Chanh Mật Ong

Chương 11



Gia Khánh lười biếng tựa người vào thành ghế, khóe miệng cong lên, nhướn mày nhìn Đặng Long.

"Bảo sao mày toàn dùng miệng lau son cho Vũ Quỳnh Như."

Thằng Long lấy tay che mặt.

"Đệch..."

Gia Khánh cười cười vòng tay khoác qua vai tôi, ngón tay đưa lên niết nhẹ một bên má của tôi, hờ hững nói:

"Mày đừng có trêu bạn Châu Anh của tao, Châu Anh giận tao không dỗ được đâu."

Mặc dù ngữ điệu đùa cợt, nhưng tôi lại nhận ra được ý tứ cảnh cáo của nó. Chắc chắn Đặng Quang Long cũng nghe ra được, nó cười nhạt, nhún vai.

"Ai dám trêu Châu Anh của mày."

Tôi nhíu mày bổ sung:

"Mày thiếu chữ "bạn" rồi."

Gia Khánh bật cười, nó dựa hẳn vào người tôi, nghiêm túc gật đầu:

"Đúng, phải là "bạn Châu Anh của tao"."

Đặng Long khinh bỉ liếc nhìn Gia Khánh, Khánh thản nhiên nhìn lại nó, hình như thằng Long định nói gì đó, nhưng cuối cùng nó chỉ đảo mắt, cười cợt:

"Vâng, BẠN Châu Anh."

Tôi cảm thấy thái độ của thằng Long cứ là lạ, mặc dù tôi không nói rõ ra được lạ ở chỗ nào.

Đợi Đặng Long quay lên, tôi mới đẩy nhẹ Gia Khánh.

"Mày nặng quá..."

Tôi muốn đẩy nó ra từ lúc nãy cơ, nhưng mà bởi vì nó nói chuyện hộ tôi, cho nên tôi phải ngoan ngoãn phối hợp với nó. Trên đời này, người có thể làm cho Quân Trần và Đặng Long phải ngậm miệng mà không bật được câu nào chỉ có Nguyễn Hoàng Gia Khánh thôi.

Gia Khánh lười biếng ngồi thẳng dậy, nó gõ nhẹ vào trán tôi.

"Cái đồ vô ơn."

Tôi xoa xoa trán, ngồi cách nó một khoảng thật xa, gật đầu đồng tình:

"Ừ, tao cũng thấy vậy." Thi thoảng tôi thấy đúng là mình sống có hơi khốn nạn thật.

"..." Gia Khánh nhìn tôi trân trối, nó thở dài, lẩm bẩm "Sao mày chẳng bao giờ nói chuyện theo lẽ thường thế?"

Tôi cầm máy tính nhập hàm số trên đề toán, nhún vai trả lời nó:

"Lỡ như mày mới là người không theo lẽ thường thì sao?"

Gia Khánh hơi ngẩn ra.

"Tao chưa thấy ai ngụy biện hợp tình hợp lý như mày đâu Châu Anh ạ."

"Tao cảm ơn."

"..."

.

.

Hơn nửa tiết trôi qua, Lâm và Việt cuối cùng cũng vào lớp, thầy Nam vẫn lấy giáo án ra dạy bài mới, không hề nhắc gì đến vụ đánh nhau vừa nãy.

Lúc Lâm về chỗ, trông mặt nó cực kỳ thản nhiên, nhưng chính vì nó như thế nên tôi mới thấy rén. Cả tiết, tôi cứ thấp thỏm liếc trộm thằng Lâm, bứt rứt quá, tôi rất muốn biết rốt cuộc thầy Nam đã xử lý chúng nó thế nào, nhưng mà nhìn nó làm tôi sợ không dám hỏi...

"Thầy Nam hỏi lý do tao với thằng Việt đánh nhau, bọn tao bảo là có mâu thuẫn, sau đấy thầy đứng nói chuyện tương lai cuộc đời gần nửa tiếng với bọn tao, cuối cùng bảo tao với nó về viết bản kiểm điểm 1000 chữ, học thuộc, hôm sau đọc cho thầy nghe. Mày còn gì muốn biết không?" Thằng Lâm liếc mắt nhìn tôi.

"Khụ." Tôi hơi xấu hổ ho khan một tiếng, cười trừ "Không... tao có thắc mắc gì đâu."

"Thế mày nhìn tao từ nãy tới giờ làm gì?" Nó nhướn mày.

"À..." Tôi nhanh trí cho vào balo lục lọi, may mắn tìm được hai cái băng urgo chưa dùng, đưa cho nó "Tao thấy trên tay mày có vết xước."

Tôi không thể nói là do nó làm tôi rén nên tôi không dám mở mồm ra hỏi chuyện được.

Lâm có vẻ hơi bất ngờ, nó cầm lấy hai cái urgo tôi đưa, gật đầu:

"Cảm ơn mày."

"Không có gì." Tôi khẽ xua tay, im lặng nhìn nó dán băng vào vết thương.

"Mày cứ nhìn tao làm gì? Có gì nói đi." Thằng Lâm ngẩng đầu lên liếc tôi, bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.

Thực ra tôi còn muốn bảo nó "Cá không ăn muối cá ươn, tao đã cảnh báo rồi mà mày cứ thích đâm đầu vào, bị đánh là đáng lắm", nhưng mà gái ngoan không chọc vào nỗi đau của người khác, nếu đã không nói được lời nào tử tế thì tốt nhất là đừng nói gì cả. Bố hay dạy tôi thế.

Cho nên, tôi quyết đoán lắc đầu.

"Không có gì đâu, mày nhớ về nhà sát trùng bôi thuốc nhé, đừng để bị nhiễm trùng."

Sắc mặt thằng Lâm nhanh chóng dịu xuống, nó tỏ ra nghi ngờ ngó tôi đăm đăm:

"Sao tự dưng mày tốt với tao thế?"

"Tao lúc nào chả tốt." Tôi lườm nó.

"Ờ."

???

'Ờ' là tốt hay không tốt?

***

Tôi cứ nghĩ drama hôm nay thế là hết rồi, cho đến khi tôi đi ra nhà xe, nhìn thấy Trần Minh Tâm đang thản nhiên ngồi trên xe của tôi bấm điện thoại, người không biết còn tưởng đây là xe của nó luôn đấy.

"Mày ngồi ở xe tao làm gì?" Tôi tỏ ra cau có đi đến trước mặt Trần Minh Tâm.

Thằng Tâm ngẩng đầu lên nhìn tôi, nó cất điện thoại vào túi, hợp tình hợp lý nói:

"Xe tao mới bị hỏng, mày tiện đường chở tao về luôn nhé?"

"Ai chở mày đến?" Tôi cau mày nhìn nó.

"Nguyễn Hải Đăng." Thấy tôi định mở miệng nói gì đó, thằng Tâm bổ sung "Nhưng mà nó về rồi."

"..." Tôi hậm hực thở hắt ra "Mày không nhờ được ai khác à?"

"Tao đang nhờ mày đấy thôi." Nó thản nhiên nhún vai.

Con mẹ nó chứ.

Tôi đánh không lại nó.

Cũng không thể bỏ của chạy lấy người được.

Mà thằng này cứng đầu lắm, cái gì nó muốn thì nó phải làm bằng được, còn nếu nó đã không muốn thì có đe dọa dụ dỗ thế nào cũng vô dụng. Tôi không thể cứ đứng đây so gan với nó xem ai kiên nhẫn hơn được.

Tôi bất lực nhém chìa khóa xe cho Trần Minh Tâm.

"Mày chở."

Thằng Tâm nở nụ cười hài lòng.

"Tất nhiên."

.

.

"Châu Anh." Đột nhiên Trần Minh Tâm gọi tên tôi.

"Cái gì?" Tôi trả lời nó.

Thằng Tâm bỗng phanh gấp, cả người tôi theo quán tính nhào về phía trước, đập vào lưng nó.

"ĐM mày có biết lái xe không đấy?" Tôi đánh mạnh vào vai nó, gắt "Xuống xe bố mày chở."

"Ai bảo mày cứ ngồi xa thế làm gì." Thằng Tâm thản nhiên đáp lời tôi.

Tôi hơi ngẩn người, vừa định ngồi lùi lại thì nghe thấy Trần Minh Tâm đe dọa:

"Mày thử lùi ra xem? Bố mày nẹt bô bốc đầu cho mày xem đấy. Ngồi yên đấy cho tao."

"..." Con chó này hôm nay bị cái gì thế?

"Tao có chuyện cần nói với mày." Trần Minh Tâm dịu giọng xuống, nói một cách nghiêm túc.

Tôi nghĩ là tôi đã đoán được nó định nói gì.

"Ừm, mày nói đi." Tôi nhẹ nhàng đáp. Tôi thấy vui vì nó đã quyết định nói rõ ràng với tôi.

"Thực ra..." Trần Minh Tâm bỗng nhiên ngập ngừng "Hồi đầu năm lớp 10, tao thích Nguyễn Trần Đăng Khoa."

Tôi vô thức bấm mạnh móng tay cái vào ngón trỏ, trái tim giật thót một cái.

"Ý mày là..." Tôi khó khăn lên tiếng "Thời gian thằng Khoa thích tao, mày vẫn luôn thích nó?"

"Đúng." Nó gật đầu, giọng nói nhẹ bẫng "Có một thời gian tao đã rất ghen tỵ với mày, thậm chí tao còn từng thấy ghét mày. Mày lúc nào cũng dễ dàng có được tình cảm của người khác, mày đối xử với mọi người quá tốt, lúc nào cũng nhiệt tình và chân thành... nhưng đến lúc người ta thích mày, mày lại tỏ ra ngây thơ không biết gì cả, dùng cách phũ phàng nhất để từ chối..."

Tôi mở to mắt, bàng hoàng nhìn chằm chằm vào gáy nó. Trần Minh Tâm đang nói cái gì vậy?

"Tao biết đấy không phải lỗi của mày." Nó khẽ thở dài "Đây là vấn đề của tao."

Tôi lặng lẽ xiết chặt nắm tay.

"Cho nên từ trước đến giờ mày vẫn không coi tao là bạn? Mày không bao giờ chịu nói cho tao biết bất kỳ một cái gì, thậm chí mày vẫn chơi với tao dù mày ghét tao? Nếu mày nói cho tao biết mày thích thằng Khoa, thế thì tao đã tìm cách tránh xa nó ra từ đầu rồi, mày biết thừa tao chưa bao giờ cố tình làm nó thích tao cơ mà?"

Tâm bật cười, tiếng cười có hơi cuồng loạn một chút.

"Tao biết mày không phải người như thế, nhưng mày nghĩ chuyện này nói ra dễ dàng à? Lúc tao kịp nhận ra thì Đăng Khoa đã thích mày rồi, thậm chí tao còn không biết mày có thích nó không, mày bảo tao phải nói với mày thế nào? Châu Anh, nếu như tao không coi mày là bạn, tao sẽ không nói những lời này đâu."

Tôi lặng người đi.

Chúng tôi không nói với nhau câu nào suốt quãng đường về.

Lúc đến nhà Trần Minh Tâm, trước khi bước vào trong nhà, nó nói với tôi:

"Tao biết là tao không công bằng với mày, nhưng mày là người bạn quan trọng với tao, và tao không muốn kết thúc tình bạn một cách lãng xẹt như thế. Nếu nó vì một thằng con trai thì thực sự tao thấy nó không đáng. Tao cảm thấy nhẹ nhõm vì có thể nói ra được hết với mày, mày có thể quyết định có muốn làm bạn với tao tiếp không, tao tôn trọng quyết định của mày."

Tôi rũ mắt, không nhìn nó mà chỉ gật nhẹ đầu.

"Tao về nhé."

"Ừm, đi đường cẩn thận."

***

Buổi chiều, lúc đến lớp, tôi nhìn thấy một cốc trà bưởi Starbucks trên bàn mình.

Người biết tôi hay gọi trà bưởi khi đến Starbucks không nhiều, và người tốt bụng tặng tôi đồ uống từ một brand cao cấp như vậy thì chỉ có một người thôi.

Tôi để balo xuống ghế, im lặng cầm cốc trà bưởi đi thẳng đến chỗ Trần Minh Tâm. Khi nhìn thấy rõ đồ vật trên tay tôi, tôi có thể nhận ra sắc mặt nó tụt đi vài tông màu ấm.

Tôi thản nhiên ngồi xuống cạnh nó, mỉm cười:

"Có người để cốc Starbucks này trên bàn tao, mày có muốn uống chung không?"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật