Tiềm Năng

Phiên ngoại 1. Nếu...




Mùa đông năm 2028, Tiêu Chiến lúc này vừa mới bước sang tuổi ba mươi tám, độ tuổi chín muồi của một nam nhân về mọi mặt.

Anh đang đứng trước tấm gương lớn trong phòng thay đồ, chỉnh lại cà vạt màu ghi tím hiệu Dior ưa thích của mình. Màu sắc của cà vạt hoà hợp hoàn hảo với chiếc sơ mi màu oải hương nhạt có những hoạ tiết chữ D chìm của nhà Dior, rất thanh lịch nhưng vẫn vô cùng nổi bật với những tín đồ ưa phong cách thời trang normcore (*).

Bữa tối nay, nhân dịp vừa thắng một thương vụ lớn, anh mời khách ăn tối tại một trong những nhà hàng gắn sao Michelin nổi tiếng nhất hiện thời, La Capella. Bọn họ là những cặp đôi nổi tiếng và có ảnh hưởng nhất trong giới tài chính và truyền thông Trung Quốc. Những cái tên đảm bảo thành công cho rất nhiều các Dự án lớn trong và ngoài nước.

Tịnh Y Vân nhẹ nhàng lướt tới sau lưng anh. Mùi hương từ cô toả ra nồng nàn khiến Tiêu Chiến vô thức nhăn mặt. Cô áp người mình vào lưng Tiêu Chiến, hai tay vòng ra trước nhẹ nhàng ôm lấy eo anh. Cả cơ thể Tiêu Chiến bất giác cứng đờ, anh hít một hơi sâu cố gắng thả lỏng. Trong gương phản chiếu hình ảnh bọn họ, cặp đôi chỉ có thể dùng từ tuyệt phối để hình dung.

Tịnh Y Vân với nước da trắng hồng, dáng người thanh mảnh, thật sự là một người mẫu đáng mơ ước của bất kỳ nhà mốt nào xuất hiện trong chiếc đầm evening của nhà Oscar De Larenta. Chiếc đầm bằng voan mỏng nhẹ, dài chấm gót điểm xuyết những dải bèo nhún vô cùng lãng mạn, cũng mang tone tím dịu nhẹ, tiệp màu hoàn hảo với chiếc sơ mi của Tiêu Chiến, chồng cô.

Tiêu Chiến và Tịnh Y Vân gặp nhau là do cha cô sắp đặt. Trong giới siêu giàu Trung Quốc, hầu hết các đại gia đều muốn gả con gái mình cho anh.

Bọn họ kết hôn đã được ba năm. Những năm này đâu đâu cũng nhắc tới tên họ như một cặp đôi đáng ngưỡng mộ nhất. Trai tài gái sắc, Tiêu Chiến nổi danh là một nhà ngân hàng vừa táo bạo vừa chín chắn, dường như chưa từng có dự án nào có Bắc Hải tài trợ mà không thành công mĩ mãn. Tịnh Y Vân là trâm anh thế phiệt, con gái cưng của đại gia bất động sản kết hợp giải trí, đẹp nổi tiếng giới thượng lưu. Đám cưới của họ từng được đưa tin bởi tất cả các nền tảng tin tức trong nước và khu vực.

Lúc họ tới nhà hàng, một cặp đôi khách mời đã tới trước, là Trịnh Khải và phu nhân, chủ tịch một công ty mua bán nợ mới phất trong thời gian gần đây. Trịnh Khải rất tự hào với xuất thân "tầm thường" của mình, đang thao thao bất tuyệt về một câu chuyện hơi có chút coi thường giới "old money" (*), ngụ ý của gã là chỉ những người tự thân lập nghiệp mới thực sự đáng ngưỡng mộ.

"Tiêu Chiến, anh có công nhận không, new money (*) như chúng ta, tiền khó kiếm nhưng dễ được xài hơn nhiều?" Gã kết thúc câu chuyện của mình, đưa ra câu hỏi.

"Bữa nay anh là new-money, thời gian trôi qua, nếu anh vẫn giữ được phong độ, thế hệ sau này của anh chẳng phải là old-money sao?" Tiêu Chiến nhẹ nhàng trả lời, "Nên xin phép cho tôi miễn ý kiến."

"Vừa nhắc tới old-money, nhìn xem đại diện ưu tú vừa mới xuất hiện kìa" Trịnh Khải vừa cười vừa hướng ra cửa phòng.

Vương Nhất Bác cùng với Tống Tổ Nhi, vợ mới cưới của hắn vừa lúc được nhân viên nhà hàng lễ phép đưa vào.

Tiêu Chiến hướng mắt ra cửa, ánh mắt họ thoáng chốc chạm nhau rồi cả hai cùng tránh đi.

Vương Nhất Bác ngày càng đẹp. Ở hắn luôn pha trộn nét trẻ thơ với biểu hiện từng trải thuần thục hài hoà một cách kỳ lạ. Hắn mặc một bộ vest màu ghi xanh, bên trong là áo sơ mi xanh nhạt, nhìn trẻ trung như thể thời gian đã bỏ qua hắn, khiến Tiêu Chiến bất giác nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, trong bữa tiệc mừng cậu thiếu gia Vương về nước mười năm trước.

"Chào anh chị Trịnh" hắn hướng mắt về phía vợ chồng nhà Trịnh Khải, rồi quay sang bên này: "Tiêu Chiến, Tịnh Y Vân." Giọng trầm thấp của hắn gọi tên anh khiến Tiêu Chiến bỗng dưng có những cảm xúc không dễ gọi tên.

Tống Tổ Nhi cũng học theo Vương Nhất Bác lễ phép cúi chào. Cô thật sự xinh đẹp và nền nã trong bộ vest màu xanh nhạt nhà Celine, chiếc quần suôn vẩy tôn đôi chân dài và mảnh mai của cô. Tịnh Y Vân hơi mím mím môi, so với bộ vest của Tống Tổ Nhi, bộ đầm Oscar De Larenta của cô có vẻ hơi cầu kì và tỏ vẻ quá mức cho một bữa tối cuối tuần bình thường.

Vương Nhất Bác và Tống Tổ Nhi vừa ngồi vào bàn thì Lý Gia Long và Vương Tuệ Lâm cũng vào tới. Phục vụ giúp Vương Tuệ Lâm cởi bỏ chiếc áo lông mink màu trắng ra, bên trong là bộ váy tweed Chanel màu trắng ngà vô cùng sang trọng, như thường lệ, cô phối các phụ kiện của Chanel gồm chuỗi hạt và trâm cài áo cực kỳ hoàn hảo.

Thời gian chỉ khiến Tuệ Lâm thêm đẹp và đầy khí chất, Tiêu Chiến thầm nghĩ trong lúc màn chảo hỏi diễn ra.

Vợ chồng Trịnh Khải rất ra dáng "new-money" trong lời họ, ăn diện cực kỳ phô trương. Những bộ đồ của Versace với logo và thương hiệu nổi bật nhìn phải nhận ra ngay mới chịu được khiến Vương Nhất Bác nhìn thoáng lại phải đưa mắt đi chỗ khác.

"Mọi người đến đông đủ rồi, mình gọi món nhé anh." Tịnh Y Vân nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay Tiêu Chiến, cất lời. Vương Nhất Bác ngồi chếch đối diện bất giác hít một hơi khí lạnh.

Qua bao nhiêu năm, Tiêu Chiến vẫn không bỏ được thói quen lén quan sát từng cử động, biểu cảm nhỏ của hắn. Anh ước gì mình không thế, nhưng không có cách nào. Anh những muốn tin rằng tất cả đều là ngẫu nhiên, anh hâm mộ hắn, hắn cũng có chút ngưỡng mộ anh. Dù lý trí có cứng rắn bao nhiêu, nhưng có những điều trái tim không thể chối bỏ.

"Tiêu Chiến", nhận thấy sự lơ đãng nơi anh, tay Tịnh Y vân lay lay nhè nhẹ. Vương Nhất Bác tiếp tục biểu hiện đó, trân trân nhìn.

"Ừm, bếp trưởng người New Zealand có ý muốn giới thiệu với chúng ta một thực đơn thiết kế đặc biệt nhân dịp này, mọi người đồng ý không?" Anh tránh nhìn trực diện Vương Nhất Bác, hướng về phía Tuệ Lâm và bà Trịnh.

"Rất đồng ý" vài người trong bàn đồng thanh.

Thực đơn được thiết kế vừa thanh nhã vừa cầu kỳ. Mỗi món ăn được trình bày như một tác phẩm nghệ thuật.

"Champagne Bollinger Special Cuvee khai vị kèm với capané gan ngỗng đốt kem cháy quả là một sự kết hợp tinh tế", Vương Nhất Bác nhấp một ngụm champane, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến. "Anh chọn rượu khi nào cũng rất đỉnh." Hắn nói thêm.

"Ừm, thời gian ủ lâu mang đến cho rượu một hương vị đặc trưng với hương thơm tinh tế của trái cây chín, hương táo nướng, hương đào nướng" Tiêu Chiến hùa theo lời nhận xét của Vương Nhất Bác, anh cảm thấy có chút bối rối, hắn đừng nên nói gì trực diện với anh thì hơn.

"Special Cuvee hoàn hảo để nhâm nhi cùng những người bạn, cho những khoảnh khắc đầy ý nghĩa và là món quà để dành tặng cho những người chúng ta yêu thương. Mình cùng nâng ly vì những người phụ nữ xinh đẹp hiện diện tại đây nào." Trịnh Khải thấy bầu không khí có chút kì lạ thêm vào.

"Tiêu Chiến, đồ ăn và rượu hôm nay rất ngon. Tôi lúc nào cũng ngưỡng mộ anh cùng chị nhà". Giữa lúc đang thưởng thức món chính Wagyu Tenderloin medium rare của mình, Vương Nhất Bác lại hướng về phía Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác bữa nay sao vậy, Tiêu Chiến không thể hiểu nổi. Từ đầu bữa tới giờ, hắn nhất định không chịu tha cho anh. Lúc nào cũng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến và chị nhà...

Tiêu Chiến cố gắng hướng cuộc nói chuyện sang những chủ đề chung chung để cả bàn cùng tham gia, nhưng có vẻ như Vương Nhất Bác không chịu hợp tác.

Hắn luôn có cách để lái câu chuyện theo ý mình.

Giữa lúc Trịnh Khải hồ hởi khoe một phi vụ gần đây khi mua được một món nợ "hời" từ danh mục của Đại Á, Vương Nhất Bác nửa tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, nửa thể hiện sự quan tâm duy nhất của hắn lúc này chỉ có Tiêu Chiến.

Tống Tổ Nhi nhận thấy sự phân tâm rõ ràng của Vương Nhất Bác, đưa tay mình khều nhẹ tay hắn. Tiêu Chiến nhìn hành động đó của cô, rồi khẽ liếc mắt nhìn hắn trước khi quay đi.

Vương Nhất Bác đột nhiên nổi hứng, hắn nhiệt tình tham gia vào câu chuyện của Trịnh Khải. Khi hắn say sưa trình bày một vấn đề nào đó, người nghe không thể cưỡng lại sự ngưỡng mộ của mình.

Tiêu Chiến như bị hút hồn. Những người sinh ra vốn trong bối cảnh danh giá. Bầu không khí trưởng thành của Vương Nhất Bác luôn ngập tràn những thứ cao cấp và xa hoa, nhưng liệu rằng, sâu thẳm trong mỗi người, thứ ánh sáng sang trọng có đơn giản hiện hữu một cách bẩm sinh như thế? Trâm anh thế phiệt là một nền tảng tuyệt vời, nhưng nó đòi hỏi người sống với nền tảng đó cần sự học hỏi, tích luỹ tri thức và bứt phá mãnh liệt để khẳng định giá trị tự thân. Có như vậy, họ mới toả ra thứ ánh sáng nổi bật.

Đó là Vương Nhất Bác, Phó chủ tịch, CEO của Đại Á. Nam nhân được cả giới tài chính Trung Quốc ngưỡng cầu. Tiêu Chiến thầm nghĩ trong lúc nghe hắn trình bày quan điểm của mình.

Anh đưa ly rượu vừa uống hết, hướng về phía người phục vụ yêu cầu rót thêm.

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến, "Nho Syrah từ thung lũng Rhône có vẻ hấp dẫn anh Tiêu, nhưng anh có cần uống chậm lại không?"

Tiêu Chiến nhìn vào ly vang đỏ của mình, hương thơm của nó khiến anh gợi nhớ tới quả ô liu, việt quất, mận đen và phảng phất chút mùi thảo mộc. Không hiểu sao, sau câu nói của Vương Nhất Bác, anh lại nâng ly lên hướng về phía mọi người rồi tự mình cạn tiếp ly vừa rót. Cảm giác như rượu có nồng độ cao hơn, mùi thơm của quả mận đen, anh đào, nụ đinh hương, hạt tiêu, ca cao, bạc hà, cam thảo và thuốc lá sợi vàng sộc vào khoang mũi, hương hoa violet vấn vít quanh anh.

Rượu nhiều khiến Tiêu Chiến mạnh dạn hơn thường ngày, tầm nhìn mờ mịt như lọt vào trong sương mù, anh nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác phía đối diện, nở nụ cười rực rỡ sáng lạn đã lâu không xuất hiện.

Vương Nhất Bác sững người lại. Mà cũng có thể là tất cả mọi người quanh bàn tiệc đều giống hắn. Từ lâu người ta không còn nhìn thấy Tiêu Chiến cười như thế. Mấy năm gần đây anh sống khá khắc chế. Những nụ cười vô tư như thế này không ai còn thấy nữa.

Từ sau đám cưới sang trọng nổi tiếng của mình, Tiêu Chiến gần như biến thành con người khác. Một mặt anh lao vào làm việc như bán mạng, mặt khác, người ta thường bắt gặp anh ngồi trầm tư, như thể tâm hồn anh tách khỏi thể xác, phiêu du trong một thế giới song song.

Tịnh Y Vân vẫn thường thầm than vãn trong lòng, mấy ai biết được nam nhân bao người mơ ước được kề cận như Tiêu Chiến, khi ở nhà giống một người khắc kỷ ra sao. Đôi lúc cô tự hỏi, cuộc sống của cô hiện thời có thực sự đáng để ngưỡng mộ như vẻ ngoài không.

Hôn nhân của họ thực sự tẻ nhạt. Tiêu Chiến chưa từng tỏ ra ham muốn cô, kể cả thởi điểm họ chính thức hẹn hò rồi kết hôn. Những lần quan hệ hiếm hoi dường như rút của anh toàn bộ nỗ lực. Hiếm có khi anh chủ động trong chuyện vợ chồng.

Nhưng hãy nhìn Tiêu Chiến thời điểm này. Ánh mắt anh hướng về đối phương mới long lanh làm sao. Có cảm giác như toàn bộ ánh sáng lấp lánh đẹp đẽ trên thế gian này đang rực rỡ chen nhau toả sáng trong tầng hơi nước mỏng vừa dâng trong khoé mắt anh.

Khi nói đến thế giới sang trọng, ta đâu chỉ đề cập về sự xa xỉ. Thế giới ấy còn được biểu đạt bằng một phương thức vô cùng hấp dẫn, đó chính là tình yêu. Tình yêu thì muôn hình muôn vẻ, đôi khi mờ ảo, khi lại rõ nét, có khi vui và cũng lắm lúc suy tư. Nhưng trên tất cả, tâm trạng khi yêu khiến ta hướng đến ánh sáng của vẻ đẹp lý tưởng và lộng lẫy.

Tịnh Y Vân ngả người về phía anh, đầu gác nhẹ lên vai Tiêu Chiến. Cô hi vọng, bước ngoặt thành công sự nghiệp vừa mới rồi, bữa tiệc này, những người ngồi đây phần nào giúp lấy đi một phần khắc kỷ nơi anh. Có thể cuộc sống của họ sẽ khác đi chăng.

Tiêu Chiến hơi né người ra. Để tránh bối rối cũng như những đụng chạm cố ý của Tịnh Y Vân, Tiêu Chiến với tay lấy lọ muối trên bàn, xoay rắc vào miếng bò Wagyu được đầu bếp chế biến rất cừ, không còn dấu hiệu vân mỡ, cháy xém bên ngoài nhưng bên trong vẫn còn đỏ hồng, khô roong không hề rỉ nước.

Điện thoại trong túi áo Tiêu Chiến khẽ rung lên cùng với âm báo tin nhắn rất khẽ. Tiêu Chiến rút ra cúi xuống nhìn.

"Em muốn gặp riêng anh, bây giờ." Là tin nhắn của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến giật mình nhìn lên Vương Nhất Bác. Hắn làm thế quái nào để có thể nhìn vẫn tỉnh queo thế kia, sau khi đã uống ngần ấy rượu, sau khi nhắn anh tin nhắn này?

Gương mặt mọi người xung quanh nhoè đi. Chỉ đuy nhất khuôn mặt hắn lung linh huyền ảo. Khuôn mặt anh ngày đêm nhung nhớ trong những giấc mơ thường trực.

Đầu anh chớp nhoáng một hình ảnh không thực. Anh và hắn. Điên cuồng hôn nhau trong một không gian nhỏ hẹp và mờ tối. Tay hắn thuần thục kéo áo anh lên và luồn vào.

Không thể nào. Tiêu Chiến chớp chớp mắt hòng xoá tan hình ảnh vừa xuất hiện.

Tại sao?

Tiêu Chiến đã chọn lờ đi những cảm xúc lần đầu xuất hiện khi nhìn thấy hắn. Cũng như bọn họ đã hàng ngàn lần lờ đi những nhu cầu thực sự của bản thân. Nhưng lúc này đây, bên họ là những người vợ cùng với những trách nhiệm với gia đình và xã hội, anh tự hỏi, mình là ai và mình đã làm gì với cuộc đời mình?

Cửa phòng vừa mở là Tiên Chiến nhào vào vòng tay Vương Nhất Bác. Cả trọng lượng cơ thể anh đè lên người hắn. Anh đang say.

Vương Nhất Bác ghì sát anh vào hắn. Hành động của hắn vừa dịu dàng vừa kiên quyết. Tiêu Chiến đưa tay vò loạn mái tóc hắn. Có cảm giác như thân thể họ đã thân thuộc từ lâu.

Tiêu Chiến vẫn đang mặc bộ đồ đó. Vest ngoài màu ghi sẫm, áo trong màu ghi tím, cà vạt tím cùng tone của nhà Dior. Vương Nhất Bác đỡ anh đến giường rồi giúp anh cởi đồ. Cởi hết, vest, sơ mi, cà vạt, quần tây, cả tất, không để lại một chút gì.

Hắn tự tay cởi đồ của mình, rồi nửa quỳ nửa nằm sát bên Tiêu Chiến. Ngón tay hắn vẽ lên khắp da anh những đường tròn xoáy ốc.

Khuôn mặt Tiêu Chiến với những đường nét vừa sắc gọn vừa mềm mại hút lấy ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn. Da anh bị hơi thở nóng rực của hắn hun lên tới mức hồng rực.

Hai hàng mi Tiêu Chiến dày rậm nhưng thẳng tắp tới ngạc nhiên đang lay động nhè nhẹ. Chóp mũi điểm một tầng mồ hôi mỏng. Khuôn miệng của anh mới thực sự cuốn hút. Ngay cả khi anh không cười, khoé miệng tuy không cong lên nhưng vẫn khẽ hếch lên trên một chút, mang theo vài tia ý cười như có như không.

Vương Nhất Bác ghé sát đầu vào cần cổ thon dài của Tiêu Chiến hít hà. Hương thơm man mát có chút ngọt lại điểm xuyết chút đắng khơi gợi toàn bộ giác quan của hắn. Nốt ruồi dưới môi anh mời gọi hắn.

Tim của cả hai đập như chạy đua trong lồng ngực. Trong không gian yên ắng của căn phòng, có thể nghe rõ từng tiếng hít thở dồn dập lẫn tắc nghẹn, tiếng tim đập của bọn họ đặc biệt rõ ràng.

Tay Tiêu Chiến đưa lên mơ hồ vuốt ve yết hầu hắn, thành công khiến Vương Nhất Bác thở dốc. Môi hắn mấp máy một câu mà trong cơn mê man, Tiêu Chiến vẫn hiểu được là: "Bảo bối, anh đẹp quá."

Da hắn trắng tới phát sáng. Rèm phòng ngủ bị kéo ra hết cỡ. Họ đang ở trong phòng cao nhất của một khách sạn nào đó. Những toà nhà chọc trời bên ngoài với chi chít ánh đèn phát sáng trong đêm chính là cảnh đêm đặc trưng của khu thượng đông Mahattan.

Sao họ lại ở New York?

Tiêu Chiến hé môi định hỏi Vương Nhất Bác. Nhưng miệng anh chưa kịp phát ra âm thanh nào đã bị hắn nuốt gọn. Hơi thở gấp gáp nóng rực bao trùm hai bờ môi Tiêu Chiến, anh nhận ra Vương Nhất Bác toàn thân chấn động, hắn vươn tay ra kéo gáy Tiêu Chiến lại gần, càng hôn càng sâu, cổ họng phát ra những âm thanh nhỏ vụn không rõ ràng, hơi thở vấn vít quanh anh.

Khuôn mặt và toàn thân Tiêu Chiến dần đỏ bừng, bị kích thích tới mức hàm răng cũng có chút run rẩy, đôi mắt mở to nhìn Vương Nhất Bác ngập nước, nhưng động tác trên môi cũng không dừng lại. Những ngón tay anh lùa vào tóc hắn. Những món tóc tràn ra từ mấy kẽ ngón tay mới mềm mại làm sao...

"Vương Nhất Bác, bấy lâu nay em ở đâu..." Tiêu Chiến tham lam muốn nhiều hơn nữa vừa vít hắn xuống, vừa hỏi giữa một nụ hôn dài.

Trong suốt cuộc đời mình, anh chưa từng thèm muốn ai đến thế này...

Có tiếng chuông báo thức. Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc. Trong lúc với tay lấy điện thoại, anh kịp nhận ra mình đang nằm một mình trong phòng ngủ trên tầng hai căn biệt thự song lập của anh ở khu công viên Triều Dương.

Màn hình di động báo năm giờ sáng ngày 23/06/2018, đêm hôm trước chính là lần đầu tiên anh gặp mặt Vương Nhất Bác trong bữa tiệc mừng hắn về nước tại biệt phủ nhà họ Vương.

Còn chưa kịp định thần, điện thoại báo tin nhắn tới. Là của Vương Tuệ Lâm. Cô chúc anh bữa nay chơi golf gặp nhiều may mắn.

Vương Tuệ Lâm chưa từng chủ động đến thế này. Rất có thể cô muốn tiến thêm một bước nữa trong mối quan hệ có phần mập mờ giữa họ.

Tiêu Chiến không muốn. Sau giấc mơ anh còn nhớ rõ mồn một đêm qua, anh sẽ không muốn tiến tới với bất kỳ người phụ nữ nào, nhất là Vương Tuệ Lâm, chị yêu quý của Vương Nhất Bác, người trong giấc mơ vừa rồi bằng cách nào đó lại là phu nhân của anh họ anh, Lý Gia Long.

Vương Nhất Bác...

Thật là ám ảnh, tại sao anh lại có giấc mơ kì lạ như thế... Anh mới gặp hắn một lần, vài câu xã giao với nhau.

Anh bất giác nhớ tới một câu trong bài hát hắn vừa đàn vừa hát đêm qua, "You are so good to be true", khoé môi khẽ nhếch lên một đường cong rất nhỏ, hắn có thể có cách nào đó chui vào giấc mơ anh, định nghĩa cho anh những cảm xúc mơ hồ anh không thể gọi tên.

Anh không biết Vương Nhất Bác có thực sự tốt đẹp tới mức không có thật trên đời hay không.

Nhưng có một điều Tiêu Chiến biết, nếu con người quá hèn nhát, sẽ không ngừng mất đi, không ngừng bỏ lỡ, cuối cùng là ngay cả bản thân mình cũng không thể tìm lại.

Anh sẽ tìm cách gặp lại hắn càng sớm càng tốt, tìm hiểu cho rõ những cảm xúc náo loạn trong lòng mình lúc này.

*

Normcore hay silent-lux: Một từ lóng trong giới thời trang hiện đại, chỉ những người theo phong cách ưa chuộng hàng hiệu đẳng cấp nhưng không phô trương. Những món đồ họ dùng thường ẩn thương hiệu.

Old-money: Giàu từ thời cha ông để lại, trâm anh thế phiệt.

New-money: Giàu sổi, mới kiếm được nhiều tiền.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật