[LONGFIC][Winrina] KAGAMI

The Present



15.

Warning: Nội dung khó chịu, cân nhắc lướt qua.


Câu chuyện về Willow được mở ra như thế, bằng một tách cafe rang nóng ấm đắng thếch rùng mình chảy xuống cổ họng Ning YiZhuo, dập tan cơn co thắt khó chịu phân vân giữa việc nên thét lên ngắt lời vị viện trưởng, hay ngoan ngoãn nuốt xuống và quan sát mọi thứ diễn ra bằng đôi mắt tò mò của một đứa trẻ không phán xét. Willow đã từng là một nhà tù ổ chuột tràn ngập tệ nạn với hàng tá những gã quản giáo nam khốn khiếp lén lút bán ma túy cho tù nhân nữ ngay giữa ban ngày, sòng bài cá cược phía sau chấn song công lý, chưa kể đến các trận đánh vũ nhục lột đồ, những cuộc mây mưa chóng vánh từ tự nguyện đến ép buộc dẫn đến sự ra đời của những đứa trẻ không tên. Đó là Willow của hai năm về trước. Và Choi Jaeyoon chẳng thể làm được gì. Ông cố gắng, từ những ngày đầu mới đặt chân đến Willow.


"Tảng lờ chúng sẽ tốt cho ông."


"Trung ương nhiều việc bận, chuyện đó... để sau đi."


"Ông già lẩm cẩm đến tận bây giờ vẫn chưa biết tại sao mình bị đày đến Willow kìa."


Lực bất tòng tâm.


Ông từng nghĩ đến việc từ chức, ừ thì thứ tiếng nói trồi lên từ ao vũng lương tâm sẽ chờ đến dịp đó mà chất vấn. Ai sẽ chấp nhận làm việc ở chốn khỉ ho cò gáy này, nơi đồng lương chỉ đủ nhét răng vài bao thuốc và hết đây? Willow là chốn tận cùng của Địa ngục mà quỷ Satan còn chẳng thèm ngó ngàng đến. Ông rời đi đồng nghĩa một mảnh đời vô tội khác sẽ bị hủy hoại đấy!


Và cứ thế Jaeyoon trụ lại, trơ mắt nhìn tội ác hoành hành ngay giữa chốn lẽ ra phải là nơi thực thi công lý, bất lực cùng tuyệt vọng. Dù thế, ông vẫn viết sẵn tờ đơn xin nghỉ việc giấu dưới ngăn kéo. Thứ ông chờ là một ngòi nổ phù hợp để ông nhanh chóng biến khỏi Willow như một con chuột nhắt tủi nhục trốn thoát khỏi cái ổ đã ngập ngụa bùn lầy tội ác mà không cần chờ người khác đến kế nhiệm (bởi ông sẽ lại mủi lòng thương cảm họ thôi, chết tiệt).


Một ngày nọ đầu tháng mười hai, sau quyết định kỷ luật từ Trung Ương vì để một tù nhân nữ qua đời không rõ nguyên nhân (dùng ma túy quá liều) trong nhà giam dưới sự quản lý của mình, Jaeyoon lê thân thể ốm còm cõi bọc trong lớp áo phao dày sụ ra ngoài đường lớn, nơi có hòm thư đỏ, đùng đùng điên tiết muốn bỏ lá đơn nghỉ việc được dán tem đầy đủ chuyển thẳng về Trung Ương. Vậy mà đến cuối cùng, số phận vẫn thích thú giở trò trêu đùa ông. Một tù nhân mới được chuyển về Willow, gã quản giáo phụ trách việc đón nhận (người đã để cho tù nhân nữ qua đời kia dùng ma túy) thì đang phải chấp hành án kỷ luật. Jaeyoon nghiến răng. Chỉ còn một cây số nữa là đến hòm thư gần nhất rồi, tại sao? Chim rừng đang trú đông còn phải bay loạn xạ dưới tiếng gào gân cổ của Choi Jaeyoon. Ông dậm dậm đôi boots xuống nền tuyết trắng cho bõ cơn giận, rồi rũ vai đi ngược về hướng Willow. Ông tự nhủ, đây hẳn là lần cuối cùng mình đón tù nhân dưới danh phận viện trưởng, đã thế thì phải làm một cú homerun thật gọn gàng, cho oai lên đáng danh viện trưởng. Một chú bướm nhỏ đậu trên vai ông, cất cánh bay lên loạng choạng. Mùa đông rồi, sao bướm còn ở đây thế nhỉ?


Một con bướm đập cánh ở Brasil có gây ra cơn lốc ở Texas không?


16.

Câu trả lời là có.


"Tôi tên là Uchinaga Aeri. Rất vui được gặp chú."


"Choi Jaeyoon."


Vị viện trưởng trả lời cộc lốc, rõ ràng cơn bực dọc vì không thể gửi lá thư đi ảnh hưởng đến tâm trạng nhiều hơn ông tưởng. Về phía Uchinaga Aeri, nàng nghiêng đầu gật gù, chẳng rõ là để ghi nhớ lấy tên ông hay là vì điều gì khác. Bởi ông đã thấy cô ta quan sát các tù nhân ở sân tập thể dục, và nói thật, là ánh mắt ấy hoàn toàn khác với các tù nhân tỏ vẻ tò mò xen lẫn sợ hãi trước đây. Nó mang một chút gì đó đánh giá, chiêm ngưỡng, không thể nằm ở vị trí một tù nhân ép buộc phải đến Willow. Ông hiểu ánh mắt ấy.


"3010, cô đang đánh giá cơ sở Willow của chúng tôi đấy à?"


Ông hơi lên giọng, hẳn đượm đầy sự châm biếm bên trong. Uchinaga Aeri nhún vai. Một cái tặc lưỡi xem như đồng ý. Ông nhíu mày, sự khó chịu thể hiện rõ qua lớp kính lão mờ đục hơi nước. Cô ta có ý gì đây? Choi Jaeyoon ra lệnh viên quản giáo dẫn Uchinaga Aeri đến phòng làm việc. Dọc suốt quãng đường, những gì Uchinaga Aeri thể hiện là thong thả bước đi, có phần quá thoải mái so với một công dân lương thiện lần đầu phải vào tù. Trông cô ta cứ như đi dạo giữa công viên.


"Phòng khóa trái cửa, camera giám sát lắp đầy ở đây. Đừng hòng giở trò gì đấy."


Choi Jaeyoon gõ gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ sần sùi, cảnh cáo cô gái người Nhật đang lắc lư cổ tay mình trong chiếc còng số 8, theo một nhịp điệu ngẫu hứng từ tiếng huýt sáo trên đôi môi anh đào.


"Và cấm huýt sáo!"


Ông đập bàn. Uchinaga Aeri liền thôi ngọ nguậy, ỉu xìu.


"Xem ra đồng sự sắp làm việc cùng tôi tới đây là người khá nóng tính rồi."


Choi Jaeyoon bật cười. Trong hồ sơ không đề cập đến việc Uchinaga Aeri có vấn đề thần kinh, nếu quả thật vậy, gã bác sỹ chẩn đoán cho cô ta hẳn là loại mua bằng.


"Cô không hiểu mình đang ở tù, hay đơn giản là không muốn hiểu đây?"


"Tôi đến để chiêm nghiệm cảm giác của cái chết."


Uchinaga Aeri cười nhẹ. Bỗng chốc, gáy sau Choi Jaeyoon như có ngàn cây kim ướp đá lạnh đâm vào, tê cứng. Cô ta...


"Và biến Willow trở thành cái nôi sự sống. Thú vị chứ viện trưởng Choi, hoặc suýt chút nữa là trở thành cựu viện trưởng? Người của tôi biết hết ấy mà."


Vị viện trưởng già mấp máy môi.


"C-cái gì?"


Tiếng cười trong trẻo lại càng giòn giã hơn.


"Dễ hiểu hơn nhé. Tôi sẽ giúp chú chấn chỉnh Willow theo đúng ý muốn của chú. Tiền và quyền lực không thành vấn đề. Tôi giúp Willow này hồi sinh, còn chú chỉ việc để tôi sống trong cái chết là được. Chú đồng ý chứ?"


Cô ta nhoẻn miệng cười. Nhưng ánh mắt thâm trầm thì toát lên ý nghĩa ngược lại. Lời đề nghị quá sức hấp dẫn với Choi Jaeyoon. Công lý sẽ được thực thi bằng tiền bẩn cùng quyền lực ư? Bông tuyết nào mà chẳng nhuốm bụi đen, chỉ khác nằm giữa một lớp tuyết trắng, thì chúng cũng vẫn sẽ là tuyết. Ai nào muốn tiếp quản cái chốn ngục tù mục rữa này ngoại trừ Choi Jaeyoon. Choi Jaeyoon sẽ là duy nhất. Bàn tay dấp dính mồ hôi co chặt. Đôi môi mím lại, gần như trễ xuống.


Tại sao không?


"Cô giải thích thêm đi."


Và kể từ giây phút ấy, Uchinaga Aeri biết, mình đã thắng.


17.

"Toàn bộ cơ sở vật chất của Willow ngày hôm nay đều do một tay Aeri tài trợ. Con bé yêu cầu chú đuổi việc tất cả những gã quản giáo nam từng tham gia các hoạt động phi pháp diễn ra trong nhà tù, tuyển dụng hàng loạt quản giáo nữ có kinh nghiệm, đưa ra mức lương cùng phúc lợi cao khủng khiếp. Ban đầu, mọi chuyện tồi tệ lắm. Họ phản đối dữ dội quyết định trên. Còn chú thì suýt bị một trong số họ tẩn một trận nên thân giữa đường trở về nhà. Tuy nhiên, Aeri đã không cho phép điều đó xảy ra. Cận vệ thân tín của con bé phủ khắp mọi nơi, thằng khốn tấn công chú bị lôi đi trước khi chạm được đến sợi tóc của chú. Kể từ đó, không ai dám ho he gì với quyết định chú đưa ra nữa. Willow hoàn toàn lột xác. Tệ nạn dần được loại bỏ, Aeri tranh thủ cho xây dựng thêm xưởng may, xưởng thủ công mỹ nghệ để tù nhân nữ học nghề. Hệ thống y tế chăm sóc sức khỏe thể chất và tinh thần cũng do con bé đề xuất, chú chỉ việc thực hiện nó mà thôi. Đổi lại, chú chấp thuận một vài yêu cầu của con bé, bao gồm nơi ở riêng tư bất khả xâm phạm cùng trà và sách để con bé suy nghĩ về sự sống, cái chết, về YuJi, Minjeong và những gì con bé gọi là bánh răng khổ hạnh con bé đáng phải chịu. Chú không bao biện cho hành động bất kính đối với công lý khi mà một tù nhân lại được tận hưởng những đặc ân quá sức tưởng tượng trong nhà tù, nhưng đó là điều cần thiết để cứu lấy Willow. Nếu được quay trở về quá khứ, chú vẫn sẽ giúp đỡ Aeri, đổi lấy tương lai tươi sáng hơn cho hàng trăm tù nhân nơi đây."


"..."


"..."


"Thế thì chú Jaeyoon, một câu hỏi nữa thôi, tại sao lại là cháu... Cháu chưa hiểu lắm... Aeri chị ấy... làm sao... Thư ngỏ ấy, chú chấp nhận cháu đến đây, đừng nói với cháu..."


"Aeri biết nhiều hơn cháu tưởng" - Ông ngước lên, mặt đối mặt với YiZhuo - "Như chú đã trình bày ở trên, Aeri quyết định tất cả. Ngay khi thư ngỏ từ pháp y nổi tiếng Kim Taeyeon được gửi đến, con bé đã bắt chú phải nhận cháu, dẫu cho chú chẳng thích ý định này chút nào."


Jaeyoon đứng dậy, hai tay chắp ra sau, đôi mắt lờ đờ nhìn qua khung cửa sổ mở toang để gió lạnh tràn vào, đông cứng cả bệ cửa sổ bằng gỗ mục nát.


"Lý do ra sao, hẵn cháu tự đoán được."


Đầu óc Ning YiZhuo quay cuồng. Chín mươi phần trăm sự thật phơi bày trước mắt YiZhuo, là em mù lòa ngu ngốc, hay nàng ấy quá cao tay che giấu chúng giữa những câu nói đùa trên dây thừng vô thưởng vô phạt? Ngẫm lại, Aeri chưa từng kể YiZhuo nghe, lý do thật sự nàng muốn em ở đây, trong khi nàng rành rõ hơn ai hết em là ai và đến đây vì mục đích gì.


"Aeri, nàng ấy..."


"Chú và con bé có một ván cược, cách đây mười ngày trước."


Jaeyoon xoay lại, thảy viên xúc xắc giấu sâu dưới túi áo ngủ về phía YiZhuo. Xúc xắc xoay vài vòng rồi ngừng hẳn. Nút số một đỏ chót đập vào mắt YiZhuo hệt như giọt máu đào lan giữa nền tuyết trắng.


"Rằng cháu sẽ kịp đến tìm chú hỏi ngọn ngành câu chuyện."


Ning YiZhuo ghét cách giọng ông bỗng chốc run rẩy còn khóe môi tái nhợt thì mấp máy vô cùng khó khăn. Cảm giác thắt nghẹn nơi lồng ngực đẩy em về khoảnh khắc tin dữ của Minjeong ùa về. Cậu ấy mất, giữa đám cháy nghiệt ngã không rõ nguyên do. Ngày cậu ấy ra đi, em khóc nhiều đến mức nước mắt cạn khô, phổi căng ra chỉ để cố hít lấy dòng không khí đặc quện mùi khói cùng nhựa khét. Viên cứu hỏa mệt mỏi đỡ em dậy, ép em rời khỏi hiện trường tan hoang. Gột rửa nước mắt dưới cơn mưa có lẽ là lời tiễn đưa cuối cùng của Thượng Đế vào giây phút chuẩn bị bước lên xe cảnh sát trở về hiện thực tàn khốc, YiZhuo mới vỡ lẽ ra, dù không hề muốn, em vẫn sẽ khắc ghi cảnh tượng này đến cuối đời. Vì sang chấn chưa bao giờ tồn tại dưới thực thể hữu hình. Chúng là cái bóng, bám theo ta suốt đời, lặng lẽ như một bóng ma, một cái chết hiện hữu đang chờ sẵn. Tất cả chúng đang quay lại, rõ ràng hơn bao giờ hết và dù cho tiết trời đang ra đông, lạnh đến cắt da cắt thịt, những gì em cảm nhận được là ngọn lửa năm nào đang nuốt chửng lấy Minjeong. Và lần này có thể là nàng ấy, Aeri...


"Nhưng Aeri thì không."


Choi Jaeyoon mệt mỏi chỉ về phía đồng hồ, nơi kim phút nhích đến con số mười một.


11 giờ 55 phút.


"Con bé sẽ rời khỏi thế giới này, đúng mười hai giờ đêm nay. Và cháu biết đấy, chú không phải là người có thể cản con bé chỉ bởi một câu đừng làm điều dại dột. Nếu chú thắng, toàn bộ tài sản của Aeri sẽ thuộc về chú, chú có thể sử dụng chúng để xây dựng Willow lớn mạnh hơn nữa hoặc trốn hẳn ra nước ngoài, sống cuộc đời vương giả."


"Chú đã có thể liên lạc với cháu kia mà, chị ấy... chị ấy. Khốn nạn, đồ ngốc, ĐỒ ĐIÊN!!"


"Cháu quên lời chú nhanh thế à? Con bé có tay chân khắp mọi nơi, làm thế là phá vỡ giao kèo, con bé sẽ tự sát trước khi chú kịp báo cháu."


"Chết tiệt, chị ta nghĩ chết là dễ dàng lắm sao. Khốn khiếp, khốn khiếp!"


Kim phút chậm rãi nhích lên một chút nữa. 11 giờ 56 phút. Lưỡi hái tử thần đã kề sát cổ Aeri. Kimono đỏ mỉm cười, giang tay chầm chậm, từ tốn đón nhận cái chết đã được định sẵn. Hình ảnh nàng gục giữa vũng máu đỏ tươi choáng ngộp lấy Ning YiZhuo.


Chúng ta không sống để trải nghiệm cái chết.


Nên em cũng sẽ không sống và trơ mắt đứng nhìn thần chết cướp nàng khỏi tay em.


Nàng vẫn còn nợ em một câu trả lời cuối cùng.


Vậy nên...


Chờ em, Aeri.


Xin chị...


AERI!


AERI!!!


...


...


...


"Ván cược kết thúc rồi nhỉ?"


Tách trà xanh trong tay kimono đỏ bốc khói. Từng lọn khói mờ nhạt cuộn lên, xuyên qua cánh mũi cao mùi hăng hắc. Uchinaga Aeri lắc nhẹ chúng. Làn nước sóng sánh hơi tràn miệng rơi xuống mặt thảm. Tiếng xèo xèo vang lên khe khẽ, hẳn trôi xuống dạ dày sẽ thành tiếng tạt axit cho xem. Mặc dù thế, nhưng các lựa chọn quả thật khá hạn hẹp. Thuốc nhẹ thì lâu chết, còn nặng thì trông khó coi. Aeri chọn khó coi. Dù sao cũng chẳng ai để ý đến nữa.


"Hai mươi chín giây mình dành tặng cậu YuJi, hai mươi chín giây còn lại, giúp mình gửi lời chào tới Minjeong."


Thế hai giây kia?


Con quỷ nhỏ vỗ cánh nhảy bên vai Uchinaga Aeri (trong trí tưởng tượng của nàng) đặt dấu chấm hỏi trên hai chiếc sừng nhú. Nàng bật cười.


"Là dành cho Ning YiZhuo."


Keo kiệt.


Tùy mi.


Tích tắc, tích tắc.


Mười, chín, tám, bảy, sáu.


Tách trà kề sát môi đỏ.


Năm, bốn.


Đêm nay thật lạnh lẽo.


Ba.


Hãy để mình đến nơi đó, sưởi ấm các cậu, nhé.


Hai.


"Uchinaga AERI!!!"


Nàng trợn tròn mắt.


Một.


'Choang.'


Tách trà vỡ tan.


Bàn tay vừa gạt ngang ném tách trà sang bên, nay tìm lối đến vạt áo nhung lụa, kéo chúng lại gần mình. Đôi môi chưa kịp thốt lên lời liền bị đối phương phủ lên, nhẹ nhàng mơn trớn. Vị ngọt dâu tây xen lẫn vị mằn mặn từ giọt lệ mùa đông lăn dài trên gò má ấm, chạm đến đầu lưỡi Uchinaga Aeri, hóa thành vệt loang, ném nàng từ trong bóng tối vĩnh cửu trở về thực tại tàn khốc.


"Đừng... khóc...."


Nàng mấp máy môi. Dẫu cho chúng chỉ khiến em ấn sâu nụ hôn tội lỗi này, ép buộc nàng phải nuốt chúng xuống một cách tự nguyện. Phải đến một hồi lâu sau, khi một trong hai sắp cạn mất phần dưỡng khí cuối cùng dưới đáy phổi, Ning YiZhuo mới tách ra. Đôi mắt em sưng húp, đỏ hoe. Cánh tay em vòng qua eo đối phương, nhốt chặt nàng ấy giữa vòng tay run rẩy.


"Vậy thì đừng đi... Chị còn nợ em... rất, rất nhiều câu trả lời kia mà. Đồ ích kỷ... Chị nghĩ làm thế này, em, họ sẽ tha thứ cho chị sao?"


Những ngón tay thô ráp quẹt nhẹ khóe mắt vẫn còn vương hạt sương, trượt trên gò má em rồi ôm lấy, nàng lắc đầu cười khổ, thanh âm nhẹ tênh trả lời em:


"Câu trả lời em muốn ở đây Ning à. Minjeong lần theo định vị, tìm đến vị trí nơi tôi và YuJi bị đưa đến. Em ấy trót lọt qua cửa Tử thần một lần, sau đó thì... Em bị Cha Huncheol bắn khi đỡ đạn cho YuJi. Là tôi đã không bảo vệ được YuJi, Jimin cùng Minjeong. Là tôi đã để Cha Huncheol bắn Minjeong, trơ mắt bất lực để YuJi tự nhốt mình lại, hỏa táng thân xác cùng em ấy. Là Uchinaga tôi vô dụng, là kẻ đã khiến em phải ở đây, nếm trải những đau khổ vốn dĩ tôi đáng phải chịu. Ít ra đi về thế giới bên kia, họ cùng em sẽ an lòng..."


"An lòng sao?"


Em cười, giữa làn sương dày đặc bao phủ lấy đôi mắt bỗng chốc hóa lạnh lẽo. Lần đầu tiên, Uchinaga Aeri chứng kiến em thế này... Em nắm lấy cổ tay nàng, siết chặt.


"Từng câu, từng chữ một em nói sắp tới... chết tiệt, Uchinaga Aeri cùng cái thứ triết học khiến em vắt óc ra mà nghĩ mãi, nghe rõ đây. Nhớ cái câu chị từng nói chứ? Chúng ta sống không phải để trải nghiệm cái chết, ừ thì em đồng ý rồi đấy. Thế chị nói cho đã xong rồi giờ chị mặc xác tất cả, hèn nhát bỏ chạy về thế giới chị khuyên em đừng bao giờ đến đó à? Thành thật mà nói lúc đầu em đến Willow, cốt yếu muốn bắt chị phải ăn năn hối lỗi về cái chết của Minjeong. Nhưng dần dần em nhận ra, chính bản thân em cũng là một trong những người đã đẩy Minjeong đến gần bờ vực cái chết, bằng việc không sớm nhận ra dấu hiệu cầu cứu của cậu ấy, đinh ninh cậu ấy đang sống tốt dù cho từng giờ từng phút, cậu ấy chết dần chết mòn vì nỗi cô đơn cùng mất kết nối bủa quanh. Vậy em nào có thể lấy tư cách gì để phán xét chị khi chị đã đủ đau khổ về cái chết của YuJi, Jimin và Minjeong? Chúng ta đều giống nhau, Aeri. Thứ chúng ta đang muốn dằn vặt lẫn nhau là 'chúng ta' đã gây ra tội lỗiquá khứ, chứ không phải 'chúng ta' ở hiện tại đang cố gắng sửa sai. Họ sẽ không trách chị, em, thứ trách chúng ta, là quá khứ cần được ngủ yên. Chị bảo vệ em, em chữa lành chị, cùng hiện tại chúng ta sẽ vượt qua tất cả!"


Nước mắt thấm nhòa khóe mi Aeri.


Từng giây từng phút một được sống đều trân quý như nhau.


Chính nàng là người đã nói câu ấy với YuJi, thế mà giờ đây...


"Mình xin lỗi... YuJi... Minjeong..."


Nàng quỳ thụp xuống, bên cạnh là YiZhuo ôm lấy gáy nàng khẽ vuốt ve, để mặc nàng khóc ướt cả vai áo mình.


Ning YiZhuo tự hỏi, liệu hối lỗi có khiến thời gian đảo ngược, thay đổi tất cả những quyết định sai lầm ở quá khứ để rồi thật nhiều năm về sau, Minjeong của tương lai vô định, người có thể sẽ đứng trước mặt em đây vẫn là Kim Minjeong mà em từng biết? Hay đó sẽ là một Minjeong xem sự sống cùng cái chết không khác gì nhau, khi yêu thương trở thành cánh hoa úa tàn, còn cô đơn là gió thoảng chôn vùi cánh hoa giữa mảnh đất mục ruỗng cằn khô?


Còn với Uchinaga Aeri, nàng sám hối vì những điều nằm ngoài tầm tay, ngày này qua tháng nọ để linh hồn mình nguyện mục ruỗng vì quá khứ vốn cần ngủ yên. Lúc Ning YiZhuo đến Willow, nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Giải thoát em khỏi bóng ma tội lỗi bằng cách kết thúc sinh mệnh mình. Nàng sẽ làm tất cả nếu điều đó khiến em cảm thấy tốt hơn. Nhưng nàng phải hiểu một điều, thời gian là một dòng chảy liên tục không chờ đợi bất kỳ ai. Đã đến lúc, nàng cần học cách buông tay, bởi với họ thời gian đã chấm dứt, nhưng với nàng và YiZhuo, nó là cả một dòng thác chảy xuôi về hạ nguồn, dẫn đến dại dương rộng lớn. Chúng ta vẫn phải tiếp tục sống, bằng bất cứ giá nào.


Vì cuộc sống này là vô giá.


Dẫu thế, chẳng ai biết được điều đó.


Nhưng chỉ cần.


Một trong hai vẫn muốn thử phá vỡ định mệnh được an bài sẵn từ trước; bằng việc đặt cược cả cuộc đời mình...


Vào đối phương.


Thì vòng xoáy nghiệt ngã này sẽ chấm dứt.


Đã đến lúc rồi.


Nếu chúng ta xem vĩnh cửu không phải là khoảng thời gian vô hạn, mà là trạng thái không chịu sự ảnh hưởng của thời gian, thì sự sống vĩnh cửu thuộc về những ai sống ở hiện tại.


"Chị Aeri..."


Em đứng dậy, chìa tay ra trước mặt Aeri.


"Câu hỏi cuối cùng."


"Ở lại với em nhé?"


"Cuộc sống vĩnh hằng nằm ở hiện tại, chị Aeri... Hãy sống thay cho phần chúng em nhé."


Uchinaga Aeri đưa tay ra. Ánh sáng tỏa ra từ chốn Thiên đường. Cuối cùng đã có thể chạm lấy chúng ta.


("Aw! Sao em đánh đầu tôi!!!"


"Chừa cái tội bắt em chạy thục mạng giữa mười hai giờ đêm."


"Em dữ quá rồi ai dám lấy em đây?"


"Chị dám chê sao??"


"Oái, ui, oa oa oa chị xin lỗi mà!!!")


18.

Ba năm sau.


Ngày 17 tháng 4 năm 20XX.


Nắng gió chan hòa len lỏi giữa những nấm mộ đá, một vài trải qua phong ba gió sương, bám rêu hoặc bạc trắng, một số còn lại mới cóng, chi chít những cái tên cùng tiểu sử ngắn về cuộc đời họ. Mộ của YuJi, Jimin cùng Minjeong nằm sát nhau ở dãy thứ ba từ trái sang phải, rất dễ tìm ra.


Năm nay là năm đầu tiên Uchinaga Aeri trực tiếp đến thăm họ, những năm trước chỉ có thể gửi nhờ chú Jaeyoon, bởi suy cho cùng Willow vẫn là nhà tù, vài nguyên tắc bất di bất dịch phải được tôn trọng và bản thân Aeri cần phải trả giá về những chuyện đã gây ra. Nàng thầm nhớ lại. Sau khi mãn hạn tù, việc đầu tiên nàng làm chính là ký duyệt kế hoạch hỗ trợ tài chính cho Willow, thúc đẩy xây dựng và mở rộng hệ thống nhà tù thân thiện, tạo cơ hội cho những mảnh đời lầm lạc được làm lại cuộc đời. Sát cánh bên cạnh là chú Jaeyoon, nay là cựu viện trưởng Willow, Aeri vừa ra tù chú liền lập tức thôi việc để giúp nàng thực hiện mục tiêu mới của mình. Công việc mới này chiếm phần lớn toàn bộ thời gian của Aeri, tuy nhiên may thay, nàng vẫn có thể sắp xếp để đến thăm mộ những người bạn đã làm nên nàng của hiện tại.


Hôm nay nàng mặc một chiếc sơ mi đỏ chói, quần đen ôm sát chân cùng giày boots đinh. Trông nàng hệt như một chiếc lá phong tô điểm giữa sắc xám tẻ nhạt vậy. Nàng nghĩ là mình đã đủ nổi bật cho đến khi...


"Chị đang nghĩ gì thế?"


Áo lông giả thú đen húng hắng ho. Ning YiZhuo nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt to tròn chiếu thẳng vào Aeri đầy tò mò. Em ấy lúc nào cũng lo canh cánh chuyện nàng thơ thẩn dạo chơi giữa vùng đất của mấy triết gia để rồi sau đó lại đột ngột bàn về sự sống, cái chết. Trách có lẽ sự kiện năm ấy phần nào dọa em ấy sợ mất mật, dù chưa từng mở lời phân biệt rõ ràng chúng ta là gì của nhau, nhưng em vẫn lựa chọn kiên trì ở bên nàng thì nàng còn gì dám cầu mong hơn?


"Về họ."


Nàng mỉm cười, tay thuần thục đặt từng món quà lên trên ba ngôi mộ xám.


"Món quà có phần đơn giản, mong cậu cùng em ấy không chê."


Món quà Aeri nhắc đến là quyển sổ A4 loại dành riêng cho dân vẽ tranh cùng hai chiếc bút chì lần lượt được chia đều cho hai ngôi mộ kế bên, ngôi mộ còn lại thì là quyển tiểu thuyết kinh điển 'Cuốn theo chiều gió' phiên bản giới hạn. Trên cả ba phiến đá, bó hồng xanh mơn mởn vẫn còn phủ sương - món quà YiZhuo lựa chọn thay cho sự tưởng nhớ của em dành cho người bạn dấu yêu, và người thân Aeri xem trọng hơn cả tính mạng mình.


Thời gian là một món quà cuộc sống ban tặng, song hành cùng chúng là sự sống và cái chết hòa quyện với nhau trở thành bánh răng số phận. Bánh răng số phận xoay vòng, đưa chúng ta đến ngàn vạn khả năng thay đổi mọi thứ. Đừng để nỗi dằn vặt của quá khứ, sự vô định của tương lai hủy hoại khoảnh khắc hạnh phúc ở hiện tại.


"Chị..."


Em thẹn thùng nắm lấy tay nàng, khẽ lắc.


"Ừ, chị nghe."


"Họ đang hạnh phúc chứ? Chúng ta..."


"Họ đang rất hạnh phúc."


Lần này, nàng sẽ là người nắm lấy tay em.


"Chúng ta rồi sẽ ổn thôi."


Yên nghỉ nhé, YuJi, Jimin, Minjeong.


Even the sadness from that day, even the pain from that day


I loved it all, together with you


The bitter scent of lemons remains embedded in my heart


Can't make my way home 'til the rain lets up


Like a piece of sliced fruit


Even now you remain my light


("Tối nay mình ăn gì chị nhỉ?"


"Em."


"Chị này kỳ ghê."


"Chị tưởng em tính thế thật. Bữa chị thấy em đặt mua bộ áo ngủ ren trên...."


"A A A A ĐỒ BIẾN THÁI SAO DÁM XEM TRỘM LỊCH SỬ MUA HÀNG CỦA EM!!!!"


"Ố dề?"


"Tối nay chị ngủ sofa cho tôi, đừng hòng nghĩ đến việc leo lên giường."


"NING NING EM ƠI ĐỪNG MÀ HUHU.")


Hết.


XXX

- Tới được kết thúc mừng gần chết luôn, tính ra đây là fic đầu tiên dành tặng NingSelle, tuy hai bé con đường hơi trắc trở một tẹo nhưng dẫu sao thì cả hai đã đến được với hạnh phúc rồi.

- Hiện tại mình chưa có dự định gì nhiều lắm, chủ yếu đang triển khai một cốt truyện mới theo kiểu đang nằm lăn trên giường bỗng nghĩ tới, ờ hay mình viết thử chủ đề này ta, cái là triển =)))))).

- Mình chắc sẽ lặn một khoảng thời gian tương đối lâu vì công việc gần cuối năm rất nhiều, với mình đang trong trạng thái sức khỏe không tốt. Mong rằng sẽ sớm gặp lại các bạn <3. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ, vote, và comment cho mình nhé ^^.

- P/s: Nếu Kagami xuất hiện thêm chap mới, thì đó cũng là lúc fic mới của mình ra lò, đón chờ nhen ^^.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật