[ĐN Twilight+Tân Tiếu Ngạo] Huyết Tộc Giáo Chủ (DROP)- Thanh Mai Tiểu Thư

Chương 20 : Lo lắng



CHƯƠNG 20 : Lo lắng

Gia đình Cullen hiếm thấy cùng tề tụ đông đủ ở phòng khách, nếu có thể bỏ qua sự khẩn trương và nghiêm túc trên sắc mặt mỗi người thì có lẽ còn tốt hơn. Edward ôm lấy Đông Phương Bạch, khuôn mặt cô tái nhợt, cả người dường như thật uể oải dựa vào Edward. Esme ngồi bên cạnh cầm lấy tay cô, thần sắc an ủi. Carlisle nhìn Jasper, hỏi : "Còn Jasper, con không sao chứ?"

Jasper và Đông Phương Bạch là hai thành viên duy nhất trong nhà khó có thể kìm chế khát vọng đối với máu của nhân loại. Dù sao một người là vừa chuyển sang hút máu động vật, một người chỉ vừa mới thoát khỏi lớp ma cà rồng tân sinh.

Jasper lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, dù sao thì sau này tránh xa cô gái kia ra là được, tuy rằng anh không thể không đồng ý rằng máu của cô ta thật sự chết tiệt...quá hấp dẫn.

Anh nhìn xem Alice tràn đầy lo lắng nhìn về chính mình, khẽ cười ôm lấy cô an ủi.

Rosalie lãnh khốc nói : "Để con đi giết cô ta, cô gái đó sớm muộn sẽ mang đến phiền phức cho chúng ta."

Carlisle nhíu mày trừng cô : "Rosalie, không được vọng động, chúng ta không thể ra tay giết con người, con quên rồi sao, huống chi cô gái tên Bella đó cùng đám người sói kia có quan hệ không ít, với hiệp ước giữa chúng ta và họ, chúng ta không thể động vào Bella."

Rosalie không cam lòng tức giận : "Nhưng máu của cô ta quá nguy hiểm, ngay cả chúng ta còn chịu không nổi thì huống gì là Bạch và Jasper, con sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Cái cô gái kia là một rắc rối."

Emmett ôm lấy Rosalie, khẽ cười : "Được rồi vợ à, bình tĩnh sẽ có hướng giải quyết tốt thôi, không nên một động hai giết người ta được."

Rosalie khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó không thèm nói nữa.

Carlisle bình tĩnh nhìn Alice, hỏi : "Con không xem được gì sao?"

Alice thở dài : "Ngay cả Edward còn không đọc được suy nghĩ của cô ta, con cũng không cách nào xem được tương lai của cô gái kia. Nhưng cô gái tên Bella đó rất nguy hiểm, máu của cô ấy đối với chúng ta rất có sự mê hoặc."

Carlisle bất đắc dĩ nhìn những đứa con của mình, cảnh cáo : "Tạm thời cách xa cô ta ra một chút nếu không muốn bị khu trục. Càng không thể vọng động, nhất là Rosalie."

Rosalie bực bội cau mày không nói, sau đó giận dữ bỏ lên lầu, dù sao trong nhà mọi người đều biết Rosalie so với ai khác càng thêm trân trọng gia đình này, đương nhiên cô không muốn bị kẻ nào phá hủy, càng chán ghét cùng con người có dây mơ rễ má với nhau.

Nhìn xem Rosalie rời đi, Emmett nhìn mọi người liếc mắt một cái, sau đó bước nhanh đuổi kịp, kêu to : "Baby à, đừng nóng giận thế chứ, đợi anh với nào."

"Hôm nay cũng mệt mỏi rồi, mọi người đều đi nghỉ ngơi đi. Edward, đưa Bạch về phòng đi." Esme mỉm cười trấn an nhìn mọi người, sau đó quay sang dặn dò Edward.

"Được rồi, bọn con đi trước." Alice bất đắc dĩ nói, hôm nay không giống ngày thường trêu trọc Edward và Bạch, cô còn lo quan tâm đến bạn trai của mình, thoạt nhìn cả người đều uể oải. Jasper ôm lấy Alice, dịu dàng nói : "Đi thôi." Alice mỉm cười ôm lấy anh, sau đó cả hai đều bước đi.

Edward quay đầu, dắt tay Đông Phương Bạch lên lầu. Thật sự hôm nay là một ngày quá mệt mỏi.

Carlisle và Esme nhìn nhau, bất đắc dĩ trầm mặc.

Phòng của Đông Phương Bạch hiện tại cũng thành phòng của Edward vì phòng cô có giường, Edward trước kia đều theo chủ nghĩa độc thân nên phòng cũng trống trơn ngoài CD và đàn piano. Dù sao anh cũng không cần giường như Alice mấy người đều có đôi có cặp, ma cà rồng cần giường ngoài việc cùng nhau đi 'lăn lộn' thì còn có thể làm gì?

Hiện tại đều không giống với, Edward có chút hối hận vì sao không mua một chiếc giường sớm, nhưng đầu óc nhanh nhạy như Edward rất nhanh chóng làm ra biện pháp ứng đối, chuyển hết đồ đạc di cư sang phòng của Đông Phương Bạch. Thật tình thì anh không có ý đồ đen tối nào, không hề. (TG : Nói dối! =)) )

Edward cởi áo khoác trên người, ngồi xuống sofa, nhân tiện cầm một cuốn sách trên ghế lật xem, Đông Phương Bạch sau khi thay một bộ quần áo thoải mái, sửng sốt nhìn anh đang đọc sách của mình, sau đó chạy đến phía sau ghế sofa, ôm lấy cổ Edward từ phía sau, khó được làm nũng cọ cọ cổ anh như một con mèo nhỏ, bình thường Đông Phương Bạch là một người mạnh mẽ, hiếm khi thấy cô như vậy, chỉ có thể quy cho ngày hôm nay kìm chế quá mức mà khó chịu. Edward vô cùng hưởng thụ Đông Phương Bạch thân thiết cọ như vậy, nghiêng đầu hôn cô một chút, liền đem cô cấp kéo về ngồi trên đùi mình.

"Hôm nay mệt mỏi không?" Edward cúi đầu dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của cô, Đông Phương Bạch khẽ lắc đầu dựa vào lồng ngực Edward, cười : "Ma cà rồng làm gì có thể mệt mỏi. Đừng lo cho em, em rất ổn, thật sự!"

"Thật là, không thể tỏ ra yếu đuối một chút sao? Giống như nhân vật nữ chính trong phim như vậy..." Edward buồn bực, cúi đầu hôn cái trán của cô.

Đông Phương Bạch bĩu môi : "Nếu anh thích vậy sao không đi tìm mấy cô gái nhỏ bé thích làm nũng ấy. À...chẳng phải có Bella? Ngày hôm nay cô ấy chẳng nhìn chằm chằm anh cả ngày còn gì? Hừ! Khuôn mặt này...đẹp trai lắm sao?"

Edward tựa cười như không cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn gái, ngón tay nâng lấy cằm của cô, khẽ nói : "Em ghen tỵ à?"

Đông Phương Bạch nhíu mày, ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn anh : "Ghen tỵ? Anh bảo em ghen tỵ? Với ai cơ? Thật buồn cười...em còn có thể đi ghen tỵ với thức ăn sao?"

Đúng vậy, trong mắt Đông Phương Bạch, Bella chính là một loại thức ăn không hơn không kém.

Edward nghe cô nói vậy rất không phúc hậu bật cười một tiếng, tuy vậy bộ dáng cô ghen thực quá mức đáng yêu, đương nhiên Edward không dám lại tiếp tục chọc ghẹo cô bằng không cô mà nổi giận thật thì tối nay anh phải ngủ ở sofa mất.

Edward không hề nghĩ ngợi liền xoay người một cái, đem Đông Phương Bạch áp ở dưới thân, cố ý cúi đầu vùi vào cổ cô, liên tiếp thổi hơi vào nơi mẫn cảm trên lỗ tai cô, mờ ám nói nhỏ : "Anh chỉ thích một mình cô gái này thôi, càng không có hứng thú với thức ăn."

"Anh...anh..." Nếu là con người, lúc này Đông Phương Bạch nhất định đỏ ửng mặt mũi, tiếc là lúc này cô là ma cà rồng, làn da trắng bệch hết sức, cô vặn vẹo cả người muốn đẩy Edward ra, khả năng là không dám dùng sức quá mạnh vì cô biết lực phá hoại của ma cà rồng rất lớn vậy nên chỉ dùng chút lực chống cự, nhưng Edward càng cố tình dùng sức đè xuống, ngược lại khiến hai người càng chạm càng gần.

Edward nhìn xem Đông Phương Bạch sắp sửa tức giận, liền mắc sắc xoay người, đem vị trí của mình và cô hoán đổi. Làm cho Đông Phương Bạch nguyên bản luôn bị đè ép ở phía dưới đổi thành nằm ở trên người anh. Vì phòng ngừa cô trốn chạy, hai tay anh gắt gao ôm lấy thắt lưng của cô, càng làm cho cô dán chặt chính mình, không có cơ hội đào thoát.

Ở vị trí này, Đông Phương Bạch sâu sắc cảm thấy được nguy hiểm. Khả hôm nay cô phản ứng chậm nhịp, bị Edward kìm chế gắt gao, khiến cô cố ý nhổm người dậy muốn ly khai lại bị ngã trở về. Mà điều này khiến cô ý thức được sâu sắc thân thể Edward biến hóa.

"Ngày mai có bài thi, em...em phải đi ngủ sớm." Đông Phương Bạch ngượng ngùng không dám nhìn Edward, ngàn năm e lệ khép kín của con gái phương Đông khiến cô không cách nào tiếp thu văn hóa mở ra của phương Tây, càng không biết làm sao đối mặt tình trạng này. Trước giờ chưa bao giờ biết giữa hai người yêu nhau phải có sự chung đụng thân thiết khiến tay chân cô lóng ngóng không biết làm sao. Thật sự quá xấu hổ rồi.

"Ma cà rồng là không ngủ, em có thể ngủ từ lúc nào vậy?" Edward phụt cười nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô khiến Đông Phương Bạch càng xấu hổ hơn. Thật sự là làm người lâu quá rồi nên quên mất việc ma cà rồng không ngủ, mất mặt chết mất.

"Đừng nhúc nhích, làm cho anh ôm một chút, chỉ một chút là tốt rồi." Đối với người mình yêu đang ở trong lòng làm sao có người đàn ông nào là không động tình, nhưng anh biết sẽ dọa đến cô nên chưa bao giờ chạm đến lằn ranh cuối cùng, chỉ có thể từng bước hướng dẫn ,khiến cô quen thuộc sự động chạm thân thiết của anh. Làm cô có thể tiếp nhận phương thức yêu đương này.

Edward không ngừng nói với chính mình phải nỗ lực kìm chế dục vọng. Thanh âm của anh khàn khàn trầm thấp ngay chính anh còn thấy xa lạ, thần kỳ là có thể khiến cô ngoan ngoãn im lặng nghe lời.

Mà lúc này Đông Phương Bạch không còn sự cường thế ngày xưa, ngoan ngoãn nghe lời như một con mèo nhỏ, cô cũng biết lúc này xúc động là ma quỷ.

Quả thật Edward không hề làm gì cô cả. Chẳng qua là ôm ấp một chút, Edward tranh thủ chiếm tiện nghi của cô một chút, chỉ thế thôi.

Bọn họ thật sự nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ôm nhau mà không có làm ra việc gì khiến thiếu nhi không thể nhìn thấy. Edward chỉ có thể nói là vừa sung sướng vừa đau khổ, sung sướng là có thể ôm cô, đau khổ là người yêu ở trong tay còn chưa có thể ăn.

Trái ngược với Edward ảm đảm không thấy ánh sáng, Emmett và Jasper tốt hơn nhiều, bọn họ còn có một trận đại chiến trải qua, đương nhiên là làm chuyện thiếu nhi không thể xem.

‐--------------------------
Đọc đến đây hẳn nhiều bạn sẽ thấy thất vọng vì đã lâu truyện không được cập nhập, mình viết bộ này từ 2015, khi đó vì sự yêu thích giành cho Twilight nên đã viết được một hơi 20 chương, về sau vì việc học mình đã bỏ bê một thời gian, bây giờ 2021 có quá nhiều việc xung quanh làm mình vướng bận không thể tiếp tục viết bộ này, dù có muốn viết thì cũng lực bất tòng tâm bởi vì ý tưởng và "cái lửa" cho bộ truyện đã biến mất, vì vậy mình quyết định chính thức drop bộ truyện này sau 6 năm lưỡng lự.
Thành thật xin lỗi tất cả mọi người đã giành tình cảm cho fic 😢


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật