ĐN[TR-Izatake]Runaway

Chương 41. Dừng lại



"Tôi về rồi đây!" 

   Hắn mở cửa khách sạn, bước vào rồi rũ bỏ chiếc áo khoác dính nước mưa xuống. Hắn thở dài...

  Thật ra thì? Hắn không phải là người ấm áp đến mức mà lôi một người lạ mặt về chăm sóc, đã vậy lại còn giấu giếm nhà vua của mình. 

  Hắn là Kakucho-người có tiếng thứ 2 trong Thiên Trúc, hắn chính là người quyền lực chỉ đứng sau tổng trưởng ác quỷ, thân làm người đứng gần, là cánh tay của tổng trưởng, hắn buộc hắn phải mạnh mẽ, nghiêm nghị và không được yếu lòng... 

  ...Nhưng thật sự hôm đó là ngày mưa tầm tã, sau khi đưa Izana về, hắn đã đi qua con đường của giới bất lương, không cần phải khoác lên mình chiếc bang phục đỏ chói, hắn đi đâu mọi người cũng có thể nhận ra được. Hắn bước qua con hẻm nhỏ, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, bắt hắn phải nhận ra rằng ngoài cái mùi mát lạnh của mùa mưa kia còn có một mùi của sự đau đớn đang tràn lan vào cơ thể, vào khoang mũi và vào đại não của hắn. 

  Hắn nhíu mày, nếu trong đêm muộn này, tầm này đã là ba giờ sáng nên việc nhìn vào một con hẻm tối om thật sự rất khó. Hắn đành cụp chiếc ô ẩm ướt, để những giọt mưa hòa vào áo của mình khiến nó ướt cả một mảng. Hắn bước vào sâu bên trong, không có tiếng đánh đập gì cả, cũng không có một tiếng la hét đau đớn gì cả...

  Hắn bước sâu vào trong một chút nữa, nheo mắt lại liền thấy một thân hình nhỏ, quần áo xộc xệch cùng mùi máu xộc thẳng vào mũi, trống tim hắn lúc đó lại đập bình bịch, sự lo lắng lập tức theo một cách vô nghĩa nào đó mà chiếm trọn tâm trí của hắn, bước chân hắn đi, càng nhanh, càng nhanh hơn nữa, đến khi người ấy nằm gọn ngay dưới chân hắn... 

  Hắn cúi xuống, liền bắt gặp đôi mắt xanh tuyệt vọng đến rùng mình, tay vô thức chạm tới muốn đỡ cậu ấy lên liền bị phản kháng, cái cơ thể nhỏ nhắn run run lên như lạnh đến cùng cực, đầu bê bết máu nhuốm cả một nửa mái tóc vàng và đã kết dính lại, hơi thở cậu ta quá yếu, yếu đến mức tưởng chừng như sắp chết đến nơi vậy...

  Cậu ấy yếu ớt đến nỗi không phát ra tiếng nói hay chút câu trả lời nào, chỉ đơn giản là tiếng thở hổn hển và thân hình tàn tạ đến hắn nhìn cũng cảm thấy đau, đáy mắt cậu ấy ánh lên màu sợ hãi, màu tối, màu của sự tuyệt vọng.

  Hắn vội vã bế người này lên, chợt bị cậu ấy đẩy ra khiến hẳn chẳng kịp đỡ, cậu ấy cứ thế mà ngã phịch xuống, không kêu đau lấy một từ...

  Cậu ấy gắng sức ngồi dậy, chân có vẻ đã bị gãy vậy mà vẫn cố gắng bò ra ngoài hẻm, như muốn tìm kiếm một thứ gì đó...Thanh quản chắc cũng đã rách đến nỗi không phát ra được âm thanh, cậu ấy chợt ho ra máu vài cái khiến hắn giật mình rồi liền ngất lịm đi...

  Hắn im lặng, bế cậu trai này lên rồi đặt cho cậu ấy một phòng ở khách sạn gần.

  Nếu hỏi tại sao lại không đưa vào bệnh viện...chỉ là hắn không thích, cái kí ức khi bố mẹ đều chết do tai nạn đó, khi hắn còn là một đứa trẻ bị băng bó nửa bên mặt đó khiến hắn bước chân vào, ngửi mùi sát trùng của bệnh viện liền cảm thấy buồn nôn, ám ảnh không chịu được...

  Hắn đành cởi bỏ áo khoác dù nó dính nước mưa mà nhẹ nhàng bao bọc người này trở về.

  Đến khách sạn, hắn chỉ biết cởi bỏ quần áo cậu ấy, những vết bẩn thỉu dính trên vạt áo làm hắn nhíu mày, hắn cho vào máy giặt và để khô, nhìn những vết thương chằng chịt trên da thịt, hắn khẽ chạm cũng ứa máu, da mơn trớn non mềm bị hằn lên những vết sẹo khó mờ, hắn thở dài trong vô thức...

Cầm chiếc hộp y tế trước khi đến đã mua ra, băng bó cho cậu một cách sơ sài, thật sự thì hắn cũng chẳng biết làm cách gì, hắn vốn chẳng giỏi chăm sóc người khác, Izana dù có hắn bên cạnh nhưng vẫn luôn tự độc một mình.

  Thế giới này quá ác độc với vị vua của hắn, quá ác độc với niềm vui của mọi người, vị vua của hắn dù đau đớn đến mấy cũng chẳng rít lên một tiếng nào, vị vua của hắn đơn độc một mình trong bóng tối, quầng thâm mắt hiện hữu rõ nét trên khuôn mặt, vị vua hắn với màu mắt tím tuyệt hảo và đặc biệt...

           Vị vua của hắn...đã muốn chết...

   Một chàng trai chưa bước sang tuổi 18 lại đau đớn đến cùng cực, trái tim như bị héo mòn,đục khoét một lỗ lớn, y như người con trai đang nằm đây vậy...

   Nghĩ lại, trong lúc đó, ánh mắt xanh đã sáng lên...

...

  Có thể nào không?

  Rằng...? Người tổng trưởng hắn, vị vua hắn luôn tìm kiếm là cậu trai bé nhỏ này?

  Rằng Trái Đất này luôn tròn đến vậy sao?

  Hắn định bụng khi cậu ấy khoẻ lại và hồi phục thì sẽ đưa cậu ấy đến chỗ Izana, với mong ước cậu trai hắn tình cờ cứu này sẽ cứu rỗi vị vua của hắn...

   Nhưng vừa bước vào là căn phòng trống trơn im lặng đến bất thường, tấm chăn trên giường đã bị rũ bỏ ra và dính chút máu lăn lóc, hơi ấm của con người và mùi tanh của máu còn đọng lại trong không khí này đã biết mất tăm.

  Hắn vội vã chạy vào phòng tắm, chạy ra lan can, chạy khắp nơi, khắp ngóc ngách trong phòng để tìm người con trai ấy, hắn chạy đến quầy lễ tân nhưng cô ấy đã bảo cậu ấy đã chạy mất dạng, các cô cũng không ngăn được, bởi vì chỉ cần đưa tay ra một chút cậu ấy đã giật mình lùi lại bảo vệ bản thân mà chạy trốn.

  Hắn...còn chưa biết tên cậu ấy...

  Hắn...lại thất bại rồi...

  Hắn có lẽ đáng sợ đến vậy sao?

  Hay tại cậu ấy không thích vết sẹo trên mặt hắn, quá đáng sợ nên đã chạy mất?

  Mồ hôi hắn chảy ròng, trống ngực đập thình thịch, hắn nghĩ cậu ấy quá yếu nên không thể chạy đi mất, hắn nghĩ rằng hắn đã tìm được người cho tổng trưởng của hắn về, hắn đã nghĩ rằng bây giờ vẫn chưa muộn, bây giờ vẫn còn thời gian để cứu tổng trưởng của hắn...

  Hắn thừa biết, ngài ấy là một kẻ si tình, một kẻ yêu người đến mất trí, vua của hắn mê cậu ấy đến điên dại, mê mẩn như một thằng bần hèn với vật trân quý nhất...

  Vua của hắn, như người mất đi cả linh hồn sống...

  Hắn vò đầu, lo lắng thấp thỏm mà nhỏ giọng. Cuối cùng thứ vị tổng trưởng cần nhất lại vụt đi trong chớp mắt hắn như vậy...

"Cậu đâu rồi...?"
*

  Cậu đau khổ chạy đi, vẫn là đôi chân trần rướm máu dường như đã chạy quen, sự đau đớn của đôi chân bị gãy mất đi cảm giác, mắt cậu đỏ hoà một màu nước, cơn mưa rào vẫn che chắn tầm nhìn như vậy...

  Cậu dừng chân lại, ngước nhìn đến cổng vào của ga tàu, ngước nhìn lên bảng thông báo chuyến tàu cuối cùng đi kèm số giờ đang hiện hữu trước mắt...ra là còn kịp...

  Con tàu trắng chạy qua trước mắt, những vết máu còn đọng lại trên mặt đất, cậu run rẩy bước vào, chuyến tàu không ai cả, không một bóng người...

Cậu mất sức mà ngã khuỵu xuống, nước mắt giàn ra, chẳng biết giờ bản thân trông như thế nào, chỉ biết rằng ánh sáng của cậu không còn nữa, cậu đang quay lại vũng bùn đầy kinh tởm, thế giới này sụp đổ trước mắt cậu như một vì sao rơi xuống...

Thế giới này...như thể trêu đùa cậu vậy...

  Cậu quá...

  Làm sao đây?

  Như cả thế giới này đang ngăn cản cậu đi tìm thấy anh vậy...

  Nếu thế, thế giới này sẽ là một ác mộng...

  Cậu gắng tìm chiếc điện thoại của mình, mở chiếc túi áo ra, chiếc điện thoại đã vỡ từ bao giờ, nhưng vẫn còn hoạt động được đôi chút.

  Cậu cầm điện thoại lên, bối rối không biết gọi ai, rằng ai có thể chấp nhận sự thật rằng cậu trông thật thảm hại bây giờ, ai sẽ chấp nhận rằng con người cậu đã bị vẩn đục, đen ngòm cả trong tâm trí?

Ai...?

         "Hãy trở về nhé?"

...

  Cậu ấn vào danh bạ, chỉ có vài người ít ỏi, nhìn vào cái tên quen thuộc trước mắt...

Chifuyu...

Cậu..., cậu sẽ chấp nhận tôi bây giờ chứ?

  Takemichi chần chừ một lúc lâu, tai đã ù đi, mắt đã mờ dần nhưng bản thân vẫn cố tỉnh táo để có thể có đủ dũng khí gọi cho người này...Và cậu đã chần chừ rất lâu, chờ đến khi tàu gần chạy đến điểm về, trở về nơi Shibuya lạnh lẽo trong đêm này...

  Hắn tỉnh dậy trong cơn mơ khi thấy dòng số với cái tên quen thuộc, cậu ấy đã rời đi 6 ngày nay rồi, gần một tuần rồi, bây giờ cậu ấy đã tìm được hạnh phúc chưa? Hay là đang muốn nhờ hắn một điều gì đó?

  Dù sao hắn cũng chẳng có thời gian để nghĩ nhiều, nụ cười đã vô thức cong lên trên bờ môi mỏng, nhanh tay bắt máy cố gắng nghe giọng người đầu dây bên kia.

"Alo! T-Takemichi! Mày đang ở đâu vậy? Có chuyện gì thế?"

"...Chifuyu."

"Giọng mày sao vậy? Có chuyện gì sao?!"

"...Tao về rồi..."

"!!!. Đợi chút tao qua đón ngay!!"

  Hắn tắt máy đi, vội vã mặc chiếc áo khoác, nghĩ bụng lại đem thêm chiếc nữa. Hắn chạy ra ngoài cầm chiếc chìa khoá xe moto của mình, mặc kệ mẹ đang nói lớn hắn đi ngủ để mai đến trường nhưng hắn vẫn bỏ lơ câu nói đó...

      Cậu ấy...quay về rồi! Và đã gọi cho hắn!

  Hắn phóng vù đi trong đêm, chiếc moto vút qua những hạt mưa nặng nề, dù tầm nhìn hắn có mờ dần vì làn mưa trước mắt, nhưng hắn vẫn chạy tới nơi đón tàu của Shibuya một cách nhanh nhất.

  Đến nơi, hắn đã để bản thân bị ướt, chiếc áo cho người ấy mặc đã để trong cốp xe, hắn chạy vào, suýt trượt chân vấp ngã vì sự vội vàng. Chẳng biết là nước mưa hay mồ hôi mà nước từ đầu hắn chảy xuống ướt đẫm cả khuôn mặt.

  Khi hắn đến nơi, nhìn thấy người trước mặt qua con mắt mờ ảo của làn nước, hắn mỉm cười chạy đến bên cạnh cậu, nhưng hắn đứng khựng lại như trời trồng sau vài bước chân...

   Người trước mặt hắn...

   Cậu ấy...tại sao lại như thế?

   Hắn bất động, nhất thời không thể cử động. Người con trai tàn tạ với những mảnh băng quấn sơ sài quanh người, quanh cổ, quanh đầu, mặt, tay và đầu gối đều bị bầm tím, khoé môi rách toác ra trông đau không tả nổi, bước chân khập khiễng cùng cái đứng không vững của sức chân, cậu trai ấy với thân hình nhỏ bé dính nước mưa từ trên xuống...

   Cậu ấy...

  Tại sao lại vậy? Tại sao lại như thế!?

  Hắn nâng cậu ấy như vật trân quý, chăm sóc mọi thứ như vậy, cậu ấy đã phải chịu quá nhiều đau đớn rồi...

...Tại sao! Lại như thế!!

"..."

  Hắn nhìn khẩu miệng của người này, giọng nói của cậu đã khàn đặc đến nỗi hắn đứng cách cậu vài bước chân, nơi điểm dừng không một bóng người cũng không thể nghe thấy...

"Tại sao...cậu lại khóc?"

            Tại sao...

                    Lại như vậy chứ...

  Hắn bấy giờ mới nhận ra, những dòng cảm xúc nóng ấm đang trào ra trong mắt hắn, hắn nhấc tay lên lau đi giọt nước mắt này, hắn cắn môi thật mạnh...

   Nếu hắn không cho cậu ấy đi...

   Nếu hắn đi theo cậu ấy...

   Nếu hắn ngăn cậu ấy lại...

         Nếu....

  Hắn khuỵu xuống, nước mắt giàn ra không ngừng, trái tim hắn quặn lại đau đớn không thể tả...

  Cộng sự của hắn, bạn thân của hắn, người mà hắn đã luôn cố gắng giữ gìn...

  Tại sao lại tan vỡ nữa rồi...?
--------------------------

 E-hèm, xin lỗi các bác vì vụ việc ngủ quên hôm qua, và tôi đã vô cùng hối lỗi rồi ahuhu :')

 Thì như đã nói, xin chúc mừng những ai đoán ra là Kaku-chan nhé=)) Mặc dù tôi nghe mọi người đoán mấy người kia thì não cứ nhảy số vèo vèo cơ mà đâm lao thì theo lao rồi nên vẫn là cậu chàng green flag luôn trung thành với nhà vua của chúng ta nhé!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật