Chanh Mật Ong

Chương 19



"Mày ơi, tình yêu là gì nhỉ?" Con Ngân thở dài chán nản, nằm gục đầu xuống bàn, trông tội hết sức.

Chuyện là để chuẩn bị cho chuyên đề tháng Mười, ba lớp phụ trách (trong đó có lớp tôi) còn phải quay một phóng sự ngắn, phỏng vấn thầy cô và học sinh về quan điểm "Tình yêu tuổi học trò". Nhóm tôi lo việc đóng kịch nên không cần phải tham gia vào phi vụ này, người phụ trách chính mấy cái phóng sự hình như là bạn bí thư 11A7, con Ngân mang tiếng cũng là bí thư nhưng chẳng phải làm gì cả, nó chỉ cần trả lời phỏng vấn thôi, câu hỏi cũng cho sẵn rồi, thế mà cứ kêu than mấy hôm nay.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì hẳn đây là lần thứ mười hai trong ngày nó hỏi tôi cái câu ngu ngốc này rồi. Tôi có quạu không? Có chứ! Nhưng tôi có giúp gì được nó không? Tất nhiên là không! Tôi cũng có biết tình yêu là cái quái gì đâu, tôi đang tuổi ăn tuổi học mà, trẻ con thì nên sống đơn giản một tí, không nên dính vào mấy chuyện quá phức tạp, như yêu đương chẳng hạn.

Mười bảy tuổi thì không ai coi là trẻ con nữa rồi, nhưng tôi thích nghĩ mình còn nhỏ, tôi thích cảm giác vô lo vô nghĩ khi còn được bố mẹ bao bọc, tôi thích một cuộc sống vui vẻ và giản đơn. Bởi vì, bầu trời của trẻ con bao giờ cũng cao hơn. Nhưng mà cuộc đời tôi nó cứ sóng gió kiểu đéo gì ấy, đặc biệt là từ khi quen biết Nguyễn Hoàng Gia Khánh.

Con Thanh đang ngồi lướt điện thoại cạnh tôi đột nhiên thở dài, nói vu vơ:

"Đố ai định nghĩa được tình yêu

Có nghĩa gì đâu một buổi chiều

Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt

Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu..."

"Mày còn thơ với thẩn à?" Ngân bĩu môi, lườm Thanh.

"Thì làm sao? Mày đừng tưởng tao không biết, tình yêu của mày là bạn Nguyễn Trần Minh Đăng giấu tên, bí thư 11A7, cao 1m78, ở trong CLB Bóng rổ..." Thanh toe toét cười, giơ điện thoại lên trước mặt tôi và Ngân, trên màn hình hiển thị profile cá nhân của Minh Đăng Nguyễn.

Ngân vội vàng lao đến muốn cướp lấy điện thoại trên tay Thanh, nhưng con Thanh đã kịp vứt điện thoại sang cho tôi. Tôi ngay lập tức đón lấy điện thoại của nó, còn nó thì giữ chặt Ngân lại, đợi tôi stalk xong trang cá nhân của bạn Minh Đăng kia mới thả con Ngân ra.

"Kinh thật." Tôi trả điện thoại lại cho Thanh, lắc đầu nhìn Ngân, ra vẻ ngán ngẩm "Bạn bè rủ đi học thêm Lý thì bảo không cần, hôm sau đã thấy đi học Lý với bạn Minh Đăng giấu tên rồi."

"Bảo sao suốt ngày rủ tao đi vệ sinh, mà đi vệ sinh lại còn phải vòng qua sân bóng rổ mới chịu, hóa ra là để ngắm ai kia." Thanh chép miệng, khoác vai tôi.

Tôi nhịn cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ngân, nói tiếp:

"Lần sau lên 11A7 tìm bạn Minh Đăng nhé, hỏi bạn ấy xem "Tình yêu là gì", bạn ấy trả lời cho."

.

.

Mọi người hay bảo "Vui thôi đừng vui quá", tôi với con Thanh lỡ "vui quá", trêu Ngân hơi nhiều, cuối cùng con bé dỗi cả hai đứa tôi. Mua đồ ăn cho thì nó vẫn ăn, nhưng nó nhất quyết không chịu nói với bọn tôi một câu nào mấy hôm nay, có xin lỗi thế nào cũng không được.

Bởi vì Ngân đang dỗi nên không còn ai đi lấy và cất sổ đầu bài hộ tôi nữa, mà clb tôi lại hay có kiểu họp vào cuối chiều, thế là hôm nào cũng phải vội vội vàng vàng chạy từ nhà A sang nhà C cho kịp giờ.

Cất sổ đầu bài xong, tôi chỉ kịp gửi cặp sách ở phòng sinh hoạt chung của Đoàn, sau đó dùng toàn bộ tốc lực chạy về phía phòng họp clb Diễn xuất ở nhà C. Vừa chạy đến góc tường, trước mắt tôi chợt xuất hiện vạt áo trắng muốt, tôi muốn dừng lại nhưng không kịp nữa rồi, đành phải nhắm tịt mắt lại, phó mặc cho số phận.

Cả người tôi đâm sầm vào lòng ai đó, người kia hơi loạng choạng một chút nhưng nhanh chóng ổn định lại, hai tay giữ chặt lấy vai tôi.

"Lê Vũ Ngọc Châu Anh."

Người kia gọi tên tôi bằng tông giọng trầm đến kì lạ, như thể đang đè nén một thứ gì đó. Khoan đã, cái giọng này nghe rất quen nhé...

Tôi hé mắt ra, trông thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Nguyễn Công Trường. Nó thô bạo ấn đầu tôi xuống, gằn từng chữ:

"Liếm sạch cho tao."

Tôi cúi đầu nhìn theo nó, hốt hoảng nhận ra đôi giày Nike Air Jorden 1 Low White hơn 13 củ mà nó mới khoe với tôi hôm trước, trên mũi giày còn có vết bẩn mờ mờ, chính xác là dấu vết mà tôi vừa dẫm vào. Thôi chết cmn rồi.

Tôi rụt cổ, nuốt khan, âm thầm lùi lại một bước, cố gắng cứu vãn tình hình:

"Mày ơi... từ từ... đừng nóng... tao xin lỗi... vết này mờ thôi, mày đưa đôi này cho tao, tao đảm bảo ngày mai giày của mày lại trông như mới..."

Nguyễn Công Trường nheo mắt nhìn khóa chặt vào tôi, tôi bất chợt thấy lạnh gáy, lời đang nói cũng bị ánh nhìn khủng bố của nó làm cho nghẹn lại, hình như nó đang cân nhắc xem nên giết tôi bằng cách nào thì phải...

Tính nó vốn cục súc, nó mà điên lên thì đến bố mẹ nó còn phải sợ chứ nói gì đến tôi. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm nhất cuộc đời: tôi bỏ chạy.

Tại sao tôi lại bảo đó là quyết định sai lầm ư? Bởi vì tốc độ và thể chất của con gái luôn không thể bằng được con trai, tôi còn chưa kịp chạy được hai bước thì đã bị nó túm được, nó xoay đầu tôi lại, ép tôi nhìn thẳng vào mắt nó, cười lạnh:

"Mày định chạy đi đâu? Chuyện của tao với mày còn chưa xong cơ mà?"

Tôi hoảng loạn liếc mắt ra chỗ khác, tìm cách thương lượng với nó:

"Thế... bây giờ mày muốn giải quyết như nào?"

Công Trường từ trên cao nhìn xuống tôi như thể nhìn một sinh vật nhỏ bé không đáng để vào mắt, khóe môi nó hơi cong lên, nói rõ từng chữ:

"Tao nói rồi, liếm sạch cho tao."

ĐCM con chó này rất nhờn nhé, tôi biết tôi sai nên tôi đã nhường nó rồi, thế mà nó lại còn dám được nước lấn tới, được voi đòi hai bà Trưng à?

Trong cơn tức giận, bao nhiêu nỗi sợ của tôi bay đi đâu hết sạch, tôi đã quên mất rằng từ bé đến lớn, chưa bao giờ tôi combat thắng nó cả, mà thằng Trường cũng không có khái niệm nhường con gái (hoặc nó không coi tôi là con gái, maybe), nó đánh tôi còn đau hơn cả mẹ tôi đánh. Thế là tôi ngước mặt lên, nói bằng giọng thách thức:

"Bố mày không đấy? Mày làm gì được tao?"

Công Trường nhướn mày, nó dùng ngón trỏ và ngón cái bóp chặt hai bên má tôi, cười nhạt:

"Khá quá nhở? Mày càng lúc càng to gan đấy, cậy có Khánh Nguyễn chống lưng cho à?"

Tôi rất ghét mỗi khi có ai đó dùng cái giọng này để nói chuyện với mình, hơn nữa, người đó còn là thằng Trường. Tôi nhíu mày hất tay nó ra, nói xẵng:

"Ừ đúng rồi đấy, tao cậy có Gia Khánh đấy, rồi mày định làm gì tao?"

Công Trường chậm rãi ép sát tôi vào tường, hờ hững nói:

"Mày đoán xem?"

Lúc này đầu óc tôi mới tỉnh táo lại một lần nữa để ý thức được tính nguy hiểm của tình huống, bạn tôi toàn một lũ máu liều nhiều hơn máu não, điển hình là Nguyễn Công Trường. Chẳng có gì nó không dám làm cả, mà tôi lại còn vừa thách nó nữa chứ...

Tôi lặng lẽ nhìn khoảng trời xanh trước mắt, để yên cho thằng Trường xách cổ áo lôi thẳng ra phía sân trường, yếu ớt lên tiếng:

"Mày ơi... thả tao xuống đi... tao không muốn đoán đâu... mình ngồi nói chuyện tử tế như hai người bạn được không..."

"Sao? Biết sợ rồi? Gọi Gia Khánh của mày đến cứu đi?" Công Trường không quay đầu nhìn tôi, nhưng tôi có thể hình dung ra được vẻ mặt đắc thắng của nó qua giọng điệu khinh bỉ kia. Đừng thắc mắc tại sao tôi không phản kháng, nó khỏe như trâu ấy, tôi có x5 lên chưa chắc đã thắng được nó, không khéo lại chọc nó điên lên thì hỏng.

Bình thường Trường rất nhường tôi, hồi bé, trừ những lần chúng tôi đánh nhau ra thì nó vẫn luôn là người bảo vệ tôi, nhờ có nó mà quãng thời gian cấp 1 và cấp 2 của tôi luôn vô lo vô nghĩ, chưa bao giờ phải ưu phiền vì bất cứ chuyện gì. Nhưng chỉ cần tôi làm một cái gì đấy vượt qua giới hạn của nó, nó sẵn sàng trở mặt với tôi ngay lập tức.

Tôi vẫn nhớ có lần nào đấy tôi trêu dai quá nên thằng Trường vứt tôi lên cây lộc vừng nhà nó, xong nó còn buộc con Becgie dưới gốc cây canh không cho tôi xuống, mãi đến khi mẹ nó phát hiện ra thì tôi mới được giải cứu; còn một lần khác, không nhớ tôi chọc nó kiểu gì mà nó xách tôi ném thẳng vào thùng rác trường cấp hai, tất nhiên nó đã nhân đạo chọn cái thùng ít rác và ít bẩn nhất cho tôi, nhưng tâm lý tôi vẫn bị sang chấn không nhẹ.

Chết mất thôi... có khi nào lần này nó sẽ buộc tôi lên cột cờ luôn không...

Tôi quơ tay níu lấy góc tường trong vô vọng, thử giãy giụa lần cuối:

"Nguyễn Công Trường... thả tao ra đi... mình chọn cách giải quyết khác nhẹ nhàng, văn hóa, phù hợp với môi trường sư phạm hơn có được không ạ..."

Không biết có phải tôi gặp ảo giác hay không, nhưng mà lực kéo đằng sau lưng tôi chợt biến mất, ngay sau đó, cả người tôi rơi vào một vòng ôm ấm áp, khoang mũi ngập tràn mùi hương nước xả vải dìu dịu.

"Công Trường..." Gia Khánh nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho tôi, mỉm cười nhìn Trường, nói từ tốn "Đừng bắt nạt Châu Anh của tao nhé."

------------------

Rấc may là tớ kịp lên chương mới vào 1/6 =))) Chúc các cháu u18 Tết thiếu nhi vui nhé :>

Trong khi mọi người nô nức nghỉ hè thì tớ lại chuẩn bị thi mid-term và còn phải làm report + slide cho một số môn nữa, dự kiến sẽ comeback sớm nhất vào tháng 7 :>

Love u all <3 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật