JZ48| Khu ma dị văn lục

【Diệp Dĩ Cơ Nhật】Trận chiến phong thần 10



Dưới thời Chu Văn Vương Cơ Xương, thiên hạ chia ba, hai phần của Chu. Văn Vương băng hà, Cơ Phát đăng cơ, phong hiệu Võ Vương. Trong vòng 10 năm, Võ Vương trọng dụng người của Khương Tử Nha, cai trị đất nước, liên hợp chư hầu, tiến công Thương Trụ, sử gọi: trận chiến Mục Dã.

Kết thúc trận phong thần, Hàn Diệp liền đến Lộc đài tìm Cơ Phát.

Cơ Phát sóng vai với Từ Tấn, đứng trước thi thể Đát Kỷ Trụ Vương, đều không nói gì.

Hàn Diệp tiến tới, ôm chầm lấy Cơ Phát, siết chặt: "Điện hạ bình an là tốt rồi."

Từ Tấn nâng tay lại hạ xuống, nhìn hai người đang ôm nhau, quyết định im lặng.

Ở một góc Hàn Diệp không nhìn thấy, Cơ Phát điều chỉnh biểu cảm và ngữ điệu: "Hàn Diệp...... Cảm ơn huynh......"

Hàn Diệp nới tay ra: "Cảm ơn gì chứ?"

"Cảm ơn huynh, đã dẫn ta hoàn thành một việc rất vĩ đại."

Hàn Diệp cười: "Nếu nói vậy, không phải ta cũng nên cảm ơn em sao?"

Cơ Phát khép mắt, cúi đầu cười nhạt: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

"Được! Về đến nhà rồi ta có nhiều chuyện muốn nói với em lắm."

"Ngày sau còn dài, huynh cứ nói từ từ."

Từ Tấn nhìn theo bóng hai người khuất xa, đứng yên một chỗ. Cho đến khi Cơ Phát ngoái lại, ánh mắt van lơn, Từ Tấn mới siết chặt nắm tay, đuổi theo hai người họ.

Tối đó, Hàn Diệp đến phòng Cơ Phát, bày tỏ nỗi lòng.

Cơ Phát không hề ngạc nhiên như Hàn Diệp tưởng, mà chỉ nhìn chàng bằng ánh mắt nhu hoà, dịu dàng.

Trái tim Hàn Diệp rộn ràng như hoa nở.

Hoá ra điện hạ của mình, cũng tâm đầu ý hợp với mình

Dưới ánh trăng, Hàn Diệp cúi xuống, muốn hôn môi Cơ Phát. Cơ Phát lại tránh né, đỏ mặt, cúi đầu lí nhí: "...... Chờ thêm một chút......"

Hàn Diệp tưởng Cơ Phát ngại ngùng, liền bật cười, ôm lấy ngài suốt cả đêm.

Cơ Phát lập quốc, đặt quốc hiệu là Chu, đóng đô ở Hạo Kinh.

Sau đó, Cơ Phát bộn bề việc nước, Hàn Diệp cũng phải đi xử lý hậu quả rối ren.

Sau trận Mục Dã, quân đội Cơ Phát thống lĩnh tử thương vô số. Cùng lúc đó, trong trận chiến phong thần, không nói đến việc thần tộc bị xoá sổ, rất nhiều yêu tộc cũng hy sinh, thậm chí bị diệt tộc, trong đó có cả tộc hươu.

Khương Tử Nha cầu khẩn Hàn Diệp, nhất định phải đến Thái Bạch, tìm đời sau của Hoàng Thái Công.

Hàn Diệp và Từ Tấn đến đó, tìm được một con hươu vừa có linh thức, liền ban yêu lực cho nó. Con hươu này, chính là Hoàng Vệ Bình.

Tộc hươu tính tình bạo ngược, phải có người lớn chỉ bảo mới có thể kiềm nén thiên tính, trở thành chiến sĩ dũng mãnh nhất. Nhưng từ khi còn nhỏ, Hoàng Vệ Bình đã mất hết người thân, Hàn Diệp và Từ Tấn chỉ ban yêu lực cho nó hoá hình liền rời khỏi, nên sau này tính cách Hoàng Vệ Bình mới thất thường như vậy.

Giải quyết chuyện của Hoàng Vệ Bình xong, Hàn Diệp định dẫn Từ Tấn về Thanh Khâu, nhưng bị từ chối.

"Vậy đệ muốn đi đâu?" Hàn Diệp hỏi.

"Đến chỗ Cơ Phát."

Hàn Diệp nhíu mày: "Đệ đến đó làm gì?"

"Ta và ngài ấy cùng tấn công vào Lộc đài, tình bạn rất sâu đậm. Hơn nữa......" Từ Tấn vỗ vai Hàn Diệp: "Bên cạnh Cơ Phát không có con yêu lợi hại nào hết, ta đến thăm, sẵn tiện bảo vệ ngài ấy."

Hàn Diệp trầm tư: "Cũng được, có chuyện gì thì báo cho ta. Hầy...... Ta chỉ sợ em ấy giấu ta thôi."

Đúng là Cơ Phát có giấu Hàn Diệp.

Kể từ ngày bị Đát Kỷ đâm một nhát, toàn thân ngài không chỗ nào không đau.

Ban đầu, không ai biết ngài chống chọi cơn đau ngắt quãng để xử lý việc nước, sau đó, có một con mèo cam biết.

Mèo cam lẻn vào tẩm điện Cơ Phát, Cơ Phát thấy nó đáng yêu bèn giữ lại.

Ngày nào nó cũng bám dính Cơ Phát, mà ngài cũng không bận tâm quần áo dính đầy lông mèo.

Vào đêm, khi Cơ Phát bị cơn đau tra tấn, con mèo nọ sẽ liếm trán ngài, nhằm giảm nhẹ cơn đau.

Cuối cùng, trong một đêm khuya, Cơ Phát hoãn lại sau cơn đau, vuốt ve mèo cam, cất giọng thều thào: "Tiểu Tấn, sao cậu không theo Hàn Diệp, đến chỗ ta làm gì?"

Mèo cam hoá thành hình người, đứng trước đầu giường Cơ Phát, im lặng.

Cơ Phát nằm trên giường, nhìn Từ Tấn, chậm rãi nói: "Cậu đừng tự trách bản thân...... Ta như hiện tại, là ý trời sắp đặt."

"Hàn Diệp đã trái trời sửa mệnh! Không có gì là ý trời sắp đặt hết!"

Cơ Phát bật cười: "Thật không? Nhưng mà...... Tơ hồng của hai người, chúng bện chặt vào nhau mà? Cho nên...... Hàn Diệp vẫn không thể trái trời sửa mệnh, mà ta...... cũng không sống được bao lâu, chỉ có cậu, mới có thể bên huynh ấy dài lâu......"

Từ Tấn dần hoài nghi, rốt cuộc mình có thật sự thích Hàn Diệp không, hay đúng hơn, hoài nghi liệu mình có nên thích Hàn Diệp.

Rốt cuộc là vì tơ hồng mới thích Hàn Diệp? Hay vì thích Hàn Diệp nên mới có tơ hồng?

Từ Tấn không cam lòng, em không muốn dùng máu Cơ Phát nhuộm đỏ tơ hồng giữa mình và Hàn Diệp.

Nên em nói với Cơ Phát: "Ngài nên dành nhiều thời gian cho huynh ấy."

Cơ Phát cứ ngỡ mình nghe lầm "Cậu không buồn sao?"

"Tại sao phải buồn?"

Cơ Phát chống đầu, nhìn Từ Tấn: "Tiểu Tấn này, cậu biết không? Ta luôn thấy trước phải trái đúng sai, cậu lý trí đến quá đáng."

Từ Tấn trợn mắt: "Ta thích vậy đó!"

Hàn Diệp nghĩ rằng họ vẫn còn thời gian, cứ từ từ cũng được. Cơ Phát chuyên tâm việc nước, ngài hy vọng có thể củng cố đất nước trước khi ra đi.

Nhưng ngài đã chấp nhận yêu cầu của Từ Tấn, mỗi khi Hàn Diệp gửi thư, Cơ Phát đều sẽ trả lời. Nếu Hàn Diệp đến Hạo Kinh thăm, thì Cơ Phát cũng sẽ ở cùng chàng.

Từ Tấn vẫn ở bên Cơ Phát, dường như đã quên nhà ở Thanh Khâu

Ba người họ cứ sống những ngày rối rắm như vậy.

Năm ấy trời rét đậm, tuyết rơi trắng xóa. Bỗng dưng Cơ Phát muốn ngắm tuyết, liền khoác áo choàng, ra ngồi dưới mái hiên.

Từ Tấn lập kết giới chống lạnh cho ngài, rồi biến thành mèo con, rúc vào lòng ngài.

"Từ Tấn, Thanh Khâu có tuyết không?"

Từ Tấn phẩy phẩy tai: "Có. Nếu Hạo Kinh đổ tuyết, thì tuyết ở Thanh Khâu cũng rơi rồi."

"Còn bây giờ, tuyết chỗ Hàn Diệp đã rơi chưa?"

"Có lẽ."

Cơ Phát cười: "Tốt quá."

"Tốt gì chứ?"

"Hai miền tương tư cùng đón tuyết, cũng xem như đã bên nhau đến bạc đầu......"

Mấy hôm sau trận tuyết lớn đó, Cơ Phát lấy yêu đan của mình giao cho Từ Tấn.

Từ Tấn cầm yêu đan rời khỏi Hạo Kinh.

Vài ngày sau, đột nhiên, tim Hàn Diệp đau thắt. Còn chưa kịp biết xảy ra chuyện gì, Từ Tấn đã cầm yêu đan đến trước mặt

Những chuyện Cơ Phát che giấu, Hàn Diệp đều biết cả rồi.

Nhưng mà, đã muộn.

Ba năm sau ngày diệt trừ nhà Ân, Chu Võ Vương Cơ Phát băng hà, chôn trong Chu lăng, đời sau tôn sùng là minh quân thời cổ đại.

Nhưng không ai biết, vào ngày Chu Võ Vương hạ táng, xuất hiện một con cửu vỹ hồ, đem di thể Cơ Phát đi

Từ hôm đó, thủ lĩnh và thống lĩnh ba quân của Thanh Khâu cũng đổi chủ.

Vậy thủ lĩnh và thống lĩnh ban đầu đi đâu rồi?

Chỉ có con hươu tên Hoàng Vệ Bình mới biết được.

End


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật