Tỉnh dậy phát hiện tra công muốn giết chết tôi

Chap 28: Số tiểu thuyết tôi đọc còn nhiều hơn anh ăn cơm



Vốn dĩ trên đời này có rất nhiều thứ bình thản ngồi xuống nói chuyện là có thể giải quyết được. Là do năm đó Tống Tử Lam không tin tưởng tôi, hay bởi vì tôi chưa cho hắn cảm giác an toàn nên có? Có lẽ, là bởi vì Tống Tử Lam và tôi chưa bao giờ thẳng thắn với nhau, mặc dù yêu thương trong rất nhiều năm, nhưng đều tự cho mình là đúng mà xem nhẹ cảm giác của đối phương.

Giống như năm ấy, tôi cũng từng vì hắn mà nhịn ăn nhịn uống, cũng chưa từng nghĩ nếu một ngày Tống Tử Lam phát hiện sẽ là biểu cảm như thế nào.

Tôi muốn dùng phương pháp này nói cho Tống Tử Lam biết, chỉ cần tin tưởng nhau, chỉ cần hướng về phía nhau, đấy mới là điều tôi truy cầu.

Tôi không hy vọng hắn vì tôi mà giấu diếm tôi bất cứ chuyện gì cả.

Tình yêu phải dựa trên sự tin tưởng và cùng nhau gánh vác.

Tôi biết tôi không hoàn hảo, Tống Tử Lam cũng không hoàn hảo. Chúng tôi dùng bản năng và tình yêu không hoàn hảo đó, hy vọng mang đến những thứ tốt đẹp nhất cho người đối diện. Nhưng lại không hề quan tâm người ấy sẽ tiếp nhận nó như thế nào.

Lúc này, chuyến bay của tôi đã sắp khởi hành, tôi đứng dậy tiến về phía cửa từ để làm thủ tục check in. Đoàn người phía trước dường như là một đoàn khách gia đình, bọn họ kéo vali cười nói vui vẻ, dường như đang bàn luận về chuyến đi sắp tới.

Tôi cũng rảo bước theo sau. Đến khi tôi nghe thấy một tiếng gọi đầy hoảng hốt của Tống Tử Lam.

"Hiên Hiên!"

Khi nghe thấy giọng của hắn, tôi hơi dừng lại, nhưng rất nhanh tôi đã mỉm cười mà bước tiếp.

Tống Tử Lam điên cuồng lao về phía tôi. Vừa chạy vừa không ngừng gọi tên tôi. Nhưng tôi vẫn không quay đầu mà bước về phía trước. Cho đến khi cánh cửa phòng chờ khép lại, tôi cũng không nhìn hắn dù chỉ một lần.

Tống Tử Lam, đây là dạy cho anh lần sau đừng học theo mấy cuốn tiểu thuyết mạng vớ vẩn. Số tiểu thuyết cẩu huyết tôi đọc còn nhiều hơn anh gấp vạn lần. Nếu đã thích diễn vai máu chó, tôi sẽ diễn cùng anh đến cùng. Cảm giác làm nam chính trong vở tiểu kiều thê bệnh nặng bỏ trốn có thú vị không? Lúc này, tôi thật muốn quay lại mà hỏi Tống Tử Lam một câu như thế.

Tôi mỉm cười bước vào trong dãy hành lang, dường như tâm trạng hiếm khi nào vui vẻ như vậy, đến nỗi khóe miệng không tự chủ mà giương cao.

Lúc này trên sân băng đã có một hai chiếc máy bay cất cánh, phía trước tôi là một đôi tình nhân đang nắm tay nhau. Tôi lại nhìn về phía bàn tay mình, sau đó ở phía sau cực kỳ hỗn loạn.

Có người nào đó nhảy qua khỏi cửa từ, chạy về phía hành lang, phía sau bảo vệ gắt gao đuổi theo, chẳng mấy chốc đã kéo đến một đống hỗn loạn.

Tiếng động sau lưng tôi càng lúc càng gần.

Ba bước

Hai bước

Một bước.

"Hiên Hiên!"

Cánh tay bị người ta nắm chặt lấy, kéo về phía sau. Trọng tâm của tôi lệch đi, rất nhanh đã ngã vào trong vòng tay quen thuộc. Hơi ấm của Tống Tử Lam bao phủ lấy tôi, trái tim nơi lồng ngực cũng đập cuồng loạn. Giống như chỉ chậm một chút thôi sẽ mất đi món bảo vật quý giá.
"Đừng đi, Hiên Hiên. Anh sẽ cùng em gánh vác tất cả. Sẽ không lừa dối em, không bỏ em một mình."

Tống Tử Lam hôn lên trán tôi, ánh mắt kiên định. Hắn dường như quên đi hoàn cảnh hiện tại, quên đi đám người phía sau vẫn đuổi theo hò hét, còn có nhóm khách hàng đang không ngừng chỉ chỏ về phía chúng tôi. Cúc áo của Tống Tử Lam cũng không chỉnh tề, có lẽ là chạy thẳng từ khách sạn về bên này. Thế nhưng hiện tại, hai người chúng tôi chẳng ai đủ sức quan tâm đến những ánh mắt ngoài kia nữa. Tống Tử Lam nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, dùng hơi ấm quen thuộc mà cất lời.

"Hiên Hiên, sau này, chúng ta cùng nhau vượt qua."

Tôi đáp lại Tống Tử Lam bằng một nụ hôn. Hai chúng tôi ôm lấy nhau, ở giữa tiếng hò hét và tiếng máy ảnh lách tách chụp mà ngã vào trong vòng tay của người kia.

Kỳ thực, tình yêu trên thế giới này vốn đơn giản như thế. Dùng sự khiếm khuyết của bản thân để bù đắp cho đối phương. Chỉ cần có thể vững vàng nắm lấy tay nhau là được. Tống Tử Lam rời khỏi tôi, dùng ngón tay xoa xoa má tôi. Sau đó hai chúng tôi đột nhiên bật cười.

Cãi vã, làm lành, hiểu lầm, rồi lại cãi vã, làm lành. Thế nhưng cuối cùng vẫn có thể nắm chặt lấy tay nhau, thẳng thắn nói ra hết lòng mình, cùng sóng vai nhau đối mặt với sóng gió. Đấy chẳng phải là dáng vẻ mà tình yêu nên có hay sao?



HOÀN


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật