JZ48| Khu ma dị văn lục

【Chu Mẫn】Trước cửa có một cây nho 1



Trước cửa có một cây nho, lá xanh mơn mởn mới đâm chồi.

Ốc sên vác vỏ nặng nề, chậm chạp từng bước bò lên trên.

......

Đám người trong phòng thí nghiệm thường hát bài này để chọc Triệu Phiếm Chu, lý do rất đơn giản, Triệu Phiếm Chu là một cây nho.

"Phiếm Chu à, chừng nào cậu mới tìm được ốc sên của đời mình? Không thì kiếm một con chim vàng anh cũng được mà!"

Triệu Phiếm Chu đặt mẫu thử xuống: "Không rảnh."

Có lẽ vì bản thân cậu là thực vật, nên Triệu Phiếm Chu luôn thấy mình máu lạnh hơn người bình thường, hoặc động vật thành yêu một tí, thế là cậu theo nghề pháp y.

Giao tiếp với người chết, còn nhẹ nhàng hơn với người sống.

Cậu là giáo sư, nhưng không đi làm trong cơ quan điều tra, mà ở lại trường chuyên tâm nghiên cứu, lại khiến người trong trường rầu thúi ruột.

Một là vì cây nho không động dục, hai là vì cậu không thích giao tiếp, ai cũng thấy cậu độc thân lâu vậy rất là kỳ, ai cũng thấy nhọc lòng thay cậu.

Nghỉ hè rảnh được ít hôm, Triệu Phiếm Chu xin nghỉ, về Côn Luân theo lệ thường.

Đồng nghiệp trêu cậu: "Bọn tôi khuyên cậu suốt mà không chịu nghe, cha mẹ thấy cậu ế chỏng ế chơ vậy có càm ràm không đó?"

Triệu Phiếm Chu không có cha mẹ, nhưng cậu chưa từng kể với đồng nghiệp. Trong thế giới có cả người lẫn yêu này, không ai muốn tìm hiểu tận gốc rễ ai cả, có quá nhiều chuyện cũ, không đủ rượu đâu.

Nhưng hè năm nào cậu cũng về Côn Luân, nên mọi người cho là cậu về thăm cha mẹ, thật ra, cậu về thăm Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư.

Thân là truyền thuyết yêu giới, từ mấy ngàn năm trước, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đã ở ẩn trong Tứ Quý sơn trang, sống thế giới của hai người.

Mỗi khi rảnh rỗi, Chu Tử Thư lại trồng hoa gieo cỏ trong vườn. Nhưng chúng đều không chịu nổi khí hậu Côn Luân, hoặc không chịu nổi sức tàn phá khi hai người đánh nhau, phần lớn đều ra đi sớm.

Ngoại trừ Triệu Phiếm Chu.

500 năm trước, Chu Tử Thư trồng một cây nho, chính là Triệu Phiếm Chu hiện tại, không hiểu sao lại thành tinh, khiến Chu Tử Thư mở cờ trong bụng.

Ôn Khách Hành lại không muốn có người chen vào thế giới hai người, ít lâu sau đã đuổi Triệu Phiếm Chu xuống núi.

Triệu Phiếm Chu đến Côn Luân bằng phương tiện giao thông của loài người, ngắm cảnh vật ven đường, thư giãn đầu óc.

Gần tới Côn Luân, cậu tìm một khách sạn dưới chân núi, ăn cơm chiều rồi tản bộ về khách sạn.

Trời vừa mưa xong, mặt đất toả nhiệt, rất nhiều vật nhỏ đều chui ra.

Triệu Phiếm Chu dừng bước, cậu bắt gặp một con ốc sên chậm chạp bò trước mũi giày mình.

Phía sau là một vệt dài, nước mưa trộn lẫn dịch nhầy, đánh dấu con đường nó đi.

Triệu Phiếm Chu ngồi xuống, bóc con ốc sên lớn kia lên.

Bản năng phòng vệ khiến nó rúc vào vỏ, Triệu Phiếm Chu chọt phần lộ bên ngoài, đầu ngón tay nhớp nháp. Ngón tay chà xát vào nhau, dính dính nhớp nhớp, lại khó để kiềm chế.

Triệu Phiếm Chu nhặt một mảnh lá, bọc ốc sên lại rồi về khách sạn.

Không vì gì cả.

Trên cây nho, cũng từng có một chú ốc sên, nhưng ốc sên, không biết đã đi đâu mất rồi.

Triệu Phiếm Chu về tới Tứ Quý sơn trang, lại không gặp Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư đang chơi cờ với một con yêu quái khác.

"Chu công tử." Triệu Phiếm Chu chắp tay hành lễ.

"Về rồi sao? Ngồi xuống đi."

"Ôn công tử đâu rồi?"

"Huynh ấy biến lại nguyên hình đi ngủ rồi, ta không muốn xem nguyên hình của huynh ấy, nên đuổi huynh ấy ra sau núi. À đúng rồi, đây là cóc vàng."

"Cóc vàng?" Triệu Phiếm Chu tò mò.

"Lần trước đến nhà Lục Vi Tầm bắt về, ở Côn Luân được một khoảng thời gian rồi."

Cóc vàng đứng lên chào cậu, trông có vẻ rất hiền lành.

"Ở bao lâu?" Chu Tử Thư hỏi

"Giống năm ngoái, bảy ngày."

"Vậy cứ ở phòng cũ đi." Chu Tử Thư đặt một quân cờ xuống: "Chơi tới đây thôi, cóc vàng, dẫn Phiếm Chu về phòng đi."

Cóc vàng đứng dậy: "Vâng, Chu công tử."

Triệu Phiếm Chu cảm ơn: "Cảm ơn Chu công tử."

Cóc vàng cũng hiền lành hệt như dáng vẻ Triệu Phiếm Chu thấy, dẫn cậu về phòng cũ của mình: "Bình thường tôi có dọn dẹp phòng cho cậu."

"Đã làm phiền rồi."

"Không có chi đâu, tôi phải vậy mới đúng, tôi chịu ơn Chu công tử, thì làm chút việc cho Tứ Quý sơn trang cũng là tất nhiên."

Triệu Phiếm Chu vỡ lẽ: "Ngươi là con cóc vàng chui vào bụng Từ Tấn à?"

Cóc vàng gật đầu, thấy hơi ngại: "Trước đây vì trốn thầy trừ ma, tôi thường chui vào bụng yêu. Nhưng tham ma quá mạnh, thường kích thích lòng tham của họ, nên cứ cách một khoảng thời gian là tôi phải đổi ký chủ. Ai ngờ rằng... Đến lượt Từ Tấn, thì gặp Ôn công tử và Chu công tử."

"Giờ ma khí trong người ngươi thế nào rồi?"

"Ngày nào Chu công tử cũng thanh tẩy giúp tôi, giờ đã lọc gần hết rồi."

"Vậy thì tốt." Triệu Phiếm Chu lấy bình thủy tinh đựng ốc sên ra.

Cóc vàng tò mò: "Con ốc sên này có phải yêu không?"

"Không phải, chỉ là một con ốc sên bình thường thôi."

Cóc vàng nhìn nó, ốc sên đã ăn hơn phân nửa lá xà lách: "Cậu đừng trách tôi nhiều chuyện, nhưng cậu phải tìm gì cho nó ăn đi. Trên núi Côn Luân toàn là yêu, không chú trọng việc ăn uống, nhưng con ốc sên này, sẽ chết đói đó."

Triệu Phiếm Chu xem ốc sên, nghĩ ngợi: "Vườn rau của Chu công tử còn không?"

Cóc vàng gật đầu: "Còn."

"Vậy để tôi tìm."

"Thế thì cậu phải nhanh lên."

Triệu Phiếm Chu dọn đồ đạc sơ sơ, rồi ra vườn rau, tới nơi mới biết tại sao cóc vàng lại giục cậu nhanh chân.

Triệu Phiếm Chu biết Chu Tử Thư có trồng trọt trong vườn, hè ấm cũng đỡ, nhưng khu vườn vốn nên xanh mướt, giờ lại thành một bãi hoang tàn.

Chu Tử Thư ở trong đình, thấy cậu đến liền hỏi "Con đến làm gì? Ta đang định sửa lại vườn."

Không nghi ngờ gì nữa, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư lại đánh nhau rồi, đánh tới nỗi vườn rau tan tác.

"Con tìm đồ ăn cho ốc sên."

Mắt Chu Tử Thư sáng ngời: "Con tìm được ốc sên rồi à?"

Triệu Phiếm Chu chỉ cúi đầu, không đáp.

Chu Tử Thư cũng hiểu, thở dài: "Cũng đúng, nếu mà tìm được thì đã không về thăm chúng ta một mình rồi."

Đang nói chuyện, trời đất lại rung chuyển, Triệu Phiếm Chu đứng không vững, suýt té ngã.

Chu Tử Thư trợn trắng: "Chắc là Lão Ôn trở mình, con hái nhanh lên, kẻo huynh ấy trở mình nữa thì cái giàn đập trúng con mất."

Bảy ngày ở Côn Luân cũng không có chuyện gì quan trọng, chủ yếu là thuật lại tình hình cả năm cho Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư nghe.

Lục Vi Tầm đã kết khế, cậu thì vẫn chưa tìm được ốc sên, Hoắc Ngôn và Trịnh Chí vẫn cãi nhau như thường, chỉ có Cung Tửu, hình như gần đây để ý một em mèo, suốt ngày nghe Lục Vi Tầm xúi cách dụ mèo.

"Hầy, chuyện yêu thích sao gọi là dụ được?" Ôn Khách Hành nói đỡ cho Cung Tửu: "Cún con đã thông suốt rồi."

Chu Tử Thư nhấp một ngụm rượu: "A Tầm kết khế với nhóc mèo cam lần trước hả?"

Triệu Phiếm Chu gật đầu: "Cậu ta tên Từ Tấn."

Chu Tử Thư cười dịu dàng: "Tốt lắm, con nhắc cậu ấy có rảnh thì dẫn về thăm chúng ta."

"Đến khi về con sẽ chuyển lời."

"Phiếm Chu nè......" Ôn Khách Hành bất chợt gọi tên Triệu Phiếm Chu.

"Con đây."

"Con muốn tìm con ốc sên đó thật à?"

Triệu Phiếm Chu gật đầu.

"Vậy để ta giúp con."

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật