Taehyun | Mad At Me [COMPLETED]

5. Không giống nhau



Đang chăm chú nhìn Taehyun thì bất chợt người nọ quay mặt lại và bắt gặp ánh mắt của y, Chaerin giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô lúng túng.

"À ừm...tôi muốn hỏi cái này"

"Cô hỏi đi"

"Về cuộc hôn nhân này ấy...anh cảm thấy nó như thế nào?". Y buột miệng.

'Trời ơi, Chaerin ơi, mày đang nghĩ cái gì thế? Sao đột nhiên lại đi thẳng tuột vào vấn đề vậy?'. Thực sự bây giờ cô chỉ muốn đập đầu vào tường cho đầu óc tỉnh táo lại thôi..

Taehyun nghĩ ngợi vài giây rồi rành rọt đáp trong khi khuôn mặt vẫn chẳng để lộ biểu cảm gì khác thường.

"Thì ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng vì tính chất công việc nên đành phải chấp nhận thôi. Với lại tôi nghĩ nó sẽ không đến nỗi tệ đâu"

Câu trả lời của người nọ làm y khá ngạc nhiên. Con người này có vẻ rất xem trọng công việc nhỉ? Mà cũng phải thôi, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ là người thừa kế cái tập đoàn to khủng này, đồng nghĩa với việc gánh nặng trên vai sẽ là rất lớn, vậy nên phải giữ cho tâm trí không bị chi phối bởi cảm xúc và chuẩn bị sẵn cho mình một lập trường vững chắc ngay từ những bước đầu tiên là nước đi đúng đắn trên con đường danh lợi.

Mà khoan đã, còn vế sau thì sao? Anh ta nói "không đến nỗi tệ" là có ý gì? Tức là anh ta đang động viên cô, động viên chính mình hay là anh ta thích nó?

"Vậy còn cô thì sao?"

"S...sao cơ?". Đang mải mê nghĩ ngợi thì bất chợt Taehyun hỏi Chaerin làm cô giật mình.

"Cô nghĩ sao về cuộc hôn nhân này?". Anh nhắc lại một lần nữa.

"À thì, đối với tôi..."

"CHOANG!"

Chưa kịp trả lời thì đột nhiên có âm thanh khá lớn ở đâu đó vang lên, Chaerin bị thu hút sự chú ý liền lập tức ngoảnh mặt ra.

Trước mắt là cảnh tượng một chị nhân viên và một cậu bé đều đang ngồi bệt dưới sàn nhà, xung quanh là đồ ăn vương vãi tung toé và còn có vài mảnh thủy tinh nằm chỏng chơ trên sàn, trông rất nguy hiểm.

Một lần nữa bản tính nhân hậu của cô lại trỗi dậy, y không nghĩ gì nhiều liền chạy ra đỡ lấy đứa bé mà bỏ mặc Taehyun ở lại.

"Này, em có sao không? Có bị thương ở đâu không?". Chaerin vừa phủi quần áo vừa đưa mắt kiểm tra thì may là trên người ẻm không có vết thương nào. Sau khi chấn an đứa trẻ thì y liền quay đầu lại đỡ chị nhân viên rồi lo lắng hỏi han và chị ấy cũng không có vấn đề gì. Thì ra là đứa bé hiếu động này không chịu đứng yên mà cứ chạy loanh quanh, rồi vô tình va vào chị nhân viên đang bưng đồ ăn cho khách nên mới thành ra thế này. Cho đến khi người mẹ dẫn đứa bé quay trở về chỗ ngồi và đống lộn xộn đang dần được dọn dẹp xong thì Chaerin mới yên tâm quay trở về bàn của mình.

"Ban nãy có chút chuyện nên tôi thử ra đó xem sao, xin lỗi vì đã để anh phải đợi". Chaerin ngồi xuống ghế của mình rồi nở một nụ cười gượng gạo.

Taehyun chẳng nói gì cả. Rồi bỗng anh ta khẽ ngả người ra sau để lưng dựa vào ghế, khoanh tay lại, vắt chéo chân rồi nhếch miệng cười.

"Ha...xem ra cậu chẳng khác gì so với trước đây nhỉ? Vẫn rất thích lo chuyện bao đồng?"

"H...hả?". Chaerin bắt đầu ngơ ngác bởi y hoàn toàn không hiểu những gì Taehyun vừa nói.

'Cái gì mà trước đây? Rồi còn chuyện bao đồng là sao?'. Đôi mắt cô mở to và đôi lông mày nhíu lại bày ra vẻ khó hiểu. Nhưng chưa kịp để Chaerin tiêu hoá được câu nói vừa rồi thì Taehyun đã tiến gần hơn về phía cô, một tay chống cằm còn tay còn lại thì yên vị trên bàn, đưa ánh mắt nhìn thẳng vào mắt người đối diện và một bên lông mày khẽ nhếch lên, nói bằng tông giọng trầm.

"Cậu thực sự không nhớ ra tôi là ai sao, Lee Chaerin?"

"Chúng ta từng quen nhau sao?"

"Thật sự không nhớ gì luôn?"

"Ừm". Y hồn nhiên đáp.

"Nước ép nho ấy"

"Ủa, sao cậu biết tôi thích nước ép nho?"

Taehyun bất lực nhìn Chaerin. "Này, cậu ngốc thật hay đang giả vờ ngốc thế?"

"Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì luôn ý". Chaerin vẫn bày ra vẻ mặt khó hiểu.

"Phía sau trường cấp 3 Hanlim, chiều tối, nước ép nho". Taehyun gợi ý chi tiết hơn và cậu đang dần mất kiên nhẫn.

"Cậu đang nói cái gì th... Ơ khoan đã". Chaerin chợt ngừng lại rồi đăm đăm chiêu chiêu.

'Trường Hanlim...chiều tối...nước ép nho...Kang Taehyun...'. Y cắn cắn ngón tay cái, muôn vàn ý nghĩ đang tràn lan vào tâm trí cô, rồi chợt Chaerin phát hiện ra điều gì đó.

'Kang Taehyun?!?! Cái tên đáng ghét đấy ư?'. Chaerin mở to mắt sau một hồi nghĩ ngợi như thể đầu óc cô vừa được khai sáng mà nhìn người đối diện. Y chỉ tay vào mặt Taehyun, sốc như chưa từng được sốc.

"C...cậu là Kang Taehyun?!?"

"Thì tôi đã nói từ đầu rồi mà -.-"

Chaerin lập tức úp mặt xuống bàn vò đầu bứt tai, y lầm bầm than vãn: "Tại sao chứ? Tại sao không phải ai đó khác mà lại là cái tên đáng ghét này chứ?"

"Này, đừng tưởng tôi không nghe thấy cậu đang nói cái gì"

Chaerin giật mình ngồi thẳng dậy, vội vàng lấy túi xách đeo lên, tính rời đi.

"Ô...ôi thôi chết! T...tôi có việc bận phải đi rồi. Hẹn gặp lại!"

Chaerin đang định chuồn thì bị Taehyun nắm tay lại.

"Chúng ta đã gọi đồ ăn rồi, một mình tôi không ăn nổi đống đó đâu. Với lại, mẹ của cậu có bảo là hôm nay cậu không hề có việc gì bận rồi". Taehyun mặt lạnh tanh nói.

Chaerin nghe vậy đành ngậm ngùi ngồi xuống. Trong suốt thời gian ngồi đợi thức ăn và cả lúc dùng bữa, mặt y tối sầm lại mà chẳng thèm nói một lời nào, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Taehyun.

Sau khi họ ăn tối xong thì cả hai lên xe của Taehyun và đi đến một tiệm cafe cách đó không quá xa.

"Cậu rốt cuộc định im lặng đến bao giờ?". Sau khi gọi đồ uống, Taehyun thấy cô cứ im re nãy giờ thì cảm thấy chán nản.

"Này". Chaerin cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

"Gì?". Taehyun đáp cụt ngủn.

"Tại sao sau 2 tháng lại phải kết hôn?"

"Là tôi yêu cầu như thế". Taehyun thản nhiên đáp.

Chaerin ngạc nhiên nhìn cậu. "Tại sao?"

"Cậu tò mò làm gì?"

"Tại tôi thấy 2 tháng có hơi vội.."

"Để thừa kế"

Chaerin nghe vậy liền không hỏi gì nữa.

Thì ra tất cả đều nằm trong kế hoạch chiếm lấy "ngôi vua" của Taehyun, cậu ta dựa vào hôn sự với con gái Lee gia để có thể giành lấy chiến thắng một cách nhanh chóng mà không phải tốn kém quá nhiều sức lực. Quả là một người thông minh, sáng suốt mà.

Đồ uống của họ đã được nhân viên mang tới, Taehyun đang định thưởng thức ly cafe cappuccino của mình thì nhớ điều gì đó.

"Cơ mà ban nãy cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi". Cậu bất chợt lên tiếng.

"Câu hỏi gì cơ?"

"Cậu thấy thế nào về cuộc hôn nhân này?"

Chaerin liền cúi mặt xuống, suy tư một lúc cô mới trả lời.

"Nó là một thứ bắt buộc tôi phải chấp thuận...". Chaerin dừng một chút, dường như trong đáy mắt cô có một nỗi buồn man mác khó tả.

"...là một thứ có thể cứu gia đình tôi...nhưng nó lại chẳng cứu lấy tôi"

"Cậu ghét nó?"

"Cũng không hẳn. Nói thế nào nhỉ? Bởi tôi không thể biết trước mọi chuyện sau này sẽ diễn ra như thế nào"

Chaerin miết lấy thân ly nước ép nho trước mặt. Y cắn cắn môi ngập ngừng một chút, rồi lại tiếp lời.

"Cậu biết đấy, cuộc sống không thể đoán trước được điều gì. Đối với tôi mà nói thì mọi thứ mông lung lắm. Có thể cuộc hôn nhân này sẽ cho tôi một cuộc sống đầy đủ với rất nhiều của cải vật chất, nhưng tôi lại chẳng tham lam đến nỗi khát cầu điều đó. Tôi chỉ muốn sống trọn đời bên cạnh người tôi chân thành yêu và người ấy cũng yêu lấy tôi một cách thật lòng, chứ không phải tuân theo một hôn ước hoàn toàn được định đặt nào đó". Tay Chaerin ngừng miết lấy thân ly nhưng vẫn dồn sự tập trung vào đó, miệng cố kéo lên một nụ cười gượng gạo.

"Nhưng khi mà mường tượng ra cảnh gia đình tôi được ấm no, đủ đầy...thì dường như tôi chẳng còn lựa chọn nào khác"

Từ nãy đến giờ Taehyun vẫn chăm chú lắng nghe lời giãi bày của cô mà không bỏ sót một câu chữ nào.

Dường như cô gái này đã ép buộc bản thân phải chấp thuận hôn ước hoàn toàn vì gia đình, mặc cho chính mình không hề muốn điều đó, thay vào đấy, cô ấy luôn lấy cái lý do muốn được chứng kiến người thân được hạnh phúc để tự chấn an bản thân, để có thể tiếp tục sống.

Lần này là Taehyun im lặng một lúc. Sau một hồi, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

"Vậy nếu như chúng ta yêu nhau thật lòng thì sao?". Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi như vậy nữa.

Chaerin thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của người nọ, nhưng rồi cô cũng nở một nụ cười nhẹ mà đáp.

"Thì tôi đã không phải khổ sở như thế này rồi. Cơ mà tôi nghĩ điều đó sẽ không xảy ra đâu...Bởi cậu biết đấy, tôi và cậu không giống nhau, cả về địa vị lẫn tính cách..."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật