[18+BDSM] BJYX Nhất Diệp Xuân Tiêu

6.



Chị Nam Cực từ tết năm ngoái đến tết năm nay mới up chương mới. Tưởng đâu drop rồi chứ. 😂

Cảm ơn em M đã tài trợ bản dịch này. <3 

———

Thư ký Diệp đem lại cho tôi cảm giác rằng hắn là một kẻ sớm nắng chiều mưa, buồn vui thất thường, thậm chí còn điên điên dở dở. Ta khó mà định nghĩa được bản chất con người hắn là tốt hay xấu chỉ bằng những lập trường mà hắn thể hiện ra hay lý tưởng mà hắn hướng đến trong bộ điện ảnh này. Nhưng từ khuynh hướng bạo lực và chứng khiết phích, ta có thể thấy rõ rằng hắn là một kẻ coi thường sinh mạng.

Một phần nhân tính của hắn bị thiếu hụt, trở nên vặn vẹo. Bởi vậy mà Tiêu Sái không thể thấu được tâm tư hắn, cũng chẳng thể kiểm soát hắn. Y có thể thỏa mãn hắn, nhưng đến cùng cũng không biết được hắn đang nghĩ cái gì. Muốn thành người của hắn thì phải trở thành thứ đồ vật có thể khiến tên bạo quân vừa lòng, còn nếu không chính là đâm đầu vào chỗ ch.ết, mà dù không ch.ết thì cũng sẽ bị lột da.

Mọi mánh khoé cùng những suy nghĩ không an phận của Tiêu Sái đều chẳng thể qua mặt được Diệp tiên sinh. Đứng trước cường quyền và cái tàn bạo chân chính, tất cả đều chẳng còn nghĩa lý gì hết. Vào lần đầu tiên hai người họ lên giường, thư ký Diệp đã đem lại cho y cảm giác khiếp hãi. Sau khi Tiêu Sái tắm rửa xong, hắn chuẩn bị cho y một chiếc áo ngủ bằng lụa, nhất định phải là màu trắng tinh khôi, sạch sẽ giống như một miếng bánh ngọt cao cấp.

Hắn không để sót bất cứ một chi tiết nào, đến móng tay cũng phải cắt cho cẩn thận, không chừa lại cho y dù chỉ một con đường để tổn thương hắn. Y đứng đó, đối diện với hắn, mảnh khảnh và yếu ớt giống như chú chim non. Rồi y rảo đôi chân trần trụi bước qua, ôm lấy người đàn ông đáng sợ này, tựa như chiếc lông vũ nhẹ nhàng bám lên người hắn, mềm mại lại ngoan ngoãn. Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể thấy được mối quan hệ bất chính, địa vị không bình đẳng giữa hai người họ.

Việc Tiêu Sái tiếp cận Diệp tiên sinh là có mục đích. Y không hề cam tâm tình nguyện, y không tin tưởng hắn, y muốn thử lòng hắn, muốn giở ra chút mánh khoé nho nhỏ, thế nhưng hắn hoàn toàn không cho y cơ hội này.

Hắn cho y mặc đồ màu trắng, là để cường bạo y, để có thể hành hạ và tra tấn y. Thư ký Diệp ghét bị vấy bẩn bởi thứ m.áu mủ tanh hôi, nhưng hắn lại thích thú khi thấy từng giọt chất lỏng đỏ tươi bị hắn 'làm' ra ấy tựa như những đóa hồng nở rộ trên thân thể người kia.

Từ nức nở đến nghẹn ngào, run rẩy, khàn giọng khóc lóc, khó khăn mà thở ra từng ngụm, dùng hết sức bình sinh để chạy trốn, ngã lăn xuống nhưng bị túm cổ áo kéo trở về, rồi lại bị ôm ngang eo ném lên giường, bị dây lưng bịt miệng từ phía sau, ngẩng đầu lên nhưng không thốt ra được lời nào, chỉ có thể thút thít khóc nấc lên từng cơn, bị hủy hoại đến mức thương tích đầy mình, cuối cùng phải ưỡn người nằm dưới thân đàn ông khi yết hầu bị bóp nghẹt.

Khó thở, thực sự muốn thở thôi cũng khó khăn quá. Tiêu Sái há miệng cố hít lấy từng ngụm không khí, gân xanh bên cổ cũng nổi cả lên, nước mắt đầm đìa, vung chân loạn xạ, đôi tay y nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông. Điều thư ký Diệp muốn chính là thấy y mê man đến vậy, mê man đến mức, rõ ràng là người làm y đau, nhưng trong giờ khắc này lại trở thành người đàn ông duy nhất có thể cứu sống y, chỉ cần hắn buông tay ra, thì đối với y, hắn chính là Đấng cứu thế.

Chỉ có Diệp tiên sinh mới có thể cho y một con đường sống, hắn nắm trong tay quyền sinh quyền sát y. Hắn muốn thuần hóa Tiêu Sái giống như một con vật. Sau đó hắn buông tay, cúi người xuống ôm lấy Tiêu Sái đã mơ mơ hồ hồ, phòng tuyến tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Hắn nhẹ nhàng mơn trớn theo sống lưng y, vỗ về y giống như dỗ dành một đứa trẻ, mang theo ngữ khí của một người cha, dịu dàng mà nói, đừng khóc, ngoan, đừng sợ.

Thế nhưng khi nói ra những lời đó, hai người họ vẫn đang gắn kề với nhau trong tư thế nguyên thủy nhất. Điều này khiến cho Tiêu Sái cảm thấy bản thân như đang phản bội lại đức hạnh của chính mình, quả thực rất đáng sợ. Ở dưới ánh đèn sáng đến chói mắt, hai chân y banh rộng, bấu víu lấy thân thể Diệp tiên sinh.

Tiêu Sái không dám nhìn thẳng vào ánh đèn kia, chỉ có thể tiếp tục sa đọa, bị Diệp tiên sinh làm nhục, vấy bẩn. Y không còn cách nào khác ngoài né tránh, vùi đầu nơi hõm cổ của người đàn ông ấy, bám chặt lấy bả vai đối phương, nhu thuận mà phối hợp, mà cam chịu, thi thoảng lại nức nở một cách yếu ớt, sau đó liếm nốt ruồi bên gáy Diệp tiên sinh.

Thư ký Diệp cực kỳ ghét những tên ngu xuẩn và những kẻ phá vỡ những gì hắn đã định ra, cho nên Tiêu Sái phải cẩn thận tỉ mỉ từng li từng tí mới mong có cơ hội sống sót. Nếu như y dám lừa dối hắn, vậy hắn chắc chắn sẽ càng đáng sợ.

Nhưng hắn sẽ không trực tiếp nổi giận, mà ngược lại hơi biến thái. Cứ đến ngày đã hẹn, hắn sẽ điều người đưa Tiêu Sái về công quán như thường lệ. Tiêu Sái bước vào trong, đi lên lầu, thư ký Diệp đang yên vị trên bàn đợi y, cả người hắn như lẫn vào bóng tối, ánh đèn vàng vàng xanh xanh khiến cho nơi đây chợt mang dáng dấp của một căn phòng xử án.

Trên bàn là bánh Napoléon cùng bánh hạt dẻ của hãng Khải Tư Lệnh. Vài chiếc cúc áo cổ của Diệp tiên sinh đã được nới lỏng ra, một tay hắn để ở trên bàn, nhìn qua trông rất thoải mái. Hắn cười cười với y, hất cằm ý bảo, "Mới vừa mua về cho em đấy, lại đây ăn thử đi".

Tiêu Sái cởi áo khoác đưa cho người hầu, rảo bước đi qua, phụng phịu nói: "Mua nhiều vậy làm gì, ăn không hết lại hỏng mất thôi."

"Hỏng thì ném cho chó ăn", Diệp tiên sinh nhẹ giọng đáp lại. Tiêu Sái cầm thìa lên, ngập ngừng một chút, giương mắt nhìn Diệp tiên sinh, bảo, không được, chó không ăn được đâu, ăn vào sẽ chết đấy.

Diệp tiên sinh nhấp một ngụm cà phê, cười một tiếng, đáp, "Vậy em ăn hết đi, ăn hết rồi thì chó sẽ không phải chết, đúng chứ?"

Trái tim Tiêu Sái bỗng trùng xuống. Diệp tiên sinh vẫn ung dung thản nhiên, bình tĩnh dựa vào lưng ghế, thả một viên đường vào tách cà phê rồi khuấy lên. Hắn giống như bao ngày khác, hỏi y chuyến tàu lần này như thế nào, nói với y rằng nữ chính trong bộ điện ảnh mới đã xách váy chạy theo mấy tên Nhật rồi, kể với y rằng hắn đi đường biển giao thương kiếm được hời mấy thỏi vàng đấy.

Hắn nói không nhanh cũng không chậm, giọng trầm thấp, ngữ điệu bình bình, thản nhiên như thể chỉ đang tán gẫu thôi chứ không có ý gì khác, thế nhưng bầu không khí lại càng lúc càng trở nên áp lực đến kỳ lạ.

"Thứ ba tuần trước, em đã đi gặp ai."

Đột nhiên, hắn hỏi. Đôi tay đang khuấy cà phê thành từng vòng xoáy bỗng ngừng lại, hắn ném chiếc muỗng nhỏ vào tách khiến một ít cà phê bị bắn ra. Ánh mắt hắn ghim chặt lên người Tiêu Sái, giống như ánh mắt của một con rắn độc nhìn chằm chằm con mồi của mình. Ánh mắt ấy mang theo sự cảnh giác, đề phòng cùng lãnh đạm, làm cho đáy lòng Tiêu Sái trào dâng lên một đợt mất mát cùng thê lương.

"Đừng dừng lại, tiếp tục ăn, nếu không tôi sẽ giết hắn." Diệp tiên sinh thản nhiên ra lệnh cho y, dùng tay quệt đi vệt kem bơ trên khóe miệng Tiêu Sái. Tiêu Sái không hề muốn ăn, lồng ngực y đang phập phồng từng cơn đau đớn, giống như thứ tình yêu đang ch.ết dần ch.ết mòn nhưng vẫn le lói một tia hy vọng.

Ngay sau đó, Diệp tiên sinh bất ngờ đạp đổ chiếc bàn, trét kem bơ lên gương mặt Tiêu Sái, nhồi nhét nó vào khuôn miệng y, cưỡng chế bắt y nuốt xuống, rồi đẩy y lùi lại vài bước, lưng đụng phải tủ quần áo. Tâm tình hắn thất thường, một giây trước là bộ dạng ung dung bình tĩnh, nhưng ngay giây sau hắn đã có thể tàn nhẫn hạ đao giết người. Cả mũi, cả miệng của Tiêu Sái đều ngập trong kem bơ, tựa như chỉ trong một chốc thôi, mạng sống của y sẽ bị một chiếc bánh kem cướp đi vậy.

Nhưng rồi, Diệp tiên sinh lại tiến tới hôn y. Dường như hắn đang dạy y cách hô hấp, đang cứu rỗi y. Hơi thở của hắn len lỏi đến từng ngóc ngách nơi lồng ngực y, bao bọc lấy trái tim y, thổi bùng lên ngọn lửa tình yêu tưởng đã hóa tro tàn, cứ thế mà cho y một chút tình yêu, một chút thương xót. Để rồi, Diệp tiên sinh nói với y, "Chó thì chắc chắn phải chết. Người bạn kia của em, giống như một con chó quỳ rạp dưới chân tôi, cầu xin tôi chừa lại cho hắn một con đường sống. Sau đó, tôi nã một phát súng về phía hắn, bẳn thẳng vào chỗ này."

Diệp tiên sinh đặt một nụ hôn lên đôi mắt của Tiêu Sái, nhẹ tựa lông hồng mà cũng mang theo sức nặng ngàn cân.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật