Taehyun | Mad At Me [COMPLETED]

15. Mối thù



Bây giờ là 8 giờ tối, có hai con người đang đứng ở phòng bếp, một người rửa bát còn một người tráng bát, nhưng là trong không khí khá căng thẳng.

"Có vẻ như bố mẹ cậu thích làm thuyền trưởng nhỉ?"

"Ừ, tôi cũng không hiểu vì sao nữa". Taehyun cảm thấy bất lực.

"Ê, hình như họ đi đâu rồi thì phải". Chaerin vừa nói, cô liền ngó ra phòng khách thì chẳng thấy ai ở đó nữa, thầm nghĩ có lẽ ông bà Kang đã lên phòng ngủ từ khi nào rồi.

Đúng lúc ấy, Taehyun vừa rửa bát xong mà quay ra nói với cô: "Cậu tráng nốt chỗ này rồi cất lên tủ hộ tôi để tôi đi vứt rác"

Chaerin "ừm" một tiếng rồi nhanh chóng làm nốt phần việc của mình. Đến đoạn cất bát đĩa, Chaerin bắt đầu gặp một chút khó khăn vì tủ đựng được bố trí hơi cao so với một con người mét 6 như cô. Y kiễng chân lên để cất vài ba chiếc bát vào ngăn thứ nhất, xong rồi còn phải cất đĩa riêng vào ngăn thứ hai thậm chí cao hơn nữa cơ. Nhưng xui xẻo thế nào mà trong lúc đang cố với người lên thì lưng cô kêu cái "cạch", Chaerin nhăn mặt mà một tay sờ ra sau lưng, lùi một bước thì vô ý dẫm vào vũng nước dưới sàn rồi trượt chân ngã ra sau. Chaerin nhắm nghiền hai mắt, cứ ngỡ là mình sắp bị dập mông đến nơi thì đột nhiên từ đâu có một lực đỡ cô lại. Y khẽ mở mắt ra thì trông thấy khuôn mặt Taehyun lù lù phía trước, còn tay của anh thì đang ôm lấy eo của cô, ở khoảng cách này, hai ánh mắt chằm chằm nhìn nhau 5 giây lận và phải nói khung cảnh bây giờ chẳng khác gì phim tình cảm là mấy.

Chaerin bị làm cho bất ngờ, tai của cô bắt đầu nóng lên, cô đứng thẳng dậy rồi vội vã rời khỏi vòng tay của anh, im lặng chẳng thể nói gì cả. Trái lại, Taehyun thì không hề có phản ứng gì cho đến khi anh mở lời trước: "Cậu xong chưa, để tôi trở cậu về?"

"À ừ...tôi xong rồi"

_______

Sáng hôm sau

"Alo, Taehyun à, bố mẹ nhóc có nhà không?"

"Có"

"Oke, giờ anh mày qua liền đây"

Soobin tắt máy rồi rục rịch chuẩn bị quần áo của mình. Chuyện là hôm nọ, sau khi biết tin bố Taehyun mới xuất viện thì Soobin đã hẹn là sẽ đến thăm nên hiện tại anh mới hớt hải đến vậy. Mất 15 phút di chuyển, dừng xe trước cổng nhà Kang gia, Soobin nhanh chóng tiến vào trong với trên tay là một túi hoa quả và chào đón anh là nụ cười niềm nở của bà Kang.

"Ôi, Soobin đến rồi đấy à?"

"Con chào dì"

"Ừm, mau vào nhà đi con"

"Dạ vâng". Nói rồi anh liền bước vào phòng khách và ngồi xuống ghế đối diện ông Kang, còn bà Kang thì đi vào bếp pha cho anh một ly nước cam.

"Soobin à, nghe bảo con vừa mới về nước có phải không?". Ông nhìn anh cười hiền.

"Dạ, đúng ạ"

"Cũng được 4 năm rồi nhỉ? Chưa bao giờ ta thấy con ở nước ngoài lâu như vậy đấy"

"Chỉ là sau khi tốt nghiệp đại học thì con muốn nghỉ ngơi lâu một chút thôi ạ". Soobin đáp. "Mà chú đã thấy đỡ hơn chưa ạ?"

"Ta đỡ rồi, cảm ơn con"

Sau đó thì ba người ngồi nói chuyện với nhau một lúc lâu, nhưng từ nãy đến giờ chẳng thấy Taehyun đâu cả nên Soobin thắc mắc hỏi: "Chú với dì ơi, Taehyun đang làm gì vậy ạ?"

"Nó đang ở trên phòng ngủ đấy, con lên đi"

Thế rồi Soobin cũng nghe theo, đi dọc theo cầu thang lên đến tầng hai, anh vặn tay nắm cửa một vòng vừa khít rồi đẩy vào trong, vừa bước chân vào phòng thì thấy Taehyun đang ngồi ở bàn làm việc, chú tâm vào màn hình laptop làm gì đó.

"Eyo, xem ra trình độ gõ phím của nhóc có vẻ nhanh hơn nhiều rồi đấy nhỉ?". Soobin đóng cửa lại, anh tiến về phía người nọ rồi giở giọng trêu chọc.

"Đang làm gì đấy?"

"Em đang xử lý một số việc ở tập đoàn". Taehyun đáp trong khi vẫn đang tập trung vào thứ ánh sáng điện tử trước mắt.

"Ái chà, xem ra chú có vẻ rất quyết tâm cho "trận chiến" này nhỉ?"

"Tất nhiên, em thậm chí còn phải kết hôn sớm thì anh cũng hiểu rồi đấy. Với lại, em nhất định không thể để thua anh ta được"

Taehyun nhấn vào phím enter một cái mạnh như thể đang trút sự tức giận lên nó vậy, bởi thời gian trôi qua nhưng mối thù vẫn còn ở đó, khắc sâu vào tâm trí Taehyun một vết nhơ không thể xoá bỏ được. Còn về Soobin, anh chẳng đùa cợt nữa, thay vào đó, nét mặt của anh cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

"Công nhận, tên khốn đó cần phải được dạy dỗ một cách thoả đáng....Nhưng mà, thời gian kế nhiệm vẫn chưa được xác định, chú tính làm thế nào đây?"

"Em cũng chưa biết nữa. Thôi thì trước tiên cứ kết hôn để lấy lòng đã, còn thời điểm đó thì em nghĩ nó cũng sắp tới thôi, bởi anh biết đấy, sức khỏe của bố em đang giảm dần rồi". Taehyun thản nhiên thốt ra những lời như vậy mà không có chút gì là áy náy, thực chất thì mọi thứ đều có lý do của nó cả.

"Em vẫn còn giận chuyện đó sao?". Soobin ngồi phịch xuống giường, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về người nọ.

"Đúng, có chết em cũng sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho ông ấy, vì sự phản bội là thứ không thể chấp nhận được". Taehyun tay nắm chặt thành đấm, thực sự là mỗi khi nhớ lại chuyện đó thì ngọn lửa trong anh đều như muốn thổi bùng lên vậy.

Nghe xong, Soobin liền hiểu ra được phần nào nỗi lòng của Taehyun mà vỗ nhẹ lên vai anh động viên.

"Thế thì cứ yên tâm đi, tụi anh sẽ luôn giúp đỡ và ủng hộ em, và anh biết em sẽ làm được mà"

"Cảm ơn anh"

...

"À mà Hobak đâu rồi?". Soobin bỗng đổi chủ đề.

"Ở trong lồng, bên cạnh tủ quần áo ấy"

Nghe vậy, Soobin liền đi tới chỗ Hobak, mở cửa lồng rồi bế ẻm ra, đang định chơi đùa với nhóc con này một chút thì nó lại nhảy bổ lên kệ tủ làm đồ vật rơi hết xuống sàn.

"Ủa, sao Hobak hôm nay lạ thế, mọi lần anh thấy ẻm ngoan lắm mà"

"Chắc là lâu rồi không gặp anh nên ẻm quên đấy". Taehyun đáp trong khi vẫn đang chú tâm vào công việc của mình. "Mà nhân thể anh dọn hộ em đống đấy với"

Soobin khẽ thở dài, anh đành lúi húi dọn dẹp mà thầm đổ lỗi cho con mèo hư đốn kia, nhưng cho đến khi gần xong thì ánh mắt vô tình chạm vào chiếc áo phông cỡ lỡn màu đen nằm trên sàn, trông quen quen, anh cầm nó lên đăm chiêu như thể đang nghĩ ngợi điều gì đó rồi bỗng ngạc nhiên.

"Ê này, sao nhóc lại giữ áo của anh thế?"

"Ơ vậy á?". Taehyun ngoảnh lại nhìn Soobin và chiếc áo trên tay anh. "Em cũng chẳng nhớ nữa. Thôi thì trả lại anh đấy"

"Ok. Thế anh mày về trước đây"

Nói rồi Soobin liền đóng cửa lại mà rời đi. Taehyun ban đầu cũng chẳng bận tâm mấy mà vẫn tiếp tục công việc đang dang dở, nhưng rồi đôi bàn tay gõ phím của anh chợt ngừng lại, hình như anh vừa nhớ ra điều gì đó thì phải.

"Khoan đã, cái áo đấy chẳng phải là của anh họ Chaerin sao?"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật