[Bác Chiến - Trans] Thời tiết quái quỷ

Ngoại truyện 2




Ngoại truyện 2

"Chủ nghĩa hoàn mỹ"

01

Honolulu vào tháng Tám nóng đến mức khó hiểu.

Vương Nhất Bác vừa kết thúc chuyến bay đường dài nên vẫn chưa có cảm nhận chính xác về nhiệt độ cao, suốt cả chặng đường bé trai ngồi cạnh hắn cứ khóc suốt làm hắn váng cả đầu, hầu như không hề ngủ được.

Hình như Tiêu Chiến rất bận nên không mấy khi trả lời wechat, chỉ hỏi Vương Nhất Bác có nghỉ ngơi chưa vào lúc hắn sắp đến nơi.

Tín hiệu trên máy bay lúc được lúc không, không rõ làm sao mà tin nhắn ấy của Vương Nhất Bác không gửi đi được.

Lúc xuống máy bay, bé trai hưng phấn phi thẳng về phía trước, lại đụng trúng chân Vương Nhất Bác. Trên tay thằng bé đang cầm nước ép hoa quả hỏi từ chỗ tiếp viên, trong lúc lắc lư bị đổ hết lên quần bò của Vương Nhất Bác.

Mẹ bé trai theo ngay phía sau, hoảng hốt tiến lên xin lỗi hắn, tiếp viên cũng nhanh tay lấy giấy ăn tới.

"Xin lỗi cậu nhé." Người phụ nữ hơi cau mày lại, vô cùng áy náy, "Cái này... Có cần tôi trả cậu ít tiền giặt khô không?"

"Không sao." Vương Nhất Bác dùng khăn giấy lau qua, nhưng nước ép đã thấm vào trong vải nên chẳng nhằm nhò gì, "Không đắt."

Bé trai bị mẹ mình mắng vài câu, biểu cảm không biết làm sao, e dè nhìn Vương Nhất Bác rồi nhỏ giọng nói xin lỗi, tai cũng đỏ cả lên. Người phụ nữ xoay người qua bất lực nói: "Con không được liều lĩnh thế, đi ra ngoài phải chú ý một chút."

Giọng cô không có chút hung dữ nào mà dịu dàng hơn so với nhiều bà mẹ bình thường khác, nhưng bé trai rõ ràng không cảm kích, nó quay phắt mặt sang hướng khác, lạnh giọng nói: "Không cần cô lo, cô không phải mẹ cháu."

Người phụ nữ nhẹ hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ lúng túng, đoạn ngẩng đầu lên cười một cái với Vương Nhất Bác đang đứng rất gần đó, khăn giấy chưa đưa cho Vương Nhất Bác bị túm nhăn nhúm trong tay.

Cửa khoang máy bay mở ra, tiếp viên hàng không hướng dẫn hành khách khoang hạng nhất đi xuống, Vương Nhất Bác không nói thêm gì nữa, đi về phía trước.

Sau khi bước ra khỏi hải quan, Vương Nhất Bác không nhìn thấy Tiêu Chiến bên ngoài cánh cửa đang mở. Có lẽ do thời tiết nên hôm nay sân bay Honolulu không đông, chuyến bay này cũng rất ít người.

Cơn gió nóng bên ngoài cuồn cuộn ập tới như sóng biển, Vương Nhất Bác bị nóng tới mức ngẩn ra vài giây, sau đó mới vừa đẩy hành lý vừa gọi cho Tiêu Chiến.

Đầu tiên là đường dây bận, sau lại nhanh chóng gọi lại.

Giọng Tiêu Chiến trong điện thoại nghe chừng hơi sốt ruột và bực dọc, anh lớn tiếng nói: "Xe anh thuê gặp trục trặc rồi, bây giờ đang ở trên đường chờ cứu viện, công ty thuê xe chậm quá, vốn đã tính sẵn sẽ đỗ xe vừa kịp lúc em tới mà."

Giọng Tiêu Chiến nhỏ dần nhỏ dần, trong cơn bực dọc còn có chút ủ rũ, anh lại nói: "Khó khăn lắm mới làm việc xong để có thể nghỉ dưỡng mà."

Người trong sân bay nói đủ thứ ngôn ngữ của các quốc gia, phần nhiều là người Nhật Bản. Vương Nhất Bác có thể nghe hiểu một vài câu tiếng Nhật đơn giản, nghe hai cô gái bên cạnh nói khả năng lát nữa sẽ có mưa rào sấm chớp, bọn họ phải nhanh chóng về khách sạn trước.

"Em có đang nghe không đó?" Tiêu Chiến ở đầu dây bên kia hỏi một câu, còn gọi tên Vương Nhất Bác, anh kéo dài giọng, hiển nhiên có mang chút ý nhõng nhẽo.

"Ừ." Vương Nhất Bác sực tỉnh lại, vừa đi về phía bắt xe vừa nói: "Anh gửi địa chỉ cho em, em bắt xe tới tìm anh trước."

"Hả?"

"Ừ, gửi đi."

Nửa tiếng sau tại lề đường chói chang nắng vàng, Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến với chiếc xe Nhật Bản anh thuê kia. Anh đứng ngoài xe, đeo một chiếc kính râm cùng kiểu với Vương Nhất Bác, đang trao đổi gì đó với người của công ty thuê xe.

Sau khi thấy Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bước lớn chạy qua, tháo kính râm xong là nhào thẳng vào ôm đối phương. Bọn họ đã một tháng không gặp nhau, khó khăn lắm Tiêu Chiến mới tranh thủ được năm ngày nghỉ phép để tới Hawaii nghỉ dưỡng với Vương Nhất Bác, đang hưng phấn chải chuốt để đi đón hắn thì xe lại bị trục trặc trên đường.

Bởi vì thời tiết oi bức nên tóc mái được anh làm đẹp đẽ hơi rũ xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, đầu mày thì nhăn chặt dưới cái nắng chói chang.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tới mức nóng cả mặt, anh liếc nhân viên cứu viện đang bận rộn bên kia một cái, sau đó kéo Vương Nhất Bác qua, hôn một phát lên mặt hắn, rồi sáp lại gần tai hắn nhỏ giọng nói: "Nhớ em quá."

"Em có nhớ anh không?"

Trong ngày đầu tiên không quá trọn vẹn của kỳ nghỉ kỷ niệm năm năm bên nhau, dưới ánh mắt của nhân viên cứu viện và cái nhìn của người đi đường, Vương Nhất Bác vẫn trao Tiêu Chiến một nụ hôn.

Và hắn tạm thời không tính nói cho một Tiêu Chiến mang chút chủ nghĩa hoàn mỹ rằng: Chiếc quần bò đắt đỏ trên người mà Tiêu Chiến tặng này đã bị một thằng nhóc nghịch ngợm làm đổ nước ép hoa quả trông có vẻ rất khó giặt lên rồi.

Tiêu Chiến bị hắn hôn hơi thở dốc nhẹ, lộ ra vẻ hớn hở rất dễ phát hiện ra. Anh nghĩ chưa tới một giây, bèn nắm chặt tay Vương Nhất Bác, sau đó cùng hắn bước tới trước mặt nhân viên kia, hỏi anh ta còn cần bao lâu nữa.

Nhân viên rất tự nhiên thông báo thời gian cho họ, cũng không đặt ánh mắt trên người họ quá lâu, dường như hành động thân mật của hai người không hề đáng chú ý chút nào.

Vương Nhất Bác vào cửa tiệm nhỏ cạnh đó mua chai nước, rồi tựa vào lan can gần đó chờ đợi cùng Tiêu Chiến.

Con đường này không gần biển nhưng hai bên đường trồng hàng cọ cao to thẳng tắp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng động cơ xe đua hú còi chạy qua, không khí lại ngập tràn cái oi bức và thả lỏng khiến người ta thư thái.

Chủ cửa hàng nhỏ là người bản địa, khi không có khách thì cầm một chiếc ghita tự tìm trò tiêu khiển, Tiêu Chiến cũng ngâm nga theo. Vương Nhất Bác hỏi anh sao anh biết hát, Tiêu Chiến đáp anh có biết đâu, cứ hát bừa theo thôi.

Vương Nhất Bác uống một ngụm nước, hắn nghiêng đầu qua nhìn Tiêu Chiến đang vô cùng vui vẻ đắc ý, nhớ tới giấc mơ ngắn ngủi trên máy bay của mình.

Trong mơ cũng giống hệt bây giờ, hắn và Tiêu Chiến đứng ở bên đường dưới ánh nắng mặt trời, mọi thứ xung quanh đều rất bình thường. Trong mơ, Tiêu Chiến nói "Anh yêu em" với Vương Nhất Bác rất nhiều lần, Tiêu Chiến vừa nói vừa cười, cười tới nỗi híp cả mắt lại, tạo thành một độ cong xinh đẹp.

Đây có thể gọi là một giấc mơ hoàn mỹ.

.

02

Nửa tiếng sau thì xe sửa xong hẳn, người của công ty thuê xe xin lỗi Tiêu Chiến, còn nói sẽ giảm một chút chi phí cho anh.

Tiêu Chiến lái xe chở Vương Nhất Bác trở lại khách sạn, sau khi người của công ty rời đi thì anh đổi một khách sạn gần biển, làm thủ tục nhận phòng xong mới đi đón Vương Nhất Bác, hành lý vẫn ném ở ngay lối vào.

Sau khi vào phòng Vương Nhất Bác nói hắn nóng quá, đi tắm trước. Tiêu Chiến ở bên ngoài thu dọn đồ đạc, chờ đến khi tắm xong bước ra ngoài, Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến vẫn đang ngồi xổm bên đó.

Hắn tắm không tính là lâu nhưng cũng không phải quá nhanh, không biết Tiêu Chiến đang sắp xếp cái gì. Vương Nhất Bác đi qua, từ phía sau áp người xuống ôm lấy vai Tiêu Chiến, hỏi anh đang tìm gì đó.

Tiêu Chiến không quay đầu lại, cứ lục lọi mãi trong vali làm đồ đạc loạn hết lên, cuối cùng đến khi nhìn thấy đáy mới chịu thôi.

"Anh có một chiếc sơ mi rất hợp với Hawaii, nhưng không mang theo rồi." Tiêu Chiến lộ ra biểu cảm tiếc nuối, bĩu bĩu môi, anh kéo tay Vương Nhất Bác ra, đứng dậy cân bằng tầm mắt với Vương Nhất Bác: "Mặc chiếc đó chụp ảnh chắc đẹp lắm."

Một Vương Nhất Bác vừa mới tắm xong, trên người còn vương mùi hương thơm mát thoang thoảng, đầu tóc hãy còn ướt bước lên trước một bước nhỏ, đè Tiêu Chiến ra sofa hôn lên khóe môi anh, môi kề sát môi anh nhỏ giọng rằng: "Anh mặc gì chụp ảnh cũng đẹp."

Tiêu Chiến bị hắn chọc cười, dùng sức đẩy hắn ra, nói: "Tóc em còn chưa khô kia, dính nước lên người anh rồi."

Vương Nhất Bác cố ý dụi dụi mái đầu còn ướt nước lên cổ Tiêu Chiến, tay cũng trượt vào trong quần áo anh, thuận theo cơ thịt trơn nhẵn vuốt ve xuống dưới, giọng nói cũng càng lúc càng trầm, mang theo nhớ nhung và dục vọng mãnh liệt.

"Anh thế nào cũng đẹp hết."

Cả người Tiêu Chiến mềm nhũn ra, Vương Nhất Bác chỉ cần tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến cả cơ thể và linh hồn anh đều đầu hàng, chỉ có thể chấp nhận bị đè trên sofa, mềm mại như làn nước mang hương thơm trong bồn tắm, mặc cho Vương Nhất Bác chi phối.

Thứ thô to kia rất dễ dàng đi vào cơ thể Tiêu Chiến, trong chuyện này hai người hợp nhau đến nỗi không thể hợp hơn, quấn quýt lăn lộn trên sofa. Vương Nhất Bác dùng lòng bàn tay đè lên xương sườn Tiêu Chiến tới mức có vết ngón tay đo đỏ, rồi hôn lên cổ anh.

Cuối cùng Tiêu Chiến bị làm đến mức ý thức mơ hồ, không kêu nổi ra tiếng nữa. Anh bò dậy khỏi thảm lại bị Vương Nhất Bác túm lại, hai người triệt để không cần thể diện, trong căn phòng khách cao tầng mở rèm cửa sổ của khách sạn làm chuyện yêu tới khi trời đất quay cuồng.

Cuối cùng vào giây phút quan trọng, Vương Nhất Bác đè lên người Tiêu Chiến siết chặt cằm anh, ép anh nhìn thẳng vào mình. Đôi mắt đỏ hồng kia không nhịn được nước mắt của dục vọng, hàng lông mi dày ướt nước dán sát trên mí mắt.

"Không biết phòng bên cạnh có người không." Vương Nhất Bác dùng sức động một chút là sẽ nói một câu, giọng nói và động tác của hắn mãnh liệt không khác gì nhau, "Kêu lớn tiếng thế này, chắc chắn bị nghe hết mất rồi."

Tiêu Chiến không dám phát ra tiếng nữa, anh cắn chặt môi, lửa giận trong mắt cũng trở nên đáng thương và bất lực. Mỗi lần đụng một cái là cơ thể anh sẽ theo đó run lên, cuối cùng chỉ có thể nhéo cánh tay Vương Nhất Bác, nhéo đến khi ra máu mới thôi.

Sau khi làm xong bên ngoài vẫn là nắng vàng rực rỡ, Tiêu Chiến nằm trên thảm, gần như là bò tới phòng tắm để tắm rửa. Không tới hai phút sau, tên đầu sỏ kia cũng theo vào.

Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến dưới vòi hoa sen, tay nhẹ vuốt ve eo anh, hỏi anh có khó chịu không.

Tiếng nước rơi từ vòi hoa sen nghe như tiếng mưa chỉ bao phủ trên đầu hai người, tí ta tí tách rơi xuống đất, mang theo nhiệt độ thích hợp làm ướt cơ thể đang ôm nhau của họ.

Vương Nhất Bác vừa hôn vừa ôm Tiêu Chiến, nhẹ giọng cười bên tai anh, nói: "Em trai tốt lắm đúng không?"

Tiêu Chiến thở không ra hơi, chỉ đành bám lên người hắn chầm chậm gật đầu.

Sắc trời vẫn chưa tối hẳn, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi cạnh nhau trên chiếc sofa mềm mại. Tiêu Chiến đang khoanh chân gõ chữ trên chiếc laptop bên đó, gửi tin nhắn wechat trên máy tính cho đồng nghiệp trong nước, còn Vương Nhất Bác thì buồn chán lướt bảng tin.

Khi làm việc Tiêu Chiến vô cùng nhập tâm, không rõ làm sao Vương Nhất Bác thường cảm thấy dường như Tiêu Chiến cực kỳ yêu công việc. Điều này có thể nói là hiếm có ở lớp người hiện đại, càng đừng nói tới việc gia cảnh Tiêu Chiến còn không tồi, vốn chẳng cần lo cái ăn cái mặc, không có nhu cầu nào thúc đẩy anh phải cố gắng như thế.

Có vẻ như công việc gặp phải trở ngại nào đó, bàn tay gõ phím của Tiêu Chiến dừng lại giây lát, mày nhăn lại, sau đó lại gõ một ít chữ, rồi phát ra một tiếng than nhẹ.

Vương Nhất Bác bỏ điện thoại xuống sáp qua, cằm tựa lên vai Tiêu Chiến, từ phía sau ôm chặt eo anh, hỏi anh bị sao thế.

"Một cấp dưới muốn từ chức, nói là về quê." Tiêu Chiến không tránh né, chỉ chỉ cuộc trò chuyện trên màn hình, "Dự án này mới kết thúc vào hôm kia, chắc cậu ấy suy nghĩ lâu rồi."

Phần màu trắng trên cuộc trò chuyện có một đoạn rất dài, Tiêu Chiến vẫn chưa trả lời. Ngón tay anh dừng trên bàn phím trông rất khó xử, môi dưới cắn chặt.

"Không muốn cậu ta đi à?" Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi anh ngay sau tai, hắn nhìn ra sự khó xử của anh, Tiêu Chiến nhẹ giọng nói ừ.

"Năng lực nghiệp vụ của cậu ấy tốt lắm, anh dẫn dắt ba năm rồi, thấy đáng tiếc quá."

"Anh xem, cậu ta nói rồi kìa. Tự bản thân cậu ta thấy ganh đua ở thành phố lớn quá vất vả, khả năng chịu áp lực của mình thì kém, không muốn ganh đua nữa." Vương Nhất Bác tiến gần hơn chút nữa, chỉ vào đoạn tin nhắn kia nói: "Cậu ta thành thật ghê."

"Quê cậu ấy là một thành phố nhỏ, tự cậu ấy cũng nói ở đó không có thương nghiệp gì mấy, anh vẫn muốn khuyên." Tiêu Chiến nói, "Với năng lực của cậu ấy sống ở thành phố lớn sẽ phát huy được nhiều hơn."

Nói rồi anh đứng dậy định đi lấy chiếc điện thoại đang sạc pin để gọi điện thoại cho đối phương, nhưng vừa mới đứng lên đã bị Vương Nhất Bác túm tay lại.

"Cho cậu ta chút thời gian đi." Vương Nhất Bác ngước mặt nhìn Tiêu Chiến, ngón tay dịu dàng vuốt ve cổ tay Tiêu Chiến vài cái, "Anh thả lỏng đi."

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ vài giây rồi gật đầu bảo được.

.

Buổi tối, hai người lái xe tới một tiệm pizza ăn tối. Ông chủ là người Nhật Bản nhưng có thể nói tiếng Italia vô cùng trôi chảy, da ông ngăm đen, đứng trước cửa tiệm hút thuốc.

Vương Nhất Bác ăn cả một miếng hoàn chỉnh rồi uống một cốc bia. Tiêu Chiến không uống bia rượu, trông anh vẫn cứ nặng nề tâm sự. Từ đầu đến cuối anh đều chưa trả lời tin nhắn wechat của cấp dưới, đồng thời cũng thấy tự trách vì chuyện này.

Vương Nhất Bác nhìn ra suy nghĩ của anh nhưng không vạch trần, ăn xong hắn vẫy tay gọi ông chủ tới tính tiền, rồi đòi Tiêu Chiến đừng về khách sạn vội mà tới bờ biển đi dạo đã.

Xe dừng ở gần một công viên cạnh bờ biển, Vương Nhất Bác ở trên xe không xuống ngay, hắn nhìn con đường phía trước được chiếu sáng, đột nhiên vươn tay ấn mở mui xe.

Cả khoang xe ô tô bỗng lộ ra trong gió biển, Tiêu Chiến giật nảy mình, còn chưa để anh mở miệng nói gì, ngay giây sau đã bị Vương Nhất Bác hôn.

Tư thế của hai người có hơi kỳ quái, cứ như vậy nghiêng người cách nhau một cái bàn điều khiển mà hôn nhau. Tiêu Chiến rất ít khi thân mật với hắn trong hoàn cảnh lộ liễu như thế này, cơ thể rõ ràng cứng ngắc lại.

Hôn một lúc xong Vương Nhất Bác thả Tiêu Chiến ra, dưới ánh đèn đường mờ tối, đôi mắt Tiêu Chiến lấp lánh ánh nước. Anh không rõ hành động này của Vương Nhất Bác là có mục đích gì, chỉ ngây ngốc nhìn người mình yêu trước mắt.

"Anh đừng tạo gánh nặng quá lớn cho mình mãi thế."

Vương Nhất Bác không tiếp tục động tác gì nữa mà thả tay ra, hắn nghiêng người trở lại dựa vào ghế, ngước đầu lên ngắm vì sao trên bầu trời, giọng nói vô cùng bình thản. Nói xong hắn nghiêng đầu qua nhìn Tiêu Chiến, cười nói: "Anh đừng phủ nhận, em có thể nhìn ra."

Tiêu Chiến không phủ nhận, anh nhất thời bị nghẹn họng không nói ra được câu gì, chỉ cảm thấy đôi môi vừa mới bị Vương Nhất Bác gặm vẫn đang nóng bừng, trái tim lại vì câu nói đơn giản ấy mà thả lỏng.

Tiêu Chiến gật đầu nói được, anh rút điện thoại ra, trông thấy nhân viên kia gửi một cái icon vào một tiếng trước.

"Có phải anh khiến người khác thấy áp lực quá không?" Anh cầm điện thoại bằng hai tay, nghiêng mặt qua hỏi Vương Nhất Bác. Trong đầu anh nhớ tới chuyện từng có một cấp dưới từ chức, lúc nói với đồng nghiệp khác trong phòng trà rằng Tiêu Chiến tạo áp lực quá lớn cho người khác thì bị anh nghe thấy.

Vương Nhất Bác không phủ nhận, hắn chỉ vươn tay ra xoa nhẹ sau đầu Tiêu Chiến, sau đó lộ ra một biểu cảm không có gì to tát, nói: "Anh đừng quá để ý suy nghĩ của người khác, làm những gì anh thấy đúng là được."

"Ừm." Tiêu Chiến trả lời.

Cuối cùng anh cũng trả lời tin nhắn wechat đã đắn đo suốt nửa ngày kia, sau đó khởi động xe hơi, lái về đầu bên kia của con đường ven biển.

Gió đêm mang theo hơi thở mằn mặn tanh tanh ập tới, Vương Nhất Bác mở vài khúc nhạc R&B, bầu không khí thả lỏng hơn nhiều.

Thật ra gió biển và cảnh đêm ở Honolulu không có gì khác so với phần lớn hải đảo khác. Tiêu Chiến nhớ tới Barcelona nhiều năm trước, trong thời gian ngắn ngủi chờ đèn đỏ, anh quay đầu qua nhìn Vương Nhất Bác đang ngâm nga theo khúc nhạc.

Lòng anh nổi lên sự thỏa mãn và vui vẻ trước đây chưa từng có.

.

03

Vị tướng đắc lực kia của Tiêu Chiến cuối cùng cũng thuận lợi bàn giao từ chức, cậu ta gửi một đoạn rất dài cho cấp trên của mình trong wechat, đồng thời mời anh về quê nhà mình chơi.

----- Phong cảnh thật sự rất đẹp đó, có núi có sông, không thua bê tông cốt thép của thành phố lớn đâu.

----- Được thôi, có thời gian sẽ tới, cậu tính về nhà rồi thì làm gì?

----- Nuôi cua. Nhà em có một bể cua, em về nhà nuôi cua phụ bố mẹ.

Tiêu Chiến cười, trả lời một câu tốt lắm.

"Cười gì đó?" Vương Nhất Bác ngồi đối diện trên bàn ăn, hiếm khi mặc một chiếc jacket trông hơi trang trọng. Hắn dời tầm mắt khỏi thực đơn, nhìn vào Tiêu Chiến đang không giấu được nụ cười.

Tiêu Chiến quay điện thoại về phía Vương Nhất Bác, bên trên là một tấm ảnh toàn là cua.

"Cấp dưới từ chức kia của anh nói là về quê nuôi cua, đây là cua nhà họ bán những năm qua, kêu là năm nay sẽ gửi cho tụi mình."

"Tốt quá còn gì." Vương Nhất Bác cười.

"Ừ." Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống, không nói thêm gì nữa, hỏi hắn chọn món chưa.

Môi trường ở nhà hàng Pháp rất tốt, ban đầu Vương Nhất Bác không hiểu sao phải tới đây ăn cơm, để phối hợp với nhu cầu về trang phục mà hắn đành phải mặc chiếc áo khoác trang trọng nhất mà mình đem theo.

Người trong nhà hàng không đông, sommelier (chuyên gia tư vấn rượu vang) mang một chai rượu đi lên, sau khi cho họ xác nhận thì mở rượu rót ra.

"Hôm nay là ngày gì mà trang trọng quá vậy?" Vương Nhất Bác nhìn rượu vang trước mắt, cười hỏi Tiêu Chiến.

Bọn họ ở bên nhau rất nhiều năm rồi, rất ít khi có bữa cơm như thế này, phần lớn hai người đều sến sẩm trên sofa hoặc trên giường ở nhà.

Vị sommelier bên cạnh rất biết ý lùi về sau một bước, Tiêu Chiến lấy từ trong túi quần âu ra một chiếc hộp nhung đặt lên bàn, sau đó đẩy đến trước mặt Vương Nhất Bác đang há mồm trợn mắt.

Ngón tay anh dừng trên nắp hộp, ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, chỉ cười mà không nói.

"Đây là?" Vương Nhất Bác khó hiểu hỏi, không vươn tay ra.

"Em xem đi." Tiêu Chiến ra hiệu. Vương Nhất Bác nghe lời mở hộp nhung ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương carat không nhỏ, kích cỡ là của Vương Nhất Bác.

Hắn có chút dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến hỏi anh đang làm gì đây.

"À, mẹ anh từng nói nếu anh muốn ở bên ai cả đời, thì nhất định phải mua cho đối phương một chiếc nhẫn kim cương trong khả năng cho phép." Tiêu Chiến pha trò bảo: "Nhỏ hơn cái kia của em một chút, nhưng anh chỉ mua được cái lớn thế này thôi, sếp Vương đừng cười anh nhé."

Một Tiêu Chiến nói ra lời này vừa có chút hoang đường vừa có chút đáng yêu, vào trong mắt Vương Nhất Bác như thế nào cũng tốt cả.

"Sếp Tiêu không quỳ xuống hả?" Vương Nhất Bác muốn chọc anh, mở miệng hỏi.

"Hả?" Tiêu Chiến sững sờ nhìn Vương Nhất Bác, nhỏ giọng vặn lại: "Nhưng ở Barcelona em cũng có quỳ đâu."

Nói thì nói vậy, nhưng cùng lúc đó Tiêu Chiến vẫn lấy khăn ăn trên đầu gối ra, ra vẻ muốn đứng dậy.

Mặc dù hai người họ bên nhau đã nhiều năm, gia đình hai bên đã sớm chấp nhận, nhưng vẫn chưa từng có một "nghi thức cầu hôn" nào chính thức cả. Sự "truyền thống" trong Tiêu Chiến đến một cách thật kỳ lạ, ví dụ như trong chuyện này.

Không chờ anh đứng dậy hẳn, người đối diện đã nhanh chân hơn bước qua. Tay Vương Nhất Bác cầm chiếc hộp nhung đang mở, sau đó hắn quỳ một chân xuống trước mặt Tiêu Chiến, đưa nhẫn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hiểu ý hắn, anh lấy nhẫn ra, đeo lên ngón áp út của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vẫn quỳ, nhìn nhìn tay mình, rất chi là cố ý nói: "Ừm, sáng thật đấy, cảm ơn ông xã."

Giọng hắn rất nhỏ, miệng cứ tủm tỉm cười, đeo nhẫn xong cũng không chịu đứng dậy.

Trong nhà hàng truyền ra tiếng violon thư giãn, Tiêu Chiến nghĩ một lát rồi kéo kéo Vương Nhất Bác, ra hiệu bảo hắn đứng dậy. Sau khi Vương Nhất Bác đứng dậy xong, anh ngước mắt nhìn hắn.

Vương Nhất Bác nhìn anh ở góc độ này một lát, bỗng dưng cảm thấy cổ họng khô khốc, nghĩ đến một vài khung cảnh không phù hợp với thiếu nhi, thế là giơ tay vuốt ve gò má Tiêu Chiến.

"Tháo nhẫn xuống đi, anh sợ buổi tối em bị người ta chặt ngón tay á." Tiêu Chiến cất tiếng bảo.

Vương Nhất Bác ngẩn ra một giây, dở khóc dở cười tháo nhẫn xuống đặt về chỗ cũ, bảo: "Anh giỏi làm người ta tụt hứng thật đấy sếp Tiêu."

Hắn xoay người muốn ngồi lại chỗ nhưng lại bị Tiêu Chiến kéo lại, hai người vẫn duy trì tư thế vừa nãy, có vẻ như Tiêu Chiến có lời muốn nói, anh nhìn Vương Nhất Bác một lúc lâu mới cất lời.

"Anh yêu em." Tiêu Chiến cất tiếng, không hề cố ý đè nhỏ giọng.

Trong tiếng cụng ly của ly rượu thủy tinh, tiếng cười thấp giọng trò chuyện và tiếng đàn violon, Tiêu Chiến đã hoàn thành màn tỏ tình hoàn mỹ mà anh tính toán đã lâu. Anh hy vọng bản thân mình trông thật thoải mái, không mang lại gánh nặng gì cho Vương Nhất Bác và trông cũng không quá sến sẩm.

Trong ký ức ở bên nhau của hai người, Tiêu Chiến gần như chưa từng nói lời bày tỏ trịnh trọng như thế này với Vương Nhất Bác, do đó trông anh cực kỳ căng thẳng.

Vương Nhất Bác im lặng phút chốc, sau đó chầm chậm quỳ một chân xuống trước mặt Tiêu Chiến. Hắn ngước mắt lên nhìn Tiêu Chiến, xoa xoa bàn tay anh, trầm giọng nói: "Sến quá đi, cứ như đang diễn phim thần tượng ấy."

"Em không thích à?"

"Thích." Vương Nhất Bác chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy của Tiêu Chiến, rất nghiêm túc trả lời anh: "Thích giống như em thích anh vậy."

Vương Nhất Bác đã hiểu ra đạo lý này từ lâu: Trên thế giới này chẳng có chủ nghĩa hoàn mỹ nào cả, hắn cũng muốn nói cho Tiêu Chiến biết đạo lý này, để anh thử thả lỏng đôi chút trong cuộc sống và cả trong công việc.

Nhưng hiện tại hắn không muốn chắc chắn như vậy nữa, bởi tình yêu của Tiêu Chiến với hắn mà nói, chính là chủ nghĩa hoàn mỹ không có chút khiếm khuyết nào.

-----FIN-----


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật