Chanh Mật Ong

Chương 26



"Đ** *** ** mày nói thế là có ý gì?" Công Trường đột nhiên đứng dậy, gân xanh trên trán hơi nổi lên, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy Minh Tâm.

Minh Tâm biến sắc, nó cũng đứng dậy, không hề tỏ ra yếu thế nhìn thẳng vào mắt Công Trường, giọng nói ngập tràn chế giễu:

"Làm sao? Tao nói sai à?"

Tôi ngơ ngác ngồi giữa hai thằng trông như thể chuẩn bị lao vào đấm nhau đến nơi, không biết tại sao tình tiết lại phát triển thành ra thế này rồi.

Ý tôi là, tôi phải làm gì bây giờ?

What am I supposed to do?

Chẳng lẽ tôi lại đứng dậy hét vào mặt Công Trường "Trường, look at me! Look at me! This isn't you!" như lúc cô nàng Bella ngăn Edward và Jacob choảng nhau trong Twilight à? Eww, nghĩ đến đã rùng mình rồi, khéo Nguyễn Công Trường thấy ngứa mắt còn đập luôn cả tôi ấy chứ.

"Tao có ý kiến..." Tôi yếu ớt lên tiếng, nhưng không thằng nào chịu chú ý đến tôi cả.

"Vãi l** bọn mày diễn phim tình cảm đấy à?" Mai Minh Việt từ ngoài cửa lớp đi vào, hứng thú nhìn chằm chằm chúng tôi "Đcm sao Châu Anh giống cô con gái bất lực nhìn bố mẹ cãi nhau thế? Gia đình bất ổn à?"

"..."

"..."

"... Rồi ai là bố, ai là mẹ?" Tôi biết hỏi thế rất khốn nạn, nhưng tôi thắc mắc thật lòng đấy.

"Ngoan, đừng hỏi linh tinh." Thằng Việt xoa đầu tôi, tủm tỉm cười "Tao mà trả lời thì người bị đánh sẽ là tao đấy."

"..." Tưởng bạn thế nào.

Nhưng mà cũng phải cảm ơn Mai Minh Việt đã xuất hiện và cứu vớt tôi khỏi vai đứa con gái bất lực trong gia đình bất ổn, bây giờ thì cả Tâm và Trường đều bình tĩnh lại không ít. Tôi vươn tay kéo vạt áo hai thằng, nhưng chỉ có Công Trường thuận theo ngồi xuống, Minh Tâm vẫn đứng đấy nhìn Trường, ánh mắt ngập tràn giễu cợt:

"Tao nghe nói mày chơi không đẹp nên bị Gia Khánh đá ra khỏi hội kia, tao không quan tâm bọn mày có vấn đề gì, nhưng đừng để liên lụy đến bạn tao."

Tôi hơi ngẩn người nhìn Tâm, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm xúc ấm áp kỳ lạ. Tôi và Minh Tâm từng hiểu nhầm, giận nhau, cãi nhau rồi lại làm lành nhiều như cơm bữa, tôi có rất nhiều chuyện không kể cho nó, bản thân nó cũng có những bí mật giấu tôi, nhưng đến cuối cùng thì nó vẫn thật lòng quan tâm đến tôi.

Chỉ là, lần này tôi mới là người liên lụy đến Trường.

"Đéo phải chuyện của mày." Công Trường nâng cằm, nhìn thằng vào mắt Minh Tâm, sắc mặt lạnh băng. Dựa theo hiểu biết của tôi về Công Trường trong suốt 17 năm quen nhau, hiện tại nó đang khó chịu vãi cả l và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Tâm mở miệng ra định nói gì đó, nhưng có lẽ nó nhìn thấy ánh mắt cầu xin của tôi, cuối cùng nó chỉ cười nhạt:

"Nếu mày muốn đổi chỗ thì nên tìm Mai Minh Việt, đừng kéo con ngu này vào rắc rối của bọn mày nữa."

"Con ngu"???

Tôi vừa định lên tiếng phản bác thì Minh Việt đã xen lời:

"Tìm tao làm đéo gì?"

"Mày không sợ hội thằng Quân còn gì?" Tâm nhướn mày, khóe miệng nó hơi cong lên, trong mắt như hàm chứa một ẩn ý nào đó.

Tôi cá chắc Mai Minh Việt hiểu được ẩn ý kia, bởi vì sắc mặt nó ngay lập tức tối lại, nhưng giọng điệu vẫn cợt nhả bông đùa:

"Mày biết cũng hơi nhiều đấy."

"Tao vẫn biết nhiều." Tâm nhún vai, trước khi rời đi, nó còn bớt chút thời gian lườm tôi một cái, không đầu không đuôi nói "Chọn xoài đừng để xoài chua..."

Minh Tâm vừa đi khỏi, cả hai thằng không hẹn mà cùng thở hắt ra:

"Thằng này ngứa đòn vãi l**."

"Mày muốn chuyển chỗ hả?" Minh Việt quay sang hỏi Trường.

"Ừ." Trường đáp đơn giản.

"Khối thằng muốn ngồi chỗ của mày đấy..." Minh Việt cười cười, cúi đầu nhìn lướt qua sơ đồ lớp, ngón tay dừng lại ở vị trí của Huyền My.

Công Trường chỉ nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Có lẽ Minh Việt biết được lý do, nó cũng không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề:

"Tao sẽ không đổi chỗ với mày, không phải do tao sợ Gia Khánh hay Quân Trần, đơn giản vì tao đéo thích ngồi chỗ đấy. Nhưng tao có thể sắp xếp cho mày ngồi bàn khác, lớp mình vẫn có bàn ngồi 4 người, chỉ cần mày tìm được bàn nào đồng ý thôi."

"Để tao hỏi Tùng với Chi, nếu hai đứa kia thấy OK thì mày chuyển lên đây luôn." Tôi dùng ngón tay đè lại sơ đồ lớp trên mặt bàn của Việt, nghiêng đầu nói với Trường.

"OK, vậy chốt thế nhé!" Minh Việt gấp sơ đồ lớp cất vào ngăn bàn, vỗ vai Công Trường "Bóng chuyền không mày? Thằng Hoàng vừa nhắn tao ra sân."

Tôi biết đây không chỉ lời mời, mà còn là thái độ ủng hộ công khai của Minh Việt đối với Công Trường, có lẽ nó muốn chìa cành olive về phía Trường. Tôi không rõ Minh Việt có mâu thuẫn gì với hội "quyền lực", nhưng chắc chắn điều này chỉ có lợi cứ không có hại cho Trường.

Công Trường không phải thằng ngốc, tất nhiên nó hiểu được dụng ý của Minh Việt, nhưng nó lại lựa chọn từ chối.

"Tao còn có tí việc." Công Trường nở một nụ cười xã giao "Để khi khác."

"Ừm, vậy để khi khác." Minh Việt tặc lưỡi, tỏ ra khá thoải mái. Nó gật đầu với tôi một cái thay cho lời chào rồi rời đi luôn.

"Tại sao..."

"Châu Anh..."

Trường đột nhiên mở lời cùng lúc với tôi, cả tôi và nó đều hơi sửng sốt, khoảng vài giây sau, Trường lên tiếng:

"Mày nói trước đi."

"À, tao muốn hỏi sao mày không đi với Minh Việt? Rõ ràng có lợi cho mày mà..."

"Tao ngán kiểu chơi theo hội rồi, rắc rối lắm."

"À..." Tôi gật đầu, nâng mắt nhìn nó "Còn mày thì sao? Vừa nãy mày định nói gì?"

"Cũng không có gì..." Đột nhiên nó né tránh ánh mắt tôi, bàn tay vô thức đưa lên vò rối tóc.

Gì kia? Nó đang bối rối đấy ư?

"Tao không có ý như thằng Tâm nói đâu." Công Trường chợt hít một hơi thật sâu, nó cúi đầu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi môi hơi mím lại, đây là thói quen mỗi khi nó cảm thấy lo lắng hay căng thẳng.

Tôi ngẩn người, không hiểu nó đang nói về chuyện gì.

"Ý gì cơ?"

"Tao không nghĩ đến việc mày và Huyền My có mâu thuẫn... lúc đấy tao quên mất con My từng là người yêu cũ của Khánh... Tao xin lỗi..." Càng về sau giọng nó càng nhỏ dần, như thể nó vừa phải lấy hết can đảm trong đời để nói ra câu xin lỗi.

"Nguyễn Công Trường." Tôi nhịn cười gọi tên nó, chăm chú quan sát vẻ lo lắng hiện rõ mồn một trên khuôn mặt đẹp trai kia, bỗng nhiên không nỡ trêu nó nữa "Tao quen mày 17 năm rồi, mày thế nào tao hiểu rõ."

.

.

Trọng Tùng và Huyền Chi không có ý kiến gì hết, Công Trường thuận lợi chuyển lên bàn tôi.

Thằng Tùng khăng khăng muốn ngồi ngoài cùng và còn phải ngồi cạnh tôi, bởi vì "Tao thấy chúng ta nói chuyện rất hợp nhau". Hợp cái con khỉ ấy. Tôi thì muốn ngồi cạnh Công Trường, đơn giản vì hiện tại ngoài tôi ra nó chẳng thể nói chuyện thoải mái với ai ở cái lớp này được cả, nhưng mà tôi lại vướng Huyền Chi. Con bé hiền dã man, ai bảo gì cũng gật đầu, như thể không biết làm cách nào để từ chối người ta ấy.

Tôi biết nếu tôi ngỏ lời thì Huyền Chi chắc chắn sẽ đồng ý ngồi ngoài, nếu vậy vị trí bàn tôi lần lượt từ ngoài vào sẽ là Huyền Chi, Công Trường, Châu Anh, Trọng Tùng. Nhưng mà theo như quan sát của tôi, Huyền Chi có vẻ rất sợ Công Trường, thậm chí con bé còn không dám nói chuyện với Công Trường nữa cơ.

Tôi đã thử dò hỏi Công Trường xem liệu nó có từng làm việc gì có lỗi với con gái nhà người ta không, sau đó tôi bị nó mắng cho một trận. Tôi hỏi để xác nhận lại vậy thôi, chứ chơi với nhau lâu như vậy tất nhiên tôi hiểu rõ tính cách của nó, gái không nhào vào nó thì thôi chứ nó sao dám làm gì con gái nhà ai. 

Cuối cùng tôi đem vấn đề quay lại hỏi Huyền Chi thì nhận được một câu trả lời dở khóc dở cười: "Tại vì Công Trường trông cứ hung dữ kiểu gì ấy, Châu Anh không thấy thế à?". Well, tôi chỉ thấy nó đẹp trai thôi.

Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi cảm thấy Huyền Chi mong manh dễ vỡ hơn Công Trường và cần được quan tâm yêu thương nhiều hơn, vậy là tôi quyết định cho Trường ngồi ngoài cùng, sau đó đến Huyền Chi, tôi, và Trọng Tùng.

Mai Minh Việt làm lớp trưởng quả thực rất có uy, hơn nữa nó cũng không chịu ảnh hưởng của nhóm Gia Khánh, nhờ nó bao che nên dù trong lớp có nhiều đứa ngứa mắt với Trường nhưng không ai dám ý kiến ra mặt.

***

Giải quyết xong vấn đề của Công Trường thì tôi lại phải đối mặt mới một cái drama mới: Nguyễn Trần Minh Đăng công khai tỏ tình Đàm Thu Diệp. Vốn dĩ đây chẳng phải việc của tôi, Minh Đăng Nguyễn yêu ai, thích ai là việc của nó, nhưng mà con bạn thân ngu ngốc của tôi lại dính phải thằng trapboi này mới khổ.

Điều kinh khủng hơn đó là hai đứa chúng nó, Minh Đăng và Thu Diệp ấy, còn dắt tay nhau đến cảm ơn tôi vì đã tạo cơ hội cho cả hai được quen biết nhau.

Mẹ kiếp.

Nếu tôi được quay lại quá khứ thì tôi sẽ không bao giờ tiến hành cái vở kịch vớ vẩn mở màn chuyên đề "Tình yêu tuổi học trò" kia và đấm thêm cho tôi của ngày xưa một phát vì cái tội lắm trò.

"Mày thấy mày ngu chưa? Tao đã bảo mày cái kiểu mập mờ như mày với thằng Đăng sẽ không đi đến đâu mà, giờ nó đi tán con khác mày còn chẳng có quyền ghen." Thanh nhíu chặt chân mày, dùng ngón trỏ dí mạnh vào thái dương Ngân "Bây giờ bọn tao có muốn phốt nó cũng chẳng có cơ sở, căn bản là nó với mày chưa từng có gì với nhau thì chửi nó thế đéo nào được."

"Rồi mày nói thế có tác dụng gì không?" Ngân vùng vằng gạt tay của Thanh ra, gắt lên qua màn nước mắt. 

Tôi đưa cho Ngân cốc nước, dè dặt nói:

"Mày uống nước đi đã, đừng khiến cơ thể khó chịu."

Từ lúc Ngân và Thanh đến nhà tôi, Ngân vẫn luôn khóc liên tục, cũng phải 1-2 tiếng rồi chứ ít gì.

Ngân không chịu nhận lấy cốc nước, nấc lên:

"Tất cả là tại mày nghĩ ra cái vở diễn chết tiệt kia..."

"Ừ, tại tao hết." Tôi vòng tay quanh người nó, vỗ nhẹ lên lưng nó "Tao xin lỗi, tao mà không nghĩ ra trò kia thì Đăng đã không quen Diệp..."

Tôi biết không có tôi thì thằng khốn kia cũng sẽ quen con khác thôi, nhưng mà tôi không ngăn được cảm giác có lỗi khi nhìn thấy Ngân đau khổ như vậy.

Ngân cũng ôm tôi, con bé còn khóc to hơn cả lúc nãy:

"Không phải... hức.... tại mày... tao xin lỗi... tại tao ngu... hức..."

Thanh ngồi bên cạnh lấy giấy lau nước mắt cho Ngân, thở dài:

"Thôi được rồi, cứ ngu một lần thì mới khôn ra được. Mày đừng khóc nữa, cũng chỉ là một thằng tồi thôi, không thằng này thì thằng khác, trên đời thiếu gì trai tốt cho mày."

Ngân lắc đầu, khó khăn nói qua tiếng nấc:

"Không... hức... mày cứ... cứ thử nhìn thấy... người... người mày thích ôm ấp hôn hít con khác xem, mày không... không trải qua cảm giác của tao nên... nên mày mới nói thế thôi!"

Tôi không chắc tôi có thể đồng cảm với những gì Ngân đã phải trải qua lúc đó không, cơ mà tôi vừa mới vô tình nhìn thấy Nguyễn Hoàng Gia Khánh đá lưỡi với chị nào đó khối 12 ở trong phòng dụng cụ trường, thậm chí còn bị đương sự phát hiện ra và lườm nguýt một cái rõ dài.

_________

Chăm chỉ như này quá xứng đáng được vote đúng honggg :>

Bé kia không có phản hồi và cũng không có ý định xóa truyện, mai tớ bận cả ngày, nếu em ấy vẫn kệ thì đến cuối ngày tớ sẽ public link truyện và account, mọi người chỉ cần giúp tớ report bé ấy là được, kết thúc sớm để còn dành thời gian cho những công việc ý nghĩa hơn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật