng gá này, nay lại vì lời nói run rẩy nhỏ nhẹ của nàng ta mà cảm thấy đồng tình.

Đừng thấy dáng vẻ Kim Jisoo lúc bình thường nho nhã lịch sự mà cho rằng cô là người thiện lương tốt bụng gì gì, kỳ thực cô là ác quỷ không hơn không kém. Đối với những gì mình muốn, cô đều tận dụng mọi cơ hội không từ thủ đoạn để đoạt lất, yêu thương chăm sóc từng ly từng tí. Nhưng đối với những gì mình không cần, thì cô không vứt bỏ không mảy may do dự. Đặc biệt là đàn bà, bởi trước nay họ luôn đến với cô dễ dàng. Căn bản cô chẳng hề để ý xem mình đã làm ta vỡ bao nhiêu trái tim pha lê.

Đính hôn với Kim Jisoo nửa năm rồi, Kim Jennie đã nhìn thấy vô số biểu cảm khác nhau của các nàng gái theo đuổi cô, cũng không để ý đến dáng vẻ vô tình của cô.

Người đàn bà này đang làm gì? Diễn kịch à? Kim Jisoo thu hồi ánh nhìn, chán ghét quét qua Hong Su Zu.

Đúng là Kim Jisoo không để ý gì đến nàng ta, Hong Su Zu cho rằng mình đã đoán đúng, thoải mái thở phào một cái.

"Em biết mà, bằng chứng là  Kim Jisoo chinh chiến trên thương trường đã lâu như vậy, làm sao lại có thể bị một con bé vô danh không cha không mẹ, không tiền tài thế lực, chẳng môn đăng hộ đối, chỉ có mỗi cái mặt là tạm được lại giống như hồ ly tinh mê hoặc chứ?" Nàng ta xoay người đối diện với Kim Jennie, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, càng nhìn lại càng chột dạ, cố gắng kiềm chế, kìm lại những bất an trong lòng, cố ý hạ nhục Jennie : "cô chính là con đàn bà tên Kim Jennie, uhm bộ dạng cũng được đấy, có điều nàng lại mơ tưởng chim sẻ mà hóa thành phượng hoàng, làm thiếu phu nhân nhà họ Kim ư? Tôi thấy cô đã tính toán nhầm rồi đó, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đũa mốc lại chòi mâm son. Hừ, mau cút đi, nơi đây không phải là chỗ dung thân của cái loại chồn hoang như cô đâu." 


Dung mạo tuyệt mỹ và khí chất cao quý của Jennie khiến Su Zu hoang mang lo sợ, có thể nói là: Một núi không thể có hai hổ, Jennie sớm biến khỏi mắt Su Zu, Su Zu mới yên tâm.


Những lời hạ nhục của Hong Su Zu khiến Kim Jennie nhíu chặt đôi lông mày. Kim Jisoo lại tức giận đến nỗi muốn cắt ngay cái đầu đê tiện hạ lưu của Hong Su Zu, xé tan cái miệng thối của nàng ta ra.


"Cô điên thế đã đủ chưa? Bước vào đây cũng không cho người thông báo một tiếng, muốn tới thì tới sao? Nàng có còn coi Tổng giám đốc YG Entertainment là tôi ra gì không? Định biến văn phòng của tôi thành căn bếp nhà họ Lưu các người hả?"

Kim Jisoo đột nhiên bước tới, đứng trên cao nhìn Hong Su Zu, ánh mắt sắc lạnh như dao băng bắn vào nàng ta, Hong Su Zu nín thở, bị dọa tới nỗi mặt trắng xanh, cả người toát mồ hôi lạnh.

"Soo..." Hong Su Zu chưa từng chứng kiến cơn giận nào khủng bố tới vậy? Kinh hãi nhìn Jisoo đang nổi trận lôi đình, bất giác rùng mình.

"Câm miệng! Đồ đàn bà bệnh hoạn! Ai cho cô quyền nhạo báng vợ tương lai của tôi? Nói cho cô hay, Kim Jisoo tôi sẽ không vì đói bụng mà ăn quàng, người con gái của tôi, tôi muốn tự mình tìm, không cần cô phải lết đến cửa cầu xin tôi thương tình, nghe rõ chưa?"

"Jisoo..."

"Nếu để tôi nghe thấy nàng nhạo báng Jennie thêm một câu nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!" Kim Jisoo kéo nàng ta ra cửa không chút thương hoa tiếc ngọc, "Cút!"

Hong Su Zu sợ tới mức chết khiếp, một câu cũng không dám nói, lảo đảo lao ra ra khỏi văn phòng.


"Jisoo không nên đối xử tàn nhẫn với Su Zu như vậy." Kim Jennie không đành lòng nhíu mày. Cho dù Hong Su Zu đối xử với nàng không chút thân thiện, thì nàng đều có thể thông cảm bởi vì đố kỵ chính là cảm xúc vô cùng mãnh liệt, không những làm con gái thay đổi sắc mặt thậm chí còn bẻ cong nhân cách của họ.

"Nhìn thấy chồng chưa cưới của mình ở cùng với người đàn bà khác, vì sao em lại có thể lãnh đạm bình tĩnh đến vậy?" Kim Jisoo nhìn thấy sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt một chút, ấm ức hỏi.

"Không thế thì Soo bảo em nên làm như thế nào?" Kim Jennie nhìn cô khó hiểu, dường như cảm thấy tức cười nói: "Jisoo hy vọng em em sẽ khóc lóc la hét, làm loạn lên khiến ai ai cũng biết sao? Hay tự nhận thấy mình không hiền thục, hấp dẫn, ảo não bỏ chạy?"


"Em thật sự hy vọng tôi đối xử tốt với cô gái khác sao?" Những lời chế nhạo cảu nàng khiến sắc mặt cô sắt lại đã tái xanh nay lại càng tái hơn, toàn thân phát ra một luồng nộ khí kinh người, từng bước từng bước tiến lại gần nàng.

"Thích một người không có gì sai cả."  Jennie cụp mắt xuống, chăm chú nhìn ly nước khoáng trong suốt, siết chặt ly nước, thật chặt.

"Cho dù cô gái đó quyến rũ chồng chưa cưới của em, em cũng cho rằng Soo nên đối xử tốt với cô ta sao?" Kim Jisoo không phải là người dễ bị tổn thương, nhưng thái độ lạnh lùng của nàng dễ dàng khiến tim cô rỉ máu.


"Em..." Ngẩng đầu nhìn sâu vào đáy mắt cô, Kim Jennie đột nhiên cứng lại, không thốt nên lời.


Tuy đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt cô như vậy, nhưng nàng cũng biết mình đã làm tổn thương cô.


"Em quá rộng lượng, Jennie , em nói chị tàn nhẫn, nhưng sự tàn nhẫn của em còn hơn chị một bậc. Ít nhất sự tàn nhẫn của chị có thể thức tỉnh cô ta, đang nhất thời u mê, khiến cô ta không lãng phí tâm trí và tuổi xuân vì chị, thế còn em?" Hai tay Jisoo nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, ánh mắt đau đớn bi phẫn của cô như cầm tù, như khóa chặt lấy nàng, "Em lại dứt khoát tống chị xuống địa ngục. Từ trước đến nay chị chưa từng hỏi em về cảm giác của em đối với chị, nhưng bây giờ chị không khỏi muốn hỏi em rằng, Jennie , em có yêu Kim Jisoo tôi không?"

"Em..." Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hé ra, nhưng một từ cũng không nói nổi. Đáy mắt Soo đau đớn bi thương, khiến lòng nàng héo thắt lại, ngực như có một tảng đá đè nặng, ngay cả thở thôi nàng cũng cảm thấy khó nhọc.

"Nói đi, tại sao em không nói?" Jisoo giống như con mãnh thú bị trọng thương, không nhịn được gầm lên, muốn mượn tiếng gầm tiếng thét nào mà che đi trái tim thương tổn. "Jisoo yêu em như thế, luôn muốn đặt em trong vòng tay để bảo vệ che chở, trái tim này luôn yêu em chăm sóc em, còn em? Em không những không để tâm đến Soo, thậm chí còn không thèm quan tâm suy nghĩ đến những tình cảm của Soo, còn muốn Soo đối xử tốt với người đàn bà muốn quyến rũ Soo!"

Không, không, không! Kim Jennie mặt trắng bệch, nàng... nàng chỉ đơn thuần không muốn Soo đối xử đối với người thích mình mà thôi! Nàng không ngừng lắc đầu, nước mắt theo đó mà tuôn như mưa. Jisoo hiểu nhầm rồi, không phải em không quan tâm đến Soo, thật sự là không phải!

Kim Jisoo nhắm mắt, ngửa đầu hét lên: "Ông trời ơi! Hôm nay cuối cùng tôi cũng bị báo ứng rồi. Kim Jisoo tôi luôn vô tình phụ bạc những phụ nữ yêu tôi, lại cho tôi yêu say đắm một người con gái làm tổn thương đến trái tim mình!" Cơn giận của cô bộc phát mãnh liệt, bất giác hai cô siết chặt.

"Đau!" Kim Jennie đau đớn khẽ kêu lên.

"Đau ư?" Jisoo mở mắt nhìn chằm chằm vào nàng, lạnh lùng chế giễu: "Người con gái lòng gang dạ sắt như em cũng có cảm giác ấy sao? Cũng biết cái gì gọi là đau sao?"

"Đừng như thế, em..." Nàng tay truyền đến từng cơn từng cơn đau đớn, đau đến nỗi nàng không thể nói được, nàng giãy giụa. "Bỏ tay em ra, Soo cứ như vậy chúng ta vốn chẳng thể nào nói chuyện."

"Không thể nói cái gì? Còn muốn nói gì sao?" Jisoo buông nàng ra, ánh hào quang chói lọi vốn bao quanh cơ thể đã sớm biến mất, không hình không ảnh, khí lực cả người trống rỗng như bong bóng xì hơi. "Đáng đời tôi lắm, ai bảo tôi quá đa tình chứ? Ha ha ha!" Jisoo ngửa đầu cười lớn, tiếng cười khô khốc lạnh lùng, trống rỗng khiến người ta sợ hãi. "Đây là báo ứng của tôi mà!"

"Đừng cười! Đừng cười nữa!" Kim Jennie bịt tai kêu lên, tiếng cười của cô nàng nghe mà như muốn khóc, "Jisoo... Soo mà cứ dọa em như vậy, em sẽ không thèm để ý đến Soo nữa."

"Không để ý đến tôi? Hóa ra em vẫn giữ ý niệm đó trong lòng ư? Nói cho tôi biết, những ngày qua, em đối với tôi đều là giả hay sao?" Jisoo kéo tay nàng xuống, ánh mắt hung hãn giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, "Em giả bộ cười với tôi, giả bộ dịu dàng với tôi, thậm chí ngay cả khi ở trên giường em cũng giả vờ thuận theo tôi, đúng không? Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của tôi, trong lòng em rất vui, đúng không?"


"Không phải! Không phải! Không phải!" Nàng không nhịn được hét lên, Soo sao có thể đổ oan cho người khác như vậy? Cơn giận bộc phát, trước giờ nàng chưa từng giận dữ như vậy, hét lên với cô, đang ngây ra như ngỗng. "Giả vờ, giả vờ, giả vờ! Em sao có thể giả vờ nhiều như thế, Soo coi em là gì? Gái điếm sao? Jisoo cố ý tìm em để cãi nhau sao? Được, nếu muốn thì gọi mọi người đến cùng cãi nhau!" Nàng dùng lực đẩy mạnh cô ra, "Jisoo cái tên ngu ngốc đần độn, cái gì chứ? Em sẽ không bao giờ để ý đến Soo nữa!" Nàng nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, "rầm" một tiếng sập cửa văn phòng lại.

Kim Jisoo thiếu chút nữa bị điếc tai, cả người cũng theo đó hoàn hồn lại, đẩy cửa chạy ra theo phản xạ, vội hét lớn: "Đứng lại, Kim Jennie, tôi bảo em đứng lại!"

Nhưng, nàng đã sớm biến mất không còn thấy đâu.

"Đần độn, ngu si, ngốc nghếch!" Kim Jennie điên cuồng lao qua ba công ty bách hóa, chạy qua vô số con đường, sau đó về nhà quét dọn cả căn hộ đầy bụi, cũng tắm xong lâu lắm rồi, nhưng những ấm ức tích tụ trong lồng ngực vẫn khiến nàng không thể ngủ được, nàng oán hận đấm đấm vào gối.

"Jisoo hung dữ cái gì chứ! Người cùng nàng gái khác hôn hít là Soo, người sai cũng là Soo, em rộng lượng không tính toán là phúc phần hương hỏa của tổ tiên Soo để lại, là do tổ tiên phù hộ, đã không biết cảm ơn thì chớ, lại còn dám chế nhạo tính tình người ta là sao? Đừng cho rằng to họng thì thắng nhé! Thư kí Moon Byul-i đã nói trước với em là cái nàng Hong Su Zu đó công khai theo đuổi Soo, nhưng Soo lại không để mắt đến. Tuy em không biết tại sao con mắt nàng ấy lại kém đến vậy, nhưng cứ cho là Soo không thích đi, nàng ấy lại bị Soo mắng trở nên đáng thương như vậy, Soo còn muốn em ghen cái gì nữa?"

Miệng nói không ghen, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng nàng tiểu thư Hong Su Zu đeo bám Kim Jisoo như bạch tuộc, trong lòng nàng bất giác cũng nổi lên từng đợt từng đợt sóng ghe tuông. Nàng nắm lấy gối ra sức vần vồ, giống như là đang nhéo da thịt người nào đó, nghiến răng nghiến lời mắng: "Đáng ghét, Soo cho rằng mình cùng người phụ nữ khác hôn nhau thì bức tranh ấy đẹp đẽ, duy mỹ lắm sao, lãng mạn lắm hả? Được, xem như Soo lợi hại, lần này mà bản cô nương dễ dàng tha thứ cho Soo, thì cô nương đây sẽ đổi thành họ của Soo!" (hihi cùng họ Kim mà ta :) )


 Lại đấm lại mắng một hồi nữa xem chừng nàng mới xả đủ hận, nàng trừng mắt nhìn đồng hồ báo thức đặt đầu giường, "Sắp mười hai giờ rồi, phải ngủ thôi..." Nàng ngáp một cái, vỗ vỗ gối, giở chiếc chăn mềm mại ra, sau đó chui vào trong chăn, không bao lâu sau đã đi vào giấc mộng.


Không biết đã bao lâu rồi. Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, một bóng đen cao lớn tiến vào.

Nhìn thấy người đang nằm trên giường, Kim Jisoo không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được sà vào giường, ôm chặt lấy người đang ngủ say ấy vào lòng, "Jennie , Jennie , cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi!"

"Khụ khụ," Đột nhiên bị ôm chầm lấy, Jennie nửa tỉnh nửa mê thiếu chút nữa là bị dọa chết, cảm nhận được mùi hương cuẩ vồng ngực ấm áp quen thuộc, nàng không khỏi mừng rỡ, mắng, "Kim Jisoo, Soo đang làm gì thế? Định dọa chế em có phải không?"

Vòng tay của Kim Jisoo càng ôm nàng chặt hơn, vùi mặt vào hõm cổ nàng, dùng chât giọng đau đớn, trầm khàn nói:

"Đừng rời xa Soo, Jen, chỉ cần em không rời xa chị, chị xin thề sẽ không hỏi em cái câu hỏi ngu ngốc là em có yêu Soo không nữa."

Kim Jennie ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, nhưng chẳng hiểu chuyện gì cả, "Jisoo đang nói gì vậy, sao em chẳng hiểu gì hết thế? Cái gì mà rời xa với không rời xa?"

Jisoo ngẩng khuôn mặt tiều tụy lên, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy nàng, tình yêu tràn ngập trong đáy mắt, "Không hiểu cũng chẳng sao, em chỉ cần nhớ là mình đã đồng ý bĩnh vĩnh viễn không rời xa Soo là được rồi, bất kể em có yêu Soo hay không cũng không sao, tình yêu của Soo đã đủ cho hai chúng ta rồi." Thời khắc khi nàng lao ra khỏi văn phòng của cô, cô đã nghĩ thông rồi, cũng hối hận rồi.


Jisoo huy động mọi người, tìm kiếm nàng khắp nơi, từ những chỗ có khả năng đến không có khả năng là nàng ở đó, thời gian chờ đợi lê thê và những tin tức gây thất vọng liên tiếp, sự kiêu ngạo của cô bị mài mòn dần, khiến cô hiểu ra mình không nên tức giận, Jennie nguyện ý ở bên cạnh cô, như vậy chứng tở trong lòng nàng có cô, chỉ cần cô tiếp tục kiên trì nỗ lực, Jennie cuối cùng cũng sẽ yêu cô. Đối với chuyện tình cảm Jennie luôn chậm chạp, cô hà tất gì lại phải tức giận vì chuyện nhỏ nhặt ấy chứ? Như vậy không phải là tự chuốc khổ vào mình sao?


Cũng may mặc dù Jennie không trở về nhà họ Kim, nhưng nàng đã về căn hộ gần công ty mà trước đây họ từng sống.


"Jisoo..." Kim Jennie ngẩn người, nghe xong lời thổ lộ đầy tình cảm như vậy mà không cảm động thì đúng là gạt người nàng lại chẳng phải lòng gang dạ sắt gì.

Nhớ đến Kim Jisoo là nhớ đến quyền lực, tiền tài, bởi cô là Tổng giám đốc tập đoàn YG Entertainment: tài năng, xinh đẹp hơn người, phong độ vô cùng, người tình trong mộng của biết bao cô gái. Jisoo khí phách biết bao nhiêu, không ai bì nổi, lại vì một phụ nữ bình thường như nàng mà mất hết phong thái, khí phách trầm xuống. Nghĩ đến đó, nàng không khỏi cảm thấy đau lòng. Lời thề trước khi ngủ đã bị nàng quên biến mất từ sớm rồi, nhìn cô, nàng chỉ thấy trái tim mình dạt dào tình cảm tựa như nước triều dâng lên, nàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt  quyến rũ của cô, "Jisoo cái tên đại ngốc này, rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế? Làm sao em lại có thể không yêu Jisoo chứ?"

"Em nói..." Giống như điện giật, cô đẩy nàng khỏi lồng ngực mình, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhìn nàng, khuôn mặt như không dám tin, cô hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm không.

"Jisoo cũng cảm thấy kỳ lạ lắm phải không?" Kim Jennie nhìn dáng vẻ cô, dở khóc dở cười, nàng khẽ hôn chụt một cái lên môi cô, cười gian xảo như một con hồ ly nhỏ tinh ranh. "Kỳ thực em cũng rất nghi ngờ, cá tính Soo tệ như vậy, lại còn suốt ngày ghen tuông, bản tính thì ngông cuồng ngang ngược, nếu nói phong độ thật sự thì ngay cả một chứ "tốt" cũng khó mà khen Soo được, lại suốt ngày quát mắng, la hét, dọa nạt em, cả khi cầu hôn em không đồng ý cũng trực tiếp uy hiếp, ép em lên giường với Soo, bây giờ nghĩ lại, có thể nói em được Soo yêu giống như là bị ngược đãi vậy."

"Jennie ! Em... haizzz!" Kim Jisoo càng nghe càng đỏ mặt, cuối cùng không chịu nổi phải xin nàng tha thứ, thấy nàng rất giống con hồ ky nhỉ giảo hoạt, nhưng lại làm ra vẻ ấm ức, khổ sở, mà cô thì không có cách nào làm căng với nàng, cô liền ủ rũ mãi không thôi.

Ai bảo cô yêu nàng chứ, cái gì mà câu nói cô yêu em muốn cô nói mấy trăm lần cô đều có thể nói, ngay cả khí thế, phong độ của bản thân đều bay biến mất, bây giờ cô muốn nghe nàng nói ba từ kia, nên đành ngậm ngùi chịu sự đùa giỡn của nàng.

Dáng vẻ chu môi hờn dỗi như trẻ con của cô khiến nàng không nhịn được bật cười, trái tim cũng theo tiếng cười mà trở nên mềm đi. Nàng quỳ trên giường, hai cánh tay trắng ngần mềm mại ôm lấy nàng cô, ghé sát tai cô thì thầm: "Em yêu cô, yêu sự bốc đồng mà dịu dàng của cô, yêu sự quan tâm chăm sóc nhưng lại ngang ngược của cô, em thật sự rất yêu cô!"

"Jennie ..." Những lời nói bay bổng nhất hoàn mỹ nhất trên thế giới cũng chỉ đến thế này thôi. Kim Jisoo nhất thời không nói nên lời, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm ấp chảy trong người, ánh mắt lấp lánh: "Jisoo yêu em rất yêu em."

"Em biết." Kim Jennie vùi mặt vào lòng cô, cọ cọ vào cô giống như chú mèo nhỏ, vồng ngực ấm áp rộng lớn này chính là thiên đường mà nàng yêu thích nhất.

Kim Jisoo điều chỉnh lại trái tim dường như đã bị nàng làm cho tan chảy cảu mình, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt hồng hồng của nàng lên đặt lên đó một nụ hôn, "Lấy Soo nhé?" Mặc dù hai người đã sống với nhau như vợ chồng, nhưng ngày nào Jennie vẫn chưa đồng ý thành hôn, thì cô còn bất an ngày đó.

"Vâng." Jisoo vẫn luôn nắm bắt cơ hội để cầu hôn, Jennie mỉm cười bí ẩn, không kiên trì không kết hôn nữa, dù sao hai mươi lăm tuổi cũng không tính là tảo hôn.

"Vâng ư?" Nàng đồng ý nhanh như vậy, lại khiến cô kinh ngạc, còn ngỡ rằng mình nghe nhầm nữa. "Thật sự em vừa nói vâng ư?"

Mọi sự chuẩn bị cho hôn lễ đều xong rồi, chỉ cần chờ cái gật đầu đồng ý của nàng dâu mà thôi. Kim Jisoo có thể nói là tận dụng mọi cơ hội tâm sức, những lần câu hôn không mấy trăm thì cũng mấy chục lần, nhưng nàng nàng này vẫn cứ ngoan cố chưa đồng ý... Có điều, Kim Jisoo trước nay đối với vận may không bao giờ bỏ qua, vội vàng hấp tấp hôn nàng say đắm, hôn nàng đến ý loạn tình mê, không để cho nàng có cơ hội suy nghĩ lại, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai.

Kim Jennie cười thầm tùy ý để mặc cô, sao nàng lại không biết cô đang nghĩ gì chứ? Chỉ là...

"Dịu dàng một chút..." Đôi mắt như phủ một làn sương mờ nàng lẩm bẩm, hôn lên vồng ngực rắn chắc của cô.

"Vì sao lại nói thế? Em biết là cô không bao giờ làm em bị thương mà." Jisoo hỏi vẻ không hiểu, trước nay nàng chưa bao giờ yêu cầu thế.

"Bởi vì..." Kim Jennie kéo tay cô đặt lên cái bụng mềm mại của mình, "Nói chung là sẽ không chịu nổi sự quấy nhiễu ngày ngày của Soo đâu"

Mặc dù là bác sĩ, nhưng Kim Jennie chưa từng nghĩ đến các biện pháp tránh thai, mà trước đó Soo cứ nhìn vào bụng nàng rồi ngẩn người suy nghĩ. Nàng không biết Soo đang nhìn cái gì, đặc biệt là mỗi khi kỳ sinh lí của nàng đến, nàng còn tưởng Soo ủ rũ vì chuyện khác, nhưng khi phát hiện mang thai ngoài ý muốn, nàng mới hiểu Soo đang chờ đợi cái gì.

"Sao? Em.. nói..." Kim Jisoo choáng váng, mắt đờ đần nhìn tay mình đang đặt trên bụng nàng, không dám động đậy.

"Đúng vậy, quỷ kế của Soo được thực hiện rồi, Soo đắc ý không?" Từ khi họ sống cùng nhau căn bản nàng không nghĩ đến chuyện uống thuốc tránh thai, mà cô cũng chưa từng dùng bao cao su, chả trách cô cứ lẩm bẩm cái gì mà nỗ lực chưa đủ, cô vốn cố ý làm cho nàng mang thai, muốn dùng con để ép kết hôn đây mà.

"Ha ha ha!" Gian kế bị phát giác, cô ngại ngùng đỏ mặt, nhưng khóe miệng lại bật ra tiếng cười.

Nhìn dáng vẻ cô cười ngốc nghếch, nàng rất không phục, không nhịn được cắn vào má cô một cái.

"Ui da, đau quá!" Khuôn mặt xinh đẹp của cô nhăn nhó, kêu lên những lại không dám trốn tránh.

"Chút xíu ấy thì đau cái gì chứ!" Nàng lại cầm lấy bàn tay cô đang chu du trên đùi mình cắn một cái: "Đáng ghét! Jisoo không biết là sinh con sẽ rất đau sao?"

"Jisoo..." Nghe nói phụ nữ có thai tính khí thay đổi thất thường sẽ rất kỳ lạ, Tổng giám đốc Kim đáng thương chưa kịp chúc mừng bản thân được thăng chức ba, liền lập tức nhận chức Hội trưởng hội PTT, chỉ có thể ngoan ngoãn đưa tay ra chịu móng vuốt mà không dám kêu đau.

Có điều , nghĩ đến việc có thể lấy được một nàng gái xinh đẹp quyến rũ, không lâu nữa lại có một đứa bé chào đời, khóe miệng cô cong lên thành một nụ cười thỏa mãn, hạnh phúc.


Đau như thế, cũng đáng lắm!

HẾT


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật