【ĐM/ON-GOING】Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O

Chương 40



Chỗ ngồi của đợt thi tháng lần này được xếp lộn xộn theo danh sách học sinh từ lớp Một đến lớp Năm.

Bách Hoài vẫn ngồi ở lớp Một, Giản Tùng Ý thì bị xáo tới lớp Năm.

Lúc thi thì sách vở trong hộc bàn đều được mang đi hết, trên người không được mang đồ điện tử, di động cất vào trong túi, ba lô xếp vào tủ sắt phía cuối lớp học.

Sau đó mới được cầm túi bút đi đến phòng thi của từng người.

Giản Tùng Ý đi qua lớp Năm, theo số thứ tự tìm được vị trí, tổ hai hàng cuối cùng.

Cậu đến hơi muộn nên lúc đến, người ngồi bên trên đang kéo bạn cùng hàng thấp giọng nói cái gì đó, một đứa cực kì nóng nảy, một đứa vâng vâng dạ dạ.

Người ngồi ở hàng trên, Giản Tùng Ý thấy hơi quen mặt, hình như lúc trước có chơi bóng rổ với nhau mấy lần nhưng cậu không thích nhớ tên người. Đến bây giờ cậu còn không nhớ tên thật của Hoàng Phủ Thiết Ngưu là Hoàng Phủ Dật thì chớ nói tới những người qua đường ất giáp không có cảm giác tồn tại này.

Cậu lười chõ mõm vào, ngáp một cái, nằm trên bàn ngủ bù chờ phát bài thi, bài thi được chuyền xuống dưới, tâm trạng bỗng cực kì vui vẻ.

Lần này đề phân tích thơ và đọc hiểu đều khá ổn không ngoài dự đoán, nhất là phân tích và cảm nhận, quả thật cái đề này như đang bay lắc trong tập tài liệu của Bách Hoài vậy. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Giản Tùng Ý làm Văn mà lưu loát ngon nghẻ như làm Toán – Lý – Hóa.

Chỉ cần nắm chắc môn Văn thì có thể đoạt lại giang sơn rồi.

Tâm tình sung sướng đến nỗi chiều thi môn Toán, cậu cảm thấy đề cũng quá dễ thương.

Ngoại trừ người ngồi đằng trước luôn thường thường phát ra âm thanh, thường xuyên làm rớt đồ trên mặt đất còn đụng bàn của cậu thì tổng thể lại mà nói, lần thi này cũng không tệ lắm.

Trong tình hình chung, Giản Tùng Ý cảm thấy mình làm bài khá ổn rồi, chắc chắn sẽ đá được Bách Hoài, thuận mồm cà khịa vài câu cho sướng chơi, muốn cho anh biết thế nào là lễ hội, thế nhưng lần này không hiểu vì sao, sau khi thi xong rồi trở về phòng học, cậu không còn chút tinh thần nào cả.

Vậy mà cậu lại mệt mỏi, cả người mềm nhũn, không muốn nói chuyện.

Giờ tự học buổi tối cậu nằm úp mặt trên bàn ngủ hết hai tiếng, lúc tan học vẫn mơ màng buồn ngủ, suốt cả đường về đều không nói chuyện với Bách Hoài.

Bách Hoài áp tay mình lên trán Giản Tùng Ý.

Bình thường.

Anh hỏi, "Hôm qua cậu thi thế nào?"

Giản Tùng Ý liếc anh một cái: "Ông đây mới thi xong đấy, thế cậu nhìn thấy đôi cánh sau lưng ông đây chưa, đó là biểu tượng chói loà cho việc top một sắp đến tay đấy."

Bách Hoài gật gật đầu một cách nghiêm túc: "Thấy, hai cái cánh ngắn cũn cỡn, béo béo, èo uột như muốn rơi ra."

"Ai èo uột chứ, tôi chỉ buồn ngủ thôi." Giản Tùng Ý nói xong lại ngáp một cái, nhíu mi, "Ngày hôm qua cậu đưa tôi sữa có phải đã hạ độc vào đó đúng không? Sao tôi cảm thấy cả người cứ khó chịu sao đấy. Thủ đoạn cạnh tranh ác độc như vậy không được đâu."

Bách Hoài nghĩ ra chuyện gì đó, tính tính một chút, cảm thấy thời gian không khớp nhưng không bảo cậu mà chỉ nói đơn giản một câu.
"Do hôm nay cậu không nghỉ ngơi đầy đủ, tối nay không cần huấn luyện, mau về nhà ngủ sớm đi."

"Ừm."

Dù sao mai phải thi tiếp, Giản Tùng Ý cũng không cần phải phô trương sức mạnh.

Chỉ có điều sau khi ngủ một giấc, bệnh trạng vẫn như cũ không hề thuyên giảm chút nào. Nhưng cậu không muốn để Bách Hoài lo lắng cho nên vẫn mạnh mẽ giữ vững tinh thần, giả vờ không có chuyện gì mà đi thẳng vào phòng thi.

Cho tới lúc cậu nhìn bài thi khoa học tự nhiên, tinh thần mới miễn cưỡng đi lên một ít.

Tổ trưởng Toán – Lý – Hóa không biết ăn cái khỉ gió gì mà ra đề cực kì biến thái, nhất là vật lí, câu hỏi cuối cùng của mỗi chủ đề đều nằm trong đề thi học sinh giỏi quốc gia.

Giản Tùng Ý chỉ lướt sơ qua, cậu chỉ biết lần này cậu nắm chắc vị trí số một thôi.

Đây là thời điểm tên Bách cẩu kia mở to mắt ra nhìn thực lực chân chính của ba ba cậu ta.

Có thể bởi vì đề thật sự biến thái, bầu không khí trường thi rất nôn nóng, mọi người không ngừng viết lên giấy nháp xoẹt xoẹt xoẹt, không những thế còn có những âm thanh như than thở, tiếng nghiến răng nghiến lợi, tiếng bấm máy random, tiếng đầu bút bấm lách cách rồi còn có tiếng bàn kéo va vào nhau,…
Thanh âm hỗn tạp trộn lẫn vào nhau, như được khuếch đại vào tai Giản Tùng Ý khiến cậu đau đầu.

Cậu mặt mũi không vui liếc nhìn người kia, ngón tay cầm bút chì 2B nhẹ hẫng.
Cuối cùng, người ngồi trước mặt lần thứ tư làm rơi bút xuống sàn, lưng ghế đụng phải bàn Giản Tùng Ý phát ra âm thanh lạch cạch rất to, hơn nữa khiến cậu ở trên giấy tô trắc nghiệm còn suýt nữa tô lệch.

Giản Tùng Ý đập bút xuống bàn, hơi dựa về phía sau, lười biếng hỏi: "Bạn học, bạn có thể yên tĩnh chút được không?"

Giọng điệu không lớn nhưng thầy giám thị vẫn ngay tức khắc cảnh giác ngẩng đầu lên.

"Giản Tùng Ý, chuyện gì vậy?"

"Hỏi cậu ta."

Giản Tùng Ý không có kiên nhẫn với mấy thói xấu kia, phun ra hai chữ rồi tiếp tục làm bài thi, lười phản ứng.

Người ngồi đằng trước ngu ngơ quên cả hô hấp, cục giấy trong tay cũng không biết giấu chỗ nào.

Thầy giám thị đi tới, nhìn mấy người bọn cậu một lượt, kinh nghiệm nhiều năm rèn luyện trong nghề khiến ông ngay lập tức đưa ra được phán đoán, gõ trên bàn người ngồi trước Giản Tùng Ý hai cái.

"Lý Đình, theo tôi ra ngoài."

Nam sinh tên Lý Đình kia biết mình toang thật rồi, chỉ có thể đứng lên theo thầy giám thị đi ra ngoài.

Lúc đi ra cửa, gã quay đầu cay cú hung tợn trừng mắt liếc xéo bóng lưng của Giản Tùng Ý một cái.

Cuối cùng gã bị phạt hủy bỏ thành tích thi tháng lần này.

Việc xét tuyển độc lập sẽ dựa trên điểm số thông thường, và cơ sở của điểm này là tổng số điểm của hai kỳ thi hàng tháng, một kỳ thi giữa kỳ và một kỳ thi cuối kỳ.

Thẳng tay hủy bỏ thành tích thi tháng lần này, có nghĩa rằng việc muốn tự nộp đơn vào trường khác đã mất hết hi vọng.

Vốn định gian lận để kiếm suất vào một trường 985* tự chiêu sinh của tỉnh, nhưng bây giờ đừng nói tới 985, kể cả trường 211** bét nhất của tỉnh cũng không muốn nhận thư tự ứng cử của gã.

*Dự án 985 được Bộ Giáo dục Trung Quốc quyết định lập ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998 để hỗ trợ 30 trường đại học trong nước thành lập các trường đại học đẳng cấp thế giới và đại học cấp cao. Bao gồm cả các trường trong dự án 211.

** Đại học (dự án) 211 là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Những trường đại học hàng đầu Trung Quốc này rất khắt khe trong tuyển sinh đầu vào, chú trọng chất lượng đào tạo cũng như chất lượng đầu ra của sinh viên.

Lý Đình vừa hận vừa tức nhưng bằng chứng rành rành, đuối lí không còn lời nào để nói. Hơn nữa nhìn vào tấm gương Hoàng Phủ Dật ra đi oanh liệt cũng như vết xe đổ của bạn mình, Lý Đình biết mình không thể dây dưa vào Giản Tùng Ý nên chỉ có thể nuốt hận vào lòng, bài thi tiếng Anh buổi chiều cũng vứt luôn.

Không có âm thanh lạch cà lạch cạch, lúc Giản Tùng Ý thi tiếng Anh cũng không còn bực bội như vậy nữa. Chỉ có điều cậu bây giờ không còn sức lực, nhiều lần tô đáp án thiếu chút nữa đã tô lệch.

Giản Tùng Ý buông bút, nhéo nhéo mi tâm, muốn ngừng một lát.

Trong phút chốc cả người cậu cứng đờ.
Khoảnh khắc Giản Tùng Ý nhéo mi tâm, cổ tay đưa tới gần chóp mũi, cậu ngửi thấy một mùi hoa hồng nhàn nhạt đáng lẽ không nên xuất hiện trong tình huống này.

Bình thường cậu có thể khống chế tốt mùi tin tức tố của mình, nếu tin tức tố tiết ra trong trạng thái vô ý thức thì cũng chỉ có một nguyên nhân duy nhất.

Kì phát tình tới rồi.

Cậu cảnh giác đánh giá bốn phương tám hướng, phát hiện không có ai có phản ứng, rồi nhớ ra sáng nay mình đã theo thói quen phun thuốc ức chế qua. Bây giờ mới bắt đầu phát tác, độ mạnh của tin tức tố còn rất thấp, hẳn là vẫn chưa bị ai phát hiện.

Là do cậu lười, mỗi lần xịt thuốc đều xịt như xịt nước hoa, còn có thể ngăn được bao lâu thì cậu không biết.

Giản Tùng Ý vừa định ôm tâm lí may mắn thì bỗng nhiên một luồng khí nóng càn quét thân thể khiến cậu sợ run.

Lại tới nữa.

Cảm giác quen thuộc chết tiệt này lại tới nữa.

Mà phản ứng đầu tiên của cậu đương nhiên là muốn tin tức tố của Bách Hoài.
Giản Tùng Ý lắc lắc đầu, muốn lắc rớt ý tưởng không tiền đồ kia của mình ra ngoài.

Cậu cầm bút, dùng tốc độ chó chạy ngoài đồng, ngựa hoang trúng gió viết bài.

May mà đề thi tiếng Anh cơ bản đều là khoanh đáp án, viết cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Giản Tùng Ý không rảnh phân tích cũng như xem ngữ pháp ngữ cảnh gì hết, cứ đọc sơ qua thật nhanh rồi dựa vào cảm giác mà đánh đáp án, đến lúc viết luận thì hoàn toàn dựa vào cảm giác thần thánh. Rồng rắn lên mây, một trăm hai mươi từ đơn tuôn ra như nước suối rồi cậu thả bút cái bộp xuống bàn, nộp bài thi rồi phóng ra khỏi phòng học, quay người chạy về phía nhà vệ sinh.

Phòng học của lớp Năm không có ưu điểm gì, chỉ có cách nhà vệ sinh gần.

Mà phòng học của lớp Một thì lại ở tít đầu bên kia của hành lang.

Giản Tùng Ý tự giam mình vào buồng vệ sinh, lưng dựa vào vách ngăn màu xanh, cúi người về phía trước thở hồng hộc.

Phần sau của bài thi cậu thật sự phải dùng hai chữ tùy duyên để chấm điểm, cộng thêm tốc độ chó táp kia nữa cho nên vẫn còn cách thời gian hết giờ những một tiếng đồng hồ.

Mà thuốc ức chế, thuốc kháng lẫn điện thoại đều bỏ trong túi, cuộc thi chưa kết thúc thì cậu vẫn chưa có khả năng quay về lớp lấy được.

Cảm giác trong cơ thể ngày càng rõ ràng. Khí nóng chạy tán loạn toàn thân, nội tâm bủn rủn tê dại, thân thể khô khan cồn cào, cậu cố gắng khắc chế mà thu lại mùi tin tức tố. Chỉ có điều trong tiềm thức lại càng lúc càng hồi tưởng lại hương vị trong trẻo lạnh lùng của tuyết tùng trấn an mình một cách dịu dàng.

Cậu khát vọng tin tức tố của Bách Hoài, trong nháy mắt, thậm chí khát vọng này còn vượt trên cả nhu cầu về thuốc ức chế.

Chỉ có điều rất nhanh sau đó, lí trí của cậu vẫn chiếm thể thượng phong một lần nữa.

Cậu quyết định cùng thuốc ức chế trọn đời bên nhau, trong lòng cậu chỉ có thể có thuốc ức chế, không thể giống như tên cặn bã, một chân đạp hai thuyền, trong lòng còn chứa thêm mùi tin tức tố của Alpha khác.

Thật sự quá khó chịu.

Cuối cùng Giản Tùng Ý đã hiểu được vì sao Omega rất khó trở thành những người có địa vị cao trong xã hội, bởi vì thể chất có kì phát tình như thế này là một uy hiếp khổng lồ.

Gen thật sự là thứ quần què vừa công bằng nhất lại vừa không công bằng nhất.

Giản Tùng Ý đặt hai tay trên đầu gối, cúi người chống chân mình. Quần đồng phục học sinh màu lam nhạt hiện lên những nếp gấp thật sâu, đốt ngón tay cậu xanh trắng, Giản Tùng Ý dùng răng nanh cắn môi đến nỗi khóe môi mơ hồ ứa máu.

Đau đớn và sức mạnh ý chí khiến cậu mạnh mẽ chống đỡ giữ sự tỉnh táo, không đến mức bị dục vọng công kích cũng tránh để tin tức tố của mình tản mát ra bên ngoài khiến mọi người loạn lên.

Bây giờ cậu không thể làm được bất kì điều gì, chỉ có thể cầu nguyện thời gian trôi nhanh một chút, cầu nguyện bản thân may mắn một chút, có thể sống sót qua ngày thi hôm nay mà không bị người ta phát hiện.

Có lẽ lần này Bách Hoài không giúp được cậu rồi.

Cũng tốt, mình đâu thể ỷ lại vào Bách Hoài mãi được.

Sau này Bách Hoài chắc chắn sẽ có Omega của chính anh, bất luận lần này anh về Nam thành có phải vì lí do như mình nghĩ hay không thì sớm hay muộn gì anh vẫn sẽ ra đi; cho nên mình không thể cứ thân mật vô lí như vậy được, cũng không thể xem anh như Alpha của mình muốn dùng thế nào thì dùng được.

Nếu không thì mọi thứ sẽ rối tung lên.
Giản Tùng Ý miên man suy nghĩ, thời gian lại thong thả trôi qua.

Cậu nóng đến phát khô, khát vọng thuần túy sâu kín bên trong thân thể bốc lên, hóa thành thúc giục càng lúc càng mãnh liệt. Giản Tùng Ý gần như đứng không nổi, phải dựa vào vách ngăn mới không trượt xuống dưới mặt sàn.
Giản Tùng Ý cởi đồng phục học sinh ra, xả cổ áo sơ mi, cho dù bây giờ không có gương soi nhưng cậu chắc chắn cái mặt này nhất định đỏ lựng lên rồi.

Cậu muốn ra ngoài lấy nước lạnh rửa mặt lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp.

Đây là nhà vệ sinh của nam Alpha, nên người vào chỉ có thể là Alpha.

Nháy mắt Giản Tùng Ý ngừng thở, dùng toàn bộ sức lực thu lại tin tức tố của mình, đồng thời gửi hi vọng vào buổi sáng lúc xịt thuốc ức chế xịn nhưng qua loa kia cộng với vận khí coi như không tệ của mình.

Nhưng mà buồng kế bên bỗng vang lên tiếng gõ cửa: "Bên trong có ai không?"

Giọng nói không hề quen thuộc còn mang theo chút hoài nghi.

Giản Tùng Ý cảm thấy vận khí của mình lần này không tốt nữa rồi.

[…]

Toàn bộ hành lang, tất cả phòng học đều trầm lắng, lớp Một đầu bên kia yên lặng đến mức nghe được tiếng ngòi bút xoẹt qua trang giấy loạt xoạt.

Không hề xảy ra bất kì chuyện gì cả.
Đột nhiên Bách Hoài ngừng bút, nhíu mày lại.

Hình như mới vừa rồi anh ngửi thấy được một mùi hương cực kì nhạt, nhạt đến mức như ảo giác của mùi hoa hồng hoang.

Là mùi tin tức tố của Giản Tùng Ý.

Thế nhưng Giản Tùng Ý rõ ràng đang thi trong lớp Năm, nếu lớp Một ngửi được thì cả Alpha lớp Bốn và lớp Ba đã sớm náo loạn lên rồi, vậy mà cả tầng lầu vẫn rất yên tĩnh.

Điều này chứng tỏ rằng Alpha bốn phía vẫn chưa nhận ra được.

Trong nháy mắt, Bách Hoài xác định ngay được rằng kì phát tình của Giản Tùng Ý tới.

Có lẽ là bởi vì độ phù hợp tin tức tố của Bách Hoài và Giản Tùng Ý cao hơn người bình thường, hơn nữa anh còn là Alpha cao cấp cho nên năng lực nhạy bén tốt hơn. Mà tin tức tố của Giản Tùng Ý gần như có thể kích thích bản năng ham muốn mùi hương đối phương của Bách Hoài cho nên mặc dù với nồng độ rất nhạt, nhạt đến mức bằng không, khoảng cách còn rất xa nhưng anh vẫn có thể nhạy bén ngửi được.

Phải có tác dụng của thuốc kháng tin tức tố hơn nữa dưới sự tự điều chỉnh của Giản Tùng Ý, những người khác tạm thời không phát hiện được.

Nhưng đây chỉ là tình huống trước mắt, nếu trì hoãn lâu hơn…

Ngay cả nắp bút Bách Hoài cũng không thèm đóng, cầm lấy bài thi rồi đi nhanh lên bục giảng.

"Nộp bài."

Thầy giám thị quay người, vội vàng gọi bóng dáng của Bách Hoài đang lướt qua.

"Nộp cái gì mà nộp, thời gian còn chưa hết, trò còn một mặt giấy chưa viết đây này!"

"Đề quá khó, không biết làm."

Bách Hoài lạnh lùng để lại một câu, cầm túi của Giản Tùng Ý lên rồi đi về phía đầu hành lang bên kia.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật