JZ48| Khu ma dị văn lục

【Diệp Dĩ Cơ Nhật】Trận chiến phong thần 7



Cơ Phát đã không còn là Cơ Phát của 3 năm trước.

Dù trong lòng sóng biển thét gào, ngài cũng sẽ không trốn tránh dăm ba hôm để bình tâm.

Ngài đã làm vua, đã biết cách đeo mặt nạ ngụy trang bản thân.

Như hiện tại, ngài vờ như không có việc gì, mỉm cười nhìn Hàn Diệp bước vào, mỉm cười rót trà cho chàng, mỉm cười trêu chàng đã là đế quân Thanh Khâu.

"Hôm nay điện hạ mời ta đến, là muốn bàn chuyện gì?"

Cơ Phát buông chung trà: "Khương Tử Nha kể ta nghe về chí hướng vĩ đại của huynh."

Hàn Diệp nhướng mày: "Điện hạ nghĩ sao?"

Khi đó, Cơ Phát nghĩ rất đơn giản, chỉ cần giấu tài, đánh bại Trụ Vương, thế là bá tánh có thể an cư lạc nghiệp. Nhưng hiện tại, suy nghĩ của ngài đã khác.

"Vua là sứ giả của thần, ta biết, hiện giờ thần đòi hỏi hơi cao, Trụ Vương cai trị không tốt, thu hoạch của bá tánh đã giảm suốt mấy năm liền. Nhưng phải thoả mãn yêu cầu của thần, Trụ Vương không thể không bóc lột bá tánh để cống nạp." Cơ Phát ngồi trước án thư, nói với Hàn Diệp.

"Điện hạ muốn lật đổ ách thống trị của Trụ Vương?"

"Đó là điều tất yếu, nhưng mấu chốt không nằm ở chỗ Trụ Vương."

"Vậy thì ở chỗ nào?"

"Ở chỗ thần."

Mắt Hàn Diệp sáng rực: "Ý là thế nào?"

"Nếu thần nô dịch loài người mãi, dù có lật đổ Trụ Vương, thì vẫn sẽ còn vô số Trụ Vương khác."

"Vậy... Điện hạ muốn giải quyết tận gốc?"

Cơ Phát im lặng một hồi, thở dài: "Tuy ta có chí lớn, nhưng... Không đủ sức. Một đời người chỉ có mấy chục năm, không giống yêu tộc vừa chào đời đã có yêu lực, đối với thần, sự phản kháng của loài người, chỉ là châu chấu đá xe."

"Không phải." Hàn Diệp nhìn Cơ Phát: "Loài người không nhỏ yếu như vậy, nếu thật sự yếu ớt như lời em nói, thì sao có thể phồn thịnh đến nay? Loài người có một thứ, vĩnh viễn không thể xoá nhoà, một thứ giúp người vĩnh tồn."

Cơ Phát bật cười, nhấp một ngụm trà: "Cảm ơn lời khen."

Hàn Diệp chợt đến gần Cơ Phát, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đào hoa ấy lại thấm đầy gợn sóng hồ xuân: "Điện hạ có muốn thọ cùng trời đất không?"

"Hửm?"

Hoá ra chuyện Đát Kỷ tặng đuôi khiến Hàn Diệp tò mò, trong 3 năm du lãm này, chàng đã gặp không ít thần và yêu. Kết bạn với họ, chàng biết thêm vài chuyện, ngoài cách bước lên thang trời thành thần, người cũng có thể tiếp nhận yêu lực để kéo dài tuổi thọ.

Đát Kỷ có thể tặng đuôi cho Trụ Vương, thì Hàn Diệp cũng có thể cho Cơ Phát.

Cơ Phát nghe xong cũng phải trợn mắt há mồm, quá khó tin, nhưng nếu thành công, thì ngài là người hay yêu?

Hoàng Thái Công nói, là nửa người nửa yêu

Từ Tấn nghe vậy, lặng thinh một hồi rồi trừng Hàn Diệp, mắng một câu: "Huynh đúng là không biết trời cao đất dày!" Phủi tay áo bỏ đi.

Cho dù như vậy, khi Từ Tấn gói ghém hành trang, Cơ Phát gọi Từ Tấn lại, hỏi định đi đâu.

Từ Tấn nhét năm cái bánh bao thịt vào hành lý, trợn mắt: "Ta đến Triều Ca xem thử Trụ Vương lấy bốn cái đuôi của Đát Kỷ giờ ra sao rồi."

Nếu Trụ Vương không sao, thì Cơ Phát có thể nhận đuôi.

Nếu Trụ Vương có việc, thì phải bỏ qua chuyện này.

Cơ Phát hỏi Hàn Diệp: "Sao huynh muốn cắt đuôi cho ta?"

Hàn Diệp cười: "Vì ta không nỡ."

"Nhưng huynh......" Đã có Từ Tấn rồi mà?

"Trận này, tuy ta đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng vẫn không nắm chắc phần thắng. Ta không biết phải bắt điện hạ chờ đến bao giờ, nếu đến ngày điện hạ có lòng mà sức đã cạn, thì chẳng lẽ ta lại phải đi bồi dưỡng thêm một vị vua?"

Ra vậy......

Lòng Cơ Phát đau nhói, cười gượng: "Huynh nói phải."

Đúng vậy, không vì nghiệp lớn, sao Từ Tấn có thể rộng lượng đến thế, chấp nhận cho người trong lòng cắt đuôi?

Từ Tấn đi hơn 3 tháng mới về, khi trở lại, vẻ mặt rất nặng nề.

Hàn Diệp nhíu mày: "Trụ Vương gặp chuyện?"

Từ Tấn lắc đầu: "Không sao cả."

Hàn Diệp giãn đôi mày: "Vậy thì dùng cách này được không?"

Từ Tấn gật đầu: "Được, nhưng mà......"

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà huynh cắt đuôi cho Cơ Phát, thì huynh không còn là cửu vỹ nữa, Thanh Khâu sẽ không chấp nhận huynh."

Hàn Diệp cười: "Lấy uy danh hiện tại của ta thì sao phải sợ?"

Từ Tấn níu chàng lại: "Huynh đừng gấp, chúng ta đợi thêm một khoảng thời gian nữa được không? Đợi khi thời cơ chín muồi, rồi hẵng cắt đuôi?"

Hàn Diệp muốn từ chối, nhưng Cơ Phát cũng nghĩ giống Từ Tấn. Cơ Phát nói, chờ đến khi mình đã đủ thực lực chống lại Trụ Vương, lúc đó cắt đuôi cũng không muộn.

Đã nói đến nước này rồi, Hàn Diệp chỉ có thể đồng ý.

Thế là suốt mấy năm, Hàn Diệp củng cố Thanh Khâu, âm thầm mời chào các thế lực của yêu tộc và thần tộc.

Cơ Phát chiêu binh mãi mã, liên hợp chư hầu, quyết tâm lật đổ Trụ Vương.

Thoáng một chốc, đã qua 9 năm.

Hàn Diệp, từ một công tử cao quý, trở thành đế quân thống nhất Thanh Khâu.

Suốt mấy năm chinh chiến, Cơ Phát cũng giành được sự ủng hộ của chư hầu.

Chỉ có Từ Tấn không thay đổi, vĩnh viễn vâng theo mệnh lệnh của Hàn Diệp.

"Giờ điện hạ đã hơn xa ta rồi." Hàn Diệp bóp bóp cánh tay Cơ Phát, cơ bắp cường tráng, rắn chắc hơn mình nhiều

Cơ Phát cười nhạt: "Ta ngồi trên yên ngựa suốt, nếu vẫn như xưa, thì lãng phí bấy nhiêu năm chinh chiến quá."

"Điện hạ...... Nếu có thể, thì ta sẽ cắt đuôi cho em."

Cơ Phát sửng sốt: "Thời cơ...... Đã chín muồi?"

"Điện hạ đã tiến thẳng tới Mục Dã, đánh vào Triều Ca, cùng lắm chỉ tốn mấy canh giờ."

"Nếu huynh cắt đuôi thì có bị ảnh hưởng gì không?"

Hàn Diệp lắc đầu: "Nếu em có thể kêu gọi chư hầu, thì ta cũng có thể đứng vững ở Thanh Khâu. Uy hiếp lớn nhất của họ Hàn chính là họ Tô, nhưng giờ họ Tô chỉ còn Tô Đát Kỷ, không làm nên trò trống gì. Ở Thanh Khâu, không ai có thể lay chuyển địa vị của ta được nữa."

"Không...... Ý ta là...... Thần tộc thì sao?"

Hàn Diệp vỗ vỗ tay Cơ Phát: "Ta muốn đánh bại bọn họ mà, sao phải sợ chứ?"

Quá trình cắt đuôi không hề phức tạp, Cơ Phát uống thuốc, ngồi trong pháp trận, Hàn Diệp rót yêu lực vào người Cơ Phát, Từ Tấn đứng hộ pháp bên ngoài.

Sau một đêm, Cơ Phát thấy các giác quan nhạy bén hơn hẳn, ở phía sau lưng ngài, có bốn cái đuôi dài màu trắng.

Hàn Diệp lộ tai cáo, phía sau chỉ còn năm cái đuôi.

Cơ Phát nhìn tay của mình, tâm tư khẽ động, cái bàn bên cạnh liền bị đẩy văng ra.

"Điện hạ cẩn thận nào." Hàn Diệp cầm tay Cơ Phát: "Để ta dạy em khống chế yêu lực."

Cơ Phát vốn thông minh, chỉ mất ba ngày là có thể khống chế thân thể nửa yêu

Hàn Diệp cảm thấy rất hài lòng, chờ đại chiến kết thúc, thì mình và Cơ Phát có thể bên nhau mãi mãi.

Vào đêm Cơ Phát xuất phát đến Triều Ca, Hàn Diệp tới chào tạm biệt: "Em đến Triều Ca, bên cạnh Trụ Vương còn có Đát Kỷ và Thân Công Báo, ta đã lệnh cho Từ Tấn đi theo em."

"Huynh không đi với ta sao? Nếu Từ Tấn theo ta thì huynh phải xoay sở thế nào?"

"Chiến trường của ta không ở đây. Em cứ yên tâm, toàn bộ yêu tộc và chúng thần ở nhân gian, đều là sức mạnh của ta."

"Rồi đến khi kết thúc thì sao?"

"Khi mọi chuyện kết thúc, em và Từ Tấn hãy ở lại Triều Ca, đợi ta trở về."

"Được, ta chờ huynh."

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật