Chanh Mật Ong

Chương 13



Đến tận gần sáu rưỡi Trần Minh Tâm mới cho mọi người trở về.

Tôi ở lại giúp CLB nó dọn dẹp qua một chút, sau đó cùng với Gia Khánh đi đến chỗ học thêm Vật Lý.

Vừa đi được một đoạn, tôi ngay lập tức nhận ra điều không ổn.

"Chết rồi mày ơi, xe tao sắp hết điện." Tôi dừng xe, đau khổ cúi đầu xuống nhìn 2 vạch điện mờ mờ, hi vọng Khánh sẽ tìm ra được giải pháp gì đấy.

Khánh cũng dừng xe lại bên cạnh tôi, nó hơi nhíu mày ngó qua đồng hồ xe của tôi, bình tĩnh hỏi:

"Mày còn đủ điện về nhà không? Mình qua nhà mày cất xe, rồi tao chở mày, còn gần một tiếng nữa mới vào học mà."

"Chắc là đủ đấy." Hy vọng thế.

Rất may xe tôi vẫn có thể gắng gượng về được nhà. Khánh dứt khoát từ chối mong muốn được lái xe của tôi, xách tôi ngồi lên yên sau xe nó.

"Mày đi chậm vl, để tao chở cho nhanh." Lúc nói câu này, trông nó rất là phán xét và mất kiên nhẫn, hẳn lúc ngồi sau xe để tôi chở nó đã phải chịu đựng ghê lắm.

Tôi không thể nói cho nó biết cái lần tôi chở nó là lần thứ hai trong đời tôi đi xe máy được, cho nên tôi lựa chọn im lặng.

Lúc đi qua đường Tô Hiệu, Khánh giảm tốc độ, nó nghiêng đầu hỏi tôi:

"Châu Anh, mày có đói không?"

"Cũng hơi hơi." Cả buổi chiều nay ngồi làm không công cho thằng Tâm, ngoài nửa chai nước khoáng thì hình như tôi chưa bỏ gì vào bụng thật.

"Ăn bánh mì nướng muối ớt nhé? Hay mày muốn ăn gì khác?" Nó đề xuất.

Tôi nhìn theo hướng Khánh đang nhìn, dễ dàng thấy được quán bánh mì ở phía trước, chỉ cách chúng tôi có vài chục mét.

"Ăn bánh mì nướng muối ớt đi mày, lâu rồi tao chưa ăn."

"Okay."

Khánh dừng xe lại trước quán, nó quay đầu lại hỏi tôi:

"Mày có kiêng ăn cái gì không?"

"Không, cái gì tao cũng ăn được."

"Dễ nuôi thế?" Khánh cười cười, đôi mắt hai mí xinh đẹp của nó hơi cong lên, trong giọng nói còn mang theo chút trêu ghẹo. Cũng may tôi đang đeo khẩu trang, nếu không nó sẽ phát hiện ra má tôi đang đỏ ửng mất.

Không đợi tôi trả lời, Khánh đã gọi to:

"Cô ơi, cho con hai phần bánh mì nướng muối ớt full topping, mang về ạ."

"Chờ cô chút nhé."

"Vâng."

Trong lúc đợi đồ, Khánh ngó qua bảng menu một chút, sau đó nó hỏi tôi:

"Mày thích trà đào cam sả hơn hay trà sữa thái hơn?"

"Trà sữa thái ạ." Tôi ngoan ngoãn trả lời nó.

Không hiểu sao những lúc ở cạnh Gia Khánh, tôi luôn có cảm giác bị động, dường như từ đầu đến cuối tôi đều vô thức bị nó dẫn dắt, nhưng kì lạ là tôi không khó chịu với điều đó. Khánh biết cách khiến cho người ta cảm thấy mình "quyền lực" bằng cách trao quyền cho họ, nhưng mọi thứ lại vẫn nằm trong tay nó.

Tôi thích câu hỏi lựa chọn, và tôi khá chắc chắn nhiều cô gái khác cũng vậy. Thay vì hỏi "Mày thích uống gì?", Khánh đưa ra cho tôi sự lựa chọn khớp với sở thích của tôi, và câu trả lời đều ở trong tầm kiểm soát của nó. Như vậy không chỉ tiết kiệm được rất nhiều thời gian mà còn khiến cho cả tôi và nó đều cảm thấy hài lòng. Đây là điều mà không phải thằng con trai nào cũng làm được.

Tôi dám cá trước đây nó từng bị hành bởi mấy câu kiểu như "Em không muốn ăn gì cả", "Em ăn gì cũng được, anh quyết định đi"... nên bây giờ mới kinh nghiệm như thế. Dù sao thì chiếu từng trải phải khác tấm chiếu mới chứ.

Đợi cô bán hàng làm xong hai phần bánh, Khánh mới nói thêm:

"Cô cho con thêm một trà sữa thái nữa cô nhé."

"Mày không uống gì à?" Tôi ngạc nhiên hỏi nó.

"Ừm, tao không thích đồ ngọt."

"À... nhưng mà tao thích đồ ngọt lắm." Tôi bị nghiện đồ ngọt luôn ấy, cũng may tạng người tôi không dễ tăng cân, với lại tôi cũng hay vận động, cho nên có thể thoải mái ăn những gì tôi thích mà không sợ béo.

"Tao biết." Khánh cười khẽ, nó lấy ví ra trả tiền, sau đó cầm lấy túi đồ đưa cho tôi "Nếu mày đói thì cứ tranh thủ ăn trước đi, bây giờ vẫn còn sớm, tao đi chậm lại cho mày ăn."

Tôi vươn tay đón lấy tui bánh, tay kia mở điện thoại lên, hỏi nó:

"Số tài khoản của mày là gì thế? Để tao gửi tiền luôn."

"Con gái đi cùng tao chưa bao giờ phải trả tiền cả." Khánh có vẻ hơi phật ý vì câu nói của tôi.

Thế này thì khó xử thật.

Tôi hắng giọng, cố ý làm giọng mình trầm xuống, vỗ vai nó:

"Ừm... Khánh, bây giờ mình nói chuyện như hai thằng con trai đi. Cho tao xin số tài khoản nào!"

Gia Khánh bật cười, nó khẽ lắc đầu:

"Chịu mày đấy. Nếu không thì bank qua MoMo đi, số tài khoản là số điện thoại của tao."

Tôi lấy điện thoại ra, mở giao diện MoMo, hơi nhoài người về phía trước một chút, hỏi nó:

"Số điện thoại của mày là gì?"

"097*******, có cần tao đọc lại không?"

"Không cần đâu, tao tìm được rồi." Tôi lắc đầu, nhập số tiền "Tao chuyển khoản rồi nhé!"

Nhà nó giàu là một chuyện, nhưng sòng phẳng về tiền bạc lại là chuyện khác, dù số tiền có nhỏ đi chăng nữa. Đây là vấn đề về lòng tự trọng và nhân cách. Tôi vẫn luôn tin rằng, bí quyết để chơi bền và có tình bạn lâu dài đó là luôn rõ ràng sòng phẳng, chơi với nhau mà cứ lấn cấn chuyện tiền nong thì kiểu gì cũng toang sớm.

Khánh cho tay vào túi lấy điện thoại ra, nó liếc qua, đáp lời tôi:

"Nhận được rồi nhé, số này cũng là số điện thoại của mày luôn hả?"

"Ừa." Tôi gật đầu.

Nó tắt màn hình điện thoại, với tay ra đằng sau đưa cho tôi, giọng nói còn pha thêm chút vui vẻ không dễ phát hiện:

"Mày để vào cặp hộ tao luôn nhé."

"Được." Tôi cầm lấy con Iphone Xs Max mới toanh vừa mới ra mắt được xách tay từ Mỹ về, cẩn thận cho vào balo của nó.

Tiếp xúc với Khánh một thời gian, tôi mới nhận ra bình thường nó low-key (khiêm tốn, ở ẩn) đến mức nào. Mặc dù nhà nó siêu siêu giàu, nhưng nó lại chưa bao giờ thể hiện và khoe khoang. Nếu không hỏi thì tôi cũng không biết đồng phục trường của nó là đồ đặt may riêng bên ngoài (vì chất vải quá xấu), nó chỉ mua hàng online trên Amazon và eBay, chưa bao giờ dùng đồ local brand (mà chỉ dùng global brand), cái đồng hồ hay đeo là của Hublot, giá bao nhiêu thì nó quên mất rồi, tầm gần 6000 đô "hay sao ấy"...

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Trần Minh Tâm nhiệt tình khuyến khích tôi đi đào mỏ Nguyễn Hoàng Gia Khánh như thế rồi.

Tôi khá bất ngờ vì Khánh lại lựa chọn học ở một trường công lập bình thường thay vì mấy trường Quốc tế trên Hà Nội hoặc đi du học. Hầu hết những gia đình có điều kiện đều đầu tư cho con cái theo hướng này. Lúc tôi nói ra thắc mắc, Gia Khánh chỉ thản nhiên nhún vai "Nhà tao không sính ngoại kiểu đấy, hơn nữa bây giờ tao thích ở Việt Nam hơn, sau này nếu muốn tao vẫn có thể đi ra nước ngoài học thôi."

Ừm, cũng hợp lý đấy.

Thú thực thì chơi với Khánh rất dễ cảm thấy áp lực. Tôi không phải là kiểu người đánh giá người khác dựa trên ngoài hình, gia cảnh hay học vấn, nhưng ở cạnh những người nổi trội hơn hẳn mình về nhiều mặt, tự ti là điều dễ hiểu. Tất nhiên Gia Khánh chưa bao giờ tỏ ra thượng đẳng hay khinh thường ai cả, nhưng mà từ nhỏ đến lớn được sống trong gấm nhung, khí chất công tử ngấm sâu vào người nó rồi, nó chẳng cần làm gì cũng có thể dễ dàng giết chết sự tự tin của người khác.

Điều khiến tôi càng nể Khánh hơn, đó là nó không cậy nhà giàu mà bỏ bê học hành. Thực tế, THPT A là trường không chuyên thuộc top đầu Hải Phòng, năm nào cũng on top 20 cả nước, chương trình đào tạo cực kỳ nặng, nội quy rất nghiêm, đã xác định vào đây thì buộc phải học hành nghiêm túc. Thứ hạng trong khối của Khánh không cao vì nó bị mấy môn xã hội kéo điểm, nhưng kết quả môn chính ban của nó lại cực kỳ tốt.

Người ta thì vắt chân lên cổ chạy đua, còn Nguyễn Hoàng Gia Khánh thì phải lùi lại để đến vạch đích.

Tôi chỉ cảm thán vậy thôi, chứ tôi không phủ nhận được trở thành bạn bè với Khánh là một điều cực kỳ may mắn. Trẻ con trong những gia đình giàu có thường được bố mẹ dạy rất sớm về cách quản lý tài chính và đầu tư có lời, cách nghĩ và cách làm việc của các bạn ấy sẽ khác, ở cạnh những người như vậy sẽ học được rất nhiều thứ hay ho. Hơn nữa, có được những mối quan hệ chất lượng từ lúc ở trên ghế nhà trường còn giúp ích rất nhiều cho tương lai sau này.

Có thể nhiều người sẽ cảm thấy tôi sống tính toán, nhưng cuộc sống vốn là vậy mà, làm gì có chỗ cho người ngây thơ. 

----------------------------

Hiện tại, thời gian trong truyện là năm 2018.

Khi chuyển khoản bằng MoMo sẽ có thông báo số điện thoại của người gửi, Khánh lợi dụng điều này để biết được số điện thoại của Châu Anh và ngầm cho Châu Anh biết số của mình.

Không phải ai nhà giàu cũng học trường Quốc tế, đây là điều rất bình thường. Tớ học hệ CLC trên đại học, bạn bè quanh tớ toàn đám công tử tiểu thư nhà giàu, nhưng các bạn ấy đều học trường công lập hồi cấp 3 (hầu hết là chuyên Ams, chuyên KHTN, chuyên Sư phạm... =)))) và cực kỳ thân thiện dễ gần.

Xin lỗi vì sự chậm trễ này huhu :< Mấy hôm nay tớ bị nhiều kèo đi chơi quá nên chưa có thời gian viết truyện ạ :<


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật