【ĐM/ON-GOING】Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O

Chương 29



Giọng điệu Bách Hoài thật ôn nhu, mặt trời từ từ lặn xuống sau lưng anh cũng ôn nhu không kém. Cơn gió trời khi chạng vạng thổi qua mang theo chút se lạnh đầu thu còn rất dịu dàng.

Ôn nhu đến nỗi Giản Tùng Ý đang xù lông xù cánh bỗng nhiên xẹp xuống mềm xèo à.

Mềm mềm, xấu hổ, tai lại đỏ lên.

Giản Tùng Ý nói "dỗ dành" rõ ràng không phải như thế, cũng không phải là ý đó. Tại sao qua miệng người này nghĩa của từ lại bắt đầu móp méo, không hề đúng với ý cậu chút nào.

Hai chữ ''dỗ dành'' này lúc mình nói ra là đàn ông đích thực, Bách Hoài nói ra không hiểu sao mình lại nhõng nhẽo khiếp đi được.

Một bên mềm nhũn đánh không đau, một bên muốn đứng lên đòi quyền làm đàn ông, cậu chỉ có thể ném một cái liếc mắt khinh thường mà cậu cho là cool fresh nhất tới.

"Mẹ nó ai thèm ôm cậu! Hai thằng đực rựa ôm tới ôm lui, cậu không sợ ói hết thịt mới ăn ra à!"

Nói xong cậu quay người đi xuống dưới.

Bách Hoài ở phía sau cậu, không nhịn được mà cười khẽ: "Cậu nói xem sao cậu trở mặt nhanh vậy? Tôi chỉ đi toilet thì đột nhiên cậu xông tới mắng tôi tới tấp, nói muốn dỗ dành tôi. Tôi để cho cậu dỗ thì cậu lại ứ dỗ, làm sao cậu khó hầu hạ như vậy hả? Bạn nhỏ xấu tính?"

Giản Tùng Ý không nhịn được, quay đầu lại, nhăn mặt trừng mắt.

"Nếu cậu thực sự đi toilet thì sao tôi lại chạy tới mắng cậu chứ hả?"

"Tôi không phải đi toilet thì còn có thể đi đâu nữa? Ba lô của tôi vẫn còn ở chỗ cậu mà.''

Giản Tùng Ý ngây người.

Ờ ha.

Ba lô của Bách Hoài vẫn còn ở chỗ của cậu kìa.

Nghĩ đến vừa rồi mình tự dưng điên khùng chạy tới bắn một tràng dài cảm động vãi nồi ra, từ mặt đến cổ đều đỏ phừng phừng, cậu chỉ hận không thể tự đào một cái hố rồi chôn mình vào!

Gần đây chính cậu càng ngày càng dễ xúc động, càng ngày càng mất trí, đều là bị Bách Hoài làm cho máu dồn lên não, quả nhiên không nên cùng cẩu Bách Hoài làm bạn bè!

Đúng, không nên cùng cậu ta làm bạn bè, cậu ta không xứng!

Giản Tùng Ý đã tuyên bố đời này sẽ nghỉ chơi với anh mà bởi vì một ống thuốc ức chế, một xíu quan tâm, thêm một xíu tiểu tiết ba chấm, không hiểu tại sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho anh được?

Giản Tùng Ý "Ừm" một tiếng, chuẩn bị tâm đắc cà khịa Bách Hoài.

Bách Hoài ấm áp nói: "Thế nhưng những gì cậu nói đều đúng, quả thật trong lòng tôi có vướng mắc, chỉ một chút thôi nhưng không ngờ đối với cậu lại nghiêm trọng như vậy. Lúc ấy tôi tới Bắc thành, là tôi không đúng, song kì thật cũng không phải bởi vì chuyện này. Còn rốt cuộc là vì sao thì sau này tôi sẽ nói cho cậu biết, mà sau này là khi nào thì tôi phải xem biểu hiện của cậu đã."

Tâm trạng của Giản Tùng Ý bây giờ mới lắng xuống, hừ nhẹ một cái, "Cậu làm như tôi thèm biết lắm vậy."

Miệng tuy là nói thế nhưng bước đi lại không tự chủ được chậm lại.

Bách Hoài thong thả đi theo cậu.

"Cậu yên tâm, chuyện này tôi đã không còn giữ trong lòng nữa. Hôm đó tôi và Vương Hải cũng không tính là cãi nhau, chỉ là cảm xúc của gã hơi kích động thôi. Nếu như trong lòng tôi thật sự có gút mắc không tháo gỡ được thì tôi đã quyết định không về rồi. Mà bây giờ tôi quay về, vậy tức là không còn vấn đề gì nữa, cậu đừng lo lắng cho tôi quá."

"Ai lo lắng cho cậu chứ, đừng có mà tự mình đa tình."

"Này, người vừa rồi trợn mắt quát cũng không phải tôi đâu."

"Tôi chỉ là anh em, muốn nói chuyện nghĩa khí thôi! Hôm nay đổi lại là Lục Kỳ Phong, Từ Gia Hành hay Dương Nhạc thì tôi cũng vậy, xin ngài ngàn vạn lần đừng tự đề cao chính mình quá."

Giản Tùng Ý nói xong, đột nhiên ngừng bước, quay người một trăm tám mươi độ.

Bách Hoài thiếu chút nữa đã đụng vào cậu, nhướng mi: "Sao? Cậu thật sự định ôm tôi một cái, dỗ dành tôi à?"

Giản Tùng Ý lạnh lùng: "Cút. Hai chúng ta cùng đi toilet nhưng đứng trên cầu thang nói chuyện nửa ngày rồi quay về, cậu muốn để cho Dương Nhạc bổ não chuyện chúng ta đi tiểu bậy à?"

"OK, chỉ có điều kiểu tay trong tay đi toilet khiến tôi nhớ lại quá khứ ở nhà trẻ ghê."

"Cút!"

"Cậu mới cút, mẹ nó đây là toilet của nam A, cậu cút qua toilet của nam O cách vách đi."

"Hằng ngày ở trường tôi cũng đi toilet nam A mà, dù sao cũng có tấm ngăn, cậu sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ cậu sợ tôi đánh cậu à?"

"..."

Bách Hoài cảm thấy đồ ngốc nghếch này thật có bản lĩnh. Một giây trước có thể trêu mình vừa mềm lòng vừa đau lòng không chịu nổi, chỉ hận không thể áp cậu ấy lên tường mà thổ lộ. Một giây sau lại khiến mình tức giận đến tắc nghẽn cơ tim, hận không thể bổ não cậu ấy ra xem cậu ấy có ăn phải thuốc đoạn tình tuyệt ái cho thẳng nam hay không.

Anh không thể nhịn được nữa, xách cổ Giản Tùng Ý ra khỏi toilet nam A, nhét vào toilet nam O.

Bách Hoài thở dài một tiếng, tại sao một Alpha cao cấp như anh lại sợ tên này? Chẳng lẽ so với đồ ngốc nghếch này anh lại thua chắc?

Thật đúng là khiến người ta chê cười!
Về sau anh phải dạy dỗ cẩn thận cậu Omega bố láo bố toét không biết trời cao đất rộng này làm người mới được.

[...]

Năm người ngồi vây quanh bàn tròn ở sân trống, vừa ăn thịt vừa uống bia, vừa chống mắt lên nhìn hai anh đẹp trai xô xô đẩy đẩy, cù cưa lẫn nhau trên cầu thang.

Cho đến khi hai người bọn họ biến mất ở cuối toilet, Du Tử Quốc còn chưa bổ mắt đủ, tiếc nuối nói.

"Tôi cảm thấy mình như đang xem tình đậm sâu, mưa nhạt nhòa vậy. Tra nam Bách Thư Hoàn* và gắt gỏng Giản Y Bình*. Mọi người nói xem tôi nên viết fanfic giữa Tống Tiểu Bảo và Leonardo hay là viết fanfic AA bản tình ca sâu đậm mưa nhạt nhòa đây?'' (♫)

*chế tên hai nhân vật từ phim "Tân dòng sông li biệt" là Hà Thư Hoàn và Lục Y Bình :∆

Từ Gia Hành vỗ một cái lên gáy Du Tử Quốc: "Cậu suốt ngày nghĩ cái gì tào lao vậy? Tùng ca và Bách gia là đối thủ một mất một còn, tôi đứng thứ hai quyết không cho anh đứng thứ nhất, không chết không dừng. Cậu đừng có mà cả ngày nói mò linh ta linh tinh, bằng không ngày nào đó bị giết người diệt khẩu cũng không biết mình chết như nào!"

Dương Nhạc phụ họa nói thêm: "Đúng đó đúng đó, cậu cứ tiếp tục nhổ răng trong miệng lão hổ thì anh đây cũng không thể bảo vệ tính mạng cho cậu đâu."

Lục Kỳ Phong nhấp một hớp bia, lạnh lùng hừ một tiếng.

"Du Tử Quốc có bảo vệ được hay không thì tôi không chắc, nhưng tôi cảm thấy Dương Nhạc cậu ngàn cân treo sợi tóc rồi."

Dương Nhạc: "Lại chém gió à? Đâu phải chuyện gì cũng liên quan đến tôi đâu trời. Có phải mấy người thấy tôi dễ tính nên muốn bóp quả hồng mềm là tôi đúng không?"

Lục Kỳ Phong dễ dàng bóp nát cái lon rỗng trong tay, thản nhiên hỏi.

"Tôi hỏi cậu, nhà này có hai đứa con trai, có phải một đứa tên Vương Sơn, một đứa tên Vương Hải là anh em sinh đôi. Vương Sơn lớp mười gặp sự cố không may, trường học liền dàn xếp ổn thỏa rồi Vương Hải được tuyển thẳng thay cho anh cậu ta đúng không?"

"Vãi nồi, vậy mà cậu cũng biết à?"

Ba của Lục Kỳ Phong là cục trưởng cục công an cho nên về vụ án này anh có biết sơ sơ: "Vậy cậu có biết nguyên nhân mà Vương Sơn nhảy lầu là do bạo lực học đường không?"

"..."

"Vậy cậu có biết lúc đó toàn bộ khối mười chỉ có một mình Bách Hoài quan tâm tên Vương Sơn kia. Cuối cùng hôm gặp chuyện không may, Bách Hoài trước lúc đó có xin phép đi ra ngoài, khi về chậm chân một chút thì vừa lúc thấy Vương Sơn nhảy từ tầng sáu xuống, còn rớt ngay trước mặt của cậu ấy không?"

"..."

"Khi đó Bách Hoài còn chưa đủ mười bốn tuổi, trơ mắt nhìn bạn học của mình nhảy lầu, máu thịt bung bét ở trước mắt mình."

"..."

"Hơn nữa tôi còn nghe bạn bè lớp mười nói, sau khi cấp cứu xong, Bách Hoài và bạn cùng lớp tới thăm gã, Vương Sơn chỉ nói với Bách Hoài ba chữ tôi hận cậu."

"Vì sao vậy? Bách Hoài có làm gì sai đâu? Không phải Bách Hoài đối xử với tên đó tốt lắm sao?"

"Đúng vậy, Bách Hoài đối xử tốt với gã ta. Nhưng Vương Sơn cảm thấy rằng nếu Bách Hoài không giả vờ ra ngoài ngày đó, gã ta sẽ không xảy ra chuyện, hơn nữa cái tên Vương Sơn này... Hừ, nói như thế nào đây, gã rất cực đoan, rất bất bình thường." Lục Kỳ Phong nói xong, dùng ngón tay gõ gõ đầu mình.

"Chỉ có điều đó là mọi người đồn vậy thôi. Ở giữa hai người đó chắc chắn có ẩn tình gì nữa, cụ thể là chuyện gì thì tôi không biết, dù sao mọi thứ rất nhanh đã được ém xuống. Sau khoảng thời gian đó Bách Hoài chuyển trường, những người ở khối mười cũng ngậm miệng không hề đề cập tới, mọi người không biết thì cũng bình thường thôi."

Lục Kỳ Phong dễ dàng vò cái lon thành một cục, "Nói thật, tôi mà là đại thiếu gia như Bách Hoài, tôi hơi đâu đối xử tốt với một tên nhà nghèo, rồi cuối cùng người ta nhảy lầu tàn phế ngay trước mặt tôi, rồi còn hận tôi trách tôi các thứ, tôi không bị tâm thần mới lạ. Cho nên lúc Bách Hoài quay lại, tôi rất kinh ngạc luôn, cậu ấy còn có thể bình thường như vậy, thật khiến tôi trợn mắt há mồm đấy!"

Anh còn chưa nói hết, Chu Lạc đã chọc mạnh vào thắt lưng của anh, lúc này Lục Kỳ Phong mới nhận ra Du Tử Quốc còn ở đây, nhất thời cảm thấy cực kì có lỗi, muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Du Tử Quốc vẫn rộng lượng như trước vung tay lên: "Không phải người nghèo trên thế giới đều giống nhau đâu, tôi thuộc vào loại khiến người khác rất thích đó. Đúng không lớp trưởng?"

Dương Nhạc thấy Du Tử Quốc tag mình vào lời nói của cậu ta, há mồm người ngây ngô như thằng điên.

Để hòa hoãn bầu không khí u ám, Chu Lạc cố làm ra vẻ bí ẩn nói: "Tôi nói cho mọi người một bí mật nha, lúc Bách gia rời khỏi, hẳn là Tùng ca buồn lắm đó."

Từ Gia Hành bĩu môi không tin: "Lúc ấy cậu đã biết Bách gia đâu? Bây giờ cậu mới biết mà."

Chu Lạc nhỏ giọng meo meo kể chuyện: "Tuy rằng lúc ấy tôi không biết Bách gia nhưng dù gì tôi và Tùng ca cũng chung ban mà. Khi đó mỗi tuần đều phải viết chu kí*, tôi nhớ cực kì rõ luôn nha, đó là lần duy nhất Tùng ca được điểm A+ đó. Mọi người có đoán được đề mục chu ký tuần đó không?"

* nhật ký hàng tuần

Bốn người khác lắc đầu quyết liệt: "Chúng tôi không muốn biết."

"Ủa gì kì vậy mấy ba, tự nhiên lúc này sao lại hết tò mò rồi?" Chu Lạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Hôm đó đề mục của chu ký là 《Tưởng nhớ bạn tôi, Bách Hoài!》 Mẹ ơi, mọi người không biết đâu, nhớ lại cách dùng từ tưởng nhớ của cậu ấy, đúng là thiên tài, thiên tài! Tôi xem full bài mà nước mắt lâm li, thiếu chút nữa đã muốn đi mua một cái vòng hoa cho liệt sĩ cho tên Bách Hoài này rồi."

"..."

"Vẻ mặt của mấy người sao vậy? Mọi người đừng không tin mà, thật đó, lúc ấy tôi còn thật sự nghĩ Tùng ca có một người bạn tên Bách Hoài đã hi sinh lừng lẫy, tôi còn khổ sở thay cậu ấy một thời gian dài luôn. Tự dưng liệt sĩ kia lại chuyển đến trường chúng ta, mọi người xem thử có buồn cười không? Nè nè... Mặt của mấy người bị sao vậy?"

Chu Lạc dự cảm điều chẳng lành, quay đầu lại.

Choáng váng.

Lục Kỳ Phong đỡ lấy ánh mắt "Mi chết toi rồi" của Giản Tùng Ý, dịch cái ghế của mình ra chắn trước mặt bạn học Chu Tiểu Lạc đang lạnh run.

Bách Hoài cực kì hứng thú quay đầu nhìn về phía Giản Tùng Ý: "Tưởng nhớ bạn tôi, Bách Hoài?"

Giản Tùng Ý bình tĩnh: "Sáng tác nghệ thuật."

"Không biết tôi có vinh dự được đọc qua không?"

"Không. Chỉ có điều một trăm năm sau, tôi định làm cho cậu một áng văn thiên cổ như vậy nữa."

"Cảm ơn lời tốt lành của ngài."

[...]

Tôi một câu, cậu một câu, tình hữu nghị cách mạng tan tành như bọt biển.

Mọi người khẳng định thời điểm quân huấn, hai đứa này đồng lòng ăn ý, đoàn kết hữu nghị đều là giả dối, bây giờ cắn nhau sống chết mới là bộ mặt thật.

Giản Tùng Ý cà khịa Bách Hoài mấy câu, sau đó cúi đầu nhìn thời gian, bây giờ sáu giờ rưỡi, vừa lúc là giờ tan học ở trên trường. Cậu đeo ba lô lên, tạm biệt mọi người.

"Mọi người ăn từ từ, tôi mệt, về nhà ngủ trước."

Bách Hoài cũng đeo ba lô lên lưng: "Tôi về cùng cậu ấy."

Hai người chậm rãi đi về hướng mặt trời lặn, khoảng cách không gần không xa, không nói một lời, bước chân thoải mái. Hoàn toàn không giống kiểu lôi nhau ra bãi đất trống đấm một trận nghiêm trọng như đám kia đang bổ não, nhìn qua rất dễ chịu hài hòa.

Dương Nhạc gãi gãi đầu.

"Chuyện này một người lạ như tôi nghe còn thấy thảm thiết vãi nồi, sao hai người bọn họ nhìn qua như không có chuyện gì vậy? Còn có thể cùng nhau về nhà ngủ à?"

Lục Kỳ Phong ngáp một cái.

"Chứ còn gì nữa? Chuyện này đã trôi qua từ tám trăm năm trước rồi, người sáng suốt ai cũng biết Bách Hoài không phải chịu trách nhiệm, lỗi duy nhất chỉ là đừng đối xử với người khác quá tốt, để cho người ta được đằng chân lân đằng đầu, cho nên bây giờ cậu ấy mới thành cái dạng người lạ chớ gần. Cậu xem ngoại trừ Giản Tùng Ý thì cậu ấy có qua lại với ai chưa? Bách Hoài tiếp xúc với chúng ta chỉ là bởi vì chúng ta là bạn thân của Giản Tùng Ý mà thôi. Chỉ cần có Giản Tùng Ý thì Bách Hoài sẽ không xảy ra cái gì cả."

Mọi người càng nghe càng ngơ, chưa nắm rõ hết được trọng tâm vấn đề.

Lục Kỳ Phong lười giải thích với mấy người này, chán nản rút điện thoại ra.
"Ting!" một tiếng, wechat Giản Tùng Ý vang lên.

Lục Kỳ Phong: 【Tao hỏi này, lúc huấn luyện quân sự mày với Bách Hoài xảy ra chuyện gì hả?】

Giản Tùng Ý không biết Lục Kỳ Phong đang nói về điều gì: 【Chuyện gì vậy?】

Lục Kỳ Phong:【Mày không thấy cậu ta khó chịu à? Không phải mày muốn đuổi cậu ta khỏi Nam thành à? Tại sao gần đây hai đứa mày lại hòa thuận như vậy? Kẻ thù hóa người yêu?】

GiảnTùng Ý nhanh chóng trả lời: 【Người yêu quái gì, mày đừng để lây nhiễm bởi Chu Lạc. Tao đây thích một Omega dễ thương, chứ không phải một Alpha cao ráo, cứng cỏi và hung dữ. Tao với Bách Hoài là anh em!】

Xong rồi cậu còn thấy chưa đủ rõ ràng, bổ sung thêm: 【Đánh nhau, cà khịa là thế nhưng vẫn là tình hữu nghị anh em cần phải trung thành.】

Lục Kỳ Phong nở nụ cười.

Chụp ảnh màn hình, lưu vào folder 《Face Slap》.

Rồi gửi cho Bách Hoài: 【Chúc mừng Bách gia, mãi mãi là anh em.】

Xong rồi Lục Kỳ Phong quay đầu nói với tác giả fanfic Du Tử Quốc.

"Cậu đừng viết fanfic Tống Tiểu Bảo x Leonardo nữa, viết liền cho tôi một câu chuyện cẩu tâm cơ x kẻ ngốc đi, tôi đảm bảo hot hòn họt luôn, tin tôi!"

Bách Hoài đang đứng ven đường chờ taxi với Giản Tùng Ý, nhận được screenshot của Cẩu Kì Phong, anh phóng to, đầu ngón tay dừng ở hai chữ ANH EM, gõ gõ hai cái.

Rồi anh quay người, đi đến trước mặt Giản Tùng Ý, híp con ngươi cười nói: "Tôi nhớ rằng Tùng ca của chúng ta từ nhỏ đến lớn vẫn rất giữ chữ tín."

Mặt mày Bách Hoài lạnh lùng, anh lại cố tình cười híp mắt nên nốt lệ chí hơi nhếch lên, tôn thêm nét hẹp dài nơi đuôi mắt, rất giống một nam hồ li tinh nhạt nhẽo ngả ngớn.

Đồng nam Giản Tùng Ý còn nhỏ tuổi, đạo hạnh không sâu, mỗi lần đều bị người ta cười đến ngơ ngác, đầu óc mất cảnh giác, bé ngốc nghếch ngây thơ luồn ngón tay nắm chặt quai ba lô.

"Đương nhiên tôi là người giữ chữ tín mà."

"Vậy không phải vừa rồi cậu nói phải dỗ dành, vỗ về tôi thế mà cậu vẫn chưa dỗ tôi đâu đấy."

"..."

"Cũng chưa ôm nha."

"... Hai thằng đực rựa ôm cái gì mà ôm!"

"Nhưng bây giờ tôi rất không vui, rất rất không vui, phải làm sao bây giờ?"

Vốn Bách Hoài chỉ muốn trêu Giản Tùng Ý, chỉ có điều anh thật không ngờ, khoảng cách gần khiến cho mất mát và chua xót tận đáy lòng tràn lên khóe mắt, không nghĩ tới chúng nó lại khẽ tuôn ra ngoài con ngươi màu hổ phách, bị Giản Tùng Ý bắt được.

Giản Tùng Ý không biết nguyên nhân mất mát buồn hiu kia, nhưng cậu nhìn ra được ý cười nhìn như trêu mình kia là Bách Hoài thật sự không vui.

Lời nói như bát nước hất đi không thể hốt lại được, tự mình nói với Bách Hoài, tự mình bảo người ta không vui thì nói, để mình dỗ dành, thời điểm người ta nói muốn dỗ dành, mình không thể nuốt lời.

Vì thế ngón tay cậu nắm dây ba lô thật chặt, khẽ cắn môi, thẳng eo, ngẩng cổ: "Tuy rằng tôi không thể nào hiểu được tâm sự của một thằng đàn ông như cậu, thế nhưng tôi quyết định vẫn cho cậu sự quan tâm của chủ nghĩa nhân văn, cho nên... Mẹ nó, chỉ là một cái ôm thôi mà, ôm thì ôm, ôm xong thì buông tay, được chưa? Hơn nữa tôi nhắc lần cuối cùng, về sau còn dám nhắc chuyện ôm ôm ghê tởm này trước mặt tôi thì đừng trách tôi trở mặt đó!"

Nói xong, hai cánh tay thon dài cứng rắn mở ra, xông lên ôm Bách Hoài vào lòng.

Bonuss

Giản Tùng Ý: KHÔNG PHẢI ĐÂU, mọi người nghe tôi nói, đây là anh em real, anh em ruột thịt! Hơn nữa tôi rất hung dữ! Thật sự rất dữ đó!

Mọi người: Ừ, được, chúng tôi hiểu rồi. Ngài nói cái gì thì là cái đó.

Nhân sinh này, chỉ có hai điều con rể Tùng rất chắc chắn:
1. Đời này tôi không thể tiếp tục đối xử tốt với Bách Hoài!
2. Về sau tôi không thèm ôm cậu ta nữa!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật