Chanh Mật Ong

Chương 15



Chiều tối thứ hai, tôi phải ở lại trường ôn đội tuyển Anh. Hôm nay chúng tôi chỉ đến để chữa bài và lấy thêm đề nên cô cho về sớm, lúc tôi ra khỏi phòng học, trời mới chỉ chạng vạng tối.

Tôi đi dọc theo hành lang để đến nhà xe, tầm này trường tôi vẫn chưa tổ chức cho các lớp học tối, cả ngôi trường vô cùng yên tĩnh, đâu đó văng vẳng tiếng ve cuối hè, như thể vọng về từ nơi xa lắm.

Bởi vậy, tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng nói chuyện phát ra từ phòng dụng cụ.

"Tao nhận thua, Châu Anh khó tán vãi ***, một tháng không đủ."

Đây là... giọng của Gia Khánh?

Tôi co những ngón tay lại, nắm chặt, gần như nín thở đứng nép vào trong góc tối.

"Tao đã bảo rồi, mày đếch tán được con đấy đâu. Trông đéo có gì đặc biệt mà chảnh vãi ***." Là giọng của Quân Trần.

"Có mỗi đứa con gái cũng xử đéo xong, tưởng nam vương Khánh Nguyễn thế nào." Cái giọng cợt nhả này là của Long Đặng.

"Có giỏi thì mày tán đi? Bố mày chịu." Gia Khánh lạnh nhạt lên tiếng.

"Thồi, tao xin kiếu, không cẩn thận Quỳnh Như cạo trọc cmn đầu tao mất."

"Đéo dám nhận kèo thì nói mẹ đi." Đặng Đức Huy giễu cợt nói "Để tao thử tán con đấy."

"Chúng mày một vừa hai phải thôi, đếch hay ho gì cái chuyện đem con gái nhà người ta ra làm trò cá cược đâu." Nguyễn Công Trường vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

"Mày thì cao thượng rồi."

"Đéo tham gia thì im mồm, mất hứng vãi ***."

"Đủ rồi đấy." Gia Khánh hờ hững cắt ngang "Đừng đụng vào Châu Anh nữa."

"Vãi cả ***." Quân Trần phấn khích hú lên "Mày thích nó thật à?"

"Không." Gia Khánh đáp nhẹ bẫng "Chỉ là tao thấy cái trò này đéo vui nữa rồi."

Trong một giây, tôi cảm thấy mắt tôi chợt tối đi. Trái tim tôi quặn thắt lại và rơi xuống một nơi nào đó rất xa...

"Ngoài cửa có người!" Không biết đứa nào đột nhiên hét to.

Tôi có cảm giác máu nóng như vừa rút hết khỏi mặt mình, tôi cứ thế đứng chôn chân tại chỗ, không làm sao nhúc nhích được.

Cánh cửa gỗ mở ra, tôi nhìn thấy gương mặt tối sầm lại của Gia Khánh. Nó bước vội về phía tôi, vươn tay ra:

"Châu Anh..."

Tôi ép mình mỉm cười, cười mà như khóc.

"Chơi vui không?" Chơi đùa với tình cảm của người khác như vậy, vui không?

Cánh tay của nó khựng lại giữa không trung.

Cơ thể tôi đột nhiên tìm lại được cảm giác, tôi vội xoay người lại, dùng toàn bộ sức lực chạy trốn khỏi cái nơi kinh khủng này. Tôi không dám tưởng tượng, nếu như tôi thực sự yêu Gia Khánh, lúc này tôi sẽ tuyệt vọng tới cỡ nào...

Vừa chạy đến tòa nhà gần chỗ để xe thì cánh tay tôi bị ai đó nắm chặt, kéo giật lại về phía sau.

"Châu Anh, mày nghe tao nói..." Gia Khánh giữ chặt lấy hai vai tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mặt nó.

Lúc này tôi rất muốn bắt chước mấy chị nữ chính trong phim, vừa bịt hai tai lại vừa lắc đầu gào "Em không nghe, em không nghe!", nhưng mà tôi không thể làm cái trò mèo đấy được, cho nên tôi ép mình mở to đôi mắt đã bị nhòe đi bởi nước, lặng lẽ nhìn nó:

"Tao đã nghe hết những thứ cần nghe rồi."

"Giờ tao có nói gì mày cũng không tin đúng không?" Gia Khánh bình tĩnh lại, nó nhìn chăm chú vào tôi, trong đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp kia có một thứ cảm xúc gì đó mà tôi không tài nào hiểu được.

"Nguyễn Hoàng Gia Khánh." Tôi gọi tên nó, nước mắt mỗi lúc chảy ra một nhiều "Bây giờ tao không muốn nhìn thấy mày nữa. Mày có thể để tao một mình được không?"

Bàn tay đang giữ chặt vai tôi từ từ buông lỏng, Khánh đứng lùi lại một bước, môi nó hơi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nó chỉ cúi đầu, nói ra ba chữ:

"Tao xin lỗi."

Tôi không biết Khánh đã đi hẳn chưa, bởi giờ đây toàn bộ thế giới của tôi đều bị nhuộm bởi màu nước mắt, hai mắt tôi đau nhức, cay xè, tuyến lệ cứ như cái vòi nước bị hỏng van, không làm cách nào dừng lại được...

Bất chợt, một giọng nam trầm vang lên phía sau lưng tôi:

"Thằng Khánh đi rồi, mày dừng khóc được rồi đấy. Diễn sâu vãi ***."

Tôi khó khăn lấy ống tay áo lau mắt, tay kia vươn về phía người mới đến, gần như reo lên:

"Cứu tao!! Tao lỡ tay bôi nhiều dầu gió quá, cay mắt vl, mở mắt không được." Lúc nãy vội quá, tôi cứ thế bôi bôi trét trét lên mắt, ai mà ngờ càng lúc lại càng cay, cay muốn mù mắt luôn chứ chẳng đùa.

Người kia khựng lại vài giây, ngay sau đó nó phá ra cười ngặt nghẽo, cười chán chê rồi nó mới tiến tới đỡ tôi, giọng nói nghe cực kỳ gợi đòn:

"Chanh ơi là Chanh, mày sống chỉ để tấu hài thôi đúng không? Ngu đéo chịu được."

Tôi sốt ruột giậm chân xuống đất, gần như gào lên:

"Nguyễn Công Trường! Mang tao ra vòi nước nhanh lên! Cay mắt quá!!!"

Nó cười thêm một lúc nữa, đợi đến khi tôi sắp phát điên mới tốt bụng xách tôi tới chỗ vòi nước gần nhà vệ sinh.

Tôi rửa mặt một lúc lâu, thế nhưng cảm giác cay xè, bỏng rát khó chịu dường như vẫn không vơi đi chút nào. Mắt tôi sưng híp lại, tròng mắt đỏ bừng, chi chít tơ máu, trông thê thảm chẳng khác nào một con ngu vừa mới thất tình. Điều may mắn là bây giờ tôi đã có thể mở mắt để nhìn rõ khuôn mặt đáng ghét của Nguyễn Công Trường.

Nó đứng dựa vào tường, nhếch miệng nhìn tôi, buông lời nhận xét:

"Mày cao tay vãi cả ***, lần đầu tiên tao thấy thằng Khánh trông hoảng như thế đấy."

Tôi cúi đầu lục tìm giấy ăn trong túi, thản nhiên trả lời nó:

"Chơi được chịu được, đã xác định đụng vào tao thì nó phải gánh được hậu quả. Đâu ra cái thói đi cá cược trêu đùa tình cảm người khác, hãm vãi ***."

Cả đám Quân Trần toàn một lũ chẳng ra làm sao, nhìn qua thì bóng bẩy đẹp đẽ, nhưng bên trong chúng nó thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới biết. Nếu thằng Trường không cho tôi đọc tin nhắn trong group chat của nó, có lẽ tôi sẽ không thể nào tưởng tượng được những thằng mà tôi đánh giá là "tốt tính, tử tế" lại toxic và hãm *** như thế. Quá mất niềm tin vào cuộc đời.

"Thế mà mày vẫn chơi với mấy thằng đấy được." Tôi vo viên mấy miếng khăn giấy lại, nhém vào thùng rác, liếc mắt nhìn nó.

Thằng Trường nhún vai, nó ngẩng đầu nhìn nhánh phượng đang khẽ đung đưa, cười nhạt:

"Quan hệ lợi ích thôi."

Tôi nửa hiểu nửa không, nhưng tôi biết nó không nên như thế này mãi.

"Mày nên hạn chế chơi với đám thằng Quân đi."

"Tao mà không chơi với chúng nó thì làm sao tao cứu được mày pha này? Khéo giờ mày lại khóc thật vì lụy thằng Khánh cũng nên." Nó rũ mắt, xoay xoay cái điện thoại trong tay, khóe môi cong lên cười cợt.

Tôi đảo mắt, cười nhạt:

"Nó mà cũng đủ trình? Có thể làm tao khóc chỉ có IELTS Writing task 2 thôi, bố mày sắp thi rồi, ai rảnh chơi với nó. Chẳng qua mày báo trước một tiếng nên tao mới dành ra ít thời gian đưa đẩy với nó, chứ không thì tao đã tránh xa nó từ đầu rồi."

"Đù, sao mày còn bad hơn cả hồi cấp 2 thế?" Thằng Trường ngó chằm chặp vào tôi, như thể mới nhìn thấy tôi lần đâu.

Tôi hơi không vui với cách nói của nó.

"Tao bad lúc nào? Bố mày mà tồi thì trên đời này làm gì còn đứa nào tốt nữa?"

"Mày có sự hiểu lầm gì đó với bản thân đúng không?" Công Trường hấp háy nhìn tôi, cười đểu. Damn, sao con tró này cười đểu mà vẫn đẹp trai thế nhỉ? Đẹp muốn ná thở luôn ấy.

Gia Khánh có nụ cười và gương mặt đẹp như thiên thần, mỗi khi nó cười, có cảm tưởng cả khuôn mặt nó như đang tỏa sáng. Chỉ cần nhìn Khánh cười, người ta đều bất giác muốn mỉm cười theo. Còn Công Trường thì khác, nụ cười của nó quyến rũ, hút hồn và cực bad, trông vừa đểu vừa cuốn, khiến cho không ít cô nàng vì nó mà điêu đứng. Nhìn qua thì nó đếch khác gì thằng f*ckboi chuyên đi dụ con gái nhà lành, nhưng nó lại là goodboy chính hiệu, từ nhỏ đến lớn chỉ mới yêu mỗi một người, lại còn bị người ta đá, thậm chí lụy bé ấy suốt mấy năm liền.

Bài học đầu tiên khi bước ra cuộc sống: không được trông mặt mà bắt hình dong.

Tôi không muốn mất thời gian cãi nhau về vấn đề vớ vẩn này với nó, phất tay:

"Mày nghĩ thế nào cũng được, tao đi trước."

Thằng Trường cho hai tay vào túi, đứng tại chỗ, nói với theo:

"Vẫn giả vờ tao— "

Tôi quay phắt lại, chỉ tay vào mặt nó:

"Im mồm, câu này phải để tao nói!"

Nó bất đắc dĩ nhìn tôi:

"Mày vẫn còn ghi thù tao cái vụ xa lắc xa lơ đấy à?"

"Đúng." Tôi hằn học nhìn nó, gật đầu.

Mẹ tôi và mẹ thằng Trường là bạn thân, có thể nói, chúng tôi quen nhau từ hồi còn ở trong bụng mẹ. Nhà chúng tôi chỉ cách nhau có hai con phố, cho nên suốt từ mẫu giáo đến cấp 2 tôi đều phải học cùng trường với nó, thậm chí hai mẹ còn xin cho chúng tôi cùng lớp với nhau.

Để thoát khỏi cái đứa đã ám mình suốt 15 năm trời, chúng tôi quyết định cấp 3 sẽ thi vào hai trường khác nhau. Tôi thi Chuyên, nó thi THPT B, nó học ban A1, tôi học ban D, nhìn nguyện vọng của hai đứa, cả tôi và nó đều chắc mẩm dù có biến cố gì xảy ra đi chăng nữa, sau hôm tốt nghiệp cấp 2, chúng tôi sẽ không bao giờ phải nhìn thấy mặt nhau.

Ai mà ngờ được tôi trượt Chuyên, đỗ nguyện vọng 2 là THPT A, còn nó thì đổi nguyện vọng sang THPT A vì gần nhà. Sau đó, vì quá nản với môn văn nên tôi đã đổi sang ban A1, lúc ấy, tôi vẫn chắc kèo là bạn Trường của tôi đã yên vị ở THPT B rồi. Ngày nhìn thấy mặt nhau ở trên lớp, tôi như kiểu muốn gục ngã ngay tại chỗ, và tôi dám cá nó cũng vậy. THPT A có 3 lớp ban A1, phải duyên phận thế nào tôi mới được vào cùng lớp với nó thế này???

Ngay hôm ấy, thằng Trường hẹn tôi ra một chỗ, bảo rằng "Mày với tao giả vờ không quen nhau đi, tao chán lắm rồi." Tất nhiên tôi cũng có ý đó, nhưng vấn đề là thằng Trường lại là người đề xuất trước, cuối cùng nghe như kiểu tôi là đứa mặt dày đeo bám nó ấy. Tôi tức nó từ hôm đấy, suốt hơn một năm liền bọn tôi không nói với nhau câu nào, mãi cho đến lúc thằng Trường chủ động liên lạc với tôi vì vụ cá cược kia thì quan hệ của chúng tôi mới tạm thời bớt căng thẳng.

Tôi đứng thẳng lưng, nhìn vào mắt nó, nói rõ từng chữ:

"Sau hôm nay, mày với tao vẫn giả vờ là người xa lạ, đừng bao giờ bắt chuyện với tao."

Nguyễn Công Trường cong môi, thoải mái gật đầu:

"Tất nhiên."

Sao tôi vẫn thấy tức là thế nào nhỉ?

Tôi sắn tay áo, tiến về phía nó:

"Đánh nhau không?"

Nó đứng thẳng người dậy, toét miệng cười:

"Đánh!"

-------------------------

Trừi ưi ai mà chăm chỉ vậy nè :>

Up nốt chương này rùi tớ xin phép off mấy hôm ôn thi nháaaa

Luv u ~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật