JZ48| Khu ma dị văn lục

【Ôn Chu】Đoạ thần 10



"Nên mới khen Chu Tử Thư thông minh......" Thượng thần Đông Vực giao thần thức cho Ôn Khách Hành: "Trước khi đến núi Bất Chu, Chu Tử Thư đã âm thầm tìm ta, xin ta chừa đường lui cho hai người."

Ôn Khách Hành nâng niu thần thức trong lòng bàn tay: "Em ấy đã đoán ra từ lúc đầu... Chuyến này đi là không về được?"

"Có lẽ......" Thượng thần Đông Vực thở dài: "Nhưng người nọ vẫn đi... May mà chừa đường lui, biến thành nguyên hình bay tới Thanh Khâu, để thần thức ở chỗ ta."

Dưới ánh mặt trời, đoá sen tuyết toả sáng lấp lánh, thượng thần Đông Vực vỗ vai hắn: "Giờ Thiên đế đã mặc kệ rồi, ta cũng nên giúp hai người...... Nhưng chỉ có thể giúp đến đây, con đường về sau, phải dựa vào bản thân......"

Ngày thứ ba sau khi thượng thần Đông Vực rời khỏi Côn Luân, sen tuyết hoá người, nhưng lại rơi vào trạng thái hôn mê.

Ôn Khách Hành dùng chút thần lực còn sót lại, rót thần thức vào cơ thể Chu Tử Thư, lại bắt đầu cuộc chờ đợi đằng đẵng

Thỉnh thoảng sẽ có người của Thanh Khâu lên núi, nhưng Ôn Khách Hành không gặp.

Hắn không quan tâm thay đổi bên ngoài, hắn chỉ muốn đợi Chu Tử Thư tỉnh lại.

Giờ tóc hắn đã bạc trắng, hai mắt đen ngòm, trên mặt hằn những đường gân, vảy cũng nổi lên. Mỗi khi bắt gặp dáng vẻ của mình trong mặt hồ, hắn sẽ chạy đến bên Chu Tử Thư, hỏi: "A Nhứ à...... Nếu em tỉnh rồi, thì có chê ta xấu không? Ta không còn là thần nữa...... Nếu em tỉnh rồi, thì có chê ta vô dụng không?"

Đó là một buổi xế trưa, trời trong nắng ấm, Ôn Khách Hành hái hoa trong vườn, hắn nghĩ, A Nhứ rất thích hoa cỏ.

Nhưng mà, đến khi trở về, thì trên giường không còn ai nữa

"A Nhứ... A Nhứ em đâu rồi? A Nhứ!"

Tiếng gọi của Ôn Khách Hành vang vọng khắp Tứ Quý sơn trang.

Rồi ở hồ sen, như cuộc gặp gỡ 300 năm trước, Chu Tử Thư đứng trước lớp lớp lá sen xanh mướt, quay lưng về phía Ôn Khách Hành, không biết đang nghĩ gì.

Ôn Khách Hành không dám đến gần, giọng hắn khản đặc: "A Nhứ......"

Chu Tử Thư xoay lại, vào lúc trông thấy Ôn Khách Hành, đôi mắt đang cười ấy lại hoen đỏ: "Ôn, Ôn Khách Hành......"

Ôn Khách Hành xác định đây không phải mơ, hắn chạy tới, ôm Chu Tử Thư thật chặt, mang theo niềm sung sướng khi gặp lại, nước mắt tràn mi: "A Nhứ...... A Nhứ......"

Chu Tử Thư vẫn chưa hết bàng hoàng: "Ôn Khách Hành... Sao ngài lại thành vậy rồi?"

Nghe Chu Tử Thư hỏi vậy, Ôn Khách Hành vội vàng buông tay, xoay người đi, không dám nhìn Chu Tử Thư: "Có phải, có phải ta xấu lắm không......"

Chu Tử Thư bước đến trước mặt hắn, tay run run, áp lên mặt hắn: "Sao ngài lại ra nông nỗi này......"

"...... Sét đánh, ta mất năm phần thần lực...... Để em sớm ngày được hoá hình, lại phí thêm tí sức lực......"

"Ngốc quá......"

"A Nhứ có chê ta xấu không?"

Chu Tử Thư lắc đầu: "Ngài có ra sao đi nữa ta vẫn sẽ thích thôi, sao lại chê được?"

Ôn Khách Hành sững sờ: "A Nhứ... Đây là lần đầu em nói thích ta......"

"Có lẽ vì đã chết một lần, nên cũng học được cách trân trọng."

Hai người đã không còn là thần, họ tiếp tục sống trên Côn Luân.

Yêu lực của Chu Tử Thư vẫn không ổn định, đôi lúc sẽ biến thành sen tuyết, trốn vào hồ sen, bắt Ôn Khách Hành tìm rất lâu.

Thường hơn phân nửa sẽ là Ôn Khách Hành tưới nước cho sen tuyết thay Chu Tử Thư, Chu Tử Thư ngồi một bên, vừa sưởi nắng vừa ngắm hắn.

Người của Thanh Khâu lại đến, lần này là thiếu chủ Thanh Khâu, Hàn Diệp.

Hoá ra trong lúc hai người ẩn cư, thì nhân tộc và yêu tộc đã nung nấu ý định phản kháng thần linh.

Ban đầu, Ôn Khách Hành không muốn tham gia vào, vì hắn sợ, hắn sợ lại mất Chu Tử Thư.

Nhưng Chu Tử Thư nghĩ một hồi, vẫn khuyên Ôn Khách Hành nhận lời.

Nguyên nhân là vì, lúc này, không chỉ có hai người họ, mà sau lưng còn có ngàn ngàn vạn vạn người và yêu.

Trước trận chiến phong thần, Chu Tử Thư khôi phục gần bảy, tám phần.

Thượng thần Đông Vực lại tới, rót một ít thần lực cho Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư. Chu Tử Thư khôi phục hoàn toàn, ngoài mái tóc bạc ra, thì Ôn Khách Hành cũng trở lại như xưa.

"Phía Thanh Khâu và Tây Bá Hầu...... Ta đã nghe tin rồi." Thượng thần Đông Vực nhìn phía đông, thở dài: "Ôn Khách Hành, ta chưa từng nói với ngươi một điều, trước khi ngươi gặp năm người bọn ta, thì bọn ta đã làm gì."

"Đông Vực......"

"Ta cảm thấy thật may mắn, ngươi không dính vào chuyện này. Chúng ta sáng tạo vạn vật, nhưng chúng ta không thể quyết định số phận. Nhưng chúng ta lại không hiểu điều này...... Nên mới thất bại, hai tay dính đầy tội nghiệt...... Dị tượng trên núi Bất Chu là nhắc nhở, chúng ta không để ý, chuyện đến bây giờ...... Vận mệnh đã đến cùng......" Đông Vực quay lại, vỗ vai Ôn Khách Hành: "May mà ngươi không dính líu vào...... Khi đó, thấy ngươi xốc nổi lỗ mãng, va chạm thành sông thành núi, ta bắt đầu suy nghĩ...... Có lẽ ngươi, chính là sự chỉ bảo của vận mệnh. Mà giờ xem ra, đúng là vậy thật. Cho nên...... phải sống thật tốt, nói với người đời, phải sống thật tốt."

Trận chiến phong thần, Ôn Chu hợp sức hủy thang trời

Thủ lĩnh cửu vỹ hồ tộc Thanh Khâu, Hàn Diệp, dẫn bầy yêu đánh lui chúng thần Thiên đình.

Tây Bá Hầu Cơ Phát của nhân tộc, giết Trụ Vương và Đát Kỷ tại Lộc Đài.

Thần tộc rải rác khắp thế gian thì dùng thần lực của mình, dựng một tấm chắn ở nhân giới, bảo vệ vạn vật.

Từ đó, thế gian không còn thần.

Chỉ còn Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư, dựa vào thần lực khi xưa, vẫn có thể nhìn thấy tấm chắn đó.

Hai người trông coi tấm chắn đó, nếu có lỗ hổng, thì sẽ đi vá lại.

Vạn vật thế gian, có âm có dương, trận mưa thất tình lục dục năm xưa, cũng sinh ra ma.

Mất hết lý trí, bị tình và dục khống chế, sẽ thành ma.

Thế là, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành mới xuống núi du lịch một thời gian, nhận vài đồ đệ về Côn Luân, biên soạn 《 Khu ma dị văn lục 》.

Kể từ đó, thế gian lại có thêm một nghề, đó là thầy trừ ma, dù là người hay yêu đều làm được.

Thầy trừ ma rải rác khắp nhân giới, đôi lúc, Ôn Khách Hành sẽ trêu Chu Tử Thư: "Nhìn thử xem, thầy trừ ma không phải lớp thần mới sao? Hình như hai ta lại thành thần sáng thế rồi."

Chu Tử Thư dựng giàn nho: "Đừng nhắc thần sáng thế nữa, thật xui xẻo."

"Được rồi, không nói nữa." Ôn Khách Hành nhích lại gần: "A Nhứ định trồng gì nữa vậy?"

"Trồng nho."

"Đừng trồng nữa, cái giàn này nhìn lỏng lẻo quá, đánh một trận là sụp ngay."

"Thế thì đừng đánh."

Ôn Khách Hành ấm ức: "Thì A Nhứ nói đánh thắng mới cho ngủ giường mà...... Không thì chỉ có thể ngủ sau núi."

"Huynh có thua đi nữa, không lẽ ta đuổi huynh ra sau núi thật?"

"Hí hí hí. Biết ngay A Nhứ nhà ta là người xinh đẹp hiền lành, miệng cứng lòng mềm mà."

Bảng tổng kết chiến lực:

Ôn Chu (giao/mãng xà x sen tuyết): nóc nhà
Diệp Cơ (cửu vỹ hồ x người): 1
Tầm Tấn (công trắng x mèo quất): 2
Triệt Dạ (gấu x báo): 3
Chung Bùi (hổ x cáo): 4
Thâm Bình (hạc x hươu): 5
Lăng Việt (hạc x trai): 6
JZ (samoyed x ragdoll): 7
Hoắc Trịnh (rùa x thỏ): 8
Chu Mẫn (nho x ốc sên): 9

~The End~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật