JZ48| Khu ma dị văn lục

【Diệp Dĩ Cơ Nhật】Trận chiến phong thần 5



Chỉ có cha Hàn Diệp biết, chàng chỉ lặng lẽ ở lại Thanh Khâu nửa tháng, lấy vài món bảo vật, từ biệt phụ vương rồi đi Đông Hải, đi tìm một con trai tinh.

Lần này Từ Tấn báo cho Hàn Diệp, Chu Tử Thư đã tỉnh.

Đã tỉnh, vậy cần có trâm hoa.

Muốn luyện trâm hoa cần phải có ngọc trăm năm, mà viên ngọc này, không phải của trai tinh bình thường.

Ngồi canh chừng Đông Hải 3 tháng, Hàn Diệp mới gặp được con trai tinh đầu tiên, chính là trai tinh từ thời thượng cổ

Năn nỉ ỉ ôi, còn phải dùng bảo vật Thanh Khâu để trao đổi, cuối cùng Hàn Diệp cũng lấy được ngọc trăm năm.

Đã có ngọc, Hàn Diệp lập tức đến Côn Luân.

Từ Tấn đã nhận chỉ thị, không gặp Ôn Khách Hành thì không được về, nên giờ phải kiếm chỗ ở bên ngoài Tứ Quý sơn trang

Hàn Diệp đến chỗ của Từ Tấn.

"Huynh lấy được ngọc trăm năm rồi à?" Từ Tấn hỏi.

Hàn Diệp gật đầu.

"Viên đầu tiên?"

"Không phải, hắn không nỡ đổi viên đầu tiên, chỉ đổi được viên thứ hai."

Từ Tấn nhíu mày: "Vậy......Có tác dụng không?"

"Cứ thử trước đã. Chu Tử Thư thế nào rồi?"

"Huynh nhìn bên ngoài đi."

Hai người ra khỏi nhà, tuyết Côn Luân trắng xóa, lấp lánh điểm sáng, Hàn Diệp híp mắt: "Xem ra Chu Tử Thư bình phục rất nhanh."

"Mới tỉnh đây thôi. Ôn Khách Hành hao hết toàn bộ thần lực, mới có thể đánh thức Chu Tử Thư."

"Có thể mời Ôn Khách Hành xuống núi hay không, phải trông cậy vào Chu Tử Thư rồi."

Hàn Diệp và Từ Tấn mới đứng trước cửa Tứ Quý sơn trang, liền nghe có tiếng vọng ra: "Người của Thanh Khâu, không tiếp."

Hai người cùng quỳ xuống, Hàn Diệp cất giọng: "Tại hạ là Hàn Diệp của Thanh Khâu, xin dâng viên ngọc trăm năm thời thượng cổ, mong Chu thần quân sớm ngày bình phục, xin Ôn thượng thần tha thứ Thanh Khâu."

Rồi lặng thinh, cả hai quỳ trên nền tuyết một lúc, một trận gió thổi tới, cửa Tứ Quý sơn trang mở ra, một bóng dáng mặc y phục đỏ xuất hiện trước mắt hai người.

Hàn Diệp ngước lên, hơi kinh ngạc.

Chàng từng gặp Ôn Khách Hành, nhưng khi đó tóc hắn vẫn còn đen. Mà bây giờ, tròng mắt hắn đen đặc, tóc bạc phơ, trên mặt còn nổi vảy và gân xanh.

Xem ra, thiên hình và cứu Chu Tử Thư, đúng là đã làm hắn hao tổn rất nhiều.

Hàn Diệp và Từ Tấn dập đầu thật mạnh: "Ôn thượng thần, xin ngài tha thứ Thanh Khâu."

"Vào đi." Dứt lời, Ôn Khách Hành liền quay vào trong Tứ Quý sơn trang.

Tứ Quý sơn trang lúc bấy giờ bày biện rất đơn giản, Hàn Diệp và Từ Tấn bắt gặp Chu Tử Thư nằm sưởi nắng trong sân.

Cha chàng từng bảo Chu Tử Thư là sự tồn tại chưa từng hiện hữu của thần tộc.

Dịu dàng nhưng kiên cường, từ khi thành yêu, hoá hình, có rất nhiều thần mong ngóng Chu Tử Thư bước lên thang trời.

Chính người như thế, mới có thể giữ chặt Ôn Khách Hành, thần sáng thế năm xưa.

Mà hiện tại, cái người phong hoa tuyệt đại ấy chỉ an tĩnh ngồi trong sân, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, khuôn mặt xanh xao, bờ môi nhợt nhạt, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười: "Là Hàn Diệp đó à......"

Hàn Diệp và Từ Tấn quỳ xuống, hành lễ: "Chu thần quân."

Chu Tử Thư đứng dậy, Ôn Khách Hành vội chạy lại dìu. Bước tới trước mặt hai người, Chu Tử Thư kêu Hàn Diệp ngẩng đầu, ngắm thật kỹ: "Hồi con còn nhỏ, ta cũng từng ẵm con, bây giờ đã lớn vậy rồi."

Cho dù Thanh Khâu có lỗi, hại chết Chu Tử Thư, nhưng khi gặp thái tử Thanh Khâu, Chu Tử Thư lại không biểu lộ chút căm hận nào.

Cách Chu Tử Thư nhìn Hàn Diệp, như cách người lớn nhìn con cháu trong nhà.

Hàn Diệp lại dập đầu: "Chu thần quân...... Năm đó Thanh Khâu đã có lỗi với ngài." Rồi lấy viên ngọc trăm năm ra: "Tại hạ xin tặng ngọc trăm năm thượng cổ, giúp Chu thần quân luyện trâm hoa."

Chu Tử Thư cười: "Khổ cho con rồi." Rồi nói với Ôn Khách Hành: "Lão Ôn, nhận đi, việc này xem như đã xong."

Ôn Khách Hành định nói gì đó, cuối cùng chỉ nắm tay Chu Tử Thư, nhận viên ngọc đó.

"Thuộc hạ của con đã đến vài lần rồi, đều bị Lão Ôn chặn ngoài cửa. Ta cũng biết sơ ý định của con, mấy đứa muốn nhờ Lão Ôn giúp một tay, phải không?"

Hàn Diệp và Từ Tấn gật đầu.

"Vào ngồi đi."

Hàn Diệp và Từ Tấn nán lại Côn Luân mấy hôm, lúc xuống núi, đều thở phào nhẹ nhõm

"Hàn Diệp, huynh nói thử xem... Họ nhận lời không?"

"Tám, chín phần."

"Vậy sao vẫn bắt chúng ta đợi?" Từ Tấn thắc mắc.

Hàn Diệp thở dài: "Đệ cũng thấy bộ dạng của Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư rồi đó, Chu Tử Thư mới tỉnh lại, cần thời gian khôi phục, mà Ôn Khách Hành cũng cần dưỡng sức. Cứ đợi thôi... Chúng ta vẫn còn thời gian."

"Vậy giờ chúng ta phải làm gì? Cứ đợi thôi sao?"

"Chu Tử Thư đã hứa với ta, trong vòng nửa năm sẽ có câu trả lời."

"Vậy ta về Thanh Khâu, huynh về chỗ Cơ Phát? Đợi nửa năm?"

"Không được, chỗ Cơ Phát đã có Khương Tử Nha và Hoàng Thái Công, cũng đừng về Thanh Khâu."

"Vậy chúng ta phải đi đâu?"

"Đến Triều Ca gặp Tô Đát Kỷ."

Từ Tấn hơi bất ngờ: "Không phải huynh ghét ả lắm sao, còn nữa...... Huynh không sợ ả giết huynh à?"

"Ả giết ta nổi không? Không bàn chuyện thân phận, yêu lực của ả cũng kém xa ta."

"Nhưng bên cạnh ả có Thân Công Báo, không phải dễ chơi."

"Thì bên cạnh ta cũng có đệ mà? Hồ ly đấu hồ ly, báo đấu với mèo con."

Triều Ca là đô thành, phồn hoa hơn Tây Kỳ nhiều lắm.

Hai người vừa vào thành, Tô Đát Kỷ liền hay tin. Nên chưa kịp đi dạo, cả hai đã gặp người của Tô Đát Kỷ.

"Nương nương cho mời hai vị."

Hàn Diệp và Từ Tấn nhìn nhau, rồi đi theo người nọ.

Tô Đát Kỷ sống trong Lộc đài. Trụ Vương giao quyền cho Đát Kỷ, ở Lộc đài này, ả ta chính là chúa tể.

Hàn Diệp và Từ Tấn đến gặp Tô Đát Kỷ, ả không thèm giấu giếm, để lộ tai và đuôi của mình.

"Đã lâu không gặp, sao dì chỉ còn năm cái đuôi?" Hàn Diệp nhìn năm cái đuôi vung vẩy sau lưng ả.

"Ta cho Đại vương bốn cái rồi." Tô Đát Kỷ uốn éo, giọng lười nhác.

"Dì đến Triều Ca để hưởng phúc mà, sao lại tặng đuôi của mình?"

"Vì có thể hưởng phúc mãi, nên ta mới cho Đại vương." Tô Đát Kỷ ăn nho, ngón tay trắng muốt đẫm nước quả: "Đại vương chỉ sống được mấy chục năm, nếu ta tặng đuôi cho ngài ấy, thì ta sống bao lâu, ngài ấy cũng sống bấy lâu. Ngài ấy mãi mãi là Đại vương, thế thì...... Ta vẫn luôn được hưởng phúc."

"Dì có hưởng phúc được không? Tuy dì ở trần gian, nhưng vẫn là cửu vỹ Thanh Khâu. Nếu họ Tô mất đi địa vị ở Thanh Khâu, không còn thần tộc phù hộ, dì còn ra oai ở nhân gian này được bao lâu?"

"Ha ha......" Tô Đát Kỷ như nghe kể truyện cười, che miệng cười duyên: "Nhà họ Hàn các ngươi và họ Tô chúng ta, đều là cửu vỹ cao quý nhất Thanh Khâu, đều có quyền trở thành đế quân Thanh Khâu, sao ngươi lại biết, họ Hàn sẽ luôn thống lĩnh Thanh Khâu?"

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật