(:( OHM NANON ):) LÃO CÔNG, THAO NHẸ THÔI!!

Chương 29: Kết thúc




Thất Nguyệt năm sau chính là ngày dự tính Hoàng Tần Thắng sẽ sinh, trước một tháng đó Trần Bỉnh Lâm rất nhanh đã đem Hoàng Tần Thắng bức điên. Nhất là lúc Hoàng Tần Thắng xuống giường, chỉ một chút hắn liền đem người xách trở về.
Làm Hoàng Tần Thắng ôm bụng của chính mình ngồi một chỗ, hận không thể lập tức liền sinh.
Khoảng cách dự tính ngày sinh chỉ còn ba ngày, Hoàng Tần Thắng ngồi trên sô pha, cảm giác bộ ngực trướng trướng, có chút khó chịu.
Đem đồ ăn vặt trong tay đặt ở một bên, nâng tay xoa nhẹ một chút.
Lúc mang thai thể chất liền chuyển biến, hơn nữa ngày càng trướng.
Trần Bỉnh Lâm lái xe trở về, vừa bước vào cửa liền thấy Hoàng Tần Thắng ngồi kia tự chơi bộ ngực mình, nhướn mày đi lên phía trước, thò tay chiếm lấy, xoa nắn ngực cậu.
So với trước đó mềm hơn một chút, thế nhưng cũng không lớn, giống như con gái chưa phát dục vậy.
"Một mình ở nhà nhàm chán như vậy sao? Tại sao lại tự mình chơi đùa?"
Hoàng Tần Thắng hiện tại đối với lời đùa giỡn của Trần Bỉnh Lâm cũng không để ý, hướng ra sau dựa vào ghế sô pha, "Vậy anh giúp em nhu nhu, có chút trướng, hơn nữa cũng có chút đau, anh nói xem có phải là~~~?"
"Trướng sữa?"
"Ân"
Hoàng Tần Thắng thét lớn một tiếng, để Trần Bỉnh Lâm xoa cho mình.
Bỗng nhiên động tác liền chuyển biến, Trần Bỉnh Lâm không biết từ lúc nào đã dùng miệng thay tay, trực tiếp ngậm lấy đầu vú Hoàng Tần Thắng mà lộng.
Hoàng Tần Thắng cũng không ngăn cản, hiện tại dục vọng trong thân thể ngày càng mạnh, huống chi muốn sinh.
Sau khi sinh một tháng chỉ sợ sẽ không sinh hoạt được, lúc này làm càn một chút cũng không sao cả.
Trần Bỉnh Lâm dùng răng và đầu lưỡi liếm láp đầu vú hồng nhạt, trong khoảng thời gian này đầu vú to lên không ít, nếu không mặc nhiều áo, chỉ mặc một áo thì có thể nhìn thấy bộ dáng đầu vú rõ ràng.
Khẽ cắn đầu vú, Trần Bỉnh Lâm có ý xấu mút vào, hấp một lát bỗng nhiên trong miệng có điểm ngọt ngọt.
Một cỗ hương vị sữa.
Thật sự là trướng sữa.
Hoàng Tần Thắng vốn mơ mơ màng màng cũng phải trừng lớn mắt không thể tin được nhìn Trần Bỉnh Lâm , vừa rồi trước ngực có một loại cảm giác, như là.....
Như là có cái gì đó bị hút đi.
"Không thể nào..."
"Đến thời điểm nên đi hỏi bác sĩ một chút, khả năng chỉ là trong khoảng thời gian này, thế nhưng như vậy cũng tốt, đến thời điểm con có thể uống sữa, không cần ăn sữa bột."
"Trần Bỉnh Lâm em có cảm giác anh thật sự khốn kiếp a."
"..... Tiểu tâm can, em cũng không thể trách anh, chẳng lẽ em nhẫn tâm?"
"Em nhẫn tâm? Nếu anh không đành lòng thì cho con ăn đi."
Trần Bỉnh Lâm cúi đầu lại hấp một ngụm, sau đó hôn trụ miệng Hoàng Tần Thắng, đem sữa trong miệng truyền sang cho cậu, hai người miệng lưỡi giao nhau quấn lấy nhau.
Sữa tươi màu trắng từ khóe miệng trượt xuống.
Tay Trần Bỉnh Lâm thò xuống dưới, trực tiếp dừng tại hoa tâm của Hoàng Tần Thắng, khều hai phiến hoa thần, nhịn không được đưa ngón tay vào bên trong dò xét.
Hoàng Tần Thắng hừ nhẹ một tiếng, cả người run lên.
"Anh đừng, không được...."
"Như thế nào không được? Anh xem phía dưới của em thật sự rất cao hứng." Tay Trần Bỉnh Lâm bên trong hoa huyệt nhợt nhạt đưa đẩy, lại còn lăn qua lộn lại giảo lộng.
Loại chuyện này, Hoàng Tần Thắng một khi đã tiến vào trạng thái si mê thì không có biện pháp cự tuyệt, chỉ có thể chịu đựng rên rỉ, nhận ý xấu của Trần Bỉnh Lâm .
Thời điểm hai người đang hôn nhau, Hoàng Tần Thắng bỗng nhiên đau bụng.
Đẩy Trần Bỉnh Lâm một chút, "Không, không được... Em giống như, giống như muốn sinh....."
Ngón tay cắm trong hoa huyệt Hoàng Tần Thắng dọa Trần Bỉnh Lâm nhảy dựng lên, ngón tay hoàn toàn chìm vào, để trong hoa tâm Hoàng Tần Thắng. Thân thể Hoàng Tần Thắng mẫn cảm sao có thể chịu được loại kính thích này, bên trong hoa huyệt liền trào ra một cỗ nước dâm dịch.
"Ân a~"
"Tiểu tâm can, em đây là muốn sinh hay vẫn muốn bị làm?"
"Ngô! Không, không phải, là muốn sinh thật, bụng em đau quá.....!"
Trần Bỉnh Lâm vội vàng đem tay rút ra, tùy tiện lấy giấy đem hoa huyệt đã ướt rối tung rối mù của Hoàng Tần Thắng lau sạch, thuận tiện đem đầu vú còn dính chút sữa liếm sạch.
"Em đừng lo lắng, chúng ta sẽ đi bệnh viện, anh sẽ gọi điện cho Lý thúc thúc."
"Ân... Anh mau lên, em đau."
Hoàng Tần Thắng nhắm mắt nằm ở bên cạnh, đau đến tận tâm can.
Khi đến bệnh viện, Hoàng Tần Thắng liền bị đẩy vào phòng sinh, Trần Bỉnh Lâm ngồi xổm bên ngoài.
Thật sự muốn sinh? (=_=)
Ngàn vạn lần không thể có chuyện, hai người đều phải bình an đi ra.
Ở bên ngoài đợi cả một buổi tối, có thể nghe được âm thanh trong phòng sinh khiến Trần Bỉnh Lâm rất lo lắng, hận không thể thay Hoàng Tần Thắng gánh vác nỗi khổ này.
Đi tới đi lui ở bên ngoài, mãi cho đến hừng đông, thời điểm sáu giờ sáng, trong phòng sinh rốt cuộc cũng xuất hiện tiếng khóc của trẻ con. (đẻ lâu vậy @@)
Trần Bỉnh Lâm cả kinh, chạy vọt đến trước cửa.
Hộ sĩ ôm đứa nhỏ đi ra nhìn thấy Trần Bỉnh Lâm , đối với hắn cười cười, "Là con gái."
"Hoàng Tần Thắng thế nào rồi?"
Trần Bỉnh Lâm nhìn con một chút liền khẩn cấp hỏi, "Không có việc gì đi?"
"Ngủ, anh có thể vào phòng bệnh với cậu ấy, bất quá đứa nhỏ này?"
Trần Bỉnh Lâm rốt cuộc cũng yên tâm, nhìn nhìn đứa nhỏ Hoàng Tần Thắng vì hắn mà sinh, "Chờ em ấy tỉnh lại thì đặt tên, cô đem đứa nhỏ qua phòng giữ ấm bên kia đi."
"Được"
Hộ sĩ thật không hiểu, vì sao Trần Bỉnh Lâm đối với đứa nhỏ một chút cũng không để bụng.
Quả nhiên không thể hiểu lắm những người trên thế giới này.
Vào phòng bệnh với Hoàng Tần Thắng, Trần Bỉnh Lâm gọi điện thoại đến công ty an bài một chút công việc, còn mình sẽ ở một bên canh giữ chờ đến khi Hoàng Tần Thắng tỉnh lại, kết quả chính mình ngủ lúc nào cũng không biết.
Thời điểm Hoàng Tần Thắng tỉnh lại thì thấy Trần Bỉnh Lâm tựa bên giường mình ngủ, cười đưa tay xoa đỉnh đầu hắn một chút.
Sau đó......
Cậu hơi nâng người lên nhìn bụng mình, nguyên bản cái bụng cao ngất đã bằng phẳng như lúc ban đầu, trong lòng vui vẻ ~~~
Rốt cuộc cũng không phải trốn tránh người khác nữa!
Nếu trốn tránh nữa, cậu sẽ điên mất!
Trần Bỉnh Lâm mở mắt phát hiện Hoàng Tần Thắng đã tỉnh, nắm tay cậu, "Tâm can rốt cuộc em cũng tỉnh, nếu em mà không tỉnh lại, anh sẽ bị em hù chết!"
"Con đâu?"
"Phòng giữ ấm bên kia, để anh bảo hộ sĩ ôm lại đây."
"Ân"
Hiện tại rối rắm duy nhất của Hoàng Tần Thắng cũng không còn, dù sao đứa nhỏ cũng đã sinh, có bảo bảo mềm mềm ỷ lại cậu, cảm giác cũng không tệ.
Trần Bỉnh Lâm thấy thế biết Hoàng Tần Thắng rất thích đứa nhỏ này, đi ra ngoài bảo hộ sĩ ôm con vào, sau đó ngồi bên giường.
"Em xem có phải rất xinh đẹp hay không?"
"..... Hiện tại nhìn ra được cái rắm, đúng, tên con là gì?"
"Em đặt đi"
"Em nghĩ đã, vậy gọi..... Trần Miên được không?"
"Ân"
Hoàng Tần Thắng nghe vậy kì quái nhìn Trần Bỉnh Lâm , đã thấy ánh mắt Trần Bỉnh Lâm ôn nhu, khóe miệng tràn đầy tiếu ý, trong lòng liền trở nên ấm áp.
Hai người chống tầm mắt lại, Trần Bỉnh Lâm kiềm chế kích động trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm môi Hoàng Tần Thắng, nỉ non nói, "Cảm ơn em, Hoàng Tần Thắng."
Một câu khiến Hoàng Tần Thắng cố gắng không đỏ mắt, khẽ nhếch khóe miệng đáp lại nụ hôn triền miên này.
Thời gian gần một năm, hiện tại.... Hết thảy mọi thứ đều hoàn mỹ.
Một nhà ba người còn rất lâu dài.
-----------------------


สวัสดี! (Sawad-dee! ) - xin chào mọi người!

Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện Lão Công, Thao Nhẹ Thôi! của OhmNanon nha...hôm nay cũng là ngày ra chap cuối cùng rồi... vì là chap cuối nên mình up hơi chậm hơn mọi ngày một chút nha, mọi người thông cảm cho au nha...

Au chúc mọi người thật nhiều sức khỏe và cũng như thật nhiều năng lượng để  luôn đồng hành cùng OTP của mình cũng như OhmNanon nha, và đừng bỏ rơi hai bé dù có bất cứ chuyện gì nha...yêu mọi người nhiều lắm nè

ขอบคุณมากๆเลย (Khub khun mak mak loey) - Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đồng hành cùng Au trong suốt truyện 

ลาก่อน! (La korn! ) - Tạm biệt mọi người!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật