[YZL] [Cổ trang] Thoa đầu phụng

Chương 14



Hôm đó sau khi rời khỏi Châu phủ, Trương Gia Nguyên ngồi trên kiệu ôm đàn tỳ bà, suốt một đường không nói lời nào.

Y chưa bao giờ cảm thấy con đường này lại dài đến thế.

Đi một hồi lâu, Trương Gia Nguyên cảm giác được cỗ kiệu đang dừng lại rồi dần dần hạ xuống.

Cung nhân hạ kiệu, vén màn lên mời Trương Gia Nguyên xuống.

---- Tử Thần điện ----

Hoàng thượng đang nghỉ ngơi trong Tử Thần điện, thái hậu cũng ngồi một bên uống trà.

Cung nữ thân tín lặng lẽ tới nói thầm bên tai thái hậu, báo rằng Trương Gia Nguyên đã đến.

Thái hậu khẽ mỉm cười buông chén trà xuống, nhìn về phía hoàng đế đang luyện chữ trên long ỷ.

"Hoàng thượng, ai gia đã mời được vị công tử sẽ đánh đàn tỳ bà trong tiệc thọ thần đến đây"

"À, nếu đã đến vậy thì mọi việc cứ để thái hậu an bài đi"

"Hoàng thượng không muốn gặp y một lần sao? Nghe danh Trương công tử có kỹ nghệ tỳ bà cao siêu, vừa hay bệ hạ cũng đang nghỉ ngơi, để y diễn tấu một khúc ở Tử Thần điện xem thử y có thật sự giống như trong lời đồn thổi hay không"

"Cũng được, nghe theo thái hậu vậy, truyền y vào đây đi"

Trương Gia Nguyên vốn chỉ quỳ ngoài điện chờ an bài, không ngờ lại bị thái giám tuyên vào trong điện.

Vào điện dập đầu hô vạn tuế, Trương Gia Nguyên cứ quỳ mãi không ngẩng đầu lên.

Cầu gia có ý gì, trong lòng y tỏ rõ như gương.

Thái hậu thấy vậy liền biết Trương Gia Nguyên là người thông minh, cũng biết người này cẩn thận, nhưng nàng cũng biết có tâm tư tới đâu cũng không thể địch lại một câu nói của hoàng đế.

Từ khi Trương Gia Nguyên vào điện, thái hậu vẫn luôn thăm dò phản ứng của hoàng thượng.

Quả nhiên khi Trương Gia Nguyên một thân áo xanh mỹ mạo tuấn tú lại mang một chút dáng vẻ yêu kiều đi vào, ánh mắt hoàng thượng không thể rời khỏi y.

"Ngẩng đầu lên", Hoàng thượng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hạ lệnh với Trương Gia Nguyên đang quỳ dưới điện.

Trương Gia Nguyên cúi người lặng lẽ thở dài, nhắm mắt ngẩng đầu lên, từ đầu tới cuối ánh mắt y vẫn luôn dán vào cây tỳ bà ngọc dưới đất.

Hậu cung của hoàng đế chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, nhưng vẻ đẹp trời sinh như tiên tử của Trương Gia Nguyên là thứ trước nay hắn chưa từng thấy qua, khiến hắn nhất thời có chút xuất thần.

Nhưng. . . hoàng đế cũng không phải kẻ ngu ngốc. . .

Từ lúc thái hậu nói với hắn muốn triệu Trương Gia Nguyên vào cung để diễn tấu mừng sinh thần, trong lòng Hoàng thượng đã sớm biết rõ hiện giờ Trương Gia Nguyên là người bên cạnh Châu Kha Vũ, cũng biết rõ toàn bộ Cầu gia vừa kiêng kỵ vừa ham muốn binh quyền trong tay Châu gia.

Để Trương Gia Nguyên ở bên cạnh hắn, vừa có thể kiềm chế Châu gia, còn có thể ly gián Châu gia và hoàng đế.

Thủ đoạn lợi dùng tình nghĩa như thể này quả thật đúng là chuyện mà Cầu gia có thể làm ra, nhưng hoàng thượng cũng không có cách nào khác, hiện tại hắn vẫn chưa thể hoàn toàn chống đối mẫu hậu cùng tể tướng được.

Chẳng qua là bị dung mạo của Trương Gia Nguyên làm cho mê mẩn một hồi, hoàng đế vẫn phân biệt được thiệt hơn.

"Ta thấy đoạn đường này Trương công tử cũng đã mệt nhọc, thái hậu đã sắp xếp chỗ ở ổn thỏa cho ngươi, hôm nay cũng không phiền đến Trương công tử nữa, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi"

Trương Gia Nguyên thở phào nhẹ nhõm quỳ xuống đất tạ ơn rồi vội vàng đứng dậy đi theo cung nữ rời khỏi đại điện tới tẩm cung của mình.

Thái hậu nhìn bóng lưng kinh hoảng rời đi của Trương Gia Nguyên cũng không tỏ ra tức giận.

Dù sao bây giờ người cũng đã ở trong tay nàng, muốn an bài như thế nào là tùy nàng và huynh trưởng.

Huống chi bây giờ cũng không vội, có một số chuyện còn phải diễn trước mặt Châu gia, phải cho Châu Kha Vũ biết, tiểu mỹ nhân trong lòng hắn nếu không cẩn thận có thể sẽ bị nàng kín đáo giao vào tay người khác.

Ngày đó cho đến khi vào phòng đóng cửa lại, trái tim đang treo lơ lửng của Trương Gia Nguyên mới có thể buông xuống.

Nhưng cũng chỉ có một khắc kia mà thôi.

Ngày sau thái hậu nhất định là sẽ có cách đưa y tới bên cạnh hoàng thượng, còn phải để cho Châu Kha Vũ biết hết mọi chuyện.

Lòng y chưa từng mệt mỏi như thế này. . .

Trương Gia Nguyên ôm tỳ bà thờ thẫn trên giường, nếu quả thực không được thì y sẽ tự kết liễu mình, trực tiếp cắt đứt niệm tưởng của Châu Kha Vũ, kể cả khi y chết cũng sẽ không để cho bất cứ ai làm khó hắn.

Có lẽ Châu Kha Vũ sẽ sớm quên y, nếu cứ như vậy mà quên đi, đối với cả hai. . . đều tốt, phải không? Trương Gia Nguyên nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi cảm thấy mất mát.

Như vậy cũng tốt, y gặp phúc hay họa, Châu Kha Vũ đều sẽ không quan tâm, hai người bọn họ không ai thiếu nợ ai. . . Cứ như vậy y ở trong cung nơm nớp lo sợ đợi qua ngày.

Thái hậu an bài Trương Gia Nguyên trong cung của mình, yêu cầu Trương Gia Nguyên mỗi ngày cùng luyện tập biểu diễn với các nhạc sư khác trong nhạc phường.

Trương Gia Nguyên từ chối mấy lần đều bị thái hậu bác bỏ, y chỉ có thể đồng ý.

Nhạc công ở trong cung đa phần đều là các lão nhân hoặc là các cung nữ bên cạnh các phi tần, đột nhiên lại chen vào một người vừa đẹp vừa tài giỏi như Trương Gia Nguyên, còn là người được thái hậu phân phó trở thành người đứng đầu bọn họ, dĩ nhiên là mỗi người đều không phục.

Cho dù Trương Gia Nguyên tới nhạc phường đều sẽ ngồi ở sau cùng không nói một lời nào, chỉ chăm chú luyện tập khúc nhạc, đối với mọi chuyện đều khiêm tốn nhún nhường, nhưng vẫn không ít lần y phải chịu sự ghét bỏ của các người khác.

Những chuyện này Trương Gia Nguyên đều có thể nhẫn nhịn, trước kia ở giáo phường trong Trích Nguyệt Đài cũng không ít lần phải nhìn sắc mặt người khác, Trương Gia Nguyên vẫn có thể mặc kệ không so đo.

Nhưng điều khiến y lo lắng là những lần thái hậu tuyên triệu y đến những nơi y không hề biết.

Nếu là tới chỗ hoàng thượng thì cũng không sao, hoàng thượng rất có chừng mực, hắn cũng hiểu ý tứ của Cầu gia lần này, thậm chí ngay cả nói chuyện riêng với Trương Gia Nguyên cũng cực kì hiếm, cho nên dù là có thể cảm giác được ánh mắt của hoàng thượng, Trương Gia Nguyên cũng không lo lắng lắm.

Chỉ có khi tới chỗ Cầu tể tướng, Trương Gia Nguyên mới thực sự lo lắng, như thể trở về những ngày tháng ở Trích Nguyệt Đài, y bị khách nhân sau rèm che chạy tới nắm chặt cổ tay.

Điều khác biệt là y không thể tránh được. . .

Có một ngày, thái hậu nói chuyện cùng tể tướng trong phòng, Trương Gia Nguyên ở một bên đàn tỳ bà, nhưng đột nhiên có một vị phi tần tới thỉnh an thái hậu nên nàng liền đi ra ngoài một chút, chỉ để lại Trương Gia Nguyên cùng tể tướng ở trong phòng

Lúc ấy Trương Gia Nguyên chỉ cảm thấy mình đang bị nhìn chằm chằm.

Thật ra thì kể cả lúc thái hậu vẫn còn ở đó, ánh mắt của Cầu tể tướng vẫn không rời khỏi y, hết lần này tới lần khác nhìn y từ đầu tới chân.

"Không trách Châu gia tiểu tướng quân nhớ thương người như vậy. . .", Cầu tể tướng cuối cùng cũng không chịu được nữa, đứng lên đi tới bên cạnh Trương Gia Nguyên, vươn tay chạm vào thái dương y.

Vừa nãy hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi tay ngọc ngà cùng vòng eo mềm mại kia thật lâu.

Trương Gia Nguyên theo bản bản năng né tránh, động tác đàn tỳ bà vẫn không ngừng lại, y hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bàn tay đang dừng tại khoảng không của hắn không động đậy nữa.

Cầu tể tướng cười lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhìn chắm chú vào vị mỹ nhân tâm cao khí ngạo này, ngón tay hắn lại vươn ra, Trương Gia Nguyên nuốt nước bọt nhắm mắt tiếp tục đàn, không tránh đi nữa.

Cầu tể tướng vuốt phần tóc mái xõa ra của Trương Gia Nguyên ra sau tai y, lại vuốt ve theo vành tai của Trương Gia Nguyên, cuối cùng dừng lại trên cần cổ trắng như tuyết.

"Con người đều là có mới nới cũ, nếu qua vài hôm nữa Châu Kha Vũ quên đi ngươi, ngươi đối với ta sẽ trở thành một thứ vô dụng", Cầu đại nhân vừa nói vừa cười giảo hoạt "Nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn vô dụng. . ."

Trương Gia Nguyên khẩn trương cắn môi.

"Mang ngươi về Cầu phủ hầu hạ ta chẳng phải rất tốt sao?", bàn tay lại được voi đòi tiên vươn ra sau cổ thăm dò, ý định tiến vào trong cổ áo của mỹ nhân "Nếu không ngươi cũng chỉ còn con đường chết"

"Khụ", của phòng truyền đến một tiếng ho nhẹ, thái hậu chỉnh lại trâm cài trên tóc tiến vào.

Vừa rồi khi nghe thấy huynh trưởng mình trêu đùa Trương Gia Nguyên nàng vốn đã định rời đi, nhưng nghĩ lại thì bây giờ chưa phải lúc nên đành cắt đứt.

Cầu đại nhân cũng không mất hứng, thu tay trở về chỗ ngồi, nhìn Trương Gia Nguyên vội vàng buông tỳ bà quỳ xuống hành lễ với thái hậu.

"Được rồi, hôm nay ngươi lui xuống đi, tới nhạc phường chỉ cho mấy nha đầu kia luyện khúc nhạc mới", Thái hậu phất tay tỏ ý bảo Trương Gia Nguyên lui xuống.

"Dạ"

Sau khi nghe tiếng đóng cửa, thái hậu xoay người lại nhìn huynh trưởng mình đang bày ra vẻ mặt có hơi chưa thỏa mãn.

"Hoàng thượng còn chưa nói với y được hai câu, thế mà huynh lại coi trọng y trước", Thái hậu cười yếu ớt nói.

"Thánh thượng vốn dốc lòng muốn giúp Châu gia, đoán chừng cũng sẽ không dễ dàng động vào y", Cầu tể tướng gõ gõ bàn, "Thánh thượng không động vào y chi bằng cho ta đi, không chừng còn có thể khiến tiểu tướng quân kia đau lòng hơn đấy"

"Thôi đừng, ta sợ ca ca sẽ dày vò người đến chết mất, đứa nhỏ này vốn tâm cao khí ngạo", Thái hậu lắc đầu.

---- Trên đường đến nhạc phường ----

Ra khỏi Nhân Thọ cung của thái hậu, Trương Gia Nguyên một đường bước nhanh đi tới phía ao nhỏ trong hoa viên bên cạnh, có hơi mệt mỏi tựa vào bên núi đá, thở ra một tiếng thật dài.

Sau đó y khom người ngồi xuống, đưa tay vào làn nước lạnh như băng trong ao rửa một chút.

Tay ngâm trong nước lạnh đỏ bừng lên.

Trương Gia Nguyên dùng bàn tay vốc nước lạnh lên rửa vành tai và cổ của mình, để cái lạnh làm đầu óc thanh tỉnh hơn đôi chút.

Vừa rồi ở trong điện y chỉ cảm thấy chán ghét đến nghẹt thở.

Nhưng nơi này lại không thể so với Trích Nguyệt Đài, Trương Gia Nguyên không thể cư xử theo ý mình, vừa nãy nếu thái hậu không trở lại hoặc là không muốn quản, vậy y. . . cũng chỉ có thể bị. . .

Đứng cạnh ao thêm một lát, Trương Gia Nguyên chỉnh sửa quần áo của mình rồi chậm rãi đi về hướng nhạc phường.

---- Thọ thần của thái hậu ----

Cứ như vậy qua vài ngày nữa là đã đến sinh thần của thái hậu.

Những ngày qua cuộc sống của Châu Kha Vũ ở Châu phủ vẫn bình thường không có gì thay đổi, giống như hết thảy đều trở lại khoảng thời gian trước khi hắn biết Trương Gia Nguyên.

Hắn cũng không sa sút tinh thần giống như bằng hữu hay mẫu thân hắn nghĩ, mỗi ngày rời phủ đến quân doanh rồi trở về ở thư phòng luyện chữ hoặc viết tấu chương.

Châu gia sau trận Bắc Cương không nhận được bất kỳ lời khen ngợi nào, dù cho có một vài triều thần không hiểu, tướng sĩ Châu gia quân cũng không hiểu, nhưng Châu Kha Vũ chỉ cười cười không đáp lại.

Hai người mới tới Châu gia quân cũng đều coi là làm nhiệm vụ, các tướng sĩ trong quân dù có nghi ngờ, nhưng bởi vì đây là người tiểu tướng quân đưa tới nên cũng không có dị nghị gì lớn.

Hôm nay là thọ thần thái hậu, trong cung thiết yến, quần thần đều phải tới uống rượu mừng, tặng lễ vật cho thái hậu. Thân thể Châu lão gia còn cần phải tĩnh dưỡng, năm nay chỉ có một mình Châu Kha Vũ đại diện cho Châu tới dự.

Châu Kha Vũ chuẩn bị xong liền ra trước cửa, tới chào mẫu thân mình.

Nhìn con trai mặc một thân đồ lông ấm áp, anh tuấn cao ngất bước tới, Châu phu nhân cũng không khống chế được nở nụ cười, tiến lên trước chỉnh lại đai lưng cho hắn.

"Hôm nay cũng tranh thủ vui chơi một chút đi, ngàn vạn lần đừng tới chỗ nào chúc rượu rồi lại bàn chuyện quân tình"

"Dạ, con biết, phải uống tới say rồi mới về"

"Cũng chớ nên uống quá nhiều", Châu phu nhân chỉ biết cười "Hôm trước hai vị phu nhân Lưu gia cùng Lâm gia có bảo ta nói với ngươi giúp các nàng trông chừng hai tiểu ma đầu kia"

"Chuyện này hẳn phải nhờ Bá ca trông chừng ba người chúng ta mới đúng", Châu Kha Vũ gãi đầu.

"Các ngươi sao lại không thể học hỏi Bá công tử một chút nhỉ?" Châu phu nhân vỗ vai con trai "Được rồi, mau đi đi, chớ có chậm trễ khiến thánh thượng trách tội"

"Vậy con đi", Châu Kha Vũ chào mẫu thân rồi ra cửa lên xe ngựa.

----
Hai ngày nghỉ trôi qua nhanh quá đi (*'-')


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật