JZ48| Khu ma dị văn lục

【Lăng Việt】Giữa thiện và ác 4



Từ khi y lo liệu chuyện tang ma xong, không khí trong phủ cứ là lạ.

Ngay sáng sớm sau buổi tối đó, Lăng Duệ chịu cho Vương Việt nghỉ, thậm chí còn trả thêm tiền công ba tháng.

Đồ đạc của Vương Việt không nhiều, một tay nải nhỏ đã đủ.

Lăng Duệ và Lăng Thâm tiễn y, gặp ông lớn và con hát ngay ngoài cửa.

Dường như chuyện lạ và mùi hoa nồng đến phát ói tối qua chỉ là ảo giác, con hát đứng nghiêm chỉnh bên cạnh ông lớn.

Còn ông lớn, bình thường đã trông không đứng đắn rồi, giờ hốc mắt lõm xuống, quầng mắt thâm đen, ánh mắt đục ngầu, nhìn có vẻ thiếu sức sống hẳn.

"Vương Việt à......" Ông lớn gọi một tiếng.

"Dạ ông lớn." Vương Việt cúi đầu.

"Ừ......"

Rồi không nói gì nữa, con hát đã dắt ông đi.

"Nếu có rảnh thì tôi sẽ qua thăm anh." Lăng Duệ nói với Vương Việt.

"Cảm ơn cậu hai, cậu là một người chủ tốt."

"Tôi không phải chủ của anh, tôi nói rồi, tôi không hiểu phép tắc chủ tớ. Tính ra......" Lăng Duệ ngập ngừng: "Bạn, tính ra thì chúng ta là bạn."

Vương Việt bất ngờ, ngước lên nhìn Lăng Duệ. Sự quyến luyến trong đôi mắt Lăng Duệ, rất rõ ràng.

"Cảm ơn cậu hai."

Dù muôn vàn không nỡ, Lăng Duệ vẫn mỉm cười, xoa đầu Vương Việt: "Được rồi, đi đi."

Mà Lăng Thâm đứng cạnh, chỉ gật đầu chào.

Vương Việt bước khỏi phủ, ngoái lại nhìn.

Lăng Duệ đứng bên trái bậc cửa, Lăng Thâm đứng bên phải. Cả hai đều không bước chân qua bậc, vẫy tay chào Vương Việt.

Vương Việt đứng trên con đường trước cửa, chào tạm biệt, cửa lớn dần khép chặt.

Đột nhiên, trong lòng Vương Việt thấy nôn nao.

Lúc đóng cửa, Vương Việt cứ có cảm giác Lăng Duệ và Lăng Thâm bị nhốt trong đó, phảng phất, muôn kiếp không được siêu sinh.

Ngày nhà họ Lăng tổ chức lễ cưới, con hát được rước vào bằng kiệu tám người khiêng, chỉ có vợ cả mới có vinh dự này.

Vương Việt không quan tâm, về xóm nghèo, tính số tiền dành dụm được, suy nghĩ sau này phải làm nghề gì, bấy nhiêu tiền không nuôi hai người được bao lâu.

Hồi đó có bà lão goá bụa chăm sóc Vương Siêu nên Vương Việt mới yên tâm đi làm lụng bên ngoài. Bây giờ y không tin ai quanh mình được, họ không lừa tiền đã là may phước lắm rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, lấy tiền bày một cái sạp nhỏ bán buôn cũng được, có thể dẫn Vương Siêu theo để tiện chăm sóc.

Phải bán cái gì? Vương Việt thận trọng suy tính. Mình là trai tinh, hay cứ bán trân châu của đồng tộc.

Y theo Lăng Duệ hai năm, cũng xem như được gặp không ít tai to mặt lớn và chủ tiệm châu báu.

Người có tiền thích gì, y biết. Mà bản thân y là trai tinh, chất lượng trân châu thế nào, y càng rõ.

Huống hồ y là người trung thực, đồng tộc đều rất tin tưởng.

Địa vị trai tộc không cao, nếu mà phải hỏi có lợi ích gì, trai đã thành tinh, cách trăm năm sẽ kết một viên ngọc trăm năm, được một số yêu tộc ưa chuộng.

Nhưng ngọc trăm năm không dễ gì đem bán, phần lớn trai tinh đều sẽ giấu nó đi.

Cứ thế, vài ngày sau, Vương Việt mở sạp, chuẩn bị khai trương.

Y xếp hai cái ghế, một cho mình, một cho Vương Siêu.

Có vẻ Vương Siêu rất vui, cười khì khì hỏi này hỏi nọ suốt.

Tuy vẫn luyến tiếc nhà họ Lăng, nhưng có thể ở cạnh Vương Siêu, Vương Việt cũng thấy nhẹ lòng.

Huống chi còn tự mở sạp bán buôn, vừa tự do vừa sung sướng.

Bày quán được một tháng, Vương Việt trả lại tiền vốn cho đồng tộc. Họ tin cậy Vương Việt, giao trân châu cho y bán mà không đòi tiền ngay.

Giờ đã bán gần hết, Vương Việt mới lịch sự trả tiền vốn và thêm ít tiền lời cho họ.

Cả tháng nay không chỉ sinh lời, mà còn quen thêm vài chủ tiệm châu báu, bàn hai vụ làm ăn lâu dài, xem như đã có nguồn thu nhập cố định.

Vương Việt không định chuyển nhà, dọn dẹp lại căn nhà trong xóm thì vẫn ở được. Trước khi lâm chung, bà cụ cho y căn nhà xiêu vẹo, tuy ngày tang lễ có người muốn dọn vào, nhưng đã bị Vương Việt đuổi đi.

Bà cụ cứ nhắc đi nhắc lại, tuy không có gia sản gì, nhưng còn cái gì thì cứ giao cho hai anh em họ Vương hết.

Giờ hai anh em cũng xem như có hai cái nhà.

Nhưng việc lạ ở xóm nghèo ngày càng nhiều, trước đây cách mười ngày nửa tháng sẽ mất tích một người, nhưng tần suất mất tích càng lúc càng tăng, cứ bốn, năm ngày là sẽ có một người.

Trước đây, Vương Việt lo cho bà cụ và anh trai, giờ y sống chung với Vương Siêu, cũng nhẹ nhõm phần nào.

Không chỉ xóm nghèo, gần đây nhà họ Lăng cũng có chuyện lạ.

Nhiều người đồn rằng, từ ngày cưới bà nhỏ, hơn một tháng nay, không thấy ai ra khỏi phủ.

Vương Việt đang bày sạp thì nghe người ta bàn tán, mới qua nghe ngóng thử.

"Nhà họ đã đóng cửa suốt một tháng, không thấy người hầu ra ngoài."

"Cậu cả không đi khám bệnh, cậu hai hay đi chơi, giờ cũng chẳng thấy tăm tích."

"Không ai dám vào xem thử, cả toà dinh thự im ắng phát rợn, hay là chết hết rồi?"

"Im ắng hồi nào? Đến tối là thắp đèn! Đi ngang qua còn nghe tiếng hát tuồng, chắc là con hát đó...... Từ ngày cưới về thì không đi diễn nữa, khiến biết bao nhiêu cậu buồn rầu!"

"Nhà họ Lăng là thế gia hạc trắng, không phải loại dễ ức hiếp đâu."

"Hình như còn có mùi hoa toả ra ngoài, nghe đâu là trợ giúp giấc ngủ, vừa ngửi là đã buồn ngủ rồi."

"Mà nói nè có khi nào bà nhỏ là ma không?"

......

Vương Việt càng nghe, càng thấy vớ vẩn.

Y không quan tâm chuyện giữa ông lớn và con hát, y chỉ quan tâm sao cả tháng nay hai cậu chủ không ra ngoài?

Đây không phải chuyện nhỏ.

Thế là Vương Việt dọn sạp sớm hơn thường lệ, dẫn Vương Siêu về nhà, sắp xếp ổn thoả, rồi đến Lăng phủ.

Người trong Lăng phủ đều biết mặt y, chắc chắn sẽ không ngó lơ.

Cho đến khi mở cửa, người gác cửa vẫn như cũ, nhưng cách một tháng, mà như đã biến thành người khác. Giống hệt ông lớn, hốc mắt hõm xuống, quầng mắt thâm đen, hoàn toàn không còn sức sống.

"Cậu hai có nhà không? Tôi muốn gặp cậu hai."

"Vương Việt hả......"

"Ừ, tôi muốn gặp cậu hai."

Gác cửa cúi đầu suy tư một lát: "Cậu về đi, trong khoảng thời gian này, Lăng phủ không tiếp ai hết."

"Nhờ anh đó! Ít nhất xin cứ báo một tiếng giùm tôi, cứ nói là tôi, thì cậu hai sẽ ra gặp."

"Không không không...... Cậu đi đi......"

Trong lúc nói chuyện, vang một tiếng hạc kêu thánh thót, Lăng Duệ xuất hiện, đứng sau người gác cửa. Bộ dáng như xưa, nhưng trắng hơn, gầy hơn.

"Cậu hai! Là tôi đây!"

"Tiểu Việt." Lăng Duệ cười cười, đôi mắt đầy mỏi mệt: "Anh đến tìm tôi à?"

Vương Việt định bước vào cửa, nhưng bị gác cửa cản lại, Lăng Duệ cũng ngăn y: "Anh cứ đứng đó đi, để tôi lại gần."

"Cậu hai! Trong nhà làm sao vậy? Sao không ai chịu ra ngoài?"

"Sẽ ra thôi, nhưng mà...... Vẫn chưa đến lúc......"

"Không...... Sao ra ngoài mà còn phải đợi? Cậu hai! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật