[ ĐM | Edit PN ] Sau Khi Bị Ép Sinh Con Cho Hắn

PN 62 • Về Sau Đối Với Em Tốt Một Chút



Edit + beta : Bella
................... ......  ............

     Nam nhân hơi hạ eo, ở cánh môi mềm mại hôn khẽ một cái, Dư Giản vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ kịp mở to con mắt nhìn chằm chằm nam nhân, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, sau đó gương mặt đột nhiên nổi đỏ lên.

     Chỉ là nụ hôn đơn giản giữa hai người yêu nhau, không có trộn lẫn với dục niệm dư thừa nào.

     Nam nhân giống như là sợ hù đến cậu, buông ra tay của cậu, nói. " Người khác nhìn không thấy. "

    ……

     Nụ hôn vừa rồi, làm rối loạn suy nghĩ của cậu.

     Đây đã là gần một tháng đến nay, hai người mới làm qua loại chuyện thân mật nhất.

     Dư Giản đột nhiên không biết mình phải nói cái gì.

     Cậu đưa tay ở trên vách tường tìm công tác đèn, phút chốc trong phòng liền sáng lên, điểm mập mờ còn sót lại tựa hồ cũng đã tán đi, cậu vội vàng từ trên người Hàn Kham đi xuống, ngay cả lời nói cũng nói thành lắp bắp. " Tôi…… Tôi hiện tại đã đến nhà của mình rồi…… Anh có thể, có thể về được rồi! "

     Toàn bộ hành trình cũng không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân lấy một cái.

     Thời gian qua nói không có chút rung động nào là nói dối, Hàn Kham cơ hồ mỗi ngày đều sẽ tới tìm cậu, dính người đến thoát không nổi.

     Dần dà, các lão sư trong vườn trẻ bắt đầu phát giác ra mánh khóe, vào giờ nghỉ trưa, một nữ lão sư trẻ tuổi tới hỏi chuyện. '' Sầm Tô, nhiều năm như vậy, làm sao cũng không thấy anh quen bạn gái vậy? "

      Năm thứ nhất Dư Giản đi vào nhà trẻ, nữ lão sư này đối với cậu rất có hảo cảm, trong bóng tối ra hiệu không ít lần, nhưng đều bị cậu làm lơ.

     Hình dạng của cậu so nam nhân bình thường còn muốn thanh tú hơn, làn da trắng phát sáng, lúc cười lên con mắt cong cong, khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng không thể tự chủ được tâm tình.

     Đến mức ngoại trừ bọn nhỏ trong trường học, cũng không ít các nữ lão sư đối với cậu có ý, nhưng thời gian lâu dài về sau, phần lớn đều biết cậu không thích nói chuyện yêu đương, đến xã giao cũng ít đến thương cảm, thời gian nhiều nhất đơn giản chính là ở trong trường học hoặc là về nhà.

     Nhưng bây giờ đã khác, Sầm Tô thường xuyên sẽ ở chung với một nam nhân.

     Dư Giản sửng sốt một chút.

     Nữ lão sư cùng cậu cũng khá thân, hai người bình thường cũng sẽ nói một chút chuyện đùa, đối phương lại nói. " Anh sẽ không phải là…… Vụng trộm kết giao đối tượng rồi không chịu nói cho mọi người biết đấy chứ? "

     " Tôi không có……" Dư Giản vô ý thức phủ nhận.

     Nữ lão sư nói. " Hàn Dư không phải là rất dính anh sao? Ai không biết còn tưởng rằng anh mới là baba ruột của nó đó, ngoại hình của Hàn Kham cũng rất đẹp trai, chính là nhìn có chút lạnh. "

    ……

     " Lần trước Trương lão sư đi siêu thị, nhìn thấy ba người các anh, nàng nói còn tưởng rằng là một nhà ba người. "

    ……

     Dư Giản cúi đầu xuống, trái tim liên hoàn đập mạnh. ..

     Từ trong miệng người khác nghe được quan hệ của cậu cùng Hàn Kham, đều khiến cho cậu sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt đến không chân thật.

     Thứ cậu để ý cũng không phải là giữa cả hai đều là cùng giới, mà là cả hai luôn luôn liên hệ với nhau.

     Nữ lão sư lại hỏi. " Sầm Tô, anh cảm thấy thế nào? "

    ……

     Cậu hiện tại cảm thấy rất quẫn bách, cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra.

     Cậu cũng không biết mình như thế nào đáp lời, trong đầu suy nghĩ đến rất nhiều câu có thể giải thích, nhưng còn không kịp nói ra miệng, liền nhìn thấy cách đó không xa nam nhân anh tuấn cao lớn đang hướng cậu đi tới, thấy cậu cùng nữ nhân khác sát gần như vậy, trên mặt đều là ghen tuông, cậu lại chậm chạp không nhìn ra được tâm tình của nam nhân, nữ lão sư bên cạnh cũng rất hiểu chuyện, lập tức tìm một lý do rời đi.

     Dư Giản nghĩ, lần này xong rồi.

     Trong giọng nói của cậu mang theo chút oán trách hỏi. "……. Anh tại sao lại tới nữa? "

     " Tôi muốn gặp em. "

     Rõ ràng là mới vừa rồi còn cùng người khác nói chuyện rất hòa hợp, như thế nào mà vừa nhìn thấy hắn sắc mặt liền thay đổi, là đang trách hắn làm phiền đến cậu sao?

     Trong lòng Hàn Kham đặc biệt không thoải mái.

     " Anh về sau, đừng đến đây tìm tôi nữa. " Dư Giản không vui nói.

    …… Hàn Kham nghe xong, tưởng rằng mình đã làm sai cái gì, khẩn trương nói. " Tôi đã làm sai cái gì sao? Nếu sai thì tôi có thể sửa đổi...... Nếu tôi có chỗ nào không đủ tốt, em có thể nói cho tôi biết.... "

     " Không phải……"

     " Em…… Có người mình thích rồi sao? " Lúc nam nhân nói ra câu nói này, bên trong đôi mắt tràn đầy thần sắc bi thương.

    ……

     Nếu là đã có người mình thích, vậy người này, cũng sẽ khiến cho hắn không dám lại lần nữa tiếp xúc với tình cảm.

     Dư Giản không trả lời, một màn như vậy khiến cho Hàn Kham lo lắng mất mấy ngày.

     Ngọt ngào nhưng không khoa trương chính là quan hệ giữa cả hai mà mọi người trong nhà trẻ đều biết.

     Sự tình càng lúc càng không xong, ở phương diện tình cảm Dư Giản từ trước đến nay đều là con số 0, Hàn Kham quan tâm cậu đến mức liền cơm trưa cũng sẽ phái người đưa tới cho cậu, không chỉ là một phần, mà còn nhiều đến mức tất cả mọi người trong nhà trẻ đều được mỗi người một phần.

     Hiệu trưởng nhà trẻ cũng rất khai sáng, dù sao thì phẩm đức của một người cũng không phải là từ giới tính hướng mà quyết định được, nhưng Dư Giản vẫn là cảm thấy buồn rầu, cậu hoàn toàn có thể xác định là Hàn Kham sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra chân ngựa.

     Nhưng làm sao mà, hướng đi của câu chuyện lại không giống với suy nghĩ của cậu a.

     Luôn có người nói sau khi cậu nói chuyện yêu đương khí sắc là tốt lên rất nhiều, trước kia mặc dù là đang cười, nhưng khi bình tĩnh trở lại luôn là một bộ khiến cho người ta cảm thấy cậu rất bi thương.

     Có lẽ là do vụng trộm đi nhìn Hàn Dư, là vì không dám quá phận tiến tới gần.

     Hoặc có lẽ là do cậu nhớ tới quá khứ trước kia, biết rõ đời này mình chỉ có thể cô độc tới già.

    ……….

     Nửa năm sau, là sinh nhật 5 tuổi của Hàn Dư.

     Lúc này, Hàn Kham rốt cục cũng tổ chức cho Hàn Dư một tiệc sinh nhật, đem trong nhà bố trí sặc sỡ một phen, lại từ cửa hàng bánh ngọt mua về mỹ vị bánh gatô, còn mua thật nhiều đồ chơi mà Hàn Dư thích.

     Hôm nay Hàn Dư rất cao hứng, chơi một hồi liền cảm thấy mệt, không đến tám giờ liền ngã xuống ghế sa lon mà ngủ mất.

     Khoảng thời gian này, Dư Giản là cực nại trốn tránh hắn, không nhìn đến hắn đang cố mình lấy lòng cậu.

     Dư Giản uống một chút rượu đỏ, trên mặt hiện lên một tầng đỏ hồng.

     Thời điểm Hàn Kham ghé tới hôn cậu, cậu tựa như là không phân rõ được thực ảo.

    " Anh yêu em! "

     Giọng nói nam nhân trầm thấp, dán chặt lấy gương mặt của cậu.

     Trái tim Dư Giản nhảy lên liên tục.

     Có lẽ là đã vướng phải cồn rượu, Dư Giản mở miệng nói. " Đừng có mà lừa tôi…… "

     Nam nhân nắm chặt tay của cậu, đặt lên ngực của mình.

     Nhịp tim cũng đồng dạng biến thành một mớ hỗn loạn.

     Nam nhân lần nữa ghé vào lỗ tai cậu lẩm bẩm. " Dư Giản, anh thật lòng yêu em. "

    ……

     Chẳng biết tại sao, nước mắt liền phủ kín khuôn mặt.

     Nam nhân cho là mình đã làm sai, bối rối giúp cậu lau sạch sẽ nước mắt, ở một bên không ngừng an ủi.

     Hồi lâu, Dư Giản mới mở mắt ra, tiếng nói cực nhỏ. "……Sau này, anh nhất định phải tốt với em một chút a... ..."

     Nghe thấy câu nói này, nam nhân lập tức giật mình, sau đó chăm chú đem cậu ôm vào trong ngực, rõ ràng là thời khắc nên vui sướng, nhưng hốc mắt nam nhân lại trở nên ẩm ướt, cứ việc cho hắn là một tổng tài lạnh lùng đi, nhưng biểu hiện hiện giờ của hắn lại giống như thiếu niên ngây ngô vừa biết nói chuyện yêu đương.

     Hắn thấp giọng trả lời, nhất định.

     Trong lồng ngực là người mà mình đặt trên đầu quả tim, chỉ cần Dư Giản còn ở bên cạnh hắn, đời này hắn liền thỏa mãn.

                             °°°°°°°

~Hoàn~

Editor: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật