Chanh Mật Ong

Chương 45



Tôi gật đầu, trịnh trọng nói:

"Chị yên tâm, em không nói cho ai biết đâu."

Thư chợt vươn tay xoa rối tóc tôi, bà ấy khoác vai kéo tôi vào nhà, giọng nói vui vẻ trở lại:

"Chị biết mày là người thế nào mà. Thế dạo này mày với cái thằng Hà Nội gốc đẹp trai kia sao rồi?"

"Thằng nào cơ?" Tôi giả ngu, nghiêng đầu đẩy tay Thư ra.

"Cái thằng đi con Merc A45 AMG có biển phố cổ và đeo Hublot classic fusion ấy." Thư cúi đầu nhìn tôi, khóe môi cong lên, "Cái thằng đẹp trai vãi l để tóc sidepart 6/4, từ đầu đến chân toàn global brand, lần trước sốt sắng bế mày lên tận nhà tao, xong sáng hôm sau qua đón mày về Hải Phòng ấy."

"..." Có cần phải thẳng thắn thế không Thư.

"Thế hai đứa làm sao rồi? Nó tán được mày chưa?" Thư toe toét cười, dùng ngón cái và ngón trỏ véo nhẹ má tôi.

"Lo việc của mình trước đi." Tôi kín đáo liếc Thư, lắc đầu, "Chuyện của mình lo chưa xong còn đi hóng hớt chuyện người ta."

"Kệ tao."

"Ừ, kệ chị."

.

.

Tối 30 Tết, Thư rủ tôi đi nhà hát lớn ở trung tâm thành phố xem bắn pháo hoa và countdown. Mặc dù Thư là người chủ động rủ nhưng ánh mắt Thư nhìn tôi như thể đang nhìn cái bóng đèn công suất lớn xen giữa bà ấy và người yêu vậy. Sự ghét bỏ trong mắt Thư rõ ràng tới mức tôi không thể không lên tiếng:

"Không muốn người ta đi cùng thì nói một câu, mắc gì cứ lườm em thế? Làm như em đòi đi theo không bằng."

"Tao cũng có muốn rủ mày đâu." Thư lẩm bẩm, "Tại tao sợ mỗi tao với Quỳnh đi thì bố tao nghi ngờ."

"Này, em nghe thấy đấy." Tôi liếc Thư, "Đừng có ăn cháo đá bát như thế."

"Làm sao đấy?" Quỳnh quay trở lại, trên tay là hộp takoyaki vẫn còn nghi ngút khói.

"Thư bắt nạt em!!" Tôi chạy tới ôm tay Quỳnh, tố cáo, "Thư bảo em..."

"Nào nào nói a đi Chanh!" Thư ngắt lời tôi, một tay cầm lấy hộp takoyaki của Quỳnh, tay kia đưa miếng bánh lên trước miệng tôi, "Nóng đấy, thổi đi Chanh."

"Phù..." Tôi vừa thổi vừa liếc sang Quỳnh, "Chị Thư bảo là... ưm... nóng... đm Thư..."

Tôi khó khăn nhai cái takoyaki to đùng vừa bị cưỡng chế nhét vào miệng, trợn mắt ngó khuôn mặt ngứa đòn của Thư.

"Ăn nữa không Chanh?" Thư nhìn tôi cảnh cáo, tiếp tục đưa thêm miếng bánh nữa trên trước miệng tôi.

Tôi hoảng sợ lắc đầu, trốn ra sau lưng Quỳnh. Đúng lúc này Công Trường xuất hiện.

Thư cuối cùng cũng buông tha cho tôi, chị toe toét cười vẫy tay Trường, gọi to:

"Ở đây này!"

Tôi, Thư và Trường chơi thân với nhau từ nhỏ, có lẽ do hợp tính, có một khoảng thời gian tôi cảm giác mình bị cho ra rìa trong chính mối quan hệ mà đáng ra tôi phải là trung tâm. Thư và Trường thường xuyên nói những chủ đề tôi không thể nào xen miệng, thậm chí hai con người này còn hay rủ nhau đánh lẻ đi riêng mà không có tôi. Lúc đấy tôi dỗi lắm, nhưng tôi không nói ra vì tôi không muốn khiến bản thân trở thành đứa thảm hại cầu xin người khác chú ý đến mình, sau đó Thư lên Hà Nội học đại học thì mọi thứ dần bình thường trở lại.

"Bạn này là Trường đúng không Chanh?" Quỳnh chợt ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.

"Vâng, Trường là bạn em." Tôi gật đầu, nâng mắt quan sát Trường và Thư đang cười nói gì đó với nhau, "Hồi Thư còn ở Hải Phòng, bà ấy chơi thân với nó lắm."

"Ừm, chị nghe Thư kể về bạn ấy vài lần rồi." Quỳnh hướng tầm mắt theo tôi, gật đầu.

Có lẽ do tôi gặp ảo giác, bỗng tôi cảm thấy ánh mắt Trường dành cho Thư tình quá đỗi, nụ cười và ánh mắt dịu dàng này tôi đã từng bắt gặp khi Trường ở bên Ngọc, nhưng đấy là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Tôi đã bỏ lỡ điều gì rồi ư?

Quỳnh đang đứng cạnh tôi chợt tiến lên phía trước vài bước, chị khoác tay Thư, nâng mắt nhìn Trường, nở một nụ cười công nghiệp hết sức:

"Chào em, chị là bạn của Thư. Thư suốt ngày kể với chị nó có em trai chơi thân lắm ở Hải Phòng, cuối cùng cũng được gặp em."

Tôi nhạy cảm nhận ra sắc mặt Trường hơi tối đi một chút, nó khẽ nhếch môi, thoải mái gật đầu:

"Em chào chị. Chị Thư cũng kể em nghe về chị nhiều lắm, chị là chị Quỳnh đúng không ạ?"

Cái gì thế? Sao Trường lại biết về Quỳnh? Nó lén lút liên lạc với Thư sau lưng tôi từ lúc nào mà tôi không biết? Cáu thế nhỉ.

Từ từ, đây không phải trọng điểm.

Ngay từ khi Trường vừa xuất hiện tôi đã phát hiện Quỳnh cảm thấy không thoải mái, mà con chó Công Trường cũng tỏ rõ thái độ không vui vì sự có mặt của Quỳnh, còn Thư ngu có vẻ vẫn không nhận ra mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí.

Là sao vậy?

Tôi mở to mắt, đầu óc bỗng trở nên nhanh nhạy một cách lạ thường. Tôi nhớ suốt cả một mùa hè năm cuối cấp 2 Trường và Thư suốt ngày dính lấy nhau, lúc đó Trường mới chia tay Ngọc và vẫn còn suy vl, thế mà từ sau khi đi chơi với Thư tâm trạng của nó tốt hẳn lên. Sau đó mỗi lần tôi nhắc đến Ngọc, Trường gần như không thèm phản ứng, lúc đầu tôi còn nghĩ nó cố tình tỏ ra mình ổn, nhưng có vẻ như nó đã move on từ lâu.

Bất chợt, rất nhiều chi tiết nhỏ bị từng tôi xem nhẹ bỗng trở nên rõ ràng. Thái độ nghiêm túc khó hiểu của Trường mỗi lúc nghe tôi kể cái gì đó liên quan đến Thư, giọng điệu và ánh mắt dịu dàng của nó khi nhắc đến Thư, thậm chí nó còn thăm dò tôi chuyện liên quan đến Thư một cách lộ liễu mà tôi không hề để ý.

Tôi ngây người đứng nhìn tam giác tình yêu phức tạp kia, đột nhiên cảm thấy bối rối. Nhìn biểu cảm của Quỳnh và Trường, tôi đoán cả hai đều biết rõ mối quan hệ giữa Thư và người kia.

Tôi không biết nên bất ngờ vì Trường thích Thư hay nên dỗi vì Trường được biết về mối quan hệ giữa Thư và Quỳnh trước cả đứa em gái là tôi. Sau đó tôi tiếp tục phân vân có nên xông vào giải cứu Thư hay kệ mẹ Thư và đứng ngoài hóng hớt.

"Nguyễn Công Trường!" Phát hiện tình hình càng lúc càng căng thẳng, cuối cùng tôi vẫn phải xen vào, "Mày có mang khăn quàng cổ cho tao không?"

Lúc này Trường mới chú ý đến tôi, nó gật đầu với Thư và Quỳnh, bước tới chùm cái khăn quàng cổ to đùng lên đầu tôi, ánh mắt ấm áp tình cảm lúc nãy biến mất không còn tăm tích.

"Đi chơi thì quên trước quên sau, nhắn tin cho Khánh Nguyễn có quên không?"

"Kệ mẹ tao." Tôi lườm nó, quàng lại khăn cẩn thận trên cổ.

Để tránh xảy ra tình huống khiến mọi người không vui, tôi kéo Trường đi sau, để Quỳnh và Thư đi trước.

Đêm 30, nhà hát lớn thành phố đông nghịt người. Nguyễn Công Trường vừa đi vừa nhíu mày nhìn Thư và Quỳnh đang dính lấy nhau phía trước, một tay nó túm lấy mũ áo hoodie của tôi để tôi không bị lạc, trông chẳng khác gì bố dắt con đi chơi cả.

"Đừng túm áo tao nữa." Tôi bất mãn lên tiếng, "Tao có phải trẻ con đâu."

"Ừ." Nó không thèm bỏ tay ra khỏi mũ áo tôi, cũng không thèm liếc tôi một cái, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thư.

"Tao bảo này." Tôi thở dài, nói một cách thấm thía, "Làm gì thì làm, đừng có làm người thứ ba nha Trường."

"Cái đ** gì cơ?" Cuối cùng Trường cũng chịu cúi đầu xuống nhìn tôi, sắc mặt tụt đi vài tông màu ấm.

Tôi nuốt nước bọt, nói nốt:

"Trường hợp này mày có muốn đập chậu cướp hoa cũng không nổi đâu, chị tao thích con gái cơ."

"Câm mồm hoặc bây giờ bố mày cho mày rơi tự do từ trên nóc nhà hát lớn xuống."

"..." Câm thì câm, chắc tôi sợ nó.

Im lặng được một lúc, tôi lại không nhịn được lên tiếng:

"Mày ơi mày đừng buồn nha..."

"Lại làm sao nữa?" Trường cúi đầu xuống để nghe tôi nói rõ hơn, hàng lông mày nhíu chặt.

Chúng tôi cách Thư và Quỳnh một đoạn, xung quanh toàn người là người, tiếng nói chuyện, la ó, cười đùa gần như lấn át hết mọi âm thanh, dù đang ở cạnh nhau nhưng chúng tôi vẫn phải gắng sức mới có thể nghe được người kia nói gì.

Tôi khó khăn chỉnh lại cổ áo bị nó kéo nhăn nhúm, mặc kệ gương mặt cau có của nó, tốt bụng nói tiếp:

"Không yêu người này thì yêu người khác, buồn thì buồn một chút thôi, mưa nào mà không..."

"Im mồm đi Chanh." Trường nhăn mặt ngắt lời tôi, trông nó khó ở như thể vừa ăn phải miếng bánh hỏng ấy.

Thấy Trường có vẻ khó chịu thật, tôi thôi không trêu nó nữa, nghiêm túc hỏi:

"Mày thích Thư từ lúc nào thế?"

Tôi bắt được một thoáng ngạc nhiên trong đôi mắt đẹp của nó, có lẽ nó không ngờ tôi lại nói huỵch toẹt ra như vậy. Trường liếc về phía Thư như một phản xạ tự nhiên, nó im lặng chừng hai giây, sau đó do dự hỏi lại tôi:

"Ai bảo mày tao thích Thư?"

"... Tao đâu có mù." Tôi bĩu môi, "Tao chơi với mày 17 năm rồi Trường." Tôi lại chẳng đi guốc trong bụng anh.

Bất chợt có ai đó va mạnh vào cánh tay tôi, Trường nhanh tay xách tôi ra sau lưng nó, không sai – nó túm lấy cổ áo của tôi xách tôi lên như xách mèo ấy.

"Khụ... khụ... mày có cần thiết phải làm thế không Trường?" Tôi ho khan, đập mạnh vào lưng nó.

"Xin lỗi, tao quen tay." Nó nhún vai quay lại nhìn tôi, khóe môi cong lên, chẳng có vẻ gì là hối lỗi, "Ở nhà tao hay xách Cam như thế."

"Tao không phải con mèo của mày." Tôi nhăn nhó chỉnh lại cổ áo, suýt nữa thì quên mất đang hỏi nó cái gì, "Mày thích Thư từ năm lên lớp 10 đúng không?"

"Tao thích Thư bao giờ?" Trường vẫn giữ nguyên nụ cười đểu trên môi, vươn tay túm mũ áo hoodie kéo tôi về Thư và Quỳnh.

Tôi biết Trường sẽ không bao giờ chịu thừa nhận, nên tôi kệ mẹ nó và tiếp tục câu chuyện của mình:

"Thư kể cho mày nghe về Quỳnh rồi đúng không? Có nghĩa là mày biết về Quỳnh trước cả tao." Càng nói tôi càng thấy bực, chị chị em em tưởng thân thiết thế nào, cuối cùng lúc có chuyện quan trọng lại đi tâm sự với thằng hàng xóm, "Vậy là mày biết Thư thích Quỳnh từ lâu rồi à? Thế mà mày vẫn thích Thư á?"

Trường để mặc cho tôi độc thoại, nó đi trước, tôi đi sau, cho nên tôi không tài nào đoán ra được cảm xúc hiện tại của nó.

"Trước đây tao cứ tưởng mày lụy Minh Ngọc cơ ý." Tôi lẩm bẩm, "Nghĩa là mày thích Thư một năm rưỡi rồi, sao mày có thể thích một người lâu thế nhỉ? Mày không định xen vào tình cảm của Thư và Quỳnh đúng không? Dù mày là bạn tao nhưng nếu mày làm thế tao sẽ bóc phốt mày..."

"Lê Vũ Ngọc Châu Anh." Trường chợt dừng lại, nó gọi cả họ tên của tôi ra bằng tông giọng trầm hết sức, "Tao chỉ nói một lần thôi, nghe cho kỹ đây."

"Dạ." Tôi ngước mắt lên nhìn nó, ngoan ngoãn gật đầu.

Nó hít vào một hơi thật sâu, hình như nó đang cố lấy bình tĩnh để không xách tôi lên nóc nhà hát lớn và thả tôi rơi tự do.

"Đúng, tao thích chị Thư từ lúc lên lớp 10." Trường nói thật chậm rãi, như thể sợ tôi nghe không hiểu, "Thư kể cho tao nghe về chị Quỳnh từ lâu rồi, tao biết Thư thích Quỳnh từ nửa năm trước, và tao không hề có ý định xen vào làm người thứ ba, mày còn nói linh tinh nữa tao đấm mày thật đấy Chanh."

"Nghĩa là mày không hề lụy Trần Minh Ngọc..." Tôi gật gù, "Mày lụy Lê Vũ Ngọc Quan Thư."

"Mày tự tưởng tượng ra đấy à?" Trường thở hắt ra, nó gõ một cái thật mạnh lên đầu tôi, "Trong mắt mày tao là thằng thảm hại như thế à? Lúc biết Thư và Quỳnh yêu nhau là tao xác định buông rồi, làm đ** gì tao phải lụy ai?"

"Nhưng rõ ràng lúc nãy mày rất không vui..." Tôi ôm đầu, cố chấp cãi lại.

"Mày nhìn nhầm rồi." Trường vươn tay túm lấy mũ áo hoodie phía sau trùm lên đầu tôi, che khuất cả tầm mắt, "Tao rất vui."

Lần này thì tôi không cãi cố nữa, tôi gạt mũ ra sau, ngẩng đầu cười với nó:

"Mày vui là được."

Tôi biết Trường vẫn còn thích Thư, nhưng nó đang rất cố gắng rũ bỏ tình cảm đơn phương này.

Điện thoại chợt thông báo có tin nhắn. Tôi đứng lùi ra phía sau lưng Trường, mở điện thoại lên, phát hiện Khánh vừa nhắn tin cho tôi từ 2 phút trước.

[Châu Anh đang ở đâu thế?]

Tôi giơ điện thoại lên cao, quay lại một video ngắn khung cảnh xung quanh rồi gửi cho Khánh.

[Tao đang ở nhà hát lớn ạ, Khánh đang ở đâu thế?]

Khánh không trả lời câu hỏi của tôi, nó nhắn một câu không liên quan:

[Mình call được không?]

[Sao thế? Nhớ tao à?] Tôi lơ đãng bước theo Trường, cúi đầu nhắn tin với Khánh.

[Ừ, tao nhớ Châu Anh lắm]

Khánh rep gần như ngay lập tức, rõ ràng chỉ là một dòng chữ ngắn ngủi không có cảm xúc, thế nhưng tôi lại cảm giác tâm trạng nó đang rất tệ. Tôi đưa túi nhờ Trường cầm hộ, lấy airpod đeo lên tai, vội vàng nhắn lại:

[Chỗ tao hơi ồn một tí, call nhé?]

Vừa seen tin nhắn, Khánh ấn call video luôn cho tôi. Màn hình còn chưa kịp kết nối thì tôi lại bị ai đó từ phía sau va phải, cả người đập mạnh vào lưng Trường.

"Mắt mày để dưới chân à?" Trường nhíu mày quay đầu lại, nó kéo tôi đi sang bên cạnh, giọng điệu hệt như mẹ tôi, "Đi đường chú ý vào."

"Tao xin lỗi." Tôi qua loa vỗ lưng nó mấy cái, nghiêng đầu ngó một lượt xem có bị dính tí phấn phủ nào lên áo nó không. Tuyệt vời, may mắn hôm nay lúc ở nhà tôi đã nhớ xịt khóa nền.

"Đang gọi điện cho Khánh Nguyễn à?" Trường kéo tôi sát lại phía nó để tránh người đi đường, lơ đãng hỏi.

"À ừ." Tôi vội đưa điện thoại lên, giật mình nhận ra trên màn hình hiện thông báo cuộc gọi đã kết thúc. Tôi vội vàng gọi lại cho Khánh nhưng lần này nó không bắt máy.

Tôi bắt đầu thấy hơi lo lo, tôi nhắn tin, gọi qua mess mấy lần đều không được, sau đó tôi gọi hẳn vào số điện thoại của Khánh thì chỉ nghe thấy tiếng trả lời tự động thông báo số máy bận. Đương lúc tôi phân vân có nên gọi thử cho dì hai của nó không thì nó nhắn lại cho tôi:

[Tao đang hơi mệt, lúc khác gọi nhé]

Tôi nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, tâm trạng như thể đang đi tàu lượn siêu tốc. Tôi không biết nên miêu tả cảm xúc hiện tại là nhẹ nhõm hay hụt hẫng, tôi muốn hỏi nó rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng chỉ rep lại đơn giản:

[Ừm, vậy mày nghỉ ngơi đi nhé]

Tôi thấy Khánh seen tin nhắn, sau đó nó off luôn. Rốt cuộc Khánh có chuyện gì vậy?

Cả đêm hôm đấy tôi cứ như người mất hồn, tôi nghĩ mãi không ra lý do rốt cuộc vì sao Khánh lại có thái độ lạ lùng như thế. Rõ ràng lúc đầu nó vẫn nhắn tin với tôi rất bình thường... Tôi rõ mười mươi cái thái độ này của Khánh, mỗi khi nó giận dỗi hoặc khó chịu điều gì đó, nó sẽ trở nên lạnh nhạt, thất thường và biến cmn mất luôn.

Nhưng nó giận tôi cái gì mới được cơ chứ... Chẳng lẽ là do nó nhìn thấy Trường? Nó nghĩ rằng tôi đi chơi riêng với Trường nên không vui ư? Tôi biết đang có người yêu mà đi chơi riêng với bạn khác giới là sai trái vcl (mặc dù tôi không hề đi chơi riêng với Trường), nhưng Khánh biết rõ mối quan hệ giữa chúng tôi từ trước, nếu có giận thì nó vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện và nghe tôi giải thích chứ không thể tới mức gọi điện không thèm nghe máy, nhắn tin không thèm rep như vậy.

Mấy ngày sau đó, tôi có chủ động liên lạc với Khánh nhưng thái độ của nó vẫn cực kỳ thờ ơ, nó lấy cớ phải giúp ông bà tiếp khách để bao biện cho việc rep tin nhắn chậm, cách nhắn tin cũng rất qua loa, nhát gừng. Rất nhiều lần tôi muốn gọi điện nói chuyện thẳng thắn nhưng Khánh liên tục cũng kêu bận, kêu mệt để từ chối.

Đm yêu với chả đương, ăn Tết mất cả ngon.

Tôi biết rõ Khánh rất quan trọng với tôi và tôi thật lòng muốn vun đắp cho mối quan hệ này, vậy nên tôi không cho phép tình cảm của chúng tôi kết thúc một cách lãng xẹt và khó hiểu như thế được. Mọi chuyện bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi, đến nước này tôi chỉ còn cách tìm bạn bè của Khánh để hỏi thăm.

Đào Thế Nam!

Ôi cuối cùng cũng có ngày con báo Thế Nam hữu dụng.

"Bạn ơi tôi đây!" Thế Nam bắt máy gần như ngay lập tức, cách một màn hình điện thoại nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra dáng vẻ hớn hở của nó, "Bạn gọi cho tôi có việc gì đấy?"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật