JZ48| Khu ma dị văn lục

【Tầm Tự Tiệm Tấn】Phàm ăn 1



Lục Vi Tầm luôn cho mình là một con công trắng thuần chủng, cao quý, làm chủ trang trại rượu, còn là con cháu dòng dõi trừ ma.

Có sắc, có tiền, có thế.

Không giống gia tộc sói tuyết kế bên, chẳng hiểu sao lại sinh một con samoyed tiểu não không phát triển đầy đủ, Lục Vi Tầm làm gì cũng giỏi, gì cũng nắm trong lòng bàn tay.

Có lẽ điểm duy nhất giống Cung Tửu, là niềm đam mê món ngon.

Tất nhiên, nghèo khổ như Cung Tửu phải tự nấu, mà giàu sang như Lục Vi Tầm, đắt đỏ cỡ nào cũng phải nếm thử sơn hào hải vị.

Đây là một đêm rất bình thường, nhưng quản gia báo cho gã biết, trang trại rượu cháy rồi.

Lo cho mấy bình rượu ở đó, thế là Lục Vi Tầm lái xe tới, khi đến nơi thì đã dập lửa xong.

Hoắc Ngôn thấy gã tới, cởi mũ bảo hộ xuống, lau khuôn mặt ám khói đen: "Lầu hai nổi lửa, cháy mấy phòng, không ảnh hưởng lầu một và hầm rượu."

"Có ai bị thương không?"

Hoắc Ngôn lắc đầu: "Không có thương vong."

Lục Vi Tầm thở phào nhẹ nhõm.

"Có điều," Hoắc Ngôn nói tiếp: "Bọn tôi cứu một con mèo trên lầu hai."

"Mèo?"

Hoắc Ngôn ngoái lại gọi: "Trịnh Chí! Mèo!"

Trịnh Chí ôm mèo chạy lại: "Gọi hồn hả gì!"

Hoắc Ngôn trợn trắng: "Trả mèo cho người ta kìa."

Trịnh Chí giao mèo cam cho Lục Vi Tầm: "Là mèo cam, còn là miêu yêu nữa, anh cẩn thận tí."

Lục Vi Tầm thấy lông mèo cháy sém một tí, nhíu mày: "Không phải mèo của trang trại rượu."

"Vậy anh nuôi không?" Mắt Trịnh Chí sáng bừng: "Không muốn thì tui đem về nhà."

Nghe vậy, Hoắc Ngôn quay sang trừng cậu: "Cậu hâm à? Cái gì cũng hốt về nhà hết vậy?"

Tới lượt Trịnh Chí trợn mắt: "Tui có hốt về nhà ông không? Tui nuôi một con mèo thôi mà ông cũng ý kiến ý cò hả?"

"Người ta là yêu!"

"Bộ ông không phải hả?"

"Cậu!"

Lục Vi Tầm mặc hai người cãi nhau, chỉ nhìn mèo cam ngất xỉu trong lòng Trịnh Chí, đột nhiên thấy...... Nó hơi...... Ừm...... Mũm mĩm.

"Hai ngươi đừng ồn nữa."

Cả hai ngậm miệng.

"Để tôi ôm bé mèo này về."

"Anh muốn nuôi thật hả?" Trịnh Chí hơi tiếc.

Lục Vi Tầm gật đầu.

Thế là dù không muốn lắm, Trịnh Chí vẫn phải đưa mèo cho Lục Vi Tầm, ậm ừ một tiếng rồi đi luôn.

"Nè!" Hoắc Ngôn gọi cậu, nhưng Trịnh Chí không trả lời.

Lục Vi Tầm ôm mèo, khẽ hỏi Hoắc Ngôn: "Sao cậu còn chưa đuổi theo nữa?"

Mặt Hoặc Ngôn cứng lại: "Ai thèm đuổi theo cậu ta!"

Lục Vi Tầm cười nhạo: "Cậu còn ngốc hơn Cung Tửu."

"Ê! Đừng có hạ thấp tôi vậy chứ!"

Lục Vi Tầm không thèm để ý, ôm mèo rời khỏi đây.

Về biệt thự, Lục Vi Tầm nhìn bé mèo trong lòng mình, rồi xem đồng hồ, 3 giờ sáng rồi, gã gọi Lăng Duệ không chút chần chừ: "Rảnh không?"

"Có chuyện gì?" Giọng Lăng Duệ hơi khàn, chắc là bị gã đánh thức.

"Qua khám bệnh."

"Ai bị bệnh?"

"Một con mèo."

Đầu kia im lặng một lát: "Tôi học y của loài người, chỉ chữa bệnh cho con người, không khám yêu và động vật."

Lục Vi Tầm định nói, thì bên kia có một giọng nói êm dịu chen vào: "Sao thế? Khám bệnh cho ai vậy?"

"Tiểu Việt ngoan, không khám cho ai hết, một tên ngốc mà thôi." Rồi cạch một tiếng, cúp điện thoại.

Lục Vi Tầm nhìn điện thoại, chau mày, con mèo nằm trong lòng gã đã tỉnh.

Mèo cam hé mắt, đây là đâu thế?

"Tỉnh rồi hả? Có thể biến về hình người không?"

Ai đây?

Meo meo ngước nhìn người đang ôm mình, nhắm mắt lại, muốn mơ tiếp.

Hương nước hoa cao cấp, ngôi nhà như toà lâu đài, một anh chàng trông giống hoàng tử......

Đây là mơ.

Hoàng tử thở dài, không biết ôm em đi đâu nữa.

Có tiếng "rè rè rè", làm mèo cam hết cả hồn.

"Meoooo --" meo meo nhảy dựng lên, thấy dao cạo trong tay gã, xù lông.

"Cưng đừng có quậy, lông cưng bị cháy đen hết rồi, để anh cạo chỗ bị cháy cho cưng."

Meo meo trừng hoàng tử, giờ trong mắt em, người này đã thành ác ma.

Ác ma rất tốt tính, dỗ ngọt meo meo, còn vuốt ve thân hình bụ bẫm, gãi cằm em, meo meo hưởng thụ lắm.

Meo meo nhìn mình trong gương, đúng là có chỗ bị cháy sém rồi, nên ngoan ngoãn nằm xuống cho gã cạo lông.

Lưng bị trọc một chỏm, meo meo thở dài, nhảy vào bồn tắm lớn.

Lục Vi Tầm lấy khăn bọc meo meo lại, đặt lên sô pha trong phòng ngủ rồi mới đi tắm, meo meo làm dơ hết bộ tây trang cao cấp của gã, dính đầy bụi với lông mèo.

Mèo cam ngoan ngoãn nằm trên sô pha, nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Em đuổi theo một con cóc, chạy vào lâu đài lớn, ban đầu định trừ ma, trong lúc hỗn loạn hình như đã nổi lửa, em chỉ nhớ mình lao về phía con cóc.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Em không nhớ.

Meo meo còn chưa kết thúc dòng hồi tưởng, thì hình ảnh trai đẹp tắm xong đã khiến em kinh hồn, đồng tử co lại.

Trời đậu! Cái nhan sắc này, cơ bụng này, đôi chân dài này, con người cũng có được sao?

Sự thật chứng minh, đúng là không phải con người.

Lục Vi Tầm ngồi xuống cạnh mèo cam, xoa cái đầu tròn của em: "Anh tên Lục Vi Tầm, là chim công trắng, cũng là thầy trừ ma. Cưng là miêu yêu đúng không?"

Meo meo gật đầu.

"Cưng ở lại đây hồi phục yêu lực đi, đợi chừng nào cưng hoá hình người, thì chúng ta làm quen lại."

Meo meo gật đầu tiếp.

Lục Vi Tầm đã nuôi bé mèo cả tuần, chỏm lông bị cạo đã mọc lên, nhưng càng lúc càng thấy sai sai.

Bé mèo này chỉ sặc khói thôi, cơ bản không bị thương, yêu lực không hao tổn, sao lại không thể hoá hình người. Quan trọng là em nó ăn nhiều quá, nếu Thao Thiết còn sống, chắc cũng phải lấy làm xấu hổ.

Lục Vi Tầm hết cách, cầm bùa tra xét, lại bị yêu lực dội ngược lại.

Thật là quá kỳ quặc.

Sức mạnh khi nãy không phải ma khí, nhưng yêu lực sẽ không dội ngược bùa chú mới đúng.

Lục Vi Tầm chau mày nhìn meo meo, em ngước lên, cào ống quần gã, ý nói bánh bao không đủ.

"Trong trang trại rượu của anh, cưng đã gặp gì vậy?" Lục Vi Tầm kêu người bưng thêm một mâm bánh bao lên, không khỏi ngồi xổm xuống, hỏi em.

Meo meo gõ chữ trên laptop: "Một con cóc"

"Cóc?"

"Ma"

"Con cóc đó là ma?"

Meo meo gật đầu.

"Con cóc đó đâu rồi?"

"Không biết, lúc tôi tỉnh lại thì đã ở chỗ anh."

Đôi mày Lục Vi Tầm nhíu chặt, nhìn bộ dạng ham ăn này, một suy nghĩ mơ hồ bắt đầu thành hình, trầm ngâm một lát, rồi sai người đến Côn Luân mời Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư.

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật