Thao Túng [CountryHumans AllVietNam] Xuyên không

Chương 11 :



🌷Góc giải thích🌷
"" : Nói chuyện
'' : Suy nghĩ
// : Hành động
⚠️Truyện chỉ có đăng duy nhất ở Wattpad và không ở trên bất kì nền tản nào khác⚠️
--------------------🌾

Sáng sớm hôm sau, Việt Nam ngay ngắn ngồi trên bàn ăn chờ nha hoàng mang thức ăn bưng lên. Bàn ăn ngoài cậu cùng vài nô tì thì không còn ai, dù bản thân luôn dậy theo đồng giờ sinh học 5:45 nhưng vì muốn bên cạnh phụ thân Đại Nam lâu thêm một chút mà ráng nén lại rồi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

-"Tiểu thái tử, nghe nói trong cung có thêm một nô tì mới"

An Ngạn, bà vú của cậu bà chăm cậu từ khi cậu vừa lọt lòng.

-"Nô tì mới?"

Nhiều người, nhiều rắc rối..

-"Cô ấy tên Bạch Liên, nghe nói cô ấy đứng giữa chợ để bản bán thân. Bệ Hạ nghe câu chuyện cuộc đời cảm động liền nhận cô ấy về"_An Ngạn

-"Ta thấy cô ấu cũng tội nghiệp"_An Ngạn

-"...Cô ta đang ở đâu?"

-"Cô ấy hiện tay đang làm việc ở phủ của Thái tử"

-"..Được"

-oOo-

-"Sao nhiều lá rụng vậy? Nô tì ở chỗ này đâu?"

-"Và sau đó- Việt Nam?"

-"Hm?"

Việt Nam bước vào khu vực khuôn viên, nơi cậu thường lui tới khi chán.

-"Kính chào ngài"

Một thân y phục thướt tha đứng cạnh Giải Phóng. Nàng vận trên người Xiêm y hồng mơ mộng lễ phép cuối đầu.

-'Cô ta có vấn đề'_Xích Quỷ lướt từ trên xuống

-'...'

Không biết vô tình hay cố ý, Bạch Liên vận Xiêm y nhưng lại để một bên tuột xuống lôi ra bờ vai trắng nõn cùng chiếc áo yếm cột nữa vời.

-"Ngươi trong cung lại ăn mặc thiếu vải như vậy, đúng là làm mang tiếng xấu cho Hoàng Cung"

Việt Nam cũng chẳng kiêng nể gì nói thẳng vào vấn đề.

-"Á! Cái.. Cái đó"

-"Chỉ cần cột ngay ngắn là được, không cần lo lắng Việt Nam"_Giải Phóng thấy Bạch Liên có hơi chút xấu hổ liền giúp

-"Anh còn bênh cô ta? Cha sẽ nghĩ gì về chuyện này?"

-"Em thì sướng rồi Việt Nam, em muốn gì mà cha chẳng cho? Anh phải tự làm để rồi em được hưởng"

-'Ồ thằng Đại Nam nó phân biệt đối xử vậy à?'

-'...'

-"Hai ngài xin hãy bình tĩnh lại"

-"Anh cãi lại em?"_Việt Nam trầm xuống

Phải nói khi lên tiếp quản đất nước, ai cũng nhìn cậu với ánh mắt kính trọng. Rất ít người làm trái cậu nên đôi khi có người cãi lại, Việt Nam cứ như thói quen gằng giọng lên.

-"Em.."_Giải Phóng thấy cậu gằng giọng thì hơi ngập ngừng

-"...Anh lo đi làm việc của mình đi"_Biết mình hơi quá Việt Nam liền hạ giọng xuống

-"..."_Giải Phòng

-"Ý kiến?"

-"Không có gì.."

Giải Phòng im lặng một chút rồi cũng bỏ đi để lại Bạch Liên đỏ mặt đứng ở đây.

-"Ngươi, tới làm việc ở phủ của ta"_Việt Nam chẳng buồn liếc cô ả một cái mà phun một câu

-"Tôi?"_Bạch Liên ngập ngừng hỏi

-"Còn mỗi người thì ai vào đây?"_Thấy Bạch Liên không biết phép tắt An Ngạn liền hằng giọng

-"...Vâng"_Bạch Liên

-'Thảo mai'_Xích Quỷ

-'Đáng kinh tởm'

-oOo-

Đúng  như cậu nghĩ, khi qua bên chỗ cậu cô ta diện một bộ trang phục nghiêm chỉnh đoàn hoàn. Không như bên Giải Phóng, chắc biết cậu chẳng có giá trị nào để lợi dụng hoặc chắc chỉ muốn lấy lòng.

-"Cô ta rõ ràng là một người không đàng hoàng"_An Ngạn nhìn bộ mặt của cô ta lúc ở phủ của Giải Phóng và lúc ở phủ của cậu mà nói

Cũng phải nói, khi cô ta ở đây tần suất Giải Phóng xuất hiện ở chỗ cậu ngày càng tăng.

-"Mày làm gì qua đó mãi vậy?"_Việt Hoà nhìn Giải Phóng hỏi

_End_

Đừng ngang vậy cho zui :>

Đùa hoi nếu mai rảng có thể tới sẽ cho thêm một chap nữa, xin lỗi vì để mọi người phải đợi lâu.

Sắp thi cuối kì rồi nên phải lo ôn thi chút, không thì tương lai bế tắt mất.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật