Chanh Mật Ong

Chương 41



Xin cảm ơn bé Chang đã giúp chị có kha khá ý tưởng cho chương này :D

-------------------------------

Tôi cảm thấy một trong những quyết định ngu ngốc nhất của Nguyễn Hoàng Gia Khánh đó là để chế độ "Đang hẹn hò" trên Facebook và follow tôi trên Instagram trong khi trước đó nó không hề follow ai.

Nghe thì mối quan hệ này có vẻ "private but not secret", nhưng mà với độ nổi tiếng của nam vương Khánh Nguyễn nhà tôi thì chẳng có cái mẹ gì private được cả. Thậm chí chẳng cần stalk cho mất công, với độ dính người và thích bày trò của bạn Khánh, chỉ sau hai ngày cả trường đều biết người đang hẹn hò với nó là Lê Vũ Ngọc Châu Anh 11A10.

(Private but not secret: riêng tư nhưng không bí mật)

Người ta nhìn đểu, up story đá xéo, stalk account clone thì tôi không nói làm gì, thế nhưng dám chặn đường thách thức tôi thì lại là chuyện khác.

"Để xem anh Khánh yêu chị được bao lâu!"

Tôi chớp mắt nhìn con bé tóc ngắn đang chỉ tay vào mặt mình, không biết nên phản ứng thế nào cho hợp lý.

"Ờm..." Tôi dịch chân sang bên cạnh một chút, "Ý là bé muốn cướp bồ chị ấy hả?"

"Không! Em sẽ không làm cái trò bẩn thỉu đấy!" Con bé chống tay nhìn tôi, nói dõng dạc, "Em sẽ chờ đến lúc anh chị chia tay, anh Khánh sẽ đá chị sớm thôi."

"..." Tự dưng thấy bé này cũng dễ thương là thế nào nhỉ.

Bất chợt có ai đó choàng tay qua vai tôi, kéo tôi vào lòng.

"Châu Anh đứng đây làm gì thế?" Khánh cúi đầu hôn lên má tôi, "Đi lấy sổ đầu bài thôi?"

Tôi vươn tay vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Khánh, khóe môi hơi cong lên, liếc nhìn cô bé tóc ngắn đang đứng sượng trân phía đôi diện. Có vẻ Khánh hơi khó chịu vì tôi không để ý đến nó, nó cắn nhẹ lên tai tôi thể hiện sự bất mãn, không thèm quan tâm ở đây đang có người.

Tôi đẩy nhẹ đầu Khánh ra, kéo nó về phía văn phòng đoàn, lúc đi ngang qua em gái tóc ngắn tiện tay nhét cho con bé cái kẹo, hy vọng em ấy không nghĩ là tôi đang cố tình tỏ ra coi thường hay thách thức.

"Lần sau Châu Anh không cần tốn thời gian với mấy đứa con gái đấy." Khi chúng tôi đi được một đoạn, Khánh chợt thì thầm, "Có chuyện gì kể cho tao nghe, để tao xử lý là được."

"Không cần." Tôi cong môi cười, lồng tay mình vào tay Khánh, "Làm gì có con bé nào rắc rối bằng Khánh của tao đâu."

Chỉ riêng việc Khánh muốn công khai tôi với tất cả mọi người đã đem lại không ít vấn đề, chưa kể đến cái tính trẻ con khó chiều của nó. Tôi biết Khánh muốn chứng minh cho tôi thấy nó đang rất nghiêm túc với mối quan hệ này, nhưng quả thật tôi không cần nó phải làm vậy. Tôi cảm thấy yêu không công khai rất tốt, dù sao tôi không tin Khánh sẽ giữ hứng thú với tôi được lâu, đến lúc chia tay đỡ mất công giải thích với thiên hạ. Bây giờ có thể nó thật lòng đấy, nhưng sau này ai mà biết được.

Tôi thừa nhận tôi có vấn đề về lòng tin, từ đầu đến cuối tôi vẫn mang tâm lý "để xem mày thích tao được bao lâu" yêu đương với Khánh. Cách suy nghĩ như vậy giúp tôi không đặt quá nhiều kỳ vọng trong một mối quan hệ và không quá quỵ lụy hay đau lòng khi có chuyện không mong muốn xảy ra.

Tôi biết trong tình yêu mà cứ mải cân đo đong đếm như vậy sẽ rất mệt mỏi, nhưng tôi không dám đem trái tim của mình ra đánh cược cho ai đó, cụ thể hơn là Nguyễn Hoàng Gia Khánh.

"Châu Anh thấy tao rắc rối à?" Khánh hơi nhíu mày, tỏ ra giận dỗi nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bật cười, chủ động ôm nó:

"Nhưng mà tao thích rắc rối."

Miễn Khánh chưa chạm phải giới hạn của tôi, nó sẽ là ngoại lệ duy nhất.

***

Cuối tuần tôi có hẹn với Huyền Chi để bàn về tiết mục thi vòng 2 "Học sinh thanh lịch." Còn lý do tại sao hai đứa chúng tôi lại tham gia cuộc thi này, đó là một câu chuyện dài.

Phải quay ngược về tuần đầu tiên sau kỉ nghỉ Tết dương, thời điểm trường tôi tổ chức thi aerobics.

Như mọi năm, để đảm bảo tính chuyên môn thì trường tôi sẽ mời giáo viên ở trung tâm dạy nhảy về làm giám khảo. Ban giám khảo bao gồm 4 người, hai giáo viên dạy nhảy và hai thầy cô trường tôi. Đợt thi này sẽ chọn ra 1 lớp giải xuất sắc, 3 lớp giải nhất và 5 lớp giải nhì để tiếp tục thi đấu vào cuối tháng 3.

Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu lớp được giải xuất sắc và 3 lớp giải nhất đều thuê giáo viên dạy nhảy ở cùng một trung tâm, trùng hợp là trung tâm được trường tôi mời người về chấm thi. "Trùng hợp" hơn nữa đó là cô giáo biên đạo bài nhảy cho lớp được giải xuất sắc cũng ở trong ban giám khảo.

Lớp của Mẫn Nhi – chủ tịch Dancing Club được đánh giá cao nhất nhưng cũng chỉ được giải Nhì, đồng giải với lớp tôi. Được giải Nhì có nghĩa là còn cơ hội được thi tiếp, nhưng chẳng ai thoải mái với kết quả như vậy cả.

Ban giám khảo thiên vị một cách quá rõ ràng, gần như phủ nhận toàn bộ công sức tập luyện của các lớp. Rất nhiều học sinh thắc mắc trực tiếp về tiêu chuẩn chấm điểm của ban giám khảo nhưng chỉ nhận được một câu trả lời mơ hồ: "Bài nhảy phải đảm bảo tính liền mạch và đúng chất aerobics."

Well, thầy cô nói chuyện như thể các lớp khác thuê giáo viên dạy aerobics về biên đạo bài múa đương đại để lên thi vậy.

Biết rõ kêu với nhà trường không thay đổi được kết quả nên học sinh bắt đầu lên confession chửi nhau, kháy đểu, nói xấu trường, viết tâm thư bày tỏ sự thất vọng... mâu thuẫn căng thẳng tới mức cô hiệu trưởng phải can thiệp mới tạm ép xuống được.

Trái ngược với phần đông, lớp tôi lại tỏ ra bình tĩnh một cách kỳ lạ. Tôi nghĩ thái độ thản nhiên ấy là nhờ "hội quyền lực" và lớp trưởng. Lúc biết kết quả, mấy thằng đấy đều tỏ vẻ khá thờ ơ. Tất cả những gì chúng tôi nhận được là lời trấn an nhẹ nhàng của Mai Minh Việt:

"Mọi người vất vả rồi, không cần coi trọng cái giải ao làng này, thi xong tao mời lớp mình đi ăn."

Tất nhiên vẫn có rất nhiều người thấy khó chịu và bất bình, thậm chí có đứa còn lớn giọng chất vấn "hội quyền lực" vì thái độ thản nhiên của chúng nó. Thực tình tôi cũng hơi thất vọng, sự thờ ơ của "hội quyền lực" khiến tôi có cảm giác chúng nó không thực sự quan tâm và gắn bó với lớp, như thể đây là chuyện của người khác chứ chẳng liên quan gì tới chúng nó vậy.

Lúc đó Khánh đang ôm tôi, nó cười nhạt, nói nhẹ tênh:

"Cuộc sống có bao giờ công bằng đâu, chúng mày nên tập quen dần đi."

Quân Trần nhún vai, tiếp lời:

"Kết quả có từ trước khi cuộc thi bắt đầu rồi, bọn tao không muốn nói ra vì sợ cả lớp mất hứng thôi."

Sau hai câu nói kia, cả lớp tôi đều bình tĩnh lại, nhưng niềm tin với nhà trường thì chắc chắn không bao giờ lấy lại được nữa.

Nghe cách nói chuyện của "hội quyền lực", tôi cứ nghĩ chúng nó trải đời tới mức có thể bình thản trước tất cả bất công của xã hội và chẳng để chuyện gì vào mắt, ai ngờ chúng nó có ghi thù vụ này, thậm chí còn thể hiện sự bất mãn bằng cách trẻ con hết sức: Không tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào do nhà trường phát động nữa.

Sau sự kiện aerobics, trường tôi tổ chức cuộc thi "Học sinh thanh lịch", mỗi lớp bắt buộc phải có một cặp tham gia, nam nam, nam nữ hay nữ nữ đều được.

Khánh Nguyễn lấy lý do hướng nội, sợ đám đông để từ chối tham gia. Cái cớ này vừa nghe đã thấy vớ vẩn, thế nhưng thầy Nam lại chẳng thể nào ép nó được. Cả lớp tôi, đứa thì đau tay, đau chân, đứa kêu đau đầu, hoa mắt, chóng mặt, đứa lại kêu bận, đứa thì bảo bố mẹ không cho tham gia... Người bạn Nguyễn Công Trường của tôi còn chẳng thèm tìm một lý do tử tế, nó bảo nó bận ở nhà trông mèo, mèo nhà nó mới đẻ con, nó sợ không thể tập trung thi được.

Nghe xong đống lý do lý trấu kia, thầy tôi thở dài:

"Thầy biết lớp mình không hài lòng với kết quả thi aerobics, bản thân thầy cũng không hài lòng, nhưng chúng ta đều biết rõ dù có làm gì cũng chẳng thể thay đổi được kết quả. Thay vì cứ mãi lấn cấn những chuyện không như ý mình thì mọi người nên hướng đến những điều mới và tích cực, đừng để sự tiêu cực và bất công của cuộc sống ảnh hưởng đến bản thân. Chúng ta không thể thay đổi cách thế giới vận hành, nhưng chúng ta có thể thay đổi góc nhìn của chính mình."

Thầy Nam dừng lại nhìn cả lớp một lượt, sau đó mới từ tốn nói tiếp:

"Thầy chỉ nói vậy thôi, còn việc tham gia "Học sinh thanh lịch" là hoạt động bắt buộc, thầy không cần các em phải đầu tư quá nhiều vào cuộc thi này, chỉ cần đi cho đủ số lượng là được." Thầy cúi đầu tìm máy tính trong cặp, "Nếu cả lớp không ai muốn tham gia thì thầy sẽ random, trúng số thứ tự của đứa nào thì đứa đấy phải đi, trừ khi có lý do bất khả kháng."

Lần bấm số đầu tiên, máy tính của thầy hiện lên số 9, là số thứ tự của Huyền Chi.

Lúc biết "người may mắn" được chọn là Huyền Chi, tôi nhận ra thầy Nam có vẻ do dự. Ngặt nỗi chính thầy là người bảo dùng máy tính bấm random để đảm bảo tính khách quan, mà Huyền Chi cũng chẳng có lý do gì để từ chối tham gia cả.

Không biết lúc đấy tôi nghĩ gì, thế nhưng vừa nhìn thấy vẻ lo lắng hoang mang của Huyền Chi, tôi quyết đoán giơ tay xin tham gia chung.

Tất cả mọi người đều bất ngờ, chỉ có Khánh là không. Nó cười cười nắm lấy tay tôi dưới ngăn bàn, dịu dàng thì thầm:

"Nếu biết Châu Anh chịu tham gia thì tao đã đăng ký từ đầu rồi."

"Mày có thể xin đi thay Huyền Chi." Tôi liếc nó.

"Không." Khánh lắc đầu, hai mắt cong cong "Tao thích đứng dưới sân khấu ngắm Châu Anh hơn."

Tôi cố gắng đè ép cảm giác chộn rộn khó hiểu trong lồng ngực, nháy mắt với Khánh, trêu nó:

"Okay, để chị mang giải nhất về cho bé."

Khánh gục đầu vào vai tôi, bả vai run run vì nhịn cười.

"Dạ vâng." Giọng nói êm ái pha lẫn chút vui vẻ của Khánh vang lên bên tai tôi, "Bé đợi."

Tôi chưa kịp nói gì thằng Long ngồi cạnh đã chịu không nổi xen lời:

"Đcm hai đứa chúng mày đã nghe câu chuyện "Nam sinh bị bạn cùng lớp bắt ăn cơm chó nhiều quá nên đấm bạn nhập viện" chưa?"

"Chưa." Khánh nhếch môi cười, ôm eo tôi.

Long Đặng bẻ tay, lườm Khánh:

"Mày sắp được trải nghiệm rồi đấy."

"..."

.

.

Trước khi thi chính thức, trường tôi tổ chức vòng loại, chọn ra 12 lớp được đi tiếp.

Vòng loại có thể lệ khá đơn giản, mỗi cặp có 5 phút trình diễn, biểu diễn bất kỳ cái gì cũng được, ban giám khảo sẽ chấm điểm và xếp hạng, top 12 tiếp tục vào vòng trong.

Hôm đấy tôi hỏi Huyền Chi có năng khiếu hay sở thích gì không, con bé trả lời tôi là biết hát. Thực ra tôi chưa nghe Huyền Chi hát bao giờ, hình như chưa ai trong cái trường này từng nghe cả, nhưng mà không sao hết, tôi tin tưởng bạn Chi của tôi. Quan trọng là chúng tôi thi cho đủ KPI thôi chứ không có tham vọng to lớn gì cả, cho nên tôi chốt bài hát với Chi xong là kệ luôn, cũng không thèm tập luyện trước.

Hôm thi loại, tôi ôm cái Ukulele bị bám bụi trên nóc tủ quần áo đến, dùng 5 phút trước khi thi gảy lại bài Count on me của Bruno Mars, sau đó tự tin nắm tay dắt Huyền Chi lên sân khấu.

Vừa mới bắt đầu Huyền Chi có vẻ rất bất ổn, con bé căng thẳng tới mức quên mất phải hát từ đâu. Tôi vừa đánh đàn vừa nhắc bài cho Huyền Chi, chỉ mong thi xong nhanh nhanh còn về. Lúc đầu tôi cứ sợ Huyền Chi sẽ bật khóc ngay trên sân khấu, nhưng cuối cùng tôi mới là đứa suýt khóc.

Cái đm hình như khái niệm "biết hát" của Huyền Chi không cùng nội hàm và ngoại diên với khái niệm "biết hát" của tôi, bạn hát hay vãi *** nhưng bạn giấu kỹ quá, đến lúc biểu diễn tôi mới biết.

Nhờ Huyền Chi hát quá hay nên không ai thèm chú ý đến mấy chỗ tôi đánh sai nốt, hai đứa thuận lợi bước vào vòng thi chính thức trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Tôi hỏi Huyền Chi có muốn được giải cao không, nếu Chi muốn tôi sẽ nghiêm túc 100% và hỗ trợ nó hết mình. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi vẫn hơi thất vọng một chút khi nhận được cái lắc đầu của Chi. Tôi muốn khuyên Chi cân nhắc lại nhưng tôi nghĩ tôi nên tôn trọng quyết định của con bé.

Vòng đầu tiên, các cặp đôi phải lên sân khấu giới thiệu ngắn gọn về bản thân và sự lựa chọn trang phục, sau đó trình bày thêm về ý nghĩa và thông điệp của trang phục (nếu có). Tôi với Huyền Chi mặc nguyên bộ đồng phục thường ngày của THPT A, nắm tay nhau lượn vài vòng trên sân khấu, lấy nguyên bài văn mẫu bàn luận về ý nghĩa của đồng phục học sinh trên mạng, sau đó cắt ghép thêm một ít truyền thống lâu đời của trường.

Chúng tôi cứ nghĩ đi thi kiểu đối phó thế này chắc chắn sẽ bị loại, ai ngờ thầy cô đánh giá phần thể hiện "rất có tinh thần của THPT A", "đơn giản mà độc đáo", "mang nét đẹp giản dị, trong sáng của học sinh", sau đó hai đứa được vào thẳng vòng tiếp theo trong sự hoang mang tột độ.

Vòng 2 "Học sinh thanh lịch" sẽ là phần trình diễn năng khiếu. Tôi hẹn Chi cuối tuần qua nhà tôi để bàn về tiết mục thi vòng 2, hai đứa chốt tiết mục rất nhanh, vẫn là Chi hát, tôi đàn.

Tôi tính hỏi Chi có muốn ở lại tập không, nhưng tôi đau đớn nhận ra tôi mới chính là đứa cần luyện tập thêm. Ukulele là một trong những loại nhạc cụ dễ chơi nhất mà tôi còn chẳng thể chơi nên hồn, đã thế bài Enchanted Huyền Chi chọn rõ khó đánh. Từ giờ đến lúc thi tôi mà không đánh được bài này thì tôi chỉ còn nước lên múa phụ họa cho đỡ vô dụng thôi.

Vừa tiễn Chi về được một lúc thì tôi có một vị khách bất ngờ: Quỳnh Như.

Hai mắt Quỳnh Như hơi sưng lên như thể vừa mới khóc xong, giọng nói cũng hơi khàn khàn:

"Mày có đang bận gì không? Tao có chút việc cần nhờ, nhanh thôi."

Tôi bối rối lắc đầu:

"Tao không có việc gì bận cả, mày lên phòng tao nói chuyện cho thoải mái."

"Cảm ơn mày." Như khẽ gật đầu với tôi, cởi giày bước vào nhà.

Vừa lên đến phòng tôi, Quỳnh Như ngay lập tức lấy điện thoại ra, con bé cho tôi xem một đoạn video ngắn, hình như được quay lại từ máy tính của ai đó.

"Tao muốn nhờ mày xác nhận lại với Gia Khánh về buổi tối hôm đấy, có phải Long..." Quỳnh Như chợt ngừng lại như thể bị nghẹn, hai mắt đỏ lên, "Long đang qua lại với An Nhi không." 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật