Chanh Mật Ong

Chương 33



Có lẽ do vẻ mặt của tôi trông quá ngu, Đặng Long thở dài vỗ vai Khánh, lắc đầu:

"Chết mày rồi, bóng bay thẳng vào đầu như này khéo Châu Anh bị ngu luôn đấy, lo mà chịu trách nhiệm với cuộc đời con gái nhà người ta đi."

Ai đến lôi thằng dở người này đi ra chỗ khác hộ tôi với!!

Tôi bực mình kéo áo Gia Khánh, nhét quả bóng vào tay nó:

"Mày ném bóng vào đầu Đặng Quang Long hộ tao."

Gia Khánh bật cười, Long còn cười tươi hơn cả Khánh, nó ngồi xuống bên cạnh Khánh, đưa mắt nhìn tôi:

"Anh Khánh thương tao lắm, còn lâu mới nghe lời mày..." Giờ thì cả người thằng Long dính sát vào người Khánh, nó tựa hẳn đầu vào vai Khánh, cười toe toét "Anh nhỉ?"

"À thế à?"

Bất chợt một giọng nữ cao vang lên ngay trên đầu chúng tôi. Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy Quỳnh Như đang híp mắt nhìn Long, tay cầm điện thoại giơ lên chụp ảnh.

"Ối vợ ơi!!!" Quang Long vội bỏ tay ra khỏi người Khánh, đứng bật dậy "Em nghe anh giải thích!! Chuyện không phải như em nghĩ đâu— "

"Ra ôm anh Khánh của mày ấy." Quỳnh Như tủm tỉm cười, lùi lại phía sau hai bước.

"Tao chê." Khánh nhếch môi cười, tiện tay ném quả bóng rổ cho Minh Đức đang đứng trong sân.

"Kệ mày." Long lườm Khánh, nhào đến muốn ôm Quỳnh Như "Vợ iu không chê anh là được... Ối em đi đâu thế? Chờ anh với!!"

Đặng Long vội đuổi theo Quỳnh Như, bây giờ chỉ còn tôi và Khánh ngồi ở rìa sân bóng rổ.

Khánh chống tay ngồi dậy, một chân nó hơi quỳ xuống, vươn tay đỡ tôi:

"Để tao đưa mày xuống phòng y tế."

"Không cần..." Tôi khẽ lắc đầu, đẩy nhẹ tay Khánh ra. Đầu tôi đã bớt choáng, nhưng chân lại bị tê do ngồi quá lâu, nếu để Khánh phát hiện ra nó chắc chắn sẽ bế tôi thẳng qua sân trường gần 1000 con người để đi đến phòng y tế. Có cái gì mà nó không dám làm đâu cơ chứ.

"Thế mình về lớp nhé?" Khánh giữ lấy tay tôi, tay kia đưa lên xoa nhẹ phần đầu vừa bị bóng đập vào, giọng nói vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn. Nó đang dỗ trẻ con đấy à?

Tôi bất lực nâng mắt nhìn nó:

"Hôm nay nắng đẹp, tao thích ngồi đây ngắm trời mây hoa lá thêm một lúc nữa, mày cứ kệ tao, ra kia chơi bóng rổ tiếp đi."

Khánh cười khẽ, thản nhiên nói:

"Tao ngồi đây ngắm với mày."

"..." Không cần đâu, cảm ơn.

Tôi còn chưa nghĩ ra cách đuổi Khánh đi thì chợt trông thấy Trần Minh Tâm từ phía xa chạy đến. Quào, tự dưng lương tâm của bạn tôi trỗi dậy à?

"Mày với Khánh ngồi đây làm gì thế Châu Anh?" Trần Minh Tâm dừng lại ở trước mặt tôi, nó cố tỉnh tỏ ra ngây thơ liếc qua liếc lại giữa tôi và Khánh, chống hai tay lên hông "Tao tìm mày nãy giờ đấy!"

Con chó này định bày trò gì vậy?

Không đợi chúng tôi phản ứng lại, Trần Minh Tâm cúi xuống kéo tay tôi đứng dậy, nó ôm ngang hông nâng tôi lên như thể nâng bao tải, gấp gáp nói:

"Thầy Nam tìm mày có việc, liên quan đến sổ đầu bài." Sau đó nó quay đầu nói với Khánh "Bọn tao đi trước nhé, thầy đang đợi rồi."

Nói xong nó xách tôi đi thẳng, không thèm ngó xem phản ứng của Gia Khánh phía sau.

Đến khi chúng tôi đi ra khỏi khu sân bóng, Minh Tâm mới thả tôi xuống đất. Trước khi nó kịp mở miệng nói gì đó, tôi nhanh chóng phủ đầu trước:

"Sao? Tưởng mày bỏ tao rồi? Bảo tao tự ăn vạ với Gia Khánh cơ mà?"

"Thì bố mày quay lại rồi còn gì? Mày còn muốn gì nữa?" Thằng Tâm thở hắt ra, mất kiên nhẫn lườm tôi.

"Thế tại ai mà tao bị bóng đập trúng đầu?" Tôi xụ mặt liếc nó, lên án "Mày nhìn thấy quả bóng bay về phía mình rồi mà đéo lôi tao lùi theo, mày chỉ biết nghĩ cho một mình mày thôi."

Minh Tâm bắt đầu đuối lí, nó vỗ vai tôi, cười gượng:

"Tao quên mất mày đi bên cạnh tao."

"Từ giờ đừng gọi nhau hai tiếng bạn bè nữa." Tôi tỏ ra giận dỗi, hất tay nó ra.

"Thồi, ai chả có lúc sai lầm..."

"Ừ đã sai lại còn mang con bỏ chợ, vứt tao một mình ngồi giữa sân bóng, tao không chơi với mày nữa."

"Nào... mày biết thừa bố mày sợ Khánh Nguyễn vãi l** còn gì." Trần Minh Tâm ôm lấy vai tôi, giọng điệu thương lượng "Một cốc Highlands được không?"

Tôi bĩu môi liếc nó:

"Mày tưởng một cốc nước có thể mua chuộc được tao à? Mày tưởng tao dễ dãi à?"

Trần Minh Tâm cong môi, nhướn mày nhìn tôi.

Tôi ngẩn người nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp của nó, thiếu nghị lực nói nốt:

"Hai cốc thì được."

"OK." Tâm toe toét cười, kéo tay tôi về lớp.

***

Sau kha khá sự kiện và tai nạn, tất nhiên Gia Khánh có thừa lý do để suốt ngày bám dính lấy tôi và làm những trò khiến tôi phải lụy nó. Điều đáng quan ngại đó là tôi không hề thấy khó chịu với sự có mặt của nó, rõ ràng tôi nên ghét nó và thấy phiền vcl chứ không phải càng lúc càng thân thiết với nó như thế này.

Không biết Nguyễn Hoàng Gia Khánh có chơi bùa chơi ngải gì không, chứ người bình thường làm sao có siêu năng lực đấy được.

Nguyễn Công Trường bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt của người cha trông thấy đứa con gái cố chấp đâm đầu vào một thằng tồi vcl dù gia đình đã hết lời khuyên ngăn. Đến bây giờ mỗi khi thấy Gia Khánh làm trò mèo gì đấy với tôi, nó còn chẳng thèm nhấc mí mắt, coi như không thấy luôn.

Tôi thấy vô cùng lo lắng về tình bạn bất ổn giữa tôi và Nguyễn Công Trường, mặc dù nó vẫn đối xử với tôi như bình thường, thế nhưng tôi nhận ra được càng lúc chúng tôi càng có khoảng cách với nhau.

Tôi biết mình cần phải làm gì đó, nhưng tôi lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Tất cả mọi thứ cứ rối tung hết cả lên, tôi như thể bị đủ thứ cảm xúc và các mối quan hệ nhấn chìm, mà tôi thì chẳng thể làm được gì cả. Tại sao cuộc sống cứ phải phức tạp như vậy nhỉ? Tại sao càng lớn mọi người lại càng trở nên kì cục và khó hiểu đến thế?

Có lẽ khi lớn lên, đỉnh đầu chúng ta sẽ gần với bầu trời hơn một chút, những gánh nặng mà chúng ta phải mang cũng dần nhiều lên. Tôi đã qua cái thời chỉ cần lo lắng xem bữa tối mẹ nấu món gì ngon, hôm nay cô giáo giao nhiều bài tập không, ti-vi chiếu những phim gì... Tôi không còn cái quyền được sống vô tư như ngày bé nữa rồi.

Tôi cảm thấy suy nghĩ về tương lai, về trường đại học, về ngành học, cơ hội nghề nghiệp... là quá đủ mệt não rồi, đã thế tôi lại còn bị vướng vào một đống rắc rối khác nhau, và tôi thì quá nhỏ bé và bất lực để kiểm soát được hết mọi thứ. Thi thoảng tôi hay nghĩ, nếu như mọi người có thể sống đơn giản và thẳng thắn với nhau thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn biết bao nhiêu.

Hoặc cũng có lẽ do tôi quá nhạy cảm, bởi vì lúc thực sự cần, người đầu tiên Nguyễn Công Trường tìm đến vẫn là tôi. Ví dụ như lần này.

Gần 10h tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của Trường, vỏn vẹn mấy chữ:

[5' nữa tao qua nhà mày]

Ơ cái gì đấy?

[?]

[Mày qua nhà tao làm gì?]

[Alo]

[???]

Tôi nhắn liên tiếp mấy tin liền, nhưng nó không seen cũng không rep, đúng 5 phút sau nó mới nhắn lại:

[Xuống mở cửa cho tao]

???

Đây có phải là một trò đùa không vậy?

Tôi mặc nguyên bộ đồ ngủ lông lật đật chạy xuống nhà, tự nhủ nếu Nguyễn Công Trường dám chơi đểu tôi thì tôi sẽ sang tận nhà đập nó.

Dù Trường đã thông báo trước, thế nhưng thực sự nhìn thấy nó xuất hiện trước nhà vào giờ này vẫn khiến tôi có hơi bất ngờ.

"Mày đến làm gì..." Tôi đứng lùi lại một chút nhường lối cho nó, ngay lập tức nhận ra điều bất thường "Mày mới đi đánh nhau về à?"

"Tao ngồi nhờ nhà mày một lúc nhé?" Công Trường cố tình không trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi không nói gì, dợm bước đứng chặn lại trước mặt nó, kiễng chân kéo khẩu trang trên mặt nó xuống. Công Trường không ngăn tôi lại, nó rũ mắt, để yên cho tôi muốn làm gì thì làm.

"Con chó nào đánh mày?" Tôi mím môi nhìn chằm chằm vào vết máu khô trên khóe môi của nó, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

"Chanh ơi! Nhà mình có khách à con?"

Mẹ tôi bất chợt lên tiếng, sau đó là tiếng mở cửa lách cách vang lên trên tầng.

"Không ạ, tại Lợn đấy mẹ ạ." Tôi nói to, dùng chân đẩy đẩy con Husky béo như lợn đang điên cuồng cào thảm phòng khách.

Đợi đến khi trên tầng không còn tiếng động gì nữa, tôi mới kéo tay Công Trường xuống bếp lấy hộp đựng đồ sơ cứu, sau đó lôi nó lên phòng.

Tôi ấn nó ngồi xuống sô pha, còn tôi ngồi trên cái ghế nhỏ đối diện với nó, tỏ ra thật nghiêm túc:

"Giờ kể cho tao nghe được chưa?"

Thấy vẻ mặt kháng cự của nó, tôi bổ sung thêm:

"Không kể tao đuổi mày ra ngoài đường."

"Tao đánh nhau với mấy thằng bên dân lập H." Công Trường khẽ thở dài "Cũng không phải mâu thuẫn gì to tát đâu, chỉ va chạm một chút thôi, chẳng qua tao sợ về nhà giờ này mẹ tao phát hiện ra lại lo nên tao mới qua nhà mày ngồi nhờ, tầm 11h mẹ tao ngủ rồi tao mới về được."

"Sao mày lại đánh nhau với chúng nó?" Tôi kéo ghế lại gần nó, mở lọ dung dịch khử trùng ra.

Công Trường chợt im lặng. Hình như nó đang cân nhắc có nên nói cho tôi biết hay không.

"Khó nói thế cơ à?" Tôi nhướn mày, thấm dung dịch vệ sinh ra bông, nửa đùa nửa thật "Đừng bảo mày đánh nhau vì gái nhé?"

"Cũng không sai."

"Hả?" Tôi vội ngẩng đầu lên, ngạc nhiên đến mức suýt thì đổ hết lọ cồn loãng ra bàn "Cái gì cơ? Mày nói lại đi?"

"Mày nhớ bạn ngồi cùng bàn hồi trước với mình không?" Trường đưa tay vò rối tóc, hơi nhăn mày "Cái bạn nữ im im, cả ngày không thấy nói tiếng nào ấy..."

"Huyền Chi á?" Vãi l học với nhau đến năm thứ hai mà con chó này vẫn chưa thuộc hết tên bạn cùng lớp, mà người ta còn ngồi với nó cả tháng trời nữa chứ.

Nhưng từ từ đã, tại sao Huyền Chi lại xuất hiện trong cuộc hội thoại này?

"Tối nay tao có việc đi qua ngõ Bùi Thị Tự Nhiên thì thấy bạn ấy bị mấy thằng dân lập trêu." Công Trường giải thích "Tất nhiên thấy thế tao phải dừng lại giúp, mà mấy thằng trường H ngứa đòn vãi l**, sau đó thì như mày thấy đấy..."

Nó nhún vai, với tay lấy cốc nước để trên bàn, vẻ mặt rõ là vô tội.

"Thôi mày với Huyền Chi không sao là tốt rồi." Tôi gật đầu, cầm miếng bông lau nhẹ mấy vết bầm trên mặt nó. Công Trường từng học võ, nhìn qua là tôi biết nó chỉ bị thương ngoài da, chứ nếu nghiêm trọng thật thì nó đã chẳng nhàn nhã xuất hiện ở nhà tôi như thế này.

"Sau đấy tao đưa bạn Huyền Chi về nhà..." Công Trường hít sâu một hơi, hình như tôi vừa lỡ tay đụng phải vết rách trên khóe môi nó "Rồi tao sang nhà mày luôn."

Tôi bật cười, xoa đầu nó:

"Ngoan."

Thằng Trường nhăn mặt né khỏi tay tôi, tỏ ra ghét bỏ cực kỳ:

"Ngoan cc. Kinh vãi l**."

"Mày ra ngoài đường." Tôi tỏ ra giận dỗi đặt đồ trên tay xuống, nhưng trong lòng lại âm thầm vui vẻ. Tôi cứ mãi lo Trường có khoảng cách với tôi, hiện tại nhìn nó tự nhiên xuất hiện và chửi tôi không kiêng nể gì thế này, tôi thấy nhẹ lòng hẳn.

"Tao không đi đấy, đuổi bố mày hộ cái?" Công Trường ngả người vào thành ghế, cười đểu "Chỉ có Khánh Nguyễn mới chịu khó chiều mày như chiều vong thôi, bố mày thì đéo."

"Mày tin tao hét lên là mẹ tao sẽ chạy sang đây không?" Tôi khinh bỉ liếc nó "Mẹ tao thấy mày bầm dập thế này chắc chắn 1 phút sau cô Hường sẽ biết mày đi đánh nhau."

"Tao xin lỗi." Trường xụ mặt nhìn tôi "Được chưa?"

"Ngoan." Tôi hài lòng nhìn khuôn mặt cọc vl nhưng không thể làm được gì của Nguyễn Công Trường, lấy thuốc mỡ giúp nó bôi lên vết thương.

Xử lý xong khuôn mặt đẹp trai của Trường, tôi bắt đầu suy nghĩ đến vết thương trên người nó. Đi đánh nhau mà người không bầm tím chỗ nào thì hơi kỳ, nhưng bảo nó cởi áo ra còn kỳ hơn.

Nghĩ lại thì, thực ra có phải tôi chưa thấy nó cởi trần bao giờ đâu, chơi với nhau gần hai thập kỷ rồi còn ngại ngùng cái mẹ gì cơ chứ.

Thế là tôi hỏi nó:

"Mày muốn tự cởi áo hay để tao cởi?"

Công Trường im lặng đưa mắt nhìn tôi. Tôi nhìn lại nó, nhướn mày chờ đợi. Chừng nửa phút trôi qua, cuối cùng Công Trường là người thỏa hiệp trước.

"Tao tự cởi." Nó thở dài, thong thả cởi chiếc hoodie vứt xuống ghế.

Tôi lặng lẽ quét mắt khắp người nó, không thể không chậc lưỡi một cái. Dáng ngon thế này bảo sao lần nào lên sân khấu cũng bị các em phía dưới bắt cởi đồ.

"Làm sao?" Trường uể oải tựa vào ghế, nâng cằm hỏi tôi.

Tôi nhún vai, ném tuýp thuốc mỡ cho nó:

"Mày tự bôi mấy vết bầm phía trước, quay người lại để tao bôi thuốc phía sau lưng cho."

Trường nhận lấy tuýp thuốc, hiếm khi nói được một câu tử tế:

"Cảm ơn mày."

"Không dám."

"Mày có cái gì mà không dám." Công Trường bật cười, quay người lại để tôi nhìn rõ mấy vết bầm trên lưng nó.

"Nhiều chứ." Tôi nhún vai, dùng khăn thấm nước muối giúp nó lau sạch vết thương "Tao hèn mà."

"Mày không hèn, mày chỉ sợ khiến người ta tổn thương thôi." Công Trường buông một câu nhẹ bẫng "Đôi khi mày hiểu chuyện một cách đáng ghét."

Tôi im lặng. Công Trường nói đúng thật, đúng đến mức tôi chẳng biết phản bác thế nào.

"Tao không trách mày chuyện mày thân thiết với Khánh Nguyễn, mày không phải lo." Trường bình thản nói tiếp "Mâu thuẫn giữa tao với thằng Khánh chẳng liên quan gì đến mày hết, tất cả những chuyện tao làm đều là quyết định cá nhân của tao, mày có xui tao làm đéo đâu mà phải nghĩ ngợi. Hơn nữa Khánh Nguyễn dính mày như thế, trò gì nó cũng dám làm, mày tránh thế đéo nào được."

Tôi lặng người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nó, không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh. Tôi cứ nghĩ tôi đã giấu kỹ lắm, thế mà cái gì Công Trường cũng nhìn ra.

"Nhưng mà..."

"Chuyện của tao mày không thể can thiệp, mà chuyện của mày tao cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn." Công Trường ngắt lời tôi "Tất cả những gì tao có thể làm là bảo vệ mày và cho mày lời khuyên, còn quyết định thế nào là ở mày, tao tôn trọng mày."

---------------

Công Trường với Châu Anh chỉ là bạn tốt, không có sự đi quá giới hạn nào ở đây. 

Gia Khánh rất tốt, bạn ấy không phải người tốt trong chuyện tình cảm với người yêu cũ, nhưng bạn ấy là người tử tế và được nuôi dạy đàng hoàng, bạn ấy biết cách đối nhân xử thế, hào phóng và không hề nhỏ nhen bẩn tính (còn rất nhiều chi tiết chưa được khai thác, mọi người cứ yên tâm). Khánh rất trưởng thành và chu đáo, bạn ấy còn có kinh nghiệm yêu đương phong phú, chính ra một người như Khánh mới có thể thu hút được kiểu người như Châu Anh, nếu yêu Gia Khánh Châu Anh chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Thực ra Công Trường bị thu hút bởi kiểu con gái có ngoại hình ấn tượng, tính cách cởi mở phóng khoáng và tài năng. Nhưng Công Trường sẽ được yêu thương và hạnh phúc nhất khi ở bên một cô nàng dịu dàng, ấm áp, chu đáo, một cô nàng biết cách khiến bạn ấy chịu mở lòng và để lộ điểm yếu của bản thân.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật