Ông Xã Cố Chấp Của Úc Ngư[Edit-Hoàn]

Ngoại truyện 2: Hồi Ức




Một ngày nọ, Úc Ngư trong lúc đột nhiên rảnh rỗi (Thật ra là cậu đã ăn hết đồ ăn vặt tháng này, chỉ có thể nằm phơi xác cầu xin Lục Bái thương xót).
Thế nhưng cậu chẳng ngồi yên, đang công cuộc tìm kiếm đồ ăn trước kia mình cất giấu lại ngoài ý muốn mò được một quyển sách cấp 3 cũ kĩ trong xó xỉnh.
Bên trong còn kẹp phiếu điểm cuối kì của cậu và Lục Bái.

Úc Ngư bấm tay tính toán, bọn họ tốt nghiệp cũng đã bảy năm thế là cậu cầm phiếu điểm đi tìm Lục Bái.

Lục Bái làm việc ở ngay trong thư phòng, Úc Ngư tiến vào cái đầu nhỏ có một cọng tóc con mượt mà dựng lên, đạp dép lê lẹt lẹt từ dưới cánh tay anh chui vào ngồi lên đùi Lục Bái.

Cậu mặc quần ngủ rất  rất ngắn làm tôn lên chân cậu vừa mảnh vừa trắng. Tất chân màu trắng bao lên chân trắng lộ ra mắt cá chân mảnh mai trắng nõn nhẹ nhàng đung đưa.

"Lục Bái, anh xem em tìm được cái gì nè! Phiếu điểm hồi cấp ba của hai đứa mình!"
     Úc Ngư mừng rỡ vẫy vẫy phiếu điểm đã ố vàng trong tay mình, anh liếc qua đưa tay vỗ về lưng người yêu nhỏ đang tựa trong lòng mình: "Ừm, công ty anh có chút việc, xử lý xong sẽ cùng em xem."

Úc Ngư 'A' một tiếng, thật ra Lục Bái không cùng cậu xem cũng không sao cả, chỉ cần anh ôm cậu cậu sẽ ngoan.

     Thế là Úc Ngư ngoan ngoãn ghé vào ngực  Lục Bái loay hoay nghịch tấm phiếu điểm kia.

Chỉ tiếc dung lượng não của Úc Ngư lớn như vậy, chỉ chốc lát đã quên câu nói của Lục Bái "Ảnh có chút việc".
Lục Bái đang xử lý tin nhắn công ty một hồi Úc Ngư trong lòng anh bắt đầu cười khanh khách, thân thể đơn bạc cũng cười run lên một cái, cũng không biết là đang cười cái gì.

Lục Bái bất đắc dĩ vuốt lại mái tóc rối bù của cậu.

Úc Ngư cười một hồi không nhịn nổi chỉ vào phiếu điểm nói với Lục Bái: "Lục Bái, anh thế mà còn kiểm tra được 0 điểm!!Ha ha ha sao em lại không biết anh còn làm kiểm tra toán được 0 điểm, có phải anh ngại mất mặt nên mới giấu bài thi không cho em xem!"
     Lục Phái: "Ừm?"

Úc Ngư đắc ý quên mình: Ha ha, vậy lần đó chắc chắn điểm em cao hơn anh. Toán học tối thiểu em cũng được hơn 65 điểm đó!
Thời khắc này em nhất định phải tạo ngày kỷ niệm, cuộc sống của em không có nhiều huy..."

Điểm cao nhất là 150, thực sự không hiểu nhóc chỉ hơn 65 điểm này lấy đâu ra tự tin để làm chảnh khốc suất cuồng bá duệ như thế.

Úc Ngư còn chưa nói xong nụ cười trên khóe môi đã cứng đờ, bởi vì trên một cái phiếu điểm khác thành tích toán học lần đó cũng là: 0 điểm.

Khi Lục Bái thi bừa cũng được 150 điểm cậu còn đang đau khổ giãy giụa giữa 65 với 66.
Một lần Lục Bái được 0 cậu cũng kiểm tra được 0 điểm.
Quẳng! Thời gian này sao mà qua đây!!!

Cái này..., cái này...,"

Trong đầu cậu vang lên một tiếng đinh đang, chợt kí ức trôi về quá khứ.

Lần đó là các trường học hưởng ứng chất lượng giáo dục. Lần đầu xáo trộn toàn bộ học sinh chia trường thi không theo thứ tự xếp hạng để kiểm tra cuối kỳ.
Trên đầu cậu không biết từ khi nào tỏa ra làn khói xanh, vậy mà được phân đến cùng trường thi với Lục Bái.

      Phải biết, trừ lúc chia lớp hồi mầm non Úc Ngư cố gắng chút còn có thể được phân đến cùng một trường thi với Lục Bái, về sau tất cả các kì thi khoảng cách trường thi của cậu với Lục Bái chắc cũng gần bằng số học sinh của trường!

Lúc đó hai người học lớp mười một mặc đồng phục màu lam, Úc Ngư nhịn hưng phấn cả quãng đường cuối cùng ở hành lang cũng không nhịn được nữa nhảy cao ba thước trực tiếp nhảy treo lên người Lục Bái.

"Lục Bái! Tui biết mà nửa đêm qua bái thần đúng là hữu dụng mà! Ông trời chắc chắn đã nghe thấy tui thành khẩn tha thiết cầu nguyện. Cảm tạ A Di Đà Phật, Chúa, Thánh Ala phù hộ con. Tổng điểm lần này của tui chắc chắn có thể lên đến 480 đó!!"

     Lục Bái nhàn nhạt nhíu mày: "Cậu làm sao mà leo lên được"
"Đương nhiên là chép bài của cậu á!" Thấy Lục Bái không để ý mình cứ thế nâng mông cậu đi lên lầu. Cậu lập tức đổi sắc mặt nhìn anh chằm chằm.

"Lục Bái~~~ Cậu sẽ thấy chết mà không cứu ư? Cậu biết mà nếu tui không được 480 điểm mẹ tui sẽ đánh chết tui mất!! Không chừng sẽ ném tui vào trại đào tạo khép kín! Nghe nói chưa đến bốn giờ đã phải dậy mười hai giờ đêm mới được ngủ, cậu chắc chắn không thể bỏ mặc tui ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngày ngày bị người ta cầm roi quất bức ép đọc sách đúng không?"

Úc Ngư làm vẻ kêu rên kinh dị biểu lộ vô cùng giống bức tranh 'Tiếng thét' của danh họa thế giới.

Lục Bái "..." một hồi , nói "Nếu lần này cậu không thi nổi 480 tôi cũng đánh cậu."

Phụt, Úc Ngư phun ra một ngụm máu.

Thế là vì tranh thủ chút "Quyền sao chép" bài thi của Lục Bái Úc Ngư bắt đầu diễn trò hộc máu nguyên một tuần.

Khi đó bọn họ đã thuê phòng ở ngoài , nên càng dễ để Úc Ngư phát huy (lên cơn) thế là liền xuất hiện cảnh tượng như này.
Úc Ngư từ nhà vệ sinh đi ra suy yếu đỡ khung cửa.

Lục Bái khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Bụng không thoải mái à?"

Úc Ngư nhàn nhạt lại kiên cường lau sốt cà chua trên khóe miệng đi, ngăn Lục Bái đỡ: "...Không sao.. không cần để ý đến tui..tui luyện tập chút ... dù sao, tui kiểm tra không được 480 điểm cũng sẽ bị mẹ đánh hộc máu thôi.."

Thái dương Lục Bái giựt giựt: "..."

Còn có, nửa đêm Lục Bái đang ngủ đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng róc rách lạch cạch. Vừa mở đèn lên vậy mà thấy Úc Ngư như con hamster đang ngồi xổm bên giường thu dọn túi hành lý nhỏ của mình.

Lục Bái xem đồng hồ, hai giờ đêm nhíu mày: "Cục cưng, em muốn làm gì đó?"

Úc Ngư đáng thương trên lưng ôm bao quần áo nhỏ đẩy cửa: "...Không có việc gì... cậu ngủ đi, không cần quan tâm tui...dù sao tui kiểm tra không được 480 cũng sẽ bị mẹ đuổi ra khỏi nhà...Tui, luyện tập...A!! Lục Bái!!"

Giấc ngủ của anh không tốt, Úc Ngư đã vinh quang lao vào họng súng.
Đêm đó Úc Ngư đến cửa còn chưa bước qua đã bị anh bắt lại đánh cho một trận, ôm mông sưng đỏ  khóc lóc kể lể: "Đã nói kiểm tra không được 480 điểm mới đánh cơ mà. Cậu là chủ nghĩa đế quốc độc quyền. Phát xít thống trị. Tui đau tui đau tui đau quá!!"

Lục Bái bị cậu quấy khóc đến mềm lòng cuối cùng đành nói: "Được rồi."
Thế là cậu lập tức sống lại.

Đến ngày kiểm tra lần đầu tiên Úc Ngư tự tin như thế như đã liệu sự trước, nhưng khi đến trường thi cậu hoàn toàn trợn trừng mắt.

Bởi vì cậu và Lục Bái đúng là ngồi liền hai bàn trước sau,
Nhưng chỗ ngồi của cậu lại ở trước anh á á á!!!
Ở phía trước!!
Cái ót của cậu lại không có mắt, ngồi trước còn chép quỷ gì chứ!!

    Úc Ngư từ nhỏ được anh chiều vô cùng mau nước mắt. Người ta đến kiểm tra đều đang tìm chỗ ngồi, chỉ có cậu đầu nhỏ thấp đứng ở chỗ ngồi, tựa như nó là mộ phần của mình vậy, nháy mắt đã sắp rơi lệ.

Lục Bái sợ nhất là cậu khóc, đành phải nghiêng người cúi đầu nhỏ giọng dỗ dành bé mít ướt.    

"Không sao, bé đừng khóc, chút nữa cậu nghe tôi gõ bàn, tôi gõ thì cậu đưa bài thi ra sau cho anh, anh viết cho em."

Úc Ngư nấc cụt một cái cả kinh nói: "Vậy, vậy mà cũng được ạ?"
Lục Bái gật đầu.

Úc Ngư ngưng khóc, trong đầu cậu chả nghĩ tí gì về độ nguy hiểm của kế hoạch, dù sao chuyện anh đồng ý với cậu chưa khi nào là không làm được.

     Thế là ngồi vào chỗ, thí sinh đã đủ, thầy giám thị nghiêm túc cũng đi vào. Úc Ngư lập tức khẩn trương quay đầu lặng lẽ ngó Lục Bái.

     Lục Bái tưởng cậu muốn nói gì nghiêng đầu nghe.

Chỉ nghe thấy cậu meo meo khẽ hỏi mình: "Lục Bái...càng ngày tui càng cảm thấy biện pháp của cậu lợi hại, hoàn toàn thoát khỏi sao chép cấp thấp của họ...! Cậu thật sự lần đầu gian lận à? Tui cảm thấy cậu có thể viết một cuốn sách, quả nhiên là học sinh giỏi...đúng rồi."

      Lục Bái nhịn hồi lâu mới nhịn được không gõ lên đầu nhỏ cả ngày không biết tung bay ở tận hành tinh nào của cậu.  

Rất mau tiếng chuông hiệu bắt đầu thi réo, bắt đầu phát bài.

     Úc Ngư lại nhẹ nhõm, dù sao cũng có anh điền bài thi hộ cho. Đầu nhỏ gác lên khuỷu tay, ngẩn người nhìn sân trường xanh tốt và bóng cây um tùm. Thỉnh thoảng lại gạch gạch vẽ vẽ lên bài thi.

Lục Bái ở phía sau yên lặng làm bài. Người khác còn chưa viết xong mặt đầu tiên anh đã viết đến mặt thứ ba.     
Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nhóc con đang ngẩn người phía trước. Nắng chiều tươi đẹp, ánh nắng như con bướm kim sắc mỏng manh, đậu lên chóp mũi trắng nõn xinh xắn của Úc Ngư. Mặt cậu nhỏ nhắn, ánh nắng sưởi ấm làn da trong veo ấy.

Lục Bái không nhịn được cong cong khóe môi, bỗng nhiên bạn học phía sau có động tĩnh.

     Vị bạn học đằng sau chắc cũng muốn làm trò gian. Anh có dự cảm không tốt, nghe thấy phía vang lên tiếng gõ bàn trong lòng thầm kêu không xong rồi. Quả nhiên, một giây sau liền  nhìn thấy Úc Ngư lập tức từ cõi mơ màng bừng tỉnh, Lục Bái chưa kịp phản ứng Úc Ngư đã vô ý thức rút bài thi trên bảng quay lại đưa cho anh.

     Lục Bái: ". . . . "

Vị giám thị Diệt Tuyệt sư thái ngay sau lưng anh: ". . . ."

Úc Ngư nhìn giám thị rồi lại nhìn anh, khuôn mặt nhỏ hơn bàn tay nở ra nụ cười còn đau khổ hơn cả khóc: " Cái đó...thưa thầy...em chỉ là...rắc vụn cao su..."

Cuối cùng giám thị Diệt Tuyệt sư thái dùng sư tử Hà Đông rống trực tiếp thu bài thi của hai người cho mỗi người một con không.

     [Chỉ có tại goát pát Bánh Ú. Đừng bắt Ú phải viết cảnh web lậu bị rếp]

Khi hai người rời phòng thi, Lục Bái vẫn là biểu cảm lạnh nhạt kia, chỉ là anh không cẩn thận xé nát tờ bài thi đầu mà Úc Ngư đặt lên.

"Thật xin lỗi thầy, tay em ra mồ hôi."
Nếu không phải lần này quá lộ liễu, Diệt Tuyệt sư thái  luôn mang theo thiên vị học sinh giỏi đối với Lục Bái, khoát tay: "Để nó ở chỗ nào đi, các cậu ra ngoài, bài thi này hai cậu đều 0 điểm! Lần sau không thể có trường hợp này nữa!"

"Cảm ơn thầy."

      Những người khác còn đang ở trong phòng, chỉ có hai người họ ra ngoài, đầu nhỏ của cậu gục xuống, cậu sao lại ngẩn người nữa chứ!

"Anh ơi, thật xin lỗi..."

Đến hành lang không người Lục Bái xoa xoa đầu cậu: "Không có việc gì, chỉ một môn 0 điểm mà thôi."

     Kỳ thật Lục Bái cũng chẳng quá coi trọng, điểm 0 môn chính đối với học sinh kém như Úc Ngư như là tai họa ngập đầu nên Úc Ngư cảm thấy vô cùng nghiêm trọng. Chứ thật ra đối với Lục Bái xếp hạng cũng không chịu ảnh hưởng gì nhiều, cùng lắm là ảnh hưởng đến tổng điểm mà thôi, anh cũng không thèm để ý.

     Thấy Úc Ngư vẫn còn dẩu môi tự trách Lục Bái dỗ dành: "Bé cưng, thật sự không sao hết, tan học anh dẫn em đi ăn malatang ở quán mà em thích kia nhé, mua thêm đồ ăn vặt, có chịu không?"

      "Thật á? !" Đôi mắt hạnh tròn trịa của cậu sáng lên. Lục Bái chưa từng để cậu ăn loại thực phẩm rác này.

Úc Ngư nhanh buồn cũng nhanh vui thoáng cái đã kéo tay anh líu ríu.
Thiếu niên cao ráo nắm tay cậu, thiếu niên ngũ quan anh tuấn, tựa như cây bút máy được chạm khắc của thanh xuân.

Đột nhiên cậu sờ thấy một mảnh giấy trong lòng bàn tay Lục Bái: "Anh? đây là cái gì?"

Úc Ngư còn chưa kịp lấy ra nhìn anh đã nhanh tay hơn thu lại nhét nó vào túi: "Không có gì."

"Anh để em xem chút đi mà... Gì đó? Gì đó?"

Úc Ngư đuổi theo Lục Bái, anh chỉ bước về phía trước. Hai người họ như cái bóng đuổi theo ánh sáng, kể từ giây phút ánh nắng kia rơi xuống liền định trước vì bầu bạn mà sinh.
     . . . . .
     Lấy lại tinh thần, Úc Ngư cũng nhớ ra, thời gian đã trôi qua nhiều năm, cậu ôm anh: " Anh ơi, năm đó rốt cuộc anh giấu cái gì vậy?"

Lục Bái cười cười khẽ chạm môi lên khóe mi xinh đẹp mười năm vẫn ngây ngô như ngày đầu của cậu.

Lục Bái nhớ tới buổi chiều ngày hôm đó, bé con mơ màng không kịp chuẩn bị vội vàng đưa bài thi cho mình, anh cũng hết hồn, tờ bài thi kia bên trên chẳng viết gì cả, nhưng anh liếc mắt là nhận ra. Ở chỗ trống là dùng bút chì tỉ mỉ phác thảo, là gò má của anh.


  Bánh Ú: thế là lại một câu chuyện nữa đến hồi kết. Bộ này tui ngâm cả năm rồi, thui thì cũng cố để cho em nó lên kệ.

Cảm ơn tác giả Tủy Uyên Bảo Thạch  đã đem đến cho chúng ta một câu chuyện dễ thương như vậy. Chúc mọi người đều sẽ có được người mình thương cũng thương mình.
Hẹn MN ở câu chuyện tiếp theo.(✿ ♡‿♡)


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật